2013

65: Chương 65


trước sau

#64. Tế bào.

Cánh cổng Hồng Kiều mở rộng, Tiến sĩ Tần cùng với ba nhân viên khoa học bước ra.

Tần Hải đẩy kính mắt một cái, sẵng giọng: “Tướng quân Mông, đây đã là lần thứ sáu trong tháng ngài báo với tôi là tìm được vật tái tạo rồi đấy.”

Mông Kiến Quốc chắp tay sau lưng, đứng dang chân rộng ngang vai, trông hệt như một ngọn núi sừng sững ngay giữa Hồng Kiều.

“Lần này tôi dám khẳng định đây chính là người cậu cần tìm.” – Mông Kiến Quốc trầm giọng đáp.

Tần Hãi ngán ngẩm rằng: “Lần nào ngài chẳng nói như thế? Tiết kiệm sức lực đi, Tướng quân Mông à, chơi mãi cái trò ‘chó sói tới rồi’ không vui chút nào…”

Mông Kiến Quốc thản nhiên: “Đã thế sao cậu còn ra đây?”

Tần Hải: “…”

“Nếu mục đích của ngài là tiến vào tham quan đồng thời ghi nhớ tất cả mọi thiết bị khoa học.” – Tần Hải ra chiều tiếc nuối cảm thông lắm, ngạo mạn nói – “Thì Tướng quân Mông, rõ là trí nhớ của ngài còn rất kém.”

Mông Kiến Quốc: “Tức là cậu không cần chứ gì? Tôi mang người về vậy.”

Tần Hải lại đẩy kính mắt, ghét bỏ liếc Quyết Minh một cái, đoạn giơ tay lên đầu nhóc đo chiều cao, áng chừng chỉ cao tới cằm Tần Hải.

Nhóc Quyết Minh cảm thấy lạ lùng bèn hỏi: “Sao chú quái đản thế?”

Tần Hải: “Nhóc mới quái đản ấy.”

Quyết Minh chau mày tiếp: “Chú mới quái đản, cả nhà chú đều rất quái đản.”

Tần Hải đành bó tay chào thua, xuôi xị nói: “Thôi, vào đi, tôi đã quen với vụ này quá rồi. Nhưng chó không được vào Khu số Bảy, đúng đấy, cho dù ngụy trang thành gấu trúc cũng không-thể-được. Miễn thương lượng!”

“Nhóc con tên gì?” – Tần Hải ra hiệu cho Quyết Minh đi theo mình.

Quyết Minh đáp lời, Tần Hải chán ngán không thôi. Mông Kiến Quốc cứ thế dẫn người đi phăm phăm vào Khu số Bảy, nhân viên lễ tân ở tiền sảnh vội nói: “Tướng quân Mông, quá nhiều người rồi…”

Tần Hải ngắt lời: “Cứ tiến vào cứ tiến vào… Mặc kệ đi. Đã bảo chó không được vào cơ mà, lễ tân!!! Mau dắt con chó này đi!”

Mọi người chen nhau trong lồng thang máy chật chội, lên tầng Bảy trăm bảy mươi bảy, đi đến phòng làm việc của Tần Hải. Anh ta rút cây bút chỉ anten(1) bấm một cái, tức thì hiện ra ánh sáng xanh lam phía sau lưng.

(1) Bút chỉ antenitem_XL_273898_410834

Quả cầu sáng khẽ dập dờn trôi nổi, Tần Hải trỏ cây bút anten về phía bức tường thủy tinh, máy móc hỏi một câu quen thuộc: “Cho tôi hay, nó đang nói cái gì?”

Quyết Minh lặng lẽ đứng đó, sâu trong con ngươi đen thẳm phản chiếu ra cảnh sắc tráng lệ tuyệt đẹp.

Bầu không khí tĩnh mịch trôi qua thật lâu, lúc này Quyết Minh mới chầm chậm ra tiếng: “Tuy rằng các ngươi… Khiến thế giới này rối loạn mục nát, nhưng… các ngươi vẫn đang tồn tại… trong ý thức của ta, là một phần mà ta không thể dứt bỏ.”

Tần Hải phút chốc biến sắc.

“Ta chỉ muốn… ngủ say.” – Quyết Minh tiếp.

“Ai muốn ngủ cơ?” – Tần Hải vội hỏi.

Quyết Minh khép lại đôi mắt, lịm người ngã xuống.

“Quyết Minh!” – Có tiếng Trương Dân hét lên – “Thằng bé làm sao vậy!!!”

Tần Hải nói: “Lập tức thông báo cho các viện sĩ! Đã tìm được vật tái tạo rồi! Đứa bé này có thể giao tiếp với Huyền Địa Cầu!”

Trong phòng làm việc loạn như ong vỡ tổ, Trương Dân lo lắng quát to: “Quyết Minh bị sao thế! Anh đã làm gì thằng bé!!!”

Tần Hải: “Không rõ lắm, đây là lần đầu chúng tôi gặp phải trường hợp này, mau đưa nó tới phòng y tế đi…”

Trong khoảnh khắc đó, chuông cảnh báo réo ầm ĩ cả Khu số Bảy.

Trương Dân bế bổng Quyết Minh, vội vã chạy ào đến phòng quan sát.

“Được rồi, tất cả mọi người hãy ra ngoài…” – Tần Hải nói – “Tướng quân Mông có thể ở lại…”

Trương Dân mất lý trí rút súng dí vào trán Tần Hải, gào rống lên: “Các người định làm gì thằng bé hả?!!”

Tần Hải từ từ giơ cao hai tay, Mông Kiến Quốc đè tay lên khẩu súng của Trương Dân, bẻ vặn xuống, ông trầm giọng rằng: “Để cậu ta ở lại, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ không gây chuyện, Lưu Nghiễn, dẫn những người khác ra ngoài hết đi.”

Lưu Nghiễn dịu giọng: “Trương Dân, bình tĩnh chút đi, anh giết Tần Hải cũng chẳng ích gì đâu.”

Trương Dân chậm rãi thở mạnh.

Bên ngoài phòng quan sát vây kín người, hầu như toàn bộ nhân viên khoa học của Khu số Bảy đều có mặt, một lão học giả lên tiếng: “Mọi người đều trở về vị trí công tác đi, tập trung phân tích sóng điện não. Con trai, đừng xúc động, tôi đảm bảo sẽ không gây tổn thương đến đứa bé.”

Lưu Nghiễn cùng với Bạch Hiểu Đông và Trịnh Phi Hổ đi xuống lầu, còn Mông Kiến Quốc và Trương Dân vẫn đứng lại bên ngoài phòng quan sát.

Quyết Minh nằm chính giữa giường bệnh, bên cạnh là thiết bị y tế mà Trương Dân chưa thấy bao giờ, anh hỏi: “Cái máy kia có tia phóng xạ không?”

Mông Kiến Quốc tỏ ý muốn Trương Dân bình tĩnh lại, Tần Hải đáp: “Không, chỉ là một loại máy phân tích sóng điện não thôi, chúng tôi muốn liên hệ tần số ý thức của cậu bé với Huyền, biết đâu chừng có thể chuyển thành tín hiệu hình ảnh, từ đó đọc được thông tin mà ý thức của hành tinh mẹ muốn truyền đạt cho chúng ta… Cậu bé là gì của anh?”

Trương Dân nói: “Là con nuôi của tôi.”

Tần Hải gật gù tỏ vẻ biết tuốt, lại thẩy một cái liếc mắt sang Mông Kiến Quốc, trưng ra bộ mặt như muốn hỏi “Sao mấy người toàn thích kiểu quan hệ cha-con này nhở”. (Ý anh ta muốn nhắc tới Mông Kiến Quốc – Lưu Nghiễn theo kiểu ngụy phụ tử =)))))

Một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy đã xuống đến đại sảnh trung tâm. Những người ở đây cũng không nói chuyện với nhau mà chỉ chăm chăm ngẩng đầu theo dõi chiếc TV cỡ lớn treo nơi góc tường.

Bạch Hiểu Đông hỏi: “Quyết Minh không sao chứ?”

“Không việc gì.” – Lưu Nghiễn đáp – “Chắc chỉ lấy chút máu thôi, nhìn kìa.”

Khắp đại sảnh tối đen như bưng, ngoại trừ chút ánh sáng phát ra từ màn hình TV.

Tín hiệu nhiễu mờ dần biến mất, trên màn hình tỏa ra ánh sáng xanh lam dìu dịu, ánh sáng xanh đó rời khỏi lòng đại dương, lúc này vẫn chưa có loài người, cũng không có bất kỳ sinh vật nào.

Câu chuyện mở đầu bằng một khung cảnh mê mang ngợp tràn sắc đỏ cam, dường như có một bóng người, đang chầm chậm mở mắt giữa dòng dung nham nóng bỏng.

Khắp nơi cuồn cuộn lửa gầm ánh đỏ, tầm nhìn lúc thì mở rộng, khi lại thu hẹp, hầu như có thể thấy rõ mồn một dòng nham thạch nóng chảy và ánh sáng trắng chói lòa.

Mãi lâu sau, ánh đỏ dần dần biến mất, màn hình đen ngòm như trước, chỉ chốc lát lại bừng sáng.

Một nhà khoa học nói: “Tình huống vừa rồi là do tâm Trái Đất nứt ra à?”

“Có thể lắm.” – Người còn lại bảo – “Cảnh tượng bây giờ chắc là Địa Cầu thời Thái Viễn Cổ.”

Cả bầu trời và mặt đất chìm trong mưa to mịt mù, những tia chớp liên tiếp lóe lên giữa không trung, thình lình có luồng điện rạch nát biển sâu. Tầm nhìn được chuyển đổi, hình ảnh nhanh chóng vụt qua quang cảnh thế giới vĩ mô, thu nhỏ đến khi thấy rõ được cả phân tử nước.

Trong thế giới ở cấp độ phân tử, xuất hiện ánh lam quang nho nhỏ lấp lánh, điểm sáng tự do thúc đẩy nhiều phân tử liên kết với nhau, bắt đầu hình thành hợp chất hữu cơ cao phân tử, rồi dưới tác động của Huyền, các hợp chất ấy lại tụ thành một thể.

Ánh sáng xanh đó dường như đang làm một thí nghiệm vô mục đích, có thể thấy được nó cực kỳ mù mờ về việc này. Nó liên kết rất nhiều phân tử vào nhau, biến đổi vô số loại liên kết, phá xong rồi xây, xây xong lại phá.

Điểm sáng xanh tiếp tục hội tụ thêm nhiều phân tử hơn nữa, các điểm sáng nhỏ màu xanh nhạt nối thành một sợi dây hình xoắn ốc, khiến phân tử liên kết chặt chẽ hơn, thế là nó đã thành công. Hình như đã có kinh nghiệm, một số điểm sáng xanh tự động tiêu trừ ánh sáng, vô số điểm sáng xanh tập hợp về một hạt nhân, hóa thành phân tử.

Giữa tiếng lách ta lách tách, hàng tỷ Huyền cùng cộng hưởng biến động, như ngôi sao của đấng sáng thế, trong thế giới vi mô tĩnh lặng dần tạo thành các loại axit amin, axit nucleic, protein và đường.

Những mảnh ghép càng xây càng nhiều, cuối cùng hình thành nên một vương quốc to lớn.

Khi áng sáng xanh đẩy mảnh vụn hình thoi gắn vào phần đuôi của một chuỗi xoắn ốc, vương quốc này chậm rãi chuyển mình.

Hình ảnh kéo ra xa, một khối vật chất hình bầu dục bắt đầu nhúc nhích, đó chính là tế bào đầu tiên trên Trái Đất, nó trao đổi năng lượng với thế giới bên ngoài thông qua lớp màng tế bào mỏng, và trôi nổi không mục đích giữa biển khơi rộng lớn.

“Đó là nguồn gốc của sự sống.” – Lưu Nghiễn thì thầm tán thưởng – “Quá sức tuyệt vời.”

Chỉ cần một luồng sét nhỏ là có thể phá tan kiệt tác của Tạo hóa, nhưng ánh sáng xanh đã phân tán ra vô số điểm sáng, chế tạo càng nhiều tế bào đơn trải rộng toàn bộ đại dương trong tíc tắc.

Thứ ánh sáng xanh đó hệt như một vị pháp sư đầy quyền năng với phép thuật biến ảo khôn lường. Qua một cái chớp mắt, bầu trời đã trong vắt vô ngần, rồi lại chớp mắt, giữa đại dương xuất hiện vô số sinh mạng tự do vẫy vùng. Quang cảnh lại đẩy nhanh về trước, tiến vào thế giới phân tử, điểm sáng đang quấn lấy một mảnh ghép của sợi xoắn ốc, và nhẹ nhàng xoay chuyển mảnh ghép ấy, thế là tế bào này trở nên khác biệt.

Có thêm nhiều điểm sáng tập hợp lại, từ nguyên tử đến phân tử, và các đoạn ADN, một số điểm sáng tựa như loài sứa dưới biển sâu đang thong thả bơi về phần cuối sợi xoắn ốc, gắn kết thêm nhiều mảnh ghép vào sợi xoắn.

Ánh sáng xanh lam giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, khiến hải dương tràn ngập vô số tế bào kỳ lạ.

Sau cùng, nó bay lên không trung, hài lòng quan sát thế giới mà nó vừa tạo ra.

Thời gian phút chốc đổi thay, mặt đất đã phủ kín màu xanh lục sắc. Mỗi một giây ứng với hàng trăm hàng ngàn năm trôi qua, ánh sáng xanh lam cứ thế lặng lẽ theo dõi Địa cầu, không hề can thiệp vào sự vận động của thế giới này nữa.

Ánh sáng xanh lam du ngoạn khắp thế giới, tựa như một luồng ý thức tự do đang khám phá chính thân thể của mình. Trong cánh rừng nhiệt đới, một loài bò sát quái lạ đương bám trên cây, ngơ ngác đối diện với ánh sáng xanh.

Ánh sáng xanh lam xem xét loài bò sát một lúc, sau đó chui vào cơ thể nó rồi lập tức tản ra, ánh sáng xanh tách bỏ mấy đoạn ADN của nó rồi tổ hợp lại, cứ như một đứa con nít tinh nghịch, chơi đùa đủ thì rời đi.

Về sau, hậu duệ của con khủng long đó trở thành chim Thủy tổ(2), giương cánh bay thẳng vào không trung.

(2) Chim Thủy tổ:dvtiensu2_PPXK.jpg

Dưới nền trời xanh xám, chim bay càng ngày càng nhiều thêm, tầm nhìn của màn ảnh dần chuyển về phía chân trời.

Sao chổi kéo theo cái đuôi màu vàng đỏ rực rỡ vụt qua bầu trời, rơi xuống một vị trí nào đó trên Địa cầu. Ánh sáng xanh lam lập tức xẹt ngang màn ảnh, chớp mắt đã lướt qua hàng ngàn dặm và dừng trước một hố nứt khổng lồ.

Có một viên thiên thạch màu đen cắm ngay dưới hố, sỏi đá chung quanh đã kết tinh dưới nhiệt độ cao.

Ánh sáng xanh dừng lại rất lâu, dường như đang suy đoán thứ này là du khách hay là kẻ xâm lăng. Thiên thạch vẫn luôn nằm giữa hố sâu, nó dần dần tan rã trong không khí, mỗi giây trôi qua trên màn hình có thể tương đương với một ngàn năm, hai ngàn năm, hoặc nhiều hơn nữa.

Cho đến một ngày, phần chính giữa viên thiên thạch đột nhiên nứt ra, xuất hiện một luồng sáng màu đỏ xoay tít giữa không trung rồi tức khắc phân tán.

Màn ảnh thình lình lao nhanh về phía trước, trông thấy một phân tử kỳ dị mơ hồ toát ra tia sáng đỏ, ánh sáng xanh lam lập tức phân thành vô số điểm nhỏ vây quanh nó, thế nhưng mảnh ghép quái dị đó nương theo luồng gió thổi, bắt đầu thoát đi.

Mảnh ghép rơi vào người một con khủng long bạo chúa ở gần đó, ánh sáng xanh vụt lóe, chui vào cơ thể con khủng long để tìm kiếm vị khách không mời kia, nhưng ánh sáng đỏ đã biến mất tăm hơi, thay vào đó là vô số mảnh ghép mới.

“Đấy chính là virus Oaks!” – Ngay lập tức có nhà nghiên cứu virus hô lên – “Còn màu xanh lơ là ý thức của hành tinh mẹ!”

Ánh sáng đỏ xâm chiếm mỗi một tế bào, ăn mòn não bộ của con khủng long, nó chiếm giữ một đoạn ADN và chớp mắt thay đổi các mối liên kết của sợi xoắn ốc.

Giữa vô số tế bào dày đặc, ánh sáng đỏ đại diện cho Huyền virus bắt đầu xua đuổi Huyền Địa Cầu.

Huyền Địa Cầu buộc phải rời khỏi thân xác khủng long, con khủng long bạo chúa này nhanh chóng tìm kiếm và cắn xé loài bò sát.

Một đợt dịch bệnh thời viễn cổ khuếch tán rộng khắp, mà ánh sáng xanh lam thì không có bất kỳ biện pháp nào. Nó tiếp tục len vào cơ thể khủng long nhiễm bệnh, song ánh sáng đỏ cứ như một bức tường cứng cáp ngăn không cho ánh sáng xanh tiến vào.

Khắp đất đai ngập tràn thi thể, có thằn lằn sấm bị cắn nát đầu, cổ bị bẻ gãy, và cả những con thằn lằn sấm cắn xé lẫn nhau rớt xuống bể óc.

Huyền Địa Cầu vẫn dõi theo thật lâu, nó thử phóng ra hàng vạn điểm sáng xanh, gom những con khủng long đã chết hoàn toàn lại với nhau, biến thành một quái vật dị thường, rồi đưa chúng nó nhấn chìm xuống lòng biển.

Dưới biển sâu, ánh sáng đỏ của Huyền virus dần dần lu mờ, thi thể của khủng long bị áp suất nước nghiền nát, dòng nước xoáy vùi thây chúng vào rãnh biển.

Càng ngày càng nhiều hạch nhân Huyền mọc lên khắp lãnh thổ, kéo vô số xác chết chôn xuống đại dương. Nhưng đồng thời cũng có nhiều khủng long bị lây nhiễm hơn nữa, lũ chúng nó cắn nuốt đồng loại, không ngừng khuếch tán ánh sáng đỏ của virus, đến tận khi phủ kín toàn bộ Địa cầu.

Và cuối cùng, quần thể khủng long bị nhiễm bệnh mà vẫn lây lất kéo hơi tàn di chuyển tự phát với quy mô lớn, lặn lội vượt núi quá sông rời khỏi đất liền, hướng về phía bờ biển.

Huyền Địa Cầu lặng lẽ ở trên cao quan sát đàn khủng long di tản. Số lượng khủng long nhiều không kể xiết, kéo dài đến ngút tầm mắt, tràn đầy khắp cả mặt đất, chúng nó di chuyển một cách ì ạch chậm chạp, tuy nhiên mục đích lại vô cùng rõ ràng, mãi đến khi tiến thẳng vào lòng biển, kết thúc sự sống của chính mình.

Giống như một phản ứng dây chuyền, có thêm nhiều động vật kết thành bầy đàn tiến về biển rộng, từng giống loài cứ lần lượt nối tiếp nhau như thế. Thậm chí cá voi cũng đâm đầu vào bãi cát chết cạn. Xác động vật ngổn ngang khắp mặt đất, nổi lềnh phềnh ngập tràn cả mặt biển.

Huyền Địa Cầu dường như đã nổi giận thật sự, nó quyết định tụ hội tất cả quầng sáng xanh lam rồi chìm sâu vào tâm Trái Đất.

Mặt đất chấn động dữ dội, khung cảnh theo đó cũng rung lắc mãnh liệt, nham thạch nóng chảy bắn phụt ra từ rãnh biển.

Tầm nhìn lại được chuyển dời, lần này là từ trên cao nhìn xuống mặt đất.

Vỏ Trái Đất biến dạng gây nên sự tuyệt chủng của rất nhiều giống loài, cuối cùng chỉ còn lại một ít sinh vật kiên cường sống sót.

Qua màn ảnh đang bình thản ghi lại toàn cảnh Trái Đất, có thể cảm nhận được nỗi bi thương không cách nào tả thành lời, hàng ngàn ngọn núi lửa đồng loạt phun trào, mặt đất tiếp tục rung chuyển, thật lâu sau mới tĩnh lặng như cũ.

Tro núi lửa lơ lửng bay giữa bóng tối, đêm dài đằng đẵng với tro bụi mịt mờ giăng kín không trung, chặn mất ánh Mặt trời.

Cả hành tinh như biến thành nấm mồ lạnh lẽo bị bao phủ bởi nỗi tuyệt vọng, hoang hoải, tang tóc.

Kỷ Băng Hà bắt đầu, chôn vùi sự sống dưới nền đất giá rét.

Huyền Địa Cầu lại bay xuống mặt đất, vùi vào bóng tối đen kịt, chốc sau đã trở về tâm Trái Đất tràn đầy dung nham lửa nóng.

Quang cảnh chìm vào bóng đêm u ám, phải trôi qua rất lâu mới lấy lại nguồn sáng. Tựa như một người mê man say ngủ vừa nặng nề hé mở đôi mắt của mình.

Phảng phất cảm giác được mối nguy nào đó, Huyền Địa Cầu lần nữa rời khỏi tâm Trái Đất. Vừa xuyên qua lòng đất thì tầm mắt của nó lập tức dao động, hình như nó kinh ngạc vì phát hiện rằng, mọi thứ vẫn tiếp tục tồn tại.

Vô vàn cảnh tượng của thế giới loài người ùa tới trước mắt khiến Huyền Địa Cầu không khỏi ngỡ ngàng, nó lại lướt đi trên Trái Đất, nơi nơi đều là con người nhỏ bé như loài kiến.

Huyền Địa Cầu nhìn ngắm tất thảy thật lâu, hầu như mọi nơi nó tìm đến đều phát hiện loại sinh vật mới này. Nó thử phát ra ánh sáng xanh lam để xem xét phản ứng của loài người, chờ tới khi đám người tụ tập lại và sửng sốt bàn tán về nó. Ấy thế mà Huyền Địa Cầu còn ngạc nhiên hơn, nó chăm chú nhìn đám người đó, dường như đang tỉ mỉ quan sát bọn họ.

Người đến mỗi lúc một đông, có kẻ bắt đầu thử vói tay chụp lấy nó, nhưng Huyền Địa Cầu đã dè dặt bỏ đi. Nó bay qua vô vàn miền đất khác nhau, từ vùng nước biển đục ngầu trong dầu mỏ, sinh vật tự nhiên chết đi, đến những nơi nứt nẻ khô hạn, rồi các cột khói hình nấm bùng nổ giữa bầu trời.

Hình ảnh cuối cùng mà Huyền Địa Cầu quan sát ở thế giới loài người, là một khối hộp bê tông khổng lồ, rộng tới hàng vạn mét vuông, hệt như một quan tài vây nhốt sự chết chóc hủy diệt. (Cái này chắc là nhà máy điện hạt nhân.)

Huyền Địa Cầu rời khỏi xã hội loài người, đi tới bầu trời phía Nam Cực, tầng ozone nơi đó có một lổ thủng cực lớn.

Màn ảnh cứ đẩy xa rồi kéo gần, vụt qua hằng hà dãy núi tuyết trắng phau và dừng lại trước một tảng băng trôi, dưới ánh nắng trời sáng rực, hiện rõ một con Xà đầu long bị đông cứng trong lớp băng dày.

Nó vẫn quan sát hồi lâu, như đang do dự có nên phá hủy tảng băng trôi này hay không.

Huyền Địa Cầu tìm đến rất nhiều nơi, phát hiện càng nhiều hài cốt nằm sâu dưới lớp đất đá. Hàng triệu năm trước khi vỏ Trái Đất biến dạng, không khí đã tạo thành những không gian trống, xác động vật cũng ngâm trong dầu mỏ.

Rồi khi mũi khoan thăm dò trên cao từ từ xuống gần, dầu mỏ lập tức phun hết ra ngoài.

Huyền Địa Cầu tiếp tục bay lên, dõi theo mặt đất đầy rẫy vết tích điêu tàn.

Nó lại vùi mình vào đại dương rộng lớn, chậm rãi phiêu bạt, bập bềnh nổi trôi. Mãi đến khi phát hiện một đứa bé trai bên bờ biển.

Bạch Hiểu Đông bật thốt: “Trương Quyết Minh.”

Lúc ấy Trương Quyết Minh chỉ mới mười một tuổi, khuôn mặt hẵng còn nét ngây ngô trẻ con. Cậu nhóc đội chiếc nón trắng, một mình thơ thẩn đọc sách bên bờ biển, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu suy tư mông lung. Cơn sóng cuốn ập tới, chợt nhóc trông thấy một chai thủy tinh ngập non nửa dưới cát, bên trong nhốt một con cua nhỏ giãy dụa không ngừng, hình như đã bị thủy triều xô dạt vào bờ.

Con cua nhỏ xíu ấy vật lộn bao phen vẫn chẳng thể bò khỏi chai thủy tinh.

Quyết Minh để sách xuống rồi đi tới nhặt chai thủy tinh lên. Nhóc lấy con cua nhỏ ra, tiện thể liệng luôn cái chai thủy tinh, ngón tay thì bị con cua kẹp cứng.

Lại một đợt sóng ùa đến, Quyết Minh bèn khom người chọc ngón trỏ vào trong nước, con cua nhỏ tự giác nhả càng, quay về với biển khơi.

Quyết Minh vừa quay đầu, bỗng nhiên bắt gặp Huyền Địa Cầu. Nhóc đối diện với quả cầu toát ra ánh sáng xanh một hồi lâu, lộ ra biểu tình ngờ vực tò mò, tiếp đó Huyền Địa Cầu nhẹ nhàng bay tới nhập vào cơ thể nhóc.

Huyền Địa Cầu tìm được chuỗi ADN trong người nhóc, lập tức hội tụ ánh sáng xanh chỉnh sửa mỗi nơi mỗi chút. Sau khi hoàn thành nó có vẻ vẫn chưa hài lòng lắm, bèn chuyển lên đại não của Quyết Minh, lặng lẽ ở trong đó.

Lát sau Huyền Địa Cầu bất chợt bay ra ngoài, phát hiện Quyết Minh như người mất hồn, hai mắt cứ trống rỗng đờ đẫn nhìn về phía trước.

Huyền Địa Cầu bao phủ lấy thân thể nhóc, lao vút qua hàng ngàn dặm đường và xuất hiện tại vùng Nam Cực.

Lớp băng cứng còn chưa tan hết, cái xác của con Xà đầu long vẫn yên tĩnh nằm trong quan tài trong suốt.

Huyền Địa Cầu lại biến mất, rồi hiện ra trong một thung lũng vắng.

Hình như nó đã quên mất địa điểm đầu tiên gặp được cậu bé này, nhưng loài người trong mắt nó hầu như đều giống hệt nhau, thế giới này cũng chẳng có nơi nào khác biệt.

Nó cứ vậy đặt Quyết Minh xuống thung lũng, sau đó lặn sâu xuống lòng đất. Màn hình tối đen như mực.

Lần tiếp theo cảnh vật sáng tỏ, chính là lúc đại dịch zombie bùng phát, hàng triệu con người buộc phải từ bỏ nơi chôn rau cắt rốn.

Máy bay oanh tạc, xe tăng nghiền áp, loài người tàn sát lẫn nhau, những cột khói hình nấm liên tiếp mọc lên trên các thành phố lớn. Người sống sót bắt đầu tìm đường lưu vong, hàng vạn điểm sáng xanh lại dâng lên giữa đêm tĩnh mịch, lặp lại hành trình đã diễn ra mấy chục triệu năm trước – triệu hồi những đứa con về với đất mẹ.

Xác chết hợp lại biến thành một người khổng lồ đội trời đạp đất, một mực tiến về đại dương, chìm sâu vào rãnh biển.

Thế rồi đột nhiên, tầm nhìn thoắt cái quay về chỗ Quyết Minh.

Huyền Địa Cầu ngờ ngợ phát hiện ra điều gì, trên màn ảnh, Trương Dân thỉnh thoảng lo lắng quay đầu trông chừng người bạn đã bị lây nhiễm virus. Anh lái xe, cùng Quyết Minh đưa người đàn ông trung niên quay về trạm y tế.

Nhưng sau rốt hai người họ đều vị virus xâm chiếm, Quyết Minh mỏi mệt ngả vào lồng ngực Trương Dân.

Huyền Địa Cầu chậm rãi thẩm thấu vào toàn thân họ, vô số điểm sáng bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế hai cơ thể, virus cấp tốc sản sinh lan tràn, còn Huyền Địa Cầu phóng ra hàng triệu điểm sáng xanh xâu chuỗi ADN lại, cuối cùng bắt được một đoạn xoắn kép, tạo thành một sinh mạng nhỏ bé mới lạ.

Loại sinh mạng mới này nhanh chóng chảy xuôi trong mạch máu, khuếch tán đi khắp nơi, chúng giống như các hạt sơ cấp được phóng ra từ máy gia tốc hạt, mạnh mẽ đánh thẳng vào virus đến tan rã nát vụn, mã di truyền của virus rời rạc phiêu tán trong mạch máu.

Ánh sáng đỏ dần biến mất, Trương Dân ôm Quyết Minh đi tới bên cạnh chiếc xe.

Huyền Địa Cầu vẫn luôn dõi theo hai người họ, hội ngộ, ly biệt, rồi lại về bên nhau, khi Quyết Minh ôm một khẩu súng leo lên núi tuyết, Huyền Địa Cầu khiến cho lớp tuyết trên đỉnh núi đổ ập xuống dưới.

Người khổng lồ máu thịt bước qua đỉnh đầu của họ, thong thả tiến về phía Đông Nam.

Loài người còn nhanh nhạy hơn cả khủng long, bọn họ đã phát hiện người khổng lồ và bắt đầu tách rời nó, còn điều động thêm nhiều máy móc cỡ lớn do người điều khiển chui vào lòng biển, tiến hành mổ xẻ người khổng lồ đã bị nghiền nát dưới áp lực nước. Huyền Địa Cầu vẫn lẳng lặng quan sát tất cả.

Con robot trục vớt dưới lòng biển của Tiến sĩ Ngụy lột bỏ từng lớp xác thịt bên ngoài gã khổng lồ, cuối cùng lộ ra hạch nhân Huyền. Robot dùng một hộp thủy tinh cất giữ Huyền Địa Cầu như bảo vật vô giá, mang về căn cứ ở vùng biển Quốc tế.

Lần lượt từng hạch Huyền Địa Cầu được đem về từ đất liền, sắp đặt ở những nơi khác nhau trong phòng thí nghiệm, tuy vậy, quả cầu xanh lam trong hộp thủy tinh vẫn bình thản quan sát con người bận bịu tới lui.

Hình ảnh biến đổi không ngừng, mỗi khung cảnh đều là một góc nhìn khác nhau của ý thức Huyền Địa Cầu, giãy dụa trong tang thương chết chóc.

Đôi khi nó muốn nhập vào cơ thể một số người để giúp họ chống chọi với virus, thế rồi lại e sợ chùn chân trước hành vi công kích lẫn nhau, hoặc vứt bỏ người khác để tự cứu bản thân của chính loài người.

Huyền Địa Cầu không tài nào hiểu nổi, khó mà so sánh với khủng long của hàng chục triệu năm trước.

Thế giới này đã đổi thay, giống loài cũng không còn như cũ. Hơn sáu chục triệu năm trước, họ hàng khủng long đã lựa chọn cái chết oanh liệt để bảo vệ danh dự bản thân, còn loài người ích kỷ lại ương ngạnh kéo dài sự sống thoi thóp.

Cuối cùng tầm nhìn đã trở lại hộp thủy tinh, phía trước là bóng lưng của Tiến sĩ Tần.

“Cho tôi hay, nó đang nói cái gì?”

Màn ảnh đột nhiên ngắt đoạn, hiện lên đôi mắt của Quyết Minh, phía trước là một quả cầu sáng xanh khác.

Quyết Minh cất giọng đáp:

“Tuy rằng các ngươi khiến thế giới này rối loạn mục nát.”

“Nhưng các ngươi vẫn đang tồn tại trong ý thức của ta.”

“Là một phần mà ta không thể dứt bỏ.”

Và mọi thứ rơi vào bóng tối dằng dặc. Màn hình trở về trạng thái nhiễu mờ trắng đen, câu chuyện chấm dứt.

.

.

.

End #64.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây