“Hiểu hiểu cái đéo.” Vương Giác nghiêm mặt nhìn gã: “Bóc lột vẫn luôn tồn tại.
Mà ông dùng cực hình để áp chế cực hình, thì có khác gì bóc lột đâu? Ông nghĩ tiêu chuẩn của tự nhiên là gì?” “Tự nhiên không có tiêu chuẩn, tự nhiên chính là tự nhiên.” Y phủi bụi trên tay: “Nếu phải tóm tắt sự nghiệp cả đời ông thì hẳn là —” “Vì cứu tự nhiên, mà ông đã trước tiên phỉ báng tự nhiên.” “Ông mới chính là kẻ ích kỷ bậc nhất.” “Không phải.
Sao ta có thể ích kỷ được? Ta chính là người không ích kỷ nhất trong toàn xã hội này…” Từ xưa đến nay, Khôi Kình vẫn luôn tự xưng là người bảo vệ tự nhiên, hẳn nhiên không thể chấp nhận bị truy hỏi. “Tất cả các mối quan hệ cá nhân của ông đều rất tệ.
Tạm thời tôi chỉ nói đến việc nó được xây dựng trên cường quyền.” Vương Giác mỉm cười: “Tại sao đến tận lúc này mà không bất kỳ ai một lòng trung thành với ông?” “Đây là bản tính, là thứ bản tính của tự nhiên mà ông mãi mãi không khuất phục được.” “Ông nói đúng, ở đời có một số người sống cũng chỉ để tồn tại mà thôi.” Vương Giác chợt vào tâm trạng: “Có cố gắng cả đời, họ cũng chỉ biết mình không muốn thứ gì chứ không biết được rốt cuộc mình muốn thứ gì.
Họ tuân phục quyền uy, tuân phục chế độ, xem nó như một lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân.” “Nhưng thời đại nào cũng có hào quang và nhơ nhuốc.
Bởi ông ngoan cố, bởi ông đặt kỳ vọng quá nhiều, nên mới khiến ông rơi vào tuyệt vọng.
Ông nên biết rằng bản thân mình đã thiếu mất một điều, mà dẫu những người kia không biết muốn thì họ vẫn có, nó là thứ phẩm chất cơ bản nhất của loài người.” “Đó chính là hy vọng.
Còn bước về phía trước đồng nghĩa con người mãi mãi không đánh mất hy vọng.
Chúng ta đứng lên sau đại nạn, chúng ta đạt đến những bước đột phá mới trong khoa học kỹ thuật.
Nhưng ông, chỉ có ông bước lùi mà thôi.” “Ông hủy diệt xã hội này, rồi sao nữa?” Vương Giác nhanh chóng động não: “Một xã hội chỉ có trẻ nhỏ khác nào một tờ giấy trắng, ông muốn tạo ra những người như mong muốn của ông, ông muốn tạo nên một xã hội không tưởng.
Nếu không có khoa học kỹ thuật sẽ vẫn có những thứ khác mà ông không hài lòng.
Một khi xã hội lệch hướng như ước nguyện ban đầu, ông lại muốn ra tay can thiệp lần nữa đúng không.
Ông gọi việc đi theo mong muốn của ông là tự nhiên sao?” “Ý của ông chẳng lẽ là, ông chính là tự nhiên sao?” “Ta không…” Bị đẩy đến giới hạn xui lồng ngực Khôi Kình dao động, một hồi sau gã mới thở dốc nói: “Cái miệng lưỡi này của cậu… thảo nào cả Diễn Thần lẫn Lý Vi đều nghe theo…” “Thế nhưng, cậu nói đúng, ta không phải tự nhiên.
Sự tồn tại của ta với tương lai đúng là một mối hiểm hoạ.” “Điều tôi muốn là một cú thúc.
Ông hãy nhìn Lý Vi và Tịch Miên, hai lưỡi dao đắc lực nhất của ông đi.
Họ đã khôi phục lại tính người, đây chính là lẽ tự nhiên.” “Lý Vi đã học được tư duy[1].” Vương Giác cất giọng điềm đạm nhưng quyết đoán: “Tiếp theo đây, tôi sẽ dạy cho anh ấy hết thảy những tình cảm nóng bỏng và đẹp đẽ nhất thế gian, tôi sẽ đào ra bằng hết từ tận tuỷ tận xương những thứ mà ông nợ anh ấy.” “Khi anh ấy đã học được hết, tôi sẽ đến thăm mộ ông để nói cho ông hay — rằng cả đời này, ông không lay chuyển được bất kỳ điều gì, không để lại bất kỳ một dấu tích gì cả.” “Cuộc đời phi lý cùng cực này của ông mới chính là sự sỉ nhục của tự nhiên.” Vương Giác nhấn tay vào cò súng vào chĩa vào Khôi Kình. Khôi Kình vẫn lặng thinh.
Vẻ mặt gã khổ đau vô vàn, chẳng rõ có phải đã không chịu nổi khối lượng tảng đá kia nữa hay không. Cuối cùng, gã nản lòng nói: “Giết ta đi.” “Ông gieo nợ máu khắp nơi, chọn lựa cái chết có phải dễ dàng quá chăng?” Giọng điệu Vương Giác vô cùng tuyệt tình, y dùng tự tin để che giấu lòng mình. Bởi thực tế y đang lâm vào một bi kịch hy hữu: Y không nhìn thấy rõ nên không cách nào nhắm chuẩn cả. Giải quyết xong mầm hiểm hoạ từ lũ trẻ rồi, phần còn lại có thể nhờ Lý Vi xử lý được không? Nội việc chuyển thang đã khiến y muốn kiệt quệ, y chống cự được đến lúc này thì đầu đã lùng bùng rệu rã lắm rồi… Cánh tay cầm súng của y run rẩy. “Cậu nhất định phải giết ta.” Khôi Kình nói: “Trong vòng một phút tới.” Tại sao? Vương Giác liếc nhìn đồng hồ đeo tay, một phút nữa là tới nửa đêm. Nửa đêm của ngày nào? Y trông thấy một vầng trăng sáng xuyên thấu mái vòm thuỷ tinh trên đầu. Gần đây chỉ có tiết Xuân phân… chứ còn gì nữa? Nhưng chết thì cũng sắp chết… sao gã phải hù doạ y giết mình vào một thời điểm nhất định nào đó? Y chuyển hướng nghĩ về tôn giáo và chợt vỡ lẽ. Ngày chủ nhật đầu tiên sau rằm trong dịp Xuân phân chính là lễ Phục Sinh.
Đối với tín đồ đạo Cơ Đốc, lễ Phục Sinh là biểu tượng của sự tái sinh và hy vọng. Gã ta đích thị là một tín đồ dị giáo chuẩn mực, đến phút cuối đời vẫn thành tâm tuân thủ các quy tắc giới luật.
Nếu thế… “Tôi hiểu rồi.” Vương Giác mỉm cười ẩn ý: “Ông không thể tự sát, đúng không? Nếu tôi không giết ông thì sao?” Người tự tử không thể lên thiên đường và sẽ bị đày xuống tầng thứ bảy Địa ngục nhận trừng phạt cho những tội lỗi vô đạo của mình. “Tôi không muốn giết ông, ông cứ việc tự nhảy xuống đi, nếu ông chết thì đó chính là tự sát.”
Để gã vi phạm tín ngưỡng bản thân, cản hết mọi hy vọng của gã, mới càng tàn nhẫn hơn việc ra tay giết gã. “Còn ba mươi giây nữa.” Vương Giác bất động. “Cậu chưa quên cấp sáu chứ?” Khôi Kình nói: “Nói thế này nhé, đúng 0 giờ, ta sẽ giết cậu ta.
Cậu nên hợp tác đi.” Con bài này đã đến, gã dùng cơn đau của Lý Vi để đe doạ y.
Tuy anh đã dặn y đừng để bị uy hiếp, nhưng y vẫn không nỡ để anh chịu đau.
Nếu thuận ý Khôi Kình mà anh không phải chịu đau thì y sẵn sàng làm theo. “Được, ông đây cho mày một phát súng.” “Hai mươi giây.” Y vội vã bước tới thì lập tức thấy đầu mình như treo quả tạ ngàn cân, y lảo đảo ngã xuống. Kinh dị nhất là y thế mà đập cả đầu. Vùuu — Đến cuối đời mà Khôi Kình vẫn cố níu kéo thế giới trong mơ của bản thân: “Để có người tài mà không cần trọng dụng, để dân xem trọng cái chết đừng chạy xa.” … “Nước láng giềng nhìn nhau, nghe được cả tiếng gà kêu chó sủa, mà dân cả đời chưa một lần qua lại.”[1] Khôi Kình lẩm bẩm rồi bắt đầu đếm ngược. Mười. Vương Giác nghĩ đến an nguy của Lý Vi, bèn lồm cồm bò dậy trong cơn choáng váng. Chín. Lên nòng, bóp cò.
Chuyện cỏn con thôi, đừng sợ. Tám. Y chưa từng bắn ai. Bảy. Y không nhìn rõ, không nhìn rõ thì phải làm sao đây? … Ba. Lý Vi, Lý Vi ơi em phải làm sao đây. Hai. Tay y run rẩy nhắm vào mục tiêu, rồi chợt trông thấy thế giới hiện rõ trước mắt.
Kết quả bỗng nhiên phát hiện, thế giới rõ ràng lên.
Không lẽ là bị chấn động lên chấn động nên thành bình thường sao? Mọi thứ sẽ ổn thôi, phải chứ? Một. Y hoảng sợ, dường như nghe thấy Lý Vi bảo y đừng sợ, anh đứng sau y và nắm lấy tay y. Y song hành với ảo ảnh Lý Vi bóp cò. Đùng.
Đùng đùng đùng. Y bắn liền bốn phát súng. Khôi Kình bị bắn trực tiếp vào ngực, trên mặt lộ vẻ mững rỡ. “Bé ngoan.
Ta nhìn các con trên thiên đường, sẽ thầm lặng chờ tin vui.”
Tuy biết gã nhất định phải chết, nhưng phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của gã cũng khiến tâm lý Vương Giác bị dồn ép đến ngột ngạt buồn nôn. Khoan đã. Y nhìn khẩu súng trong tay mà bàng hoàng hết mấy giây. Tầm nhìn chuyển động của y rất bén nhạy, khi đạn vừa bắn ra đã thấy màu có gì đó không đúng. Y lia mắt đến Lý Vi đang đứng trong cổng vòm mà phì cười thành tiếng. “Ông nhìn kỹ vết thương của mình đi.” Khôi Kình nghe được thì cúi đầu nhìn, rồi mới chợt cảm nhận được cơn đau từ viên đạn không phải nhói do xuyên bên trong mà là cảm giác bỏng rát.
Gã chạm vào nó và gỡ viên đạn đang dính ngoài da ra. Đó là một viên đạn cao su màu cam. Bản thân viên đạn không trí mạng, mà trí mạng là chất lỏng dinh dính bọc ngoài viên đạn, đó chính là nguyên dịch của tế bào ung thư. “Tôi không muốn giết ông, Khôi Kình.” Y trêu ngươi: “Là bản thân ông chế ra thứ tế bào này và dùng nó để tự sát ngay 0 giờ.” “Tự sát trong lễ Phục Sinh vẫn là tự sát.” Từng lời từng chữ của Vương Giác khoét sâu vào tim gan: “Xuống địa ngục đi.” “Không, không!” Khôi Kình tuyệt vọng rống to, trong phút chốc đã đánh mất vẻ tự tại và nhã nhặn vốn có. “Ta không thể xuống địa ngục, ta muốn lên thiên đàng! Ta muốn lên thiên đàng…” Cảm giác buồn nôn trong Vương Giác tan biến, khi y nhận thức được thì cảm thấy cả người suy kiệt, trời đất quay cuồng còn cơ thể chao đảo. Y bất chợt nhớ đến khoảnh khắc Lý Vi đưa súng cho y, anh đã kề vào bên tai nói một lời chót cùng. “Ông có biết.” Y thì thào trước sinh mạng suy nhược chóng vánh của Khôi Kình: “Levi trong tiếng Hebrew có nghĩa là gì không?” “Là đoàn kết.” Y cất những lời khi đó Lý Vi đã nói. Cuối cùng y đã không thể gắng gượng nổi nữa mà nghiêng ngả về phía sau. Và ngất đi trong một bờ ngực ấm áp. – Hết chương 52- Chú thích: [1] Tư duy: Trong tiếng Trung dùng chữ 想, có nhiều nghĩa như muốn, suy nghĩ, nhớ,… Đa số trường hợp trong truyện mình để là ‘muốn’, nhưng riêng trường hợp này mình để là tư duy để phù hợp bối cảnh. [2] Trích chương 80 “Đạo đức kinh” của Lão Tử: Nguyên văn như sau: Tiểu quốc quả dân. Sử dân hữu thập bá chi khí nhi bất dụng, sử dân trọng tử nhi bất viễn tỷ. Tuy hữu chu dư, vô sở thừa chi, tuy hữu giáp binh, vô sở trần chi. Sử nhân phục kết thằng nhi dụng chi, cam kỳ thực, mỹ kỳ phục, an kỳ cư, nhạc kỳ tục. Lân quốc tương vọng, kê khuyển chi thanh tương văn, dân chí lão tử, bất tương vãng lai. Đây là lời dạy của Lão Tử về đạo trị quốc, phần diễn dịch dưới đây là theo thiển ý của mình: “Nước nhỏ thì ít dân.
Để trong dân có ít người tài cũng không có đất mà dùng, để người dân sợ chết mà không chạy đi xa. Tuy có xe có thuyền mà không hay dùng.
Tuy có giáp có binh nhưng chẳng để làm gì. Để người quay về ở nút thắt, ăn ngon mặc đẹp, ở an yên sống vui sướng. Các nước láng giềng nhìn thấy nhau, nghe được cả tiếng gà kêu chó sủa, mà người dân thì không bao giờ qua lại.” Tham khảo thêm: https://nhantu.net/TonGiao/DaoDucKinh/DDK80.htm.