Rời khỏi hộ gia đình đó.
Ba người lại lần nữa lên xe giao hàng.
Tiểu Phong tò mò hỏi: “Chị Khương Đào, sao chị có thể nhìn ra được anh chủ ăn mấy cái chân giò hun khói đó?”
Khương Đào: “Ngửi thấy!”
Tiểu Phong: “Ngửi?”
Khương Đào: “Mùi chân giò hun khói trên người anh ta nồng như vậy, mọi người không ngửi thấy sao?”
Tiểu Phong sững sờ.
Làm gì rõ như vậy!
Hơn nữa anh chủ nhà lấy chân giò làm bữa sáng, cũng đã qua một buổi sáng rồi, công ty còn có cafe và đồ ăn vặt, cho dù có ăn tỏi thì mùi vị cũng bay hết rồi!
Khương Đào lắc lắc đầu ngón tay: “Chỉ một buổi sáng mà thôi, cho dù có thêm một buổi tối thì tôi cũng có thể ngửi ra.”
Cô nói rồi nhìn sang Dương Trinh: “Ví dụ như tôi biết tối qua anh ta trộm ăn một cây kem Thiên Tuyết.”
[Hahhaha, tôi biết mà, người chịu tổn thương luôn luôn là anh Dương!]
[Bề ngoài của anh Dương rắn rỏi như vậy, hóa ra lúc ở một mình sẽ lén ăn kem sao hhhh]
[Cảnh báo hình tượng của anh Dương bị sụp đổ hahaha]
Dương Trinh: “???”
Anh ta lại làm sai cái gì!!!
Khương Đào và Dương Trinh đã hoàn thành xong công việc một cách hoàn hảo và nhanh chóng, không cho đạo diễn Trâu cơ hội trừ điểm.
Đạo diễn Trâu từ bỏ, nhiều tập như vậy rồi, không một lần nào ông ta thực sự làm khó được Khương Đào.
Cuối cùng mọi người cũng thuận lợi lấy được bữa ăn sang trọng.
Nếu như bình thường, khoảnh khắc lấy được bữa ăn sang trọng đó, mọi người sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng vừa nghĩ đến sau khi kết thúc bữa ăn sang trọng này, hành trình của bọn họ trong “Thôn trang của chúng ta” cũng phải đi đến hồi kết rồi nên không thể vui vẻ lên được.
[Huhuhu không muốn đâu, Thôn trang của chúng ta tiếp tục quay đi, tôi có thể xem được 100 tập]
[Một tiếng trước tôi còn đang cười hahaha, hiện tại vừa nghĩ đến kết thúc là tôi đã muốn khóc rồi]
[Làm ơn, sớm ra mùa tiếp theo, tiếp tục là dàn cast cũ, tôi nhất định sẽ ủng hộ!]
Thực ra đạo diễn Trâu cũng rất không nỡ.
Lúc đầu khi ông ta tiếp nhận “Thôn trang của chúng ta”, thực ra ông ta định làm qua loa cho xong, ông ta cũng không ngờ rằng, show này sẽ để lại một dấu ấn khó phai trong sự nghiệp của ông ta như vậy.
Đoạn thời gian này, mỗi một tập ông ta đều muốn làm thế nào đấu trí đấu dũng với các vị khách mời, dường như ông ta được quay trở lại nhiệt huyết hăng hái của thời trẻ.
Các vị khách khác cũng như vậy.
Rốt cuộc thì chuyện mùa tiếp theo không ai có thể nói trước.
Chỗ ghi hình bao phủ tâm trạng buồn bã, dường như đến gió cũng yên tĩnh lại.
Chỉ có một âm thanh gặm xương, rõ ràng đến lạ thường.
Mọi người đều nhìn về phía Khương Đào.
Cô chớp chớp mắt, không hề có tý sa sút nào, ngược lại vô cùng vui vẻ: “Nếu như mọi người không ăn, tôi sẽ một mình ăn hết đó!”
Mọi người: “!!!”
[Hahahaha, cái gì cũng không thể ngăn cản chị Khương của tôi ăn uống]
[Lại đến rồi, lại đến rồi, chỉ có ăn uống mới đánh bại sự cố tỏ vẻ mạnh mẽ]
[Đúng vậy! Cho dù khách mời ở mùa tiếp theo không phải bọn họ thì có làm sao, hiện tại giao thông phát triển như vậy, bình thường mọi người cũng có thể tụ họp!]
[Đúng vậy! Xem Thôn Trang Của Chúng Ta là phải vui vẻ xem!]
Mọi người bị Khương Đào lôi kéo, cũng không buồn bã được nữa.
Suy cho cùng, hiện tại việc gắp thức ăn mới là quan trọng, những việc khác để sau lại nói!
Trong sự tiếc nuối của khách mời và khán giả.
Mùa bốn của show “Thôn Trang Của Chúng Ta” đã kết thúc.
Tuy nói trong thời gian ghi hình Khương Đào không cảm thấy buồn bã gì nhiều.
Nhưng là vào thứ sáu của tuần thứ hai sau khi kết thúc show, đang lúc cô theo thói quen chuẩn bị đi quay Thôn trang của chúng ta, Đồng Đồng khó hiểu nói: “Chị, Thôn Trang Của Chúng Ta đã kết thúc rồi.”
Khương Đào sững sờ.
Không biết vì sao, cô cảm thấy có chút mất mát.
Giống như bản thân mơ thấy trong tủ lạnh có một hộp bánh su, nhưng sau khi tỉnh dậy mở tủ lạnh ra lại phát hiện bên trong trống không.
Cái loại cảm giác mất mát này trước giờ cô chưa từng trải nghiệm.
Kỳ lạ quá.
Khương Đào xoa xoa trái tim.
Sau đó đặt mua một phần bánh su ở bên ngoài.
Trong lúc đợi bánh su giao đến, Đồng Đồng lại mang đến cho cô một công việc mới.
Cô nhận được lời mời của nhãn hàng Z, mời cô tham gia tuần lễ thời trang ở Paris năm nay.
Khương Đào ăn bánh su cảm thấy đi nước ngoài cũng tốt.
Bánh su không thể nào lấp đầy được chỗ trống, có thể gan ngỗng, ức vịt anh đào đen và macaron có thể lấp đầy.
Trên máy bay.
Khương Đào ngồi ở chỗ của mình chưa được bao lâu thì bên cạnh đã có người đến.
“Thật khéo.” Thẩm Chi Diễn mỉm cười bỏ kính đen ra: “Em cũng được nhãn hàng Z mời đi dự show sao?”
Khương Đào gật đầu.
Thẩm Chi Diễn: “Thế thì tốt quá, trước khi lên máy bay tôi mua nhiều đồ ăn vặt quá, tôi còn đang lo lắng ăn không hết…..”
Đỗ Sùng ngồi ở phía sau hai người bọn họ mắt trợn tròn.
Cái tên lừa gạt Thẩm Chi Diễn này, rõ ràng bản thân cố ý tìm bên nhãn hàng Z đó sắp xếp vị trí chỗ ngồi của hai người họ ở cạnh nhau, còn ở chỗ này giả vờ tình cờ gặp.
Còn trước khi lên máy bay mua nhiều đồ ăn vặt quá, anh sao không nói mấy cái đồ ăn vặt này anh đã cố ý chuẩn bị từ trước, chính là vì dự định lên máy bay cùng ăn với Khương Đào!
Thế là trước khi đến Paris, Khương Đào đã bị đồ ăn vặt mà Thẩm Chi Diễn chuẩn bị chữa trị trước rồi.
Sau khi xuống máy bay, Thẩm Chi Diễn lại hẹn Khương Đào sau khi show kết thúc cùng nhau đi ăn.
Khương Đào vui vẻ đồng ý.
Quán ăn cũng được Thẩm Chi Diễn chọn từ trước.
Hương vị rất ngon.
Thẩm Chi Diễn hỏi Khương Đào: “
Khương Đào ăn nốt miếng bánh táo cuối cùng, hơi ngây ngốc ngẩng đầu: “Đóng máy….Thế thì đi ăn tiệc đóng máy.”
Thẩm Chi Diễn đơ ra một chút sau đó không nhịn được bật cười.
Khương Đào luôn có thể khiến anh bất ngờ.
Khương Đào buồn bực nhìn anh.
Nhưng mà sự vui vẻ thuần khiết trên người của Thẩm Chi Diễn đó dường như so với đồ ngọt ở trên bàn ăn này còn ngon miệng hơn.
Cô nhịn không được vươn tay về phía anh.
Thẩm Chi Diễn giống như vô thức dựa về phía sau: “Có muốn gọi thêm đồ ngọt nữa không?”
Cùng lúc này, anh cũng đã thu lại tâm trạng vui vẻ của mình, quay trở lại vẻ lạnh nhạt lúc bình thường.
Khương Đào: “......”
Anh thật độc ác!!!
Thẩm Chi Diễn giả vờ không nhìn thấy vẻ buồn bực của Khương Đào, gọi phục vụ mang thêm đồ ngọt.
Sau đó anh mới tiếp tục nói chuyện với Khương Đào: “Bên này của tôi có một vai nữ chính trong bộ web drama, em có hứng thú hay không?”
Khương Đào vẫn còn đang nhớ đến cảm xúc mỹ vị mà bản thân chưa được ăn nên không muốn để ý đến anh lắm.
Thẩm Chi Diễn không hề cảm thấy tức giận, chỉ khẽ cười nói: “Nữ chính trong bộ này là nữ cảnh sát mắc bệnh cuồng ăn, nghe nói có rất nhiều cảnh ăn uống.”
Khương Đào: “!!!”
Vô cùng động tâm.