Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

40: Chương 40


trước sau

Tiểu Đào rốt cục nói chuyện gì xảy ra từ đầu đến cuối, nàng ta đi múc nước, kết quả đụng phải đại phu nhân, bởi vì chuyện ngày hôm nay dính đến tiểu thư, Tiểu Đào vụng trộm vội vàng đi theo, nhưng chưa từng nghĩ, đại phu nhân thế nhưng nói gần nói xa ám hiệu tam phu nhân không tuân thủ nữ tắc, hơn nữa muốn bà ấy chú ý hành vi của mình.

Mà đối tượng bị hoài nghi kia, lại là Trung Dũng vương gia người luôn đến thăm Tam lão gia sau khi hôn mê.

Tiểu Thất nghe thế, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, nàng trực tiếp chạy ra khỏi cửa, Cố Diễn thấy nàng kích động, chặn ngang ôm lấy nàng, "Tiểu Thất ngoan, đừng đi!"

Tiểu Thất phẫn nộ: "Bà ta tại sao có thể nói mẫu thân của ta như vậy? Ta muốn tìm bà ta bình luận phân xử, tại sao có thể có người xấu xa như vậy, xấu lắm, thật là xấu chết."

"Ngươi không thể đi. Nếu ngươi đi nháo, sẽ chỉ làm mẹ ngươi khó xử. Một chỗ tốt, cũng sẽ không có!" Cố Diễn cũng bất chấp này nọ, lập tức khuyên nhủ.

Tiểu Thất phẫn nộ: "Chúng ta đều là người một nhà, Tĩnh Xu trong ngày thường bới lông tìm vết còn chưa tính, cũng không phải đại sự gì, dù bọn họ cũng thật là quá đáng. Mình là cục c*, xem người khác cũng không sạch sẽ sao?"

Cố Diễn trấn an: "Ta biết rõ ta biết rõ, bọn họ không phải là người tốt, nhưng ngươi đi như vậy, không đả thương được bọn họ còn khiến cho mẫu thân ngươi thương tâm, Tiểu Thất đau lòng nhất mẹ ngươi có đúng hay không? Nếu đã đau lòng mẹ ngươi, thì không thể đi qua. Nếu không mẹ ngươi sẽ cảm thấy khó chịu."

Tiểu Thất bị Cố Diễn kéo vào nội thất, ngồi ở bên giường, Cố Diễn ngồi xổm bên người nàng khuyên nhủ: "Ta biết rõ trong lòng ngươi khó chịu, nhưng dù khó chịu hay nháo cũng không thể giải quyết vấn đề. Bà ta không thích các ngươi như vậy, sẽ chờ các ngươi tức giận lên, chọc tức thân thể, bà ta càng cao hứng, ngươi nói đúng hay không? Lúc này, ngươi lại không thể bởi vì chuyện này mà bị chọc tức. Các ngươi tóm lại không phải là như bà ta nói như vậy, bà ta nói những thứ này, hoàn toàn không có ý nghĩa."

Tiểu Thất phồng má, không nói lời nào, vẫn còn giận dữ.

Tiểu Đào đại để cũng hiểu mình không nên đem những thứ loạn thất bát tao này nói cho tiểu thư, đi theo khuyên nhủ: "Tiểu thư, Đại Bạch nói có đạo lý, ngài không nên tức giận. Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, bà ta nói cũng là vô dụng. Nói không chừng giống như Đại Bạch nói, bà ta chính là chờ chúng ta tức giận, chúng ta càng tức giận, bà ta càng cao hứng, chúng ta sao có thể như ý của bà ta."

"Thật không biết, trên đời này lại còn có người như vậy."

Cố Diễn vội vàng, "Trên đời này chính là có loại người như vậy a."

Tiểu Thất bị hắn trêu chọc cười, cuối cùng không còn tức giận giống vừa mới bắt đầu, "Các ngươi nói rất đúng, ta mới không bởi vì bà ta mà tức giận. Chỉ là mẹ của ta..."

"Phu nhân thông minh như vậy, tự nhiên có thể nhìn thấu hết thảy hơn so với tiểu thư, phu nhân sẽ không để bà ta vào mắt."

Tiểu Thất quơ múa quả đấm, "Thật muốn đánh bà ta."

Cố Diễn nở nụ cười, "Luôn sẽ có cơ hội."

Tiểu Thất hừ (ˉ (∞ )ˉ ) tức một tiếng, không nói gì.

Tiểu Thất tâm tình không tốt, Cố Diễn dỗ nàng ngủ, bản thân yên lặng gội đầu, Tiểu Đào thấy Cố Diễn động tác nhanh nhẹn, cảm khái: "Năng lực học tập của ngươi thật mạnh."

Cố Diễn cười cười không lên tiếng.

Hôm sau.

Tiểu Thất sợ mẫu thân thương tâm, sáng sớm đi vào nhà chính, lúc này Lâm thị mới tới một lúc, Tiểu Thất tinh tế quan sát, cũng không có phát giác dị thường, xem ra, Lâm thị cũng không có bị lời nói Vương thị ảnh hưởng. Nghĩ đến cũng đúng, tính cách Lâm thị hết sức bình tĩnh tỉnh táo, ít bởi vì cái dạng chuyện này làm cho tức giận.

Ngược lại chính nàng, thường xuyên manh động, tối hôm qua làm phiền Đại Bạch, nếu như không phải là hắn khuyên trụ nàng... suy nghĩ Tiểu Thất đột nhiên ngừng lại, giống như, giống như ở đâu không đúng lắm!

Tiểu Thất không biết vì cái gì, gần đây thường xuyên có cảm giác như thế, giống như chỗ nào đó đặc biệt không tốt, nhưng cảm giác như thế chỉ chợt lóe lên, nàng cũng không biết không tốt đến tột cùng là bởi vì cái gì.

Tiểu Thất ngẩn người, Lâm thị cười hỏi: "Sáng sớm, ngươi chạy đến nơi này của ta ngẩn người?"

Tiểu Thất xin lỗi giơ ngón tay, "Không phải, ta muốn thăm mẫu thân. Mẫu thân, ta tối hôm qua thấy đại phu nhân tới, bà ta...bà ta tới làm gì a!"

Lâm thị mặt không đổi sắc, "Không có gì, nói chút ít chuyện trong phủ thôi. Hiện thời toàn bộ tinh lực của ta đều chiếu cố cha ngươi, cái khác cũng chỉ là nghe một chút, cũng không để trong lòng."

Lời nói chứa đầy hàm ý, Tiểu Thất lần này nghe rõ, nàng gật đầu, "Xác thực là như vậy."

Lâm thị mỉm cười: "Hôm nay ngược lại kỳ quái. Ngươi lại không có phản bác lời của ta. Ngày thường không phải là nhắc tới đại bá mẫu cùng Tĩnh Xu của ngươi thì giậm chân sao? Hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy? Thật không giống ngươi."

Tiểu Thất vò đầu: "Ta ngẫu nhiên cũng sẽ yên tĩnh một chút!"

Lâm thị cười, "Được rồi, đi xem cha ngươi đi. Đừng ở chỗ này quấy rầy ta."

Tiểu Thất le lưỡi, "Mẫu thân, ngài là ghét bỏ ta sao?"

Lâm thị vỗ mông của nàng một cái, "Đúng nha, ghét bỏ ngươi, ghét bỏ ngươi nữ nhi này thật sự là một chút cũng không giống ta, quá ngu ngốc."

Tiểu Thất không thuận theo, ôm cánh tay Lâm thị kêu lên, Lâm thị nở nụ cười, cười đủ rồi, nói: "Ta đi xem dược, ngoan, đi nói chuyện với cha ngươi đi."

Tiểu Thất dạ một tiếng, nhảy cà tưng rời đi, mỗi sáng sớm mẹ nàng đều đích thân nấu thuốc cho cha nàng, điểm này Tiểu Thất là biết. Nàng vừa rồi cũng bất quá là nói giỡn thôi.

Chỉ là sôi nổi đi đến một nửa, Tiểu Thất đột nhiên kịp phản ứng, nàng rốt cục nghĩ ra chỗ nào không đúng, nàng ngu ngơ ở tại chỗ. Đại Bạch... Đại Bạch tại sao lại thông minh như vậy? Những lời Hắn tối hôm qua khuyên bảo nàng kia, một chút cũng không như bình thường, hết sức mạch lạc rõ ràng.

Tiểu Thất ngẩn người tại đó, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng chậm rãi đi vào phòng của phụ thân, lẳng lặng ngồi ở bên giường, rơi vào trầm tư.

Đại Bạch đột nhiên thông minh làm cho nàng cảm thấy rất sợ, Đại Bạch không phải là một con chó ngốc sao? Đột nhiên trở nên thông minh, nàng thật sự cảm thấy thật xa lạ.

Lại nói tới, từ khi Đại Bạch biến thành người, nàng cho tới bây giờ đều không nhìn thấy qua Đại Bạch đi vệ sinh, một lần duy nhất, đợi nàng đi qua, Đại Bạch cũng đã xử lý xong . Còn có... Còn có y phục... Tiểu Thất nhíu mày, bây giờ nghĩ lại, lần đó thay quần áo, giống như cũng có một chút không thích hợp. Hắn dù thông minh, cũng không thể ngậm y phục như vậy chạy trốn a, mà sao lại trùng hợp như vậy, phía sau núi thì có một lão giả, lão giả... Tiểu Thất thoáng cái đứng lên, nàng rốt cục nghĩ đến mỗi lần đến phía sau núi cảm giác không đúng là từ đâu tới đây .

Phía sau núi, An Hoa Tự không cho bất kỳ nam nhân lên núi a! Như vậy lão giả kia, nếu nói là lão giả hái thuốc, làm thế nào đi lên ? Hắn căn bản cũng không có khả năng tránh thoát quan binh a!

Lúc không nghi ngờ, tất cả mọi chuyện nàng cũng có thể vì Đại Bạch tìm được giải thích, nhưng một khi có chút mầm mống hoài nghi, thoáng cái liền mọc rễ nẩy mầm, làm cho nàng sinh ra rất nhiều liên tưởng.

Tiểu Thất thoáng cái liền kinh hoảng, nàng không biết vì cái gì chính mình sẽ sinh ra những thứ hoài nghi này, nhưng vốn là một sự kiện rất nhỏ, chuyện này khiến cho nàng càng nghĩ càng nhiều. Tiểu Thất bóp mặt: "Trịnh Tĩnh Hảo, không nên suy nghĩ bậy bạ, Đại Bạch có thể sống thật khỏe, này cũng rất tốt, ngươi nghĩ ngợi lung tung cái gì đây! Đại Bạch sẽ không gạt người. Hắn biết rõ rất nhiều chi tiết trong sinh hoạt của ngươi và Tiểu Đào, này căn bản không thể gạt người a! Về phần người kia, có lẽ, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên."

Tiểu Thất không ngừng tự nói với mình, nói xong, lại vỗ vỗ hai má, "Không nên suy nghĩ bậy bạ."

"Thất tiểu thư sáng sớm làm cái gì đây?" Tiếng nói của lão giả vang lên, Tiểu Thất nhìn sang, thấy là Tiết thần y, Tiết thần y tới ngược lại sớm, nàng vội vã mỉm cười vi phúc, "Tiết thần y sớm."

Tiết thần y mỉm cười: "Ta cũng không sớm như Thất tiểu thư."

Ông ta tiến lên bắt mạch cho Trịnh Tam Lang, sau lại mở túi ra, "Ta sẽ thi châm cho Trịnh tiên sinh. Thất tiểu thư vẫn nên tránh đi mới tốt."

Tiểu Thất gật đầu, đi ra ngoài thất.

Không lâu sau, Tiết thần y ra cửa, "Về sau ta sẽ mỗi ngày tới đây thi châm cho Trịnh tiên sinh, làm phiền Thất tiểu thư nói cho phu nhân biết." Trước kia đều là năm ngày một lần, hiện tại có chút khởi sắc, Tiết thần y sẽ điều chỉnh cho thích hợp.

Tiểu Thất vội vàng thưa vâng, lại suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên hỏi: "Tiết thần y, ta có một việc muốn thỉnh giáo."

Tiết thần y mỉm cười ý bảo nàng nói.

"Ta muốn hỏi một chút, thời thơ ấu bị thương, khi trưởng thành, miệng vết thương này sẽ to ra sao?"

Tiết thần y lắc đầu: "Tự nhiên sẽ không. Miệng vết thương sẽ không theo thời gian mà thành lớn."

Tiểu Thất gật đầu, "Đa tạ ngài."

Tiết thần y: "Có vấn đề hỏi ta là được, bất quá ta nghĩ, điều này cũng không coi là vấn đề."

Tiểu Thất xin lỗi vò đầu, Tiết thần y cũng không ở lâu, mỉm cười rời đi.

Nhìn bóng lưng ông ta rời đi, Tiểu Thất nghĩ tới vết thương trên cổ Đại Bạch, đó là khi Đại Bạch còn nhỏ bị thương, nàng cũng là người nhìn thấy vết thương, càng thêm vững tin Đại Bạch biến thành người, nhưng, vết thương kia không có lớn như vậy!

Tiểu Thất chần chờ đứng ở cửa, chỉ cảm giác mình tựa hồ lọt vào một cái vòng quái dị, càng hoài nghi, phát hiện vấn đề càng nhiều.

Tiểu Thất không phải là người có thể đem tâm sự giấu trong lòng, nhưng nếu như bảo nàng đi tìm Đại Bạch hỏi, nàng tạm thời cũng làm không được, có lẽ, có lẽ nàng có thể thử Đại Bạch một lần?

Tiểu Thất không xác định nghĩ tới.

"Ngươi làm sao vậy?" Lâm thị bưng dược đến tới cửa, chỉ thấy Tiểu Thất ngẩn người, đối với chuyện của tướng công, bà từ trước đến nay đều thân lực thân vi.

Tiểu Thất lắc lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, ta đi tiễn Tiết thần y, Tiết thần y vừa rồi tới châm kim cho cha. Ông ta nói về sau mỗi sáng sớm đều tới đây."

Lâm thị nghe, sắc mặt mang theo mừng rỡ, "Như vậy quá tốt."

Thấy Tiểu Thất lại có chút hoảng hốt, Lâm thị nghiêm túc nói: "Mẫu thân không biết Tiểu Thất lần này trở về đến tột cùng làm sao vậy, nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi như cái dạng này, ngươi hiểu không?"

Tiểu Thất ngẩng đầu, há mồm muốn nói cái gì, có điều cuối cùng lại không nói, chỉ đơn giản trả lời một câu, "Ta biết rồi."

"Ngươi là đứa nhỏ hiểu chuyện, nên biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Mẫu thân hiện tại toàn bộ tâm lực đều dành cho cha ngươi, đối với ngươi cũng buông lỏng vài phần, nhưng ta buông lỏng cũng không phải là mặc kệ ngươi, là vì tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi có năng lực xử lý sự tình vô cùng tốt. Ngươi hiểu không?"

Lần này Tiểu Thất rốt cục kiên định, "Mẫu thân yên tâm, mặc kệ cái gì, ta cũng sẽ làm tốt!"

Lâm thị mỉm cười gật đầu.

"Như vậy mới đúng! Tiểu Thất của ta, nên như thế!"

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây