36 Kế

7: Nghiêm bà bà qua lại


trước sau

Trong đại sảnh tráng lệ treo những chiếc váy cưới màu trắng thanh lịch cùng với những tấm ảnh chụp cô dâu và chú rể đang mỉm cười hạnh phúc bên nhau.
Cũng là nơi Hứa Thiên Mạc đang bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế, nhìn người đàn ông đang từ trong phòng thay đồ đi ra.
"Như thế nào, người ta rất là tuấn tú phải không?" – Thi Dao Vũ mỉm cười hỏi nàng, âu phục của cậu được cắt may khéo léo, vô cùng phù hợp với vẻ anh tuấn đẹp trai bên ngoài của cậu.
"Đặc biệt đẹp trai." – Hứa Thiên Mạc uể oải mà giơ lên ngón tay cái.
"Mà tại sao chị còn ngồi ngây người ở đây, nhanh một chút đi vào thay áo cưới đi?" – Thi Dao Vũ tiến lên lôi kéo tay nàng.
Toàn thân nàng không chịu di chuyển mà vô lực ngồi ở trên ghế, "Không muốn, đối với cái này không có hứng thú."
"Mạc Mạc, con tại sao còn ngồi ở chỗ này?" – Liêu An từ dưới lầu đi lên, nhìn con gái rồi hỏi.
"Mẹ, con có thể không mặc được không?"
"Không được, nào có đạo lý đó, nhanh đi nhanh đi." – Nói rồi nhìn sang Dao Vũ – "Ai nha, Dao Vũ mặc bộ này thật là đẹp mắt." – Vừa nói vừa vỗ vai cậu, tỏ rõ vẻ hòa nhã.
Ai mới là người mà mẹ sinh ra vậy?
Hứa Thiên Mạc trong lòng nghĩ thầm, đứng lên cầm lấy áo cưới bên cạnh rồi đi vào trong phòng thay đồ.
"Mẹ, phía sau tay của con với tới được. Mẹ đi vào giúp con một chút đi."
Hứa Thiên Mạc cúi đầu sửa sang váy, hoàn toàn không có để ý người phía sau đi vào là ai. Người tiến vào không hề lên tiếng, bắt đầu giúp Hứa Thiên Mạc sửa sang lại phần váy phía sau.
Hứa Thiên Mạc nhíu mày một cái, cảm giác trơn mềm này tuyệt đối không phải là tay của mẹ già mình. Nàng quay người lại một cách đột ngột, nhìn thấy được Nghiêm Như Tuyết đứng ở phía sau. Hình ảnh này khiến cho nàng lúng túng lui về phía sau một chút.
"Lúc tôi đi lên đây thì đã không thấy ai rồi. Bọn họ ở dưới đầu, có muốn tôi giúp cháu nữa không?" – Nghiêm Như Tuyết cười nói.
"Vậy phiền dì rồi. Cám ơn." – Hứa Thiên Mạc do dự một chút, vẫn là xoay người.
Nghiêm Như Tuyết đưa tay ra hỗ trợ, trong lòng hơi kinh ngạc vì Hứa Thiên Mạc, cô gái này đem đến cảm giác "phải tán thưởng ai đó" cho mình.
Chiếc váy mà Hứa Thiên Mạc mặc trên người chính là chiếc váy trong series áo cưới xuân hè của Romona Keveza, kiểu dáng pha trộn giữa hơi thở trong sáng và sự kinh điển. Đuôi váy lớn và xòa theo hình đuôi cá, làm cho chiếc áo cưới càng có thể tôn lên dáng người của Hứa Thiên Mạc, càng thể hiện được vẻ đẹp trang nhã. Khi Hứa Thiên Mạc xoay người nhìn về phía nàng, Nghiêm Như Tuyết có thể thấy được sự thành thục cùng gợi cảm đang từ Hứa Thiên Mạc tỏa ra.
"Xong rồi." – Nghiêm Như Tuyết thả tay áo xuống rồi ra khỏi phòng thay quần áo.
Cảm giác được Nghiêm Như Tuyết đã đi ra ngoài, Hứa Thiên Mạc mới thở ra một hơi thật dài, dọa chết mình rồi, nàng vỗ ngực một cái, đợi cho trái tim bình tĩnh trở lại thì mới nhấc váy ra khỏi phòng.
.
.
.
"Chuyện ngày hôm nay vậy là xong rồi phải không?" – Hứa Thiên Mạc ngồi ở vị trí kế bên cạnh tài xế, hỏi.
"Ngày hôm nay chỉ đi chụp ảnh áo cưới thôi. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi, người ta muốn ăn thịt nướng." – Thi Dao Vũ nổ máy xe.
"Chị muốn hỏi một vấn đề." – Nàng sửa lại tư thế ngồi, hỏi cậu.
"Em yêu chị."
Nàng nghe được câu trả lời này, liếc mắt một cái.
"Chị thực sự muốn hỏi một cái vấn đề."
"Em không hối hận khi lấy chị."
Hứa Thiên Mạc lườm cậu, "Cút đi."
"Người ta chỉ là đùa một chút thôi mà, không nên tức giận nha." – Cậu dùng đầu ngón tay chọt chọt đầu Hứa Thiên Mạc.
"Chị hỏi đi."
"Cha em đâu rồi?" – Hứa Thiên Mạc cẩn thận hỏi, dè dặt nhìn sắc mặt Thi Dao Vũ.
"Ông ấy à, đi tìm tình yêu chân thành rồi." – Thi Dao Vũ nói.
Hứa Thiên Mạc nhìn một chút vẻ mặt Thi Dao Vũ, phát hiện cậu không có biểu cảm gì đau lòng thì mới tiếp tục hỏi, "Như vậy là có ý gì?"
"Chị giờ sắp thành người của em rồi. Em cũng nói thật với chị một chút chuyện nhà của em."
Hứa Thiên Mạc điều chỉnh tốt tư thế, đem lỗ tai dựng thẳng lên.
"Cha em cùng mẹ là hôn nhân chính trị. Mẹ em năm hai mươi tuổi gả cho cha em."
"Vậy sao em không bị sắp xếp hôn nhân chính trị, cái này thực không hợp lý  a?" – Hứa Thiên Mạc nghi vấn hỏi.
"Khi còn trẻ thì đại đa số ai cũng là người thô bạo và độc tài. Khi đó ông ngoại em chính là như vậy, bây giờ trưởng bối trong nhà đều lớn tuổi hết rồi, cũng sẽ bắt đầu nghĩ lại lúc trước bản thân mình làm như vậy có đúng hay không, đặc biệt sau đó cha em đã làm ra một chuyện, khiến cho ông ngoại ý thức được ép buộc ái tình là không có kết quả. Vì lẽ đó, em mới không bị ép buộc."
"Cha em làm gì?"
"Năm thứ hai sau khi bọn họ kết hôn, mẹ em mang thai em. Lúc đó cuộc sống của bọn họ vẫn tương kính như tân*, sau đó không lâu cha em tìm được một quyển tâm linh canh gà*, liền bắt đầu muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình."
"Sách gì lại tác động đến cha em mạnh mẽ như thế?"
"'Ái tình pháp tắc', tương lai của bạn nhất định sẽ có một người yêu bạn, chờ đợi bạn, chỉ cần tin tưởng chờ đợi nàng thì nàng nhất định sẽ xuất hiện trước mặt bạn. Cứ như vậy, chỉ cần lời dẫn đã có thể khiến cha em dao động mà rời đi."
"Vậy cha em hiện tại ở nơi nào?"
"Ông ly hôn với mẹ sau đó liền đi du lịch, ông cho rằng ông có thể tìm thấy tình yêu chân thành trên chuyến hành trình của mình."
"Vậy tìm thấy chưa?"
"Không có, vẫn còn đang tìm."
Hứa Thiên Mạc chậc lưỡi, "Cha em thật mạnh mẽ."
"Haha, em cũng như thế." – Thi Dao Vũ đáp.
"Đến rồi." – Thi Dao Vũ đem xe lái vào bãi đậu xe.
"Khi em nói chuyện một cách đứng đắn thì rất có khí phách đàn ông." – Hứa Thiên Mạc vừa nói, vừa cởi đai an toàn khỏi người mình.
"Có thật không, người ta thật vui vẻ khi nghe chị khen a." – Thi Dao Vũ kinh ngạc nói, thuận tiện lại giơ lên lan hoa chỉ.
"Quên đi, coi như chị chưa từng nói gì."
.
.
.
"Hứa quản lý, đây là tư liệu mà cô muốn."
"Đặt xuống đi." – Hứa Thiên Mạc nhìn chằm chằm máy vi tính, phản ứng một chút rồi không nói tiếp nữa.
Tiểu Nguyên đem tư liệu đặt lên bàn, lúc định đi thì lại dừng lại, do dự một chút rồi mới lên tiếng, "Hứa quản lý, bây giờ em tan ca, chị cũng về sớm nghỉ ngơi một chút đi."
"Trên đường về cẩn trọng một chút." – Hứa Thiên Mạc ngẩng đầu nhìn phong cảnh bầu trời thông qua cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịt bao phủ khắp nơi.
"Ân, Hứa quản lý, bye bye."
"Bye bye." – Hứa Thiên Mạc phất phất tay.
Sau khi Tiểu Nguyên rời đi, nàng tựa người lên ghế ngáp một cái rồi chậm rãi xoay chiếc ghế lại, nhìn thấy còn có nhiều chuyện như vậy cần phải xử lý, nàng vung tay một cái rồi vùi đầu mà làm việc.
Đồng hồ trên tường tích tắc chuyển động, Hứa Thiên Mạc chìm đắm trong suy nghĩ xử lý công tác của chính mình. Đột nhiên điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, tiếng chuông di động vang lên trong một căn phòng yên tĩnh thì đặc biệt ồn ào.
"Có chuyện gì?" – Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, hững hờ hỏi.
"Mạc Mạc, nói cho chị một tin không xấu cũng không tốt." – Thi Dao Vũ vui vẻ thông báo.
Nàng xoa xoa lông mày, để cho thần kinh căng thẳng buông lỏng một chút.
"Nói đi, chị đang nghe đây."
"Mẹ em a, đã đem tuần trăng mật của hai chúng ta an bài xong rồi."
"Tuần trăng mật?" – Hứa Thiên Mạc từ trên ghế đứng dậy – "Chúng ta có nói muốn làm cái này sao?"
"Hình như là không có a~"
"Thế thì tại sao lại như vậy?" – Hứa Thiên Mạc cau mày nói – "Hiển nhiên là do mẹ em tự ý quyết định rồi." – Ngữ khí của nàng có chút phẫn nộ.
"Nếu như chị muốn tiếp tục lừa ba mẹ của chị thì chị phải tiếp thu sự sắp xếp của mẹ em." – Thi Dap Vũ thật lòng nói ra sự thật.
"Nhưng chuyện chúng ta kết hôn tại sao mẹ em lại muốn can thiệp đến cùng vậy?" – Hứa Thiên Mạc chầm chậm phun ra từng từ, nàng cảm thấy mình đã nhẫn đến cực hạn.
"Này cũng không có cách nào, ai bảo chị chọn em làm đối tượng kết hôn với chị." – Thi Dao Vũ tàn nhẫn nói ra chân tướng.
"Lẽ nào em xưa nay chưa từng phản đối bất kì quyết định nào của mẹ em hay sao?"
"Phản đối, nhưng vô hiệu." – Thi Dao Vũ bất lực nói.
Hứa Thiên Mạc cuối cùng cũng đã biết Thi Dao Vũ tại sao lại có thể ủy mị như thế, trong nhà có người mẹ như vậy, ai có thể cứng rắn lên được đây?
"Vậy thì, chúng ta nhất định phải đi tuần trăng mật, hơn nữa địa điểm còn là do mẹ em chỉ định?" – Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Đúng, phải đi."
"Đưa số điện thoại của mẹ em cho chị đi, chị sẽ nói chuyện với mẹ của em."
Trong thành phố này tại một nơi làm việc khác, Nghiêm Như Tuyết cũng đang xử lý văn kiện. Gò má của nàng đặc biệt mỹ lệ rung động lòng người khi được đặt dưới ánh đèn, còn có ánh mắt chuyên chú khi đang tập trung xử lý công tác.
Điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy thời gian này còn có người quấy rối mình, trên mặt nàng lộ ra vẻ không thích. Nhưng lúc cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy số được số điện thoại, nghe được giọng của Hứa Thiên Mạc mang theo chút gợi cảm lại pha vào thêm chút khàn khàn, nàng cảm thấy trái tim của chính mình trong nháy mắt yên tĩnh lại.
"Chào dì, cháu là Hứa Thiên Mạc."
Hứa Thiên Mạc vừa nghĩ tới người mẹ chồng độc ác sắp xếp tuần trăng mật của mình, lửa giận của nàng liền bắt đầu thiêu đốt.
"Ân?" – Nghiêm Như Tuyết trả lời.
Hứa Thiên Mạc lúng túng, tiếp theo phải nói cái gì bây giờ? Nàng ở trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, điều chỉnh tư thế chiến đấu sẵn sàng rồi mới mở miệng nói, "Vừa nãy Dao Vũ nói với cháu, dì sắp xếp tuần trăng mật cho hai đứa cháu phải không?"
"Dao Vũ ở chỗ cháu à?"
"Không có, không có. Dao Vũ mới vừa gọi điện thoại cho cháu."
Hứa Thiên Mạc tự đem mình chà đạp trong lòng, mình sốt sắng như vậy để làm cái gì, trấn định, nhất định phải trấn định! Hứa Thiên Mạc ở trong lòng tự cổ vũ.
"Tôi cho thư ký sắp xếp, nếu như hai đứa không hài lòng, vậy thì hai đứa tự sắp xếp địa điểm yêu thích đi."
Không phải là như vậy, là tôi không muốn đi mà thôi!
"Kỳ thực là như vậy, gần đây công ty của cháu khá bận, vì vậy có thể không có thời gian."
"Không có thời gian?" – Nghiêm Như Tuyết dừng một chút, chờ Hứa Thiên Mạc trả lời.
"Đúng, không có thời gian. Thời gian này bọn cháu thực sự rất bận."
"Ông chủ của cháu là Trương Dật?" – Nghiêm Như Tuyết nhẹ nhàng phun ra một câu.
Khiến cho Hứa Thiên Mạc ngẩn người, "Đúng vậy..."
"Cần tôi giúp cháu nói chuyện với hắn một chút không?" – Nghiêm Như Tuyết đề nghị.
"Không cần, dì để cháu tự mình nói với hắn là được rồi."
Hứa Thiên Mạc kết thúc trò chuyện với Nghiêm Như Tuyết xong, liền vọt tới văng phòng sát vách. Trong công ty, Hứa Thiên Mạc và Trương Dật đều làm việc ở hai văn phòng nằm cuối dãy hành lang.
Lúc này, Trương Dật đang vùi đầu vào công tác gian khổ, nghe được thanh âm Hứa Thiên Mạc tung cửa rồi xông tới, anh vội vàng ngẩng đầu lên, "Em làm gì vậy?"
"Anh cùng lão tổng tập toàn Đông Thủy tại sao quen nhau?" – Hứa Thiên Mạc không khống chế được mà phanh lại, cả ngựa dựa vào bàn làm việc của anh.
"Gần đây công ty có kế hoạch, chính là đang tranh thủ hợp tác với Đông Thủy, làm sao vậy?" – Anh đáp.
"Nói như vậy, chúng ta là đang ôm bắp đùi* của bọn họ phải không?"
"Cũng không cần phải nói lời khó nghe như thế, chúng ta chỉ là muốn hợp tác mà thôi." – Trương Dật sờ cằm nói.
Hứa Thiên Mạc dùng tay chống bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn Trương Dật, "Nói cách khác, nếu lão tổng bọn họ yêu cầu anh cho em nghỉ, anh cũng sẽ làm theo?"
"Đại cục làm trọng, bất quá bọn họ vì sao lại đề nghị yêu cầu này?"
"Anh đi chết đi, hữu nghị nhiều năm giữa chúng ta cũng không so sánh được với đại cục của anh. Chính anh ở lại đây mà tăng ca từ từ đi ha, em đi trước!" – Nói xong, Hứa Thiên Mạc đùng đùng nổi giận đi về.
"Đây là làm sao vậy, kinh nguyệt đến sớm à?" – Trương Dật lau nước bọt vừa bị bắn lên trên mặt, nhìn cánh cửa mới vừa bị đóng lại bằng một đôi mắt khó hiểu.




-------------------------------------------------------------
*Tương kính như tân*: vợ chồng kính nhau như khách
*Tâm linh canh gà*: ý chỉ sách Chicken soup for the soul, dạng sách kiểu self-help.
*Ôm bắp đùi*: Kiểu nịnh bợ, dựa dẫm.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây