Sau mấy ngày lắc lư trên đường đi, rốt cuộc bọn người Vũ Văn Tinh đã đi tới trạm dịch nghỉ ngơi dưới chân núi Thái Sơn.
Lúc đến đã gần chạng vạng, đợi cơm nước xong xuôi, thì trời cũng hoàn toàn tối đen.
Có đồ ăn ngon, có giường ngủ mềm mại, Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên là rất vui vẻ.
Nàng đã mấy ngày không có cảm giác được ngủ một giấc thoải mái rồi, sư phụ thối và Vương Gia biến thái giống như nhìn nhau không vừa mắt, luôn gây gổ ở trước mặt nàng, nàng sắp bị hai người bọn họ phiền chết rồi!
Đôi tay Bạch Tiểu Thố nâng quai hàm, giờ phút này đang ngồi ở trong sân của trạm dịch, than thở với trăng rằm.
Nếu như nàng không nhìn vào quyển sách quỷ quái kia, sẽ không xuyên qua tới chỗ này, cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.
Aizz, thật phiền, phiền chết rồi!
Một là sư phụ thối của nàng, hắn bị thương, nàng không thể mặc kệ hắn. Một là vương gia phu quân của nàng, nàng lại không thể không nghe lời hắn, nàng nên làm cái gì đây!
"Tiểu Thố nhi!" Đang lúc Bạch Tiểu Thố than thở, mặt ủ mày chau. Vũ Văn Hiên mặc thường phục, giống như một thiên thần xuất hiện trước mặt nàng, dịu dàng gọi nàng "Tại sao lại mặt ủ mày chau vậy, có chuyện gì phiền lòng à?"
"Hoàng thượng, làm sao người lại ra đây?" Bạch Tiểu Thố cong môi lên, mắt to long lanh dù bận vẫn ung dung nhìn Vũ Văn Hiên đầy dịu dàng, do dự một chút nói: "Ta thật là phiền, sư phụ ta và Vương Gia phu quân không hợp nhau, ta không biết nên làm cái gì đây!"
Bạch Tiểu Thố trong lúc vô thức đối đãi với Vũ Văn Hiên như người thân của mình, tự nhiên sẽ không lừa gạt hắn.
"Cửu vương đệ, hắn là phu quân của nàng sao?" Nghe vậy, Vũ Văn Hiên kinh ngạc giương lông mày lên. Trong tiếng nói dịu dàng, nếu như lắng nghe kỹ sẽ nghe thấy giọng nói hơi run rẩy sợ hãi một chút.
Tiểu Thố nhi đã gả cho Cửu vương đệ rồi sao? Vậy tại sao hắn cái gì cũng không biết!
"Đúng vậy, ta bị sư phụ thối bán cho hắn làm vợ, ta cũng không có biện pháp đâu!" Bạch Tiểu Thố hoàn toàn không hiểu trong nội tâm Vũ Văn Hiên đang suy nghĩ cái gì, cắm đầu cắm cổ nói cho Vũ Văn Hiên biết chân tướng của sự việc.
Vũ Văn Hiên nghe xong, chân mày nhíu chặt từ từ buông lỏng ra, nụ cười biến mất bên khóe miệng lại như ẩn như hiện nâng lên.
Thì ra là như thế, Tiểu Thố nhi không rành việc đời, từ trên nét mặt của nàng, hắn có thể thấy được nàng cũng không có động tình đối với Cửu vương đệ, như vậy, hắn còn có cơ hội rồi.
Sau khi nghĩ như thế, Vũ Văn Hiên càng thêm dịu dàng nhìn Bạch Tiểu Thố vừa cau mày vừa cong môi, chỉ cảm thấy nàng thật đáng yêu, liền không nhịn được đưa ra ngón tay thon dài ấm áp của phái nam nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng nộn nộn của nàng, đang được lây nhiễm một tầng ánh sáng từ mặt trăng. Gương mặt tuấn tú dần dần trầm xuống, một nụ hôn nhẹ như cánh chim rất nhanh rơi vào trên trán Bạch Tiểu Thố.
Nếu như hôn cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thố nhi, nàng sẽ không biến thành thỏ như lời nàng nói, thì hắn càng muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào như hoa của nàng, chỉ tiếc là......
"Hoàng thượng, người hôn trộm ta làm cái gì?" Bạch Tiểu Thố bị hôn, sửng sốt hết nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, len lén đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to long lanh nhìn Vũ Văn Hiên.
Sao lại hôn trộm nàng chứ, đây là hành động rất không lễ phép đó!
"Trẫm thích Tiểu Thố nhi, cho nên mới hôn nàng." Vũ Văn Hiên cười sang sảng, giữa hai hàng lông mày tản mát ra một cỗ anh khí, nhất thời làm cho Bạch Tiểu Thố nhìn không chớp mắt.
Oa! Thật đẹp trai, chỉ tiếc hắn là hoàng đế, hơn nữa còn có nhiều nữ nhân như vậy, nếu không nàng chính xác sẽ đoạt lấy hắn để làm tướng công của mình rồi!
"Tiểu Thố nhi, về sau đừng gọi trẫm là hoàng thượng nữa, gọi ta là Hiên, được không?" Liếc nhìn ánh mắt ái mộ tha thiết của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Hiên cười thầm trong lòng, đưa tay không để lại dấu vết ôm nàng vào trong ngực của mình, cúi đầu, vẻ mặt càng phát ra dịu dàng nhìn Bạch Tiểu Thố vẫn còn đang ngơ ngác, nhẹ nhàng dụ dỗ "Gọi một tiếng Hiên cho trẫm nghe, có được không?"
Hắn không bao giờ để cho bất kỳ cô gái nào trong hậu cung gọi thẳng tục danh của hắn, nhưng hắn chính là muốn để cho Tiểu Thố nhi gọi hắn như vậy.
"Được rồi, dù sao ta gọi ngài là hoàng thượng cũng cảm thấy không được tự nhiên. Về sau ta sẽ gọi ngài là Hiên!" Bạch Tiểu Thố rất biết nghe lời gật đầu, bỉu môi, không có chút nào cà lăm gọi hai tiếng, "Hiên, Hiên!"
Nàng cũng không phải là cổ nhân, gọi tên thật như vậy cũng tốt!
Vũ Văn Hiên nghe thấy vậy thì rất vui mừng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười tươi rói.
Buồn cười, hơn 30 năm nay hắn không động qua chân tình, nhưng giờ khắc này, hắn đối mặt với cô gái vô cùng thẳng thắn ở trước mặt này. Hắn giống như một thiếu niên mới nếm thử tình yêu nên kích động không thôi.
"Hiên, tại sao ngài vẫn còn cười?" Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm Vũ Văn Hiên thật lâu, không hiểu có chuyện gì có thể để cho hắn vui mừng như thế.
Hoàng đế không phải là người luôn có một gương mặt lạnh lùng, ngồi ở trên long ỷ quyết định sinh tử của người khác sao? Nhưng vị hoàng đế trước mắt này cũng quá bình dị gần gũi đi, mỗi lần nàng thấy hắn, hắn cũng đều đang cười hết.
Vũ Văn Hiên làm sao lại bình dị gần gũi như Bạch Tiểu Thố nghĩ được! Hắn là một Hoàng đế quản lý cả thiên hạ, suy nghĩ tự nhiên sẽ không thể dò được, hắn chỉ là phơi bày một mặt bình dị gần gũi của mình cho Bạch Tiểu Thố nhìn thấy thôi, không để cho nàng sợ mình.
"Trẫm vui vẻ, thì tự nhiên sẽ cười thôi!" Vũ Văn Hiên yêu thương xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ bé Bạch Tiểu Thố, tâm tình vui vẻ dắt tay của nàng đi ra khỏi trạm dịch.
"Giờ còn sớm, nàng bồi trẫm đi ra ngoài dạo một vòng đi, trẫm muốn thể nghiệm và quan sát dân tình một lúc."
"Hiên, như vậy không tốt lắm đâu?" Bạch Tiểu Thố có chút không vui "Một người ngài cũng không mang theo, chẳng may xảy ra chuyện thì làm thế nào?"
Hắn là Hoàng đế đó, chẳng may hắn xảy ra chuyện gì, mình chắc chắn sẽ bị chôn theo hắn!
"Đừng lo, trẫm có võ công, nếu có chuyện gì thì trẫm sẽ bảo vệ nàng, Tiểu Thố nhi." Vũ Văn Hiên không lưu tâm đến lo lắng của Bạch Tiểu Thố, nhanh chóng dắt nàng ra khỏi trạm dịch.
Đêm, ngày càng tối......