Lúc Hứa Thiên Mạc vào SAT, thời gian vẫn còn sớm. Bên trong chỉ có linh tinh mấy người ngồi uống rượu nghe nhạc. Hứa Thiên Mạc đứng ở cửa quét một vòng, mới phát hiện Thi Dao Vũ ngồi trong một góc, bên cạnh còn có một người con trai ngồi cạnh, ánh mắt của hắn sáng sủa có thần, gò má thanh tú. Hứa Thiên Mạc sờ sờ cằm của chính mình, trong lòng áng chừng đang bừng cháy hừng hực tâm địa bát quái, đi đến vị trí Thi Dao Vũ đnag ngồi rồi nói, "Chào cậu." Hứa Thiên Mạc đứng ở trước bàn, hướng về người con trai đang tán gẫu cùng Thi Dao Vũ mà đưa tay ra. "A?" – Hắn nhất thời không kịp phản ứng nhìn Hứa Thiên Mạc, sau đó lập tức đưa tay ra nắm chặt tay Hứa Thiên Mạc đang đặt giữa không trung, cười nói – "Chào chị." "Cậu ấy là Tư, lúc em quay về, ở trên máy bay thì quen biết với cậu ấy." – Thi Dao Vũ cũng chú ý tới Hứa Thiên Mạc đang đứng ở bên cạnh, sau đó hướng về phía nàng mà giới thiệu Tư. "Tôi tên Hứa Thiên Mạc, bạn Dao Vũ." – Hứa Thiên Mạc khóe miệng giơ lên – "Tôi không quấy rầy hai cậu tán gẫu ." – Hứa Thiên Mạc hướng về Thi Dao Vũ, làm một cái ánh mắt "Em cố lên", phất tay một cái liền quay đi. "Chị ấy là bạn của anh?" – Tư mang điểm nghi vấn hỏi. "Ân, là bạn rất tốt." – Thi Dao Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Thiên Mạc, cười nói. "Thật sao?" – Tư thấp giọng thì thầm một câu, con mắt đang bị tóc mái đen che khuất có tia sáng dị dạng chợt lóe lên. . . . "Về rồi à, chị còn tưởng rằng buổi tối em muốn ở bên ngoài." – Hứa Thiên Mạc nằm ở trên giường thấy Thi Dao Vũ, đọc sách cũng không ngẩng đầu lên. Thi Dao Vũ từ trong tay Hứa Thiên Mạc rút lấy quyển sách, "Đây là chỗ em cất giấu thư tình, em cất kĩ càng nghiêm mật như vậy, chị tại sao làm tìm được a?" "Hèn gì chị cảm thấy kì quái. Thư phòng của mẹ em đề là các loại sách kinh tế tài chính, tự nhiên lại xuất hiện một quyển thanh xuân ngôn tình, hóa ra là của em a." – Hứa Thiên Mạc nhanh chóng từ trong tay Thi Dao Vũ mà đoạt lại sách, sau đó lui về phía trong góc tường, tay giật giật quyển sách, vài ba bức thư tình chồng chất chỉnh tề từ trang sách bên trong rơi ra. "Chị tại sao lại vào thư phòng của mẹ em? Đó là nơi cấm địa, ngay cả em cũng rất ít khi đi vào." Thi Dao Vũ muốn đoạt lại thư tình, nhưng cậu vẫn chưa có tắm qua, không muốn đem giường của mình làm bẩn, đành chỉ có thể mặc cho Hứa Thiên Mạc động chân động tay mà mở thư tình ra. Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu lên, nhìn Thi Dao Vũ, gãi gãi sau gáy nói, "Mẹ em để cho chị đi vào, nói rằng trong phòng của mình có rất nhiều sách, không có chuyện gì làm thì có thể đi vào đọc, không nghĩ tới thật sự có cất giấu rất nhiều sách quý." "Mấy ngày em không ở đây, hai người làm gì? Mẹ em hình như đối với chị rất tốt." – Thi Dao Vũ nghi ngờ hỏi, cậu ghen tị, này đều không phải là đối đãi cùng một cấp bậc mà. "Tụi chị hóa giải ân oán rồi." – Hứa Thiên Mạc mở ra một lá thư tình, xem chữ thứ nhất, liền cười không ngừng được – Haha, chữ này có bao nhiêu xấu a? Please, câu mở đầu này có thể sáng tạo hơn một chút được không?" Thi Dao Vũ thẹn quá thành giận, bất chấp tất cả, nhào lên giường đem thư tình đoạt lại, "Hãy tôn trọng một chút, đây chính là năm tháng thanh xuân, những đoạn hồi ức mỹ hảo của em!" "Ân, chị sẽ tôn trọng, nhất định!" – Hứa Thiên Mạc nỗ lực thu lại nụ cười của mình, nhưng vẫn là nhịn không được, mạnh mẽ mà kéo chăn – "Xin lỗi, chị không muốn cười, nhưng chị nhịn không được a!" Thi Dao Vũ hoài niệm nhìn tờ thư tình màu xanh lam nhạt nói, "Đây chính là mối tình đầu viết cho em, tuy rằng hiện tại lớn lên, anh ấy trông như thế nào, em đều không biết, nhưng đoạn hồi ức này vẫn là rất đẹp." Rồi cậu lại nhìn sang Hứa Thiên Mạc, "Chị có thể hay không tôn trọng tình cảm thiếu nữ của em một chút a?!" Thi Dao Vũ nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc sắp cười tắt thở mà hung hãn nói. "Xin lỗi, xin lỗi, chị sẽ chú ý." – Hứa Thiên Mạc để cho mình bình tĩnh lại, quay đầu hỏi – "Em có phải là đối với tiểu thụ kia ở buổi tối hôm nay cảm thấy thú vị?" "Ai, chị nói Tư sao?" Hứa Thiên Mạc gật gù. "Có chút đi, ấn tượng đầu tiên rất tốt đẹp." Hứa Thiên Mạc ở trên giường lăn hai cái, con mắt nhìn chằm chằm trần nhà, "Em đối với Tư cảm thấy thú vị, còn chị thì muốn theo đuổi Tần Trúc Lan, chúng ta sớm một chút kết thúc loại quan hệ này đi." "Bây giờ chỉ mới ba tháng, nói thế nào cũng phải đợi đến nửa năm, nhưng đến lúc đó chị muốn nói với người nhà chị như thế nào?" – Thi Dao Vũ ngồi ở trên ghế, cẩn thận đem thư tình kẹp lại vào trong sách. "Đến lúc đó liền nói em bên ngoài có tiểu tam đi. Yên tâm, mẹ chị chắc chắn sẽ không đến tìm em đâu." Thi Dao Vũ liếc mắt nhìn Hứa Thiên Mạc, thở dài một hơi nói, "Em thực sự là kết bạn không cẩn thận." "Đúng rồi, mẹ em đâu?" – Thi Dao Vũ cầm áo ngủ đang muốn đi tắm, đột nhiên nghĩ đến điều này mở miệng hỏi. "Đi công tác, ba ngày sau trở về." "À." "Em có cảm thấy chị điền tên em vào quân đội là việc làm rất hiệu quả hay không?" – Hứa Thiên Mạc nói. "Là sao?" "Lẽ nào em không cảm thấy, trước đây em đều yêu thích nói người ta như thế này, người ta như thế kia, hiện tại thì không có a." "Chị còn không biết ngượng à, chị có biết hay không, em bị huấn luyện đến chết rồi!" – Thi Dao Vũ phẫn nộ đem quần áo trong tay vứt vào mặt Hứa Thiên Mạc. . . . Hứa Thiên Mạc ngồi trên xe, âm thầm vui sướng, bởi vì bên cạnh nàng là Tần Trúc Lan. Hôm nay Trương Dật muốn mời Tần Trúc Lan ăn cơm, Hứa Thiên Mạc trước hết đi đón nàng, sau đó cùng nhau đi đến nhà hàng. Trương Dật lúc này đã đợi sẵn ở trong phòng. Hứa Thiên Mạc âm thầm tính toán trong lòng, sau khi cơm nước xong thì làm gì đây, có nên mời chị ấy đi xem phim hay không, cơ mà như vậy có quá tẻ nhạt không nhỉ? Nếu không thì lái xe dạo ngắm cảnh đêm đi, ngược lại lái xe cũng thuận tiện. Hứa Thiên Mạc nghĩ, tầm mắt thỉnh thoảng chú ý nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Tần Trúc Lan không hổ là ngự tỷ a, góc độ nào cũng đều xinh đẹp. Khi xe dừng lại, Hứa Thiên Mạc cùng Tần Trúc Lan đồng thời tiến vào phòng ăn, Trương Dật ngồi phía bên trái nhìn thấy hai người thì liền giơ cao tay, "Nơi này." "Tần quản lý, cô đến rồi." – Trương Dật đứng lên bắt tay Tần Trúc Lan - "Đến, đến, ngồi đi." Hứa Thiên Mạc vừa định ngồi xuống, liền nhìn thấy cách chỗ ngồi của mình không xa có một người quen biết, "Đợi một chút, đằng kia có người em quen, em đi chào hỏi một chút." – Nói xong, Hứa Thiên Mạc liền hướng bên kia đi đến. Nhìn Trần Nghệ nằm ở trên bàn khóc ào ào, Hứa Thiên Mạc xác định mình không có nhận lầm người. Nàng chọt chọt vai Trần Nghệ, đưa khăn tay qua. Trần Nghệ ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sờ nhìn Hứa Thiên Mạc, tiếp nhận khăn tay không tiện nói, "Chị Thiên Mạc, chị tại sao lại ở chỗ này?" "Vừa vặn tới nơi này ăn cơm, nhìn thấy em thì liền đi qua. Em làm sao vậy?" Nói chưa dứt lời, vừa nghe Hứa Thiên Mạc hỏi như vậy, nước mắt Trần Nghệ lại tuôn ra. "Em đừng khóc." – Hứa Thiên Mạc cuống quýt lại rút khăn tay đưa cho nàng. "Xin lỗi, chị Thiên Mạc." – Lời nói tuy là như vậy, nhưng Trần Nghệ cũng không có, ngừng khóc. "Một mình em ở đây à?" – Hứa Thiên Mạc hỏi. Trần Nghệ gật gật. "Vậy chị đưa em trở về, đi thôi." – Hứa Thiên Mạc nhìn chung quanh, dò hỏi. Xem Trần Nghệ gật gù biểu thị đồng ý, Hứa Thiên Mạc mới hỗ trợ cầm lấy túi của nàng, đưa Trần Nghệ ra khỏi nhà hàng. Đi ngang qua bàn ăn của Trương Dật, Hứa Thiên Mạc nói với bọn họ một chút, trước tiên mình đưa bạn trở về, hai người bọn họ cứ ăn trước, không cần chờ nàng. Hiazzzz, buổi tối tốt đẹp của mình. Hứa Thiên Mạc trong lòng ai thán nói, nhưng hết cách rồi, Trần Nghệ là bạn của em gái Tiểu Quân, về tình về lý đều phải chiếu cố một chút. "Về trường học?" – Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn Trần Nghệ hỏi. Nàng lắc đầu một cái. Ngón tay thon dài của Hứa Thiên Mạc ở vô – lăng mà gõ gõ, "Như vậy đi, chị dẫn em đi xem cảnh đêm, chắc là có thể để cho tâm tình em thoải mái thêm một chút, em nếu như không trả lời, thì chị coi như là em đồng ý." Trần Nghệ không hề trả lời, Hứa Thiên Mạc liền nổ máy xe. Xe dừng trên đỉnh ngọn núi, Hứa Thiên Mạc tắt máy, xuống xe trước. Gió mát chậm rãi thổi qua, Hứa Thiên Mạc hưởng thụ mở rộng hai tay. Vuốt vuốt tóc của mình, đột nhiên nhớ tới trong xe còn có một người. Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn thấy Trần Nghệ đã đứng bên cạnh mình. Tuy rằng con mắt còn hơi sưng đỏ, nhưng nước mắt đã ngừng lại. "Thất tình?" – Hứa Thiên Mạc hỏi. "Ân." – Trần Nghệ nhẹ giọng đáp. "Nếu tình yêu này không còn, thì sẽ còn tình yêu khác, chuyện như vậy nên nhìn thoáng chút." – Hứa Thiên Mạc nói. "Chị Thiên Mạc, cảm ơn chị." – Trần Nghệ xấu hổ nhìn Hứa Thiên Mạc – "Để cho chị thấy bộ dạng em như thế." Hứa Thiên Mạc khẽ cười một tiếng, không có trả lời, ngồi ở trên nóc xe mà lẳng lặng nhìn thành phố, cả người tản mác ra mị lực mê người.