Âm Duyên Kết

4: Quỷ dị


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 4: Quỷ dị

Dưới sàn, một đôi giày đỏ đập vào mắt Diệp Kết Mạn. Dư quang của chiếc áo đỏ ướt đẫm buông xuống, nước vẫn chảy tí tách. Đôi giày đỏ dưới chân đã bị nước làm cho ướt sũng, dòng nước chậm rãi tiến tới bên chân Diệp Kết Mạn, giống như những xúc tua của dây leo.

Diệp Kết Mạn đông cứng, ánh mắt dời đi lên một chút. Chỉ thấy tay áo màu đỏ thấm ướt, đang dán vào trên đường cong thân thể một nữ tử. Nữ tử xuôi hai tay thon dài bên người, đầu ngón tay cũng nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi tí tách rợn người quanh quẩn.

Có vật gì đó gắt gao ngăn trong cổ họng Diệp Kết Mạn làm nàng không phát ra được một tia thanh âm, chỉ có khớp hàm rung động rất nhỏ.

Rốt cục, ánh mắt hoảng sợ của Diệp Kết Mạn rơi vào trên mặt nữ tử đứng trước người cách vài bước.

Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc hiện ra bên dưới ánh sáng của ngọn nến. Phía sau, mái tóc đen thật dài tóc đen cũng ướt sũng, có vài sợi tóc mai dán hai bên tai, bọt nước dọc theo thái dương rơi xuống. Nữ tử giống như cả người đều mới từ trong nước đi ra, không một chỗ nào khô ráo. Mà cặp mắt kia tản ra màu đỏ yếu ớt, đối phương không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn, khí tức quỷ mị lạnh lùng tràn ra bốn phía, cảm giác giống như hận không thể đem nàng nuốt vào trong bụng. Nữ tử một thân y phục đỏ rực kỳ quái, giống như là nhuộm đầy máu, gây ra ảo giác từng giọt nước đang rơi xuống kia chẳng khác nào máu từ trên người chảy ra.

Chạm đến tầm mắt của Diệp Kết Mạn, nữ tử với gương mặt trắng bệch bỗng nhiên nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng chói mắt. Bất quá chỉ mới vừa liếc mắt thôi mà toàn thân Diệp Kết Mạn ở trên giường không khỏi kịch liệt run rẩy, tiếng kêu sợ hãi cũng không kịp phát sinh, mắt trừng to, đã sợ đến triệt để ngất đi, sau đó ngã xuống giường.

Nhưng mà sự tình đương nhiên không hề dễ dàng như vậy.

Thân thể Diệp Kết Mạn vừa tiếp xúc xuống đệm giường mềm mại, mê mang chưa được bao lâu thì huyệt nhân trung trên môi truyền đến một trận đau đớn, đang lúc ý thức mơ hồ trên mặt lại bị vỗ vỗ không chút lưu tình, cảm giác đau rát hiện lên, lập tức lại cảm thấy thấy lạnh cả người. Cảm giác kia giống như là nàng vừa bị ném vào trong một đống tuyết ngàn năm, trực tiếp làm nàng lạnh đến run rẩy, ý thức làm nàng thanh tỉnh hơn vài phần. Diệp Kết Mạn giùng giằng muốn mở mắt ra. Đập vào mi mắt là chiếc màn màu đỏ thẵm. Trong thoáng chốc, Diệp Kết Mạn cảm giác mình như là vừa trải qua một giấc mộng. Nàng vô thức sờ sờ gò má đau rát của mình, nghĩ bụng là mình không cẩn thận đã ngủ quên trên giường, đang cau mày muốn khởi động thân thể ngồi dậy thì một gương mặt xa lạ đột nhiên đập vào tầm mắt.

Trong trí nhớ, khuôn mặt trắng bệch với hồng quang yếu ớt gần trong gang tấc. Tóc dài ướt đẫm rũ xuống, phất qua ngực Diệp Kết Mạn, có vài giọt nước nhỏ xuống cổ của nàng, lạnh đến nỗi làm cho thân thể cũng cứng đờ. Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn khuôn mặt của nữ tử trước mắt, một lúc lân không biết nên phản ứng như thế nào.

Thời gian ngừng lại. Ánh mắt hai người giao nhau.

"Aaaaaaaa".

Một lát sau, cả người Diệp Kết Mạn chấn động, trên người như là bị nhấn chốt mở, thanh âm trở ngại bị trước ngăn ở trong cổ họng trong nháy mắt thoát ra ngoài, một tiếng kêu sợ hãi như hồng thủy phát ra, không bị khống chế mà lao tới. Cùng lúc đó Diệp Kết Mạn vội ôm lấy đầu của mình, lui về phía sau, dán lưng lên tường, gắt gao nhắm mắt lại không nhìn tới nữ tử trước người.

"Câm miệng.".

Một thanh âm không nhịn được liền hạ xuống, như thanh đao chém băng chặc tuyết cắt đứt tiếng thét chói tai của Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn run rẩy ngừng lại, cả người co ro trốn ở trên giường. Đang lúc khủng hoảng thì trên cánh tay lại truyền đến một tầng hàn ý, một lực mạnh mẽ kéo nàng về phía trước. Diệp Kết Mạn cuống quít mở mắt thì thấy nữ tử trước mắt tđang giữ lấy cổ tay của nàng. Còn chưa chờ nàng phản ứng kịp, đối phương đã lạnh lùng bỏ lại một câu: "La cái gì mà la, điếc cả lỗ tai.".

Tay Diệp Kết Mạn rụt một cái, đối phương không có chút ý định nào buông ra. Nàng cũng không dám giãy dụa, chỉ khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn nữ tử gần sát bên mình. Đối phương xoa xoa lỗ tai, bộ dạng khinh thường. Thấy thế, sợ hãi trong lòng Diệp Kết Mạn bị ép xuống, ánh mắt quan sát một vòng gương mặt không chút máu của nữ tử, thấy đối phương không có động tác gì, nàng không khỏi phục hồi tinh thần lại, dưới đáy lòng âm thầm tự mắng bản thân. Trên đời này làm gì có ma? Bất quá là tự mình dọa mình mà thôi.

Nghĩ như vậy, Diệp Kết Mạn vẫn có chút đắn đo không biết thân phận đối phương là người nào, ngôn ngữ có chút run rẫy thử dò xét nói: "Ngươi là ai? Hơn nửa đêm còn giả ma giả quỷ dọa người, ta còn tưởng rằng ngươi là ma...".

Nữ tử nghe vậy, tay đang xoa lỗ tai đột nhiên ngừng lại, yên lặng nhìn phía Diệp Kết Mạn. Ánh mắt kia cổ quái, làm Diệp Kết Mạn một lòng không nói nên lời. Nàng đang muốn mở miệng hỏi thì khóe môi nữ tử bỗng nhiên cực nhanh tràn ra một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Không phải ngươi đoán đúng rồi sao, ta vốn chính là ma.".

Nghe vậy, ngực Diệp Kết Mạn hồi hộp một chút, trên mặt vẫn còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đừng, đừng nói giỡn được không...".

"Sao? Ngươi không tin?". Nụ cười trên mặt đối phương càng sâu, hơi khom người xuống phía trước, rơi vào trong mắt Diệp Kết Mạn, nàng chỉ cảm thấy hàn ý từng đợt xông lên đầu, một cái chớp mắt tiếp theo, thanh âm bi thương của đối phương vang lên bên tai: "Ngươi nhìn kỹ ta một chút...".

Cả người Diệp Kết Mạn hận không thể nhập vào trong tường, nhưng mà phía sau cứng rắn không cho phép nàng lui nữa. Ánh mắt của nàng hoảng loạn, run rẫy nhìn nữ tử trước mặt. Mấy giọt nước từ trên người nữ tử nhỏ xuống thân thể, một giọt lan ra xung quanh làm cho y phục tân nương màu đỏ càng có vẻ quỷ dị hơn. Gương mặt tái nhợt một mảnh có vẻ càng bi thương.

Thân thể Diệp Kết Mạn cứng ngắc căn bản không thể nào nhúc nhích, ngón tay siết chặt tấm chăn đến nhíu lại, nàng chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nữ tử gần kề bên mình, đôi đồng tử u ám không có chút độ ấm. Lạnh lẻo thấu xương bò lên trên thân thể Diệp Kết Mạn. Đang sợ hãi thì nữ tử trước mắt lại yếu ớt mở miệng: "Ngươi không– cảm nhận được hơi thở của ta đúng không? Bởi vì người chết là không có hơi thở...".

Tiếng nói vừa dứt, mắt Diệp Kết Mạn phút chốc phóng đại, thân thể cũng run rẩy theo. Nàng chỉ thấy cảm giác muốn ngất xỉu trong đầu lần thứ hai truyền đến, hận không thể bất tỉnh luôn cho rồi. Nhưng mà nữ tử trước mắt —— không, ma nữ mới đúng, ắt hẳn sẽ không đối xử tử tế gì với nàng.

Chỉ thấy khóe môi đối phương vẫn duy trì độ cong, vừa nói chuyện vừa đưa tay nhẹ nhàng phủ lên gò má của nàng. Nhiệt độ kia căn bản không phải là nhiệt độ cơ thể của một con người nên có, rõ ràng là mùa xuân mà lại làm cho người ta cảm thấy giống rơi vào mùa đông. Lúc này, hàn ý trực tiếp chạm vào da thịt Diệp Kết Mạn, cảm giác gai ốc nổi rõ trên da mặt trắng nõn. Thần sắc Diệp Kết Mạn trầm xuống, nhưng cũng không dám hành động, tùy ý ma nữ kia dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mình, trong miệng tự lẩm bẩm: "Làm sao có thể... Trên đời này... Trên đời này ma quỷ ở đâu ra ...".

"Đêm nay không phải ngươi nhìn thấy rồi sao?". Ma nữ cười một tiếng, tầm nhìn lướt qua khuôn mặt đầy khiếp sợ của Diệp Kết Mạn, rơi vào y phục tân nương trên người nàng, nói khẽ: "Thật ra ngươi cũng là một người đáng thương.".

Nói xong, cũng không để ý tới Diệp Kết Mạn phản ứng ra sao, ma nữ đứng lên, nhìn quanh tân phòng, ánh mắt rất nhanh bị bài vị hấp dẫn. Chỉ thấy nàng đi tới trước bài vị thì ngừng lại, tròng mắt nhìn những chữ bằng nước sơn đỏ phía trên, đọc lên: "Bùi Nghiêu Húc.". Dừng một chút, ma nữ cúi đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Bùi gia ở thành tây sao...".

Diệp Kết Mạn nhìn nữ tử rời khỏi giường thì lập tức thở ra một hơi, tảng đá trong lòng nàng cũng theo đó rơi xuống vài phần. Lúc nhìn thấy dáng dấp đối phương kéo một thân y phục ẩm ướt đi thẳng tới trước bài vị, ngực không khỏi có chút kỳ quái. Tầm mắt của nàng lần thứ hai rơi vào trên người nữ tử mặc hỉ phục không quá vừa vặn trước mắt, vậy hiển nhiên đó là kiểu dáng quần áo của nam tử, Diệp Kết Mạn nhớ lại hết thảy kỳ quái xảy ra hôm nay, vẫn không nhịn được mà nghi ngờ: "Ngươi... rốt cuộc là ai? Làm sao lại ăn mặc hỉ bào của tân lang xuất hiện ở chỗ này?".

Ma nữ bình tĩnh nhìn bài vị, khi nghe được câu hỏi của Diệp Kết Mạn thì quay đầu sang, đối diện tầm mắt của nàng, trên mặt đã đổi lại bộ dạng mỉa mai, mở miệng nói chuyện liền mang theo vài phần trào phúng: "Ngươi không nhìn ra sao?". Ma nữ nhìn hỉ bào trên người mình liếc mắt, chậm rãi lần thứ hai đi tới gần giường, miệng tiếp tục nói: "Ta tới đây, đương nhiên là cùng ngươi bái đường thành thân.".

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn rùng mình một cái, cắn cắn môi, chân mày nhíu chặt. Khi nhìn thấy đối phương đã đến gần bên giường, nàng rụt về sau một cái, nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể? Hơn nữa nếu... là ma thực sự, cũng nên là Bùi Nghiêu Húc mới đúng...".

Ma nữ nghe được câu nói kia thì thần sắc liền trầm xuống, không nói hai lời cúi người bắt lấy cánh tay Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn cả kinh, còn chưa kịp giãy dụa thì thanh âm của đối phương đã tràn ngập oán khí hạ xuống: "Đúng vậy, tại sao người thành thân với ngươi lại là ta? Ta ngược lại cũng muốn biết, không bằng ngươi giải thích cho ta xem?".

Diệp Kết Mạn ngẩn ra, không rõ nữ tử kia có ý gì, nàng ngẩng đầu nhìn phía đối phương. Thấy trên mặt ma nữ lộ ra rõ thần sắc không vui, lực siết cánh tay mình cũng theo đó nắm thật chặt: "Ngươi nghĩ rằng ta thích cưới nữ nhân sao? Buồn cười. Huống chi ngươi như vậy, ta căn bản chướng mắt.". Nói xong, ma nữ quan sát Diệp Kết Mạn, tràn đầy khinh thường, "Mặc dù có vài phần tư sắc, nhưng tính tình mềm yếu, thoạt nhìn cũng không quá thông minh, quá bình thường, trên đường quơ tay một cái là cả đám, có gì hiếm chứ? Thật không rõ, Bùi gia cũng coi như có tiền có thế, làm sao lại cưới nữ nhân như ngươi về làm con dâu vậy?".

"Ngươi...". Diệp Kết Mạn nghe được đối phương không lưu tình chút nào chế nhạo mình, gương mặt hiện lên một tia tức giận, nhưng mà khi nhìn khuôn mặt ma nữ kia, cơn tức giận lại bị cưỡng chế xuống. Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng gương mặt trắng bệch của đối phương lại có đường nét lưu loát, mặt mày tinh xảo, mũi cao thẳng, có vẻ cả khuôn mặt đều tràn đầy sức sống, làm người khác rất chú ý. Nếu không phải từ lúc mới bắt đầu bầu không khí đã biến hoá kỳ lạ thì Diệp Kết Mạn cũng không thể nào không chú ý. Chắc chắn nữ tử trước mắt khi còn sống đích thật là một cô nương xinh đẹp khó cưỡng.

Ma nữ chẳng biết Diệp Kết Mạn suy nghĩ gì, thoáng nhìn giữa chân mày nàng lóe lên rồi biến mất chút hờn giận, khóe môi câu dẫn ra tia cười lạnh: "Giận sao? Aiz, xem ra là đang tức giận mà cố đè nặng không phát tiết ra ngoài rồi, đúng không?".

Diệp Kết Mạn hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ với chính mình không cần thiết chấp nhặt với một ma nữ. Chờ tâm tình khôi phục bình thản, sau đó mới lên tiếng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?".

"Hỏi ta muốn làm gì?". Ánh mắt ma nữ thật sâu nhìn vào mắt của Diệp Kết Mạn, gằn từng chữ, "Ta còn muốn hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Một khắc trước vẫn còn bình thường mà một khắc sau lại trở thành người chết, sau đó còn đến căn phòng này, trên người lại mặc y phục ngu xuẩn như thế.". Ma nữ chỉ vào hỉ bào trên người mình, cười nhạt, "Thậm chí bị buộc phải cưới nữ nhân, chết cũng không thể yên ổn, ngươi không cảm thấy lương tâm bất an sao?".

"Thế nhưng ta cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra...". Diệp Kết Mạn nhìn ma nữ hùng hổ, có chút bất an tránh khỏi cánh tay đang bị giữ chặt của mình, trái lại bị đối phương kéo gần thêm, nàng ập người về trước, hầu như sắp nằm trong lòng ma nữ kia. Xông tới mặt là hàn khí bức người, Diệp Kết Mạn ngước nhìn nữ tử gần trong gang tấc, thanh âm không khỏi thấp xuống, sắc mặt vô tội giải thích: "Ta cũng mới biết được phu quân của mình, nhưng mà hắn lại biến thành bài vị lạnh như băng. Ngươi muốn tìm người tính sổ, có thể đi tìm người của Bùi gia ..."

"Ta quan tâm phu quân ngươi sống hay chết sao.". Gương mặt ma nữ kia hầu như dán lên mặt Diệp Kết Mạn, sau đó hung ác nói: "Bùi gia đương nhiên cũng có phần. Nhưng mà phần lớn trách nhiệm, còn phải do ngươi gánh.". Dừng một chút, nữ tử nhìn ánh mắt Diệp Kết Mạn tràn ngập bất an, đuôi lông mày vừa nhấc, trong giọng nói sinh ra khiêu khích: "Dù sao, hôm nay ngươi đã là tân nương của ta, không phải sao?".Âm Duyên Kết - Chương 4: Quỷ dị


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây