Mũi kim trong tay Âu Dương Nhiên dần tiến tới gần, ông không muốn làm tổn hại Minh Nhi, nhìn cô bị Đới Khởi Nam hành hạ lòng ông chua xót vô cùng. Nhưng, ông không thể chống lệnh, ông đã từng thề sẽ trung thành nhất nhất với họ Đới, nếu ông không làm đồng nghĩa với việc ông đã phán bội lời thề. Đới Khởi Nam thấy ông mãi không làm theo, tức giận giựt lấy kim tiêm, đâm thẳng vào cổ Minh Nhi. Tiếng hét ai oán vang vọng, chỉ vài phút sau cơ thể cô mềm nhũn nằm im không động đậy, Đới Khởi Nam lúc này mới chịu buông cô ra. Trước mặt Minh Nhi, hắn tàn nhẫn tát một bạt tay vào mặt một ông già đáng tuổi cha chú, cao giọng mắng nhiếc. " Âu Dương Nhiên, tôi ghét nhất là người của tôi không nghe lời tôi...nếu ông không muốn làm cho tôi nữa thì cút đi... Đừng có ở đây giở trò...!" " Xin lỗi cậu, thiếu gia, tôi sẽ không có lần sau...!" Âu Dương Nhiên cố kiềm chế cảm xúc, tiếp tục hạ mình nghe theo Đới Khởi Nam. Hắn chẳng thèm đếm xỉa, lạnh giọng đuổi ông đi, rồi xoay người đến gần Minh Nhi. " Cút, cút đi đồ xấu xa " Minh Nhi chửi bới xua đuổi. Đới Khởi Nam vờ như kẻ câm điếc, nhẹ nhàng nhấc phần chân bị trật của cô lên, nhìn nó sưng vù, lòng hắn xót lắm. Minh Nhi kinh tởm rất muốn đạp cho hắn một phát, vẻ mặt hắn nhởn nhơ càng làm cô nổi đóa.
" Tránh xa tôi ra đồ tồi " cô tiếp tục mắng. Bỗng một tiếng * rắc " vang lên, Minh Nhi đau thấu trời xanh, rồi cơn đau ấy lại nhanh chóng qua đi. Hóa ra, Đới Khởi Nam chỉ muốn sửa chân cho cô, hắn làm xong liền tháo sợi xích nặng nề phía dưới ra, lấy một miếng băng có sẵn trong tủ đồ, dùng bông lau sạch những vết máu nhỏ li ti, cẩn thận băng lại vết thương, mọi hành động của hắn đều rất dịu dàng. " Em cảm thấy thoải mái hơn chưa? " hắn cất giọng nỉ non ân cần hỏi. Minh Nhi chẳng buồn đáp, rõ ràng hắn biết cô hiện giờ bị hắn cầm tù, làm gì có chuyện cô thấy thoải mái cho được. " Đới Khởi Nam mau thả tôi ra " cô gằn giọng với hắn. " Thả? " hắn nhướng mày, bày ra bộ mặt khó chịu, bá đạo nâng cằm cô lên, làu bàu. " Em đang ra lệnh với tôi sao? " Minh Nhi mím môi, quay ngoắt mặt đi, cô biết giờ cô đang bị hắn khống chế, có nói gì thì cũng vô ích, chi bằng không nói nữa thì sẽ yên thân. Nhưng, cô đã sai khi có suy nghĩ ấy, cô càng im lặng, chứng minh cô càng đang muốn chống đối Đới Khởi Nam. Mà, như vậy hắn càng không kiểm soát được hành vi, con quỷ dục vọng trong hắn trỗi dậy, không chút do dự xé áo cô. " Đới Khởi Nam dừng lại, đừng...!" Minh Nhi hốt hoảng hét lên. Đới Khởi Nam lột sạch quần áo cô ra, cơ thể mảnh mai run cầm cập dưới thân hắn, cô vô lực muốn che đi những phần nhạy cảm mà không được, tủi nhục khóc nức nở. " Vô sỉ...!" cổ họng cô uất nghẹn không cất nổi lời. Cơ thể cô bị hắn nhìn rõ mồn một, vô cùng nhục nhã, ê chề, cô chẳng nghĩ ngợi lập tức cắn lưỡi tự vẫn. Nào ngờ, Đới Khởi Nam đoán được cô sẽ làm thế liền bóp lấy miệng cô, nhét một mảnh vải vào trong không cho cô thực hiện ý đồ ấy. " Em đừng hòng tự sát trước mặt tôi...!" hắn hắn giọng vào tai cô. Mặc cho cô lắc đầu tỏ thái độ căm hận, hắn hiển nhiên cởi chiếc áo thun vứt xuống nền, từng múi cơ rắn chắc hiện rõ, làn da màu đồng khỏe khoắn làm biết bao cô gái gục ngã. Hắn cũng là một mẫu người tuấn mĩ, nhưng tỉ lệ nhan sắc lại đi ngược với tính cách đê hèn của hắn. Bàn tay ngỗ nghịch vuốt ve phần xương quai xanh gợi cảm, cặp mắt háu đói của hắn nhìn không thiếu chỗ nào, trông Minh Nhi cực kỳ yêu kiều, quyến rũ. Đầu óc hắn thoáng chốc lấp đầy những ý nghĩ đen tối, muốn mạnh tay tách rộng hai chân cô ra, điên cuồng ăn cô sạch sẽ.
Cô càng khóc càng làm hắn hưng phấn, hắn trút bỏ chiếc quần tây, trực tiếp kéo hai chân cô ghì chặt vào hông. Khi hắn cúi đầu chạm môi vào ngực cô, một lần nữa cảm giác buồn nôn lại ập tới, hắn không tài nào giữ vững dục vọng.
Tức thì kéo chiếc chăn quấn chặt lấy cơ thể Minh Nhi, nhìn cũng chẳng muốn nhìn. Hành động của hắn khiến cô ngỡ ngàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ lương tâm hắn đang cắn rứt? " Chết t.iệt " Đới Khởi Nam thầm mắng trong miệng, tức giận đấm tay vào tường. Chẳng phải hắn rất muốn cô làm vợ hắn sao? Lần thứ 2 rồi sao hắn lại không thể chiếm lấy cô? Hắn vò đầu, nghiến răng, rồi bất ngờ quay sang nhìn Minh Nhi hầm hầm, cô đang run rẩy sau lớp chăn, nước mắt lã chã thấm ướt qua từng sợi vải. " Đừng...đừng sợ anh như vậy...!Hạnh Ân...!" hắn đưa tay kéo miếng vải bịt miệng ra, đỡ lấy người Minh Nhi ôm gọn vào lòng. Hàm răng đều tăm táp liên tục va vào nhau tạo ra âm thanh * cạch cạch * của sự sợ hãi, Đới Khởi Nam khẽ hôn lên vầng trán lạnh toát. " Xin lỗi, làm em sợ rồi...!" hắn nhỏ giọng, xoa xoa vào tấm lưng nhỏ. Hắn thương cô lắm, muốn cô làm vợ hắn nhưng không phải bằng cách này, hắn muốn cô yêu hắn một lần, nguyện ý gả cho hắn không gượng ép. Ấy thế mà, cô chưa một lần nào thích hắn dù chỉ một chút nhỏ nhoi, đã vậy giờ cô lại thay đổi chập nhận người khác, nhất quyết từ chối hắn, bao nhiêu hy vọng ấp ủ điều bị cô đập tan. " Em biết anh yêu em nhiều đến mức nào không? " hắn cất giọng uy nghiêm, nghiêm túc hỏi, còn xiết chặt vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé. " Không " Minh Nhi đáp ngay không cần nghĩ, rồi cô cố ngẩn đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt cay nghiệt. " Thực tế tôi chả bao giờ quan tâm tới cái thứ anh gọi là tình yêu dành cho tôi...tôi chỉ muốn anh biết khỏi tầm mắt của tôi " cô mạnh miệng buông lời nghiệt ngã.
Đới Khởi Nam không nổi giận khi nghe Minh Nhi nói thế, sở dĩ hắn vốn đã là kẻ xấu, có nói gì, hay làm bất cứ gì Minh Nhi cũng chẳng tin hắn là vì yêu cô. " Đới Khởi Nam, anh cút ra khỏi đây ngay " Minh Nhi ghê tởm, đuổi hắn đi. Hắn mặt dầy chẳng thèm đoái hoài, cứ ôm cô cứng nhắc không biết bao nhiêu giờ đồng hồ qua đi, hắn sợ thuốc hết tác dụng cô lại phản kháng, nhanh chóng bồng cô đến chỗ Âu Dương Nhiên. Lần này, hắn không dùng thuốc tê, mà dùng hẳn thuốc gây mê, hắn muốn Minh Nhi ngủ một chút để nghỉ ngơi. Sau khi Minh Nhi rơi vào trạng thái mê mang, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Âu Dương Nhiên nhìn Minh Nhi thân không mảnh vải, sốt ruột dò hỏi. " Thiếu gia...cậu...cậu đã..." " Tôi chưa làm gì cô ấy cả...đừng hỏi nhiều " Đới Khởi Nam lập tức chặn họng Âu Dương Nhiên. Cặp mắt sắc như dao cạo liếc nhìn ông, ngầm ra hiệu cho ông an phận thủ thường, rồi Đới Khởi Nam hiên ngang bồng Minh Nhi sải bước trở về phòng. Suốt thời gian cô ngủ say, một khắc Đới Khởi Nam cũng không rời khỏi cô, hắn ngồi trong căn phòng ám muội, suy nghĩ những gì hắn đã làm, thứ tình yêu mà hắn dành cho cô liệu có phải là tình yêu xuất phát từ trái tim không? " Tại sao, tại sao...mình lại trở nên như vậy chứ? Sao lại buồn nôn khi chạm vào cô ấy thế kia? " hắn tự hỏi chính bản thân. Những suy nghĩ khiến đầu hắn đau như búa bổ, hắn mệt mỏi, tựa người vào cạnh giường, chính hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ..