Xuống lớp, Lâm Mộ Tình đi ra khỏi khu dạy học, mưa vẫn còn đang rơi.
Lúc đang trong giờ lên lớp nàng có liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đó mưa đã tạnh rồi, cơn mưa này phớt qua từng trận như vậy, không biết tới khi nào mới ngưng đây.
Sau khi nàng gửi cái tin nhắn kia cho Tiêu Dương xong, Tiêu Dương vẫn chưa nhắn lại, nàng đoán chừng rằng nhất định là do cô bề bộn nhiều việu rồi, thế nên giờ Lâm Mộ Tình không biết rốt cuộc Tiêu Dương có tới đón mình hay không đây.
Nàng đứng trên bậc thang của dãy lầu học, nhìn ra xa xa, toàn nhìn thấy dù che của các sinh viên, nào thấy được bóng dáng của Tiêu Dương đâu chứ? Nàng lại ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, âm âm u u, xem ra trận mưa này còn kéo dài dài đây.
Có nam sinh viên ngỏ ý muốn đưa nàng về khu văn phòng, nếu là như bình thường, cũng không có sao, nhưng bây giờ trời đang mưa, cùng che chung dưới một tán dù, dù cho nàng không cần người ta nói lời bàn tán, chính bản thân nàng cũng thấy không được tự nhiên.
Nàng uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của nam sinh viên kia, cười cười nói là đang đợi người.
thật ra thì căn bản là nàng thừa biết Tiêu Dương sẽ không đến.
Nếu không phải bởi vì hôm nay có chút lạnh, đi về dưới trời mưa thật ra cũng không có vấn đề gì, Lâm Mộ Tình một bên cọ xát cách tay bị gió thổi tới có chút lạnh, một bên đi tới đằng trước vài bước.
Từ lúc Lâm Mộ Tình bước ra khỏi cửa, mãi cho đến khi nàng liên tục cự tuyệt vài ý tốt của một số nam sinh viên, trong khoảng thời gian này, trong một góc phòng nơi nàng không nhìn thấy được, có một người luôn chăm chú nhìn nàng trong yên lặng.
trong tay người kia nắm chặc cây dù, vài lần muốn bước tới bên người Lâm Mộ Tình, nhưng nhiều lần bởi vì sự xuất hiện của người khác mà bị cắt ngang, cây dù che mưa kia đã bị cô siết chặc tới nỗi xuất hiện vài nếp gấp mất rồi.
Sau khi cô nhìn thấy Lâm Mộ Tình đuổi hết vài nam sinh đáng ghét kia, trong lòng cư nhiên có một tia mừng thầm, khi cô còn đang do dự xem có phải mình hẳn là nên lập tức bước ngay qua đó hay không, cô phát hiện Lâm Mộ Tình sắp trực tiếp đội mưa mà đi.
Khi Lâm Mộ Tình vừa mới bước xuống bậc thang, cô liền bỏ qua những mâu thuẫn trong đầu, rất nhanh chạy đến bên người Lâm Mộ Tình, mở dù ra che, chuyển qua đỉnh đầu Lâm Mộ Tình, sau đó mới cẩn thận chào hỏi, nói: "Lâm lão sư......!sao không mang dù vậy?" Lâm Mộ Tình rất bất ngờ mà xoay người lại, lập tức cười cười: "Lúc tới trường trời vẫn còn hửng nắng, không biết sao giờ lại mưa." Trước mắt là sinh viên gương mẫu trong cảm nhận của nàng - Trương Diễm.
Trương Diễm hướng tán dù qua bên người Lâm Mộ Tình, cô vẫn chưa quen với việc gần gũi nhìn Lâm lão sư cười thân thiện với mình đến như vậy, chỉ cảm thấy nụ cười này thật dễ khiến cô thấy đỏ mặt, càng khiến cô khẩn trương hơn nữa.
Cô cúi thấp đầu, nói: "Dự báo thời tiết có nói trời sẽ mưa.
Lâm lão sư......" Cô muốn nói em đưa cô về có được hay không ạ, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành: "Lâm lão sư, cây dù này em gửi cô, em đi về với bạn cùng phòng là được." Lâm Mộ Tình vội vàng từ chối, bởi vì trời mưa, sinh viên gần như đã về gần hết rồi, làm sao còn có ai có thể về chung với bạn học Trương được cơ chứ? Nàng vừa định nói nếu không thì em đưa cô ra trước đầu đường, để nàng đón xe trường về là được, chưa kịp nói, liền thấy dưới làn mưa, có một người đang không nhanh không chậm mà đi tới chỗ này.
Khi tất cả mọi người đều che dù đi ra khu ngoài, người kia lại đi ngược hướng với tất cả những người khác.
Ý cười trên mặt Lâm Mộ Tình càng thâm sâu, nói với bạn học Trương còn đang nhún nhường ở kế bên mình: "Cảm ơn em, có người đến đón cô rồi." Trương Diễm nhìn theo tầm mắt của Lâm Mộ Tình, liền thấy một người phụ nữ có dáng người cao cao, mặc chiếc áo khoác mà cô đã từng thấy qua trong một quyển tạp chí, mái tóc dài thả rối trên vai, ở xa nên nhìn không rõ diện mạo, thế nhưng mỗi khi lướt ngang qua một người khác, đều khiến họ phải ghé mắt nhìn lại.
Trương Diễm cau mày, nhìn nét cười trên mặt Lâm lão sư càng ngày càng xán lạn hơn, cô lại cúi đầu.
Người có thể ở dưới trời mưa vẫn bước đi chậm như vậy, ngoại trừ là Tiêu Dương thì còn có thể là ai khác được nữa chứ? Lâm Mộ Tình cười cười nói lời tạm biệt với Trương Diễm, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Tiêu Dương, nàng không chờ Tiêu Dương bước tới nữa, nhấc chân đi xuống bậc thang, không để ý gì đến hình tượng khi chạy nhanh về phía Tiêu Dương.
Từng bọt nước theo gót giày của nàng mà văng tóe lên, thấm ướt ống quần của nàng.
Tiêu Dương thấy thế cũng vội vàng bước nhanh tới, tới lúc hai người cũng bắt được nhau, mới hỏi: "Sao em không đợi tôi đi qua đó đón em cơ chứ?" Lâm Mộ Tình dựa sát vào khoát lên cánh tay của Tiêu Dương, ngẩng đầu cười cười nói: "Lão nhân gia ngài bước có vài bước cũng đủ khiến em vội muốn chết rồi, nếu em mà không chạy qua, không biết Dương còn tính đi tới khi nào." Nàng ngừng lại một chút, lén liếc mắt nhìn khóe miệng tươi cười của Tiêu Dương một cái, vô cùng thỏa mãn mà kết thúc câu: "Có điều......!Dương có thể tới được, em thật sự là không ngờ tới." "Không phải là em gọi tôi tới đón em hay sao?" "Nhưng Dương cũng đâu có nói là mình sẽ tới đâu chứ, vả lại Dương cũng không trả lời tin nhắn, em còn cho rằng Dương sẽ không tới rồi nữa đó." "Vậy nếu em thật sự cho là tôi sẽ không đến, thế em còn ở đó chờ ai?" Hỏi một câu khiến Lâm Mộ Tình không thể nào đáp được.
Đúng vậy, nếu nàng biết chắc là Tiêu Dương sẽ không đến, vậy vì sao nàng còn chậm chạp không chịu ra về cơ chứ? Trong thâm tâm nàng hẳn là vẫn mong Tiêu Dương đến, chẳng qua là sợ mình sẽ thất vọng, nên mới không ngừng an ủi mình.
Nàng không trả lời, chỉ là càng dựa sát vào Tiêu Dương hơn nữa.
Tiêu Dương đổi tay bung dù của mình, tay còn lại thì ôm vòng qua vai của nàng, lặng lẽ thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng, mặt Lâm Mộ Tình bắt đầu đỏ ửng lên.
×××× Lúc Lý công tử tỉnh lại, trời đã gần tối.
Cô ngủ tới thiên hôn địa ám, lại mở mắt nhìn nhìn xung quanh, nào có người nào ở bên cạnh nữa, bên cạnh còn đâu người nào nữa.
Cô vừa mệt vừa đói, nằm trên giường làu bàu nửa ngày cũng không chịu dậy.
Trong phòng chỉ bật sẵn một cái đèn đầu giường, trong chăn dày đặc, mùi nước hoa của cô, Nhất Văn cùng cả Tiêu Dương, tạo nên một hỗn hợp mùi hương.
Sau đó cô liền không ngừng mà hắt hơi vài cái, rồi mới lảo đảo ngồi dậy.
Chăn trên người rơi xuống, cô hốt hoảng một phen, ai giúp cô cởi quần áo vậy? Cô nhớ là lúc đó mình đã nôn tới tứ chi vô lực, không biết leo lên giường như thế nào nữa, khẳng định không phải là do mình cởi, quỷ lười Tiêu Dương kia nhất định sẽ không tốt tính tới nỗi cởi giúp mình, Nhất Văn không có chuyện gì tự nhiên cởi áo của mình làm gì chứ? À, đúng, Nhất Văn cũng uống say.
Lý công tử sắp xếp lại trí nhớ của mình, rất không đồng ý mà bấm điện thoại ở trên giường, vừa cầm lên liền thấy, đã gần bảy giờ tối rồi.
Khó trách lại đói đến như vậy! Cô cảm khái một tiếng rồi mới gọi điện cho Nhất Văn.
Thật ra Nhất Văn đang ở trên đường trở về.
Trước đó ban ngày cô đã chỉnh điện thoại của Lý công tử sang chế độ im lặng, muốn để Lý công tử ngủ nhiều thêm một chút, cũng muốn để mình có thêm tí thời gian để tỉnh táo lại.
đợi tới khi cô đã nghĩ thông phải chịu trách nhiệm, vừa đúng lúc Lý công tử cũng gọi điện thoại đến.
Nhưng có một số việc, nghĩ vẫn hoàn nghĩ, đợi tới lúc phải đi đối mặt, vẫn là có chút sợ hãi.
Lúc cô vừa tiếp điện thoại, nhẹ nhàng "Alo" một tiếng, Lý công tử không có động tĩnh, cô còn đang lái xe, vô giác liền nhấn mạnh vào chân ga.
Động tác hoàn toàn là dự theo bản năng, thầm nghĩ muốn ra sức đạp một cái gì đó, để mình bình tĩnh lại.
Vài giây sau, đối diện mới truyền đến giọng quen thuộc của Lý công tử, thanh âm lười biếng, "Nhất Văn, mình đói quá đi." Một câu rất bình thản.
Nhất Văn khẽ thở phào một hơi, cô còn nghĩ tới Lý công tử gọi điện đến để hỏi tội, hỏi cô tại sao không nói tiếng nào liền bỏ về, kết quả chỉ là một câu bình thường đến không thể nào bình thường hơn được nữa.
Những lời này từ nhỏ tới lớn Lý công tử nói qua không biết mấy nghìn lần rồi, nhưng duy độc lúc này đây, phản ứng của Nhất Văn khi nghe được câu này không phải đáp một câu "Cậu muốn ăn gì", mà là hỏi: "Cậu......!tỉnh?" Chẳng lẽ cậu ấy một chút cũng không để ý tới? Tại sao có thể làm như không có chuyện gì như vậy? Xúc cảm trong lòng Nhất Văn có chút đắng chát.
Lý công tử không cảm nhận được sự khác thường của Nhất Văn, cứ theo lẽ thường mà đáp: "Đúng đó, tỉnh rồi, đói muốn chết, cậu mang vài món tới cho mình đi, hôm nay mình không muốn ăn mấy thứ gì gì đó trong hội quán đâu." Tài nghệ của đầu bếp trong hội quán tuy là không tệ, nhưng ăn nhiều cũng sẽ ngán.
Sau đó Lý công tử nói mấy món mà cô muốn ăn, mới cúp điện thoại rồi tiếp tục nằm xuống hồi phục thể lực.
Tâm Nhất Văn trầm xuống.
Tại sao Lý công tử có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra cơ chứ......! Mấy món Lý công tử nêu, dường như là phân tán khắp các ngả của H thị, khi cô bước vào nhà hàng đầu tiên, dừng xe xong mới nhớ tới, đây là nhà hàng mà Tiêu Dương thường hay tới, không biết có thể gặp được Tiêu Dương hay không đây.
Nếu gặp được được Tiêu Dương, vậy cô nhất định phải hỏi cho ra ngô ra khoai rõ ràng mới được.
Đi tới đi lui, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe Tiêu Dương đang đâu ở một bên.
Cú điện thoại lúc trước, nếu cô không hiểu sai ý mà Tiêu Dương muốn nói, cô với Lý công tử trong lúc đó hẳn là đã có cái gì đó rồi.
thật ra khi nãy cô nói chuyện điện thoại với Lý công tử, ngữ khí kia đúng là có chút kỳ lạ.
Cô lại ngại đi trực tiếp hỏi Lý công tử, vậy thì càng phải thu thập một chút tin tức hữu dụng từ trên người Tiêu Dương mới được.
Sau khi Nhất Văn đi vào nhà hàng liền nhìn thấy hai người ngồi cạnh cửa sổ ở vị trí cạnh cửa sổ, đúng là Tiêu Dương và Lâm Mộ Tình.
Cô do dự một chút nhưng vẫn đi qua, cô nghĩ Lâm Mộ Tình cũng không phải người ngoài gì, bị Lâm Mộ Tình biết cũng không có gì.
Lâm Mộ Tình thấy Nhất Văn, kéo cô qua cùng nhau ngồi.
Tiêu Dương thấy Nhất Văn đưa bộ mặt nhắn nhó, giật mình mới nhớ tới trò đùa dai kia của mình, lại nhìn thấy Nhất Văn vừa ngồi xuống liền đặt câu hỏi tới tắp với mình, đủ biết chuyện xấu của mình thành công đến mức nào rồi.
Nhất Văn nói: "Tiêu Dương cậu nó thật cho mình biết, quần áo của Lý công tử tối hôm qua là do ai cởi?" Lâm Mộ Tình ngửi được cơ hội để tám chuyện, kìm nén tiếng thét hãi hùng trong lòng, nàng vẫn luôn cảm thấy Lý công tử hẳn là đang quen với Nhất Văn, nhưng theo lời của Tiêu Dương, hai người kia đều không có cái ý kia đâu.
Thế nhưng hiện tại là cái tình huống gì đây? Nàng cúi đầu tiếp tục ăn uống, dáng vẻ làm bộ như không nghe thấy gì hết.
Tiêu Dương nghiêm túc trả lời: "Cậu à." Thân thể Nhất Văn rõ ràng run run lên, lại hỏi: "Mình với cậu ấy......" "Cậu với cậu ấy làm sao vậy?" Tiêu Dương cố gắng nén cười.
Nhất Văn đang định thẳng thắn, nhưng vừa nghĩ tới ngữ khí bình thản trong điện thoại của Lý công tử, lại lắc lắc đầu, "Không có gì." Lâm Mộ Tình còn đang suy tư xem đây là một cái hình ảnh kiều diễm đến như thế nào, di động nàng lại vang lên, nàng lập tức cười hì hì mà tiếp điện thoại, "Chị, dạ, ăn cơm ở ngoài.
Không có......!không phải Tiêu Dương......!là bạn bè khác......" Nàng cười đến cực kỳ chột dạ.
Mà khi Nhất Văn nghe thấy mấy câu đó, liền đem chuyện của mình quẳng mất đâu từ sớm, cô ở dưới gầm bàn đá đá chân Tiêu Dương, Tiêu Dương đáp trả nàng bằng một ánh mắt xác định.
Nhất Văn lại ném một biểu cảm nghi vấn qua, Tiêu Dương lắc lắc đầu.
Hai người không tiếc động mà trao đổi cực ăn ý.
Nhất Văn liếc mắt nhìn Lâm Mộ Tình một cái, Lâm Mộ Tình còn đang cười cười, bỗng nhiên cô thấy có chút đau lòng.
Lâm Mộ Tình tiếp tục nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia: "Tối một tí em mới về, dạ, được, em để bạn em nói chuyện với chị." Sau đó nàng lấy di động đưa tới trước mặt Nhất Văn, "Chị của mình muốn nói chuyện với cậu." Lúc này nàng thấy cực kỳ may mắn vì có sự xuất hiện của Nhất Văn, bằng không lời nói dối này liền không thể nào toàn vẹn được nữa.