Anh Ấy Rất Điên

42: "Đây gọi là tình thú."


trước sau

*(Tên chương do editor đặt)

Mặc dù không có bác sĩ ở đây, nhưng xe cứu thương vẫn làm hết phận sự của mình. Vừa lên đường cao tốc đã bắt đầu bóp còi, đưa Thương Ngạn đến bệnh viện tư nhân tốt nhất giáp với thành phố C.

Khoa cấp cứu tiếp nhận ca bệnh đã nhận được thông báo của trường học từ trước, trưởng khoa cấp cứu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tại văn phòng của mình.

Hai bác sĩ trẻ đã được dạy dỗ và dặn dò cẩn thận làm kiểm tra kĩ càng một lượt cho Thương Ngạn.

Nhưng ngoại trừ vết bỏng dễ bị nhiễm trùng, gây khó khăn cho việc khôi phục đó thì mức độ bị thương không được tính là trường hợp nguy hiểm ở phòng cấp cứu.

Trong đó có một người đi viết bệnh án, một người khác đến phòng của trưởng khoa thông báo.

“Tình trạng không nghiêm trọng chứ?”

“Thật sự không phải vấn đề lớn.” Vị bác sĩ trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa tôi đã giám sát chặt chẽ, quấn băng cực kì đẹp, phần còn lại đừng nói đến bệnh viện chúng ta, đưa đến phòng khám nhỏ cũng có thể xử lý được.”

Trưởng khoa ngồi sau bàn làm việc trừng mắt, không nặng không nhẹ vỗ bàn, “Thế này thì là gì, bệnh nhân không phải việc nhỏ!”

“……”

Vị bác sĩ trẻ tuổi bị giáo huấn như thế thì cúi đầu, không dám nói một lời.

Bác sĩ trẻ này cũng được xem như học trò của trưởng khoa, ông chỉ lạnh giọng trong chốc lát đã hòa hoãn sắc mặt.

“Cậu đấy, chỗ nào cũng tốt, chỉ có tính tình quá nóng nảy —— cậu cho rằng tôi rảnh quá không có chuyện gì làm nên mới bỏ dở kì nghỉ để chạy về bệnh viện, còn đặc biệt gọi cậu đi kiểm tra một vết bỏng mức độ không nặng?”

“……”

Bác sĩ trẻ tuổi sửng sốt một lúc, chớp chớp mắt, thử hỏi: “Chẳng lẽ, bệnh nhân này có địa vì gì sao?…… Không phải chứ, có vẻ chỉ là hai học sinh. À, nhưng khuôn mặt cứ như minh tinh vậy, hiện tại một nửa hộ sĩ của tôi còn đang ‘đi ngang qua’ giường bệnh đấy.”

Trưởng khoa nghe được một nửa, sắc mặt đã đen thui, cuối cùng ông không thể nhịn được nữa, “Để lát nữa gọi bọn họ đi làm chuyện chính đáng gì đó đi, đừng có mà tìm việc xấu lại cho tôi!”

“…… Dạ.” Bác sĩ trẻ bị mắng, ủ rũ cụp đuôi, “Trưởng khoa, vậy rốt cuộc thân phận của bệnh nhân đó là gì thế?”

Trưởng khoa tạm ngừng, “Cậu đừng xen vào việc này, chăm chỉ khám bệnh của cậu đi là được!”

Bác sĩ trẻ ấy nghe thế, suy tư một chút liền đồng ý rồi xoay người ra ngoài.

Bác sĩ trẻ bên này vừa rời đi, sắc mặt trưởng khoa thay đổi, chần chờ hồi lâu, ông vẫn lấy điện thoại cá nhân ra, gọi cho số điện thoại vừa gọi đến ban nãy.

Đầu kia vừa bắt máy, trong tấm gương trên bàn làm việc, vị trưởng khoa trung niên trưng ra nụ cười nịnh nọt.

“Viện trưởng Cát, bệnh nhân đã đến, mức độ bỏng rất nhẹ, không có vấn đề gì lớn, người bên dưới đã xử lý xong.”

“…… À, tôi cũng không có chuyện gì, tôi chỉ nghe nói học sinh này làm sao có thể làm phiền viện trưởng tự gọi cho tôi vậy?”

“À, tôi không có ý tìm hiểu chuyện của cậu ta, viện trưởng đừng hiểu lầm.”

“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ dặn dò bọn họ làm tròn bổn phận, ngài yên tâm.”

“……”

Sau một lúc lâu, cuộc gọi kết thúc.

Trưởng khoa mê mang nhìn điện thoại, lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc là ông nhỏ nhà nào đây, còn che giấu kĩ càng như thế……”

*

Phòng cấp cứu.

Từ khi tấm màn bao quang giường bệnh được kéo lên, Tô Mạc Mạc đứng cạnh giường bệnh mới thở phào nhẹ nhõm.

——

Lượng người ở phòng cấp cứu vốn đã rất nhiều, ánh mắt qua lại tới lui dừng trên người hai người càng làm cô không chịu nổi.

Nhất là nhóm chị gái làm hộ sĩ nhiệt tình ở bệnh viện này, hận không thể một phút mà ba người giành nhau đến đây hỏi thăm tình trạng bệnh.

Tô Mạc Mạc thật sự có hơi khó chịu.

Thấy được cô gái đang bất an, trên giường bệnh, Thương Ngạn ngồi dựa vào đầu giường, không kiềm được cười rộ lên.

“Không thích hoàn cảnh ở đây?”

“……”

Tô Mạc Mạc nghĩ ngợi, chậm chạp lắc đầu.

“Không thích.”

Thương Ngạn: “Lúc trước anh đâu cần tới đây, chính em đòi tới đấy.”

“…… Chuyện này không giống vậy.”

“Không giống như thế nào?”

“Anh bị thương, không nên trì hoãn, nhất định phải tới bệnh viện.”

“Nhưng không phải em không thích sao?”

“…… Vết thương của anh quan trọng hơn không thích của em!”

Cuối cùng, hình như vì sự ‘gây rối vô cớ’ của anh, cô gái đã bực bội.

Sau khi tăng âm lượng nói lên câu vừa rồi, Tô Mạc Mạc mới hậu tri hậu giác hoàn hồn lại, gương mặt nóng lên, không được tự nhiên dời mắt đi.

Thương Ngạn nhìn cô không chớp mắt, bật cười thành tiếng.

“Sao em có thể cho anh niềm vui bất ngờ vậy, nhóc con?”

“……”

Tô Mạc Mạc rầu rĩ hừ một tiếng.

Rõ ràng là tại anh cứ không chịu phối hợp, lúc nào cũng chọc ghẹo, còn làm ngược lại với cô……

Tô Mạc Mạc đang nhỏ giọng lên án khiển trách trong lòng, điện thoại cá nhân của cô bất ngờ vang lên.

Tô Mạc Mạc ngẩn ra, có hơi khó hiểu, ai lại liên lạc với cô bây giờ chứ —— hơn nữa vừa lấy ra, còn là một dãy số xa lạ không có trong danh bạ.

Tô Mạc Mạc do dự, rốt cuộc vẫn bắt máy.

“…… Xin chào?”

Bên kia là một giọng nam xa lạ, sau khi nghe thấy giọng của cô, hình như không biết vì sao mà nghẹn một chút.

“Ừm…… Em là Tô Mạc Mạc à?”

Tô Mạc Mạc chần chờ đáp, “Đúng vậy, ngài là ai vậy?”

“Tôi là anh* ——…… Khụ, bạn của Thương Ngạn, có phải Thương Ngạn đang ở cạnh em không, em có thể kêu cậu ấy nhận điện thoại giúp anh được không?”

*(Có bạn nào đoán ra Bạc Ngật là gì của Ngạn ca rồi không…)

Tô Mạc Mạc trầm mặc hai giây, con ngươi đen nhánh xinh đẹp lộ ra chút cảnh giác rất nhỏ.

“…… Anh là ai? Sao anh biết Thương Ngạn đang ở cạnh tôi?”

Lần này thời gian cứng họng của bên kia càng dài hơn.

Qua một lúc lâu, anh ta gần như bất đắc dĩ cười, “Em nói với Thương Ngạn, anh là Bạc Ngật.”

Tô Mạc Mạc nghe bên kia thản nhiên như thế, cũng tin lời của anh ta hơn phân nửa, cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Tô Mạc Mạc chuyển hướng sang nam sinh trên giường bệnh, “Sư phụ, có người gọi điện thoại cho em tìm anh, anh ta giới thiệu mình là Bạc Ngật.”

Thương Ngạn rũ mắt.

“Không quen biết, cúp đi.”

Tô Mạc Mạc: “……?”

Bạc Ngật đầu bên kia: “?????”

Bạc Ngật: “Cái tình tình chó này của con trai nhà họ Thương các người là di truyền sao!!??”

Loa điện thoại gần như đã phát hết công suất, đủ để cho thấy người đó phẫn nộ bao nhiêu.

Thương Ngạn ra hiệu bảo Tô Mạc Mạc mở loa ngoài, bản thân mình thì lười nhác cười.

“Ghi âm.”

“Ngày mai tôi sẽ gởi cho Thương Kiêu, cậu xem xem sau này anh ta có cho phép cậu bước qua cửa nhà họ Thương hay không.”

Bạc Ngật: “………… Nhà cậu*.”

*(Ở đây trong convert để là "Ngươi đại gia", mình không biết edit sao để hợp với câu sau nên để vầy, bạn nào biết thì hãy giúp mình, cám ơn ạ)

Thương Ngạn dầu muối gì cũng không ăn: “Ba tôi là con một, chuyện này mà cậu cũng không biết? Thế thì gửi đoạn này cho Thương Nhàn vậy.”

“…………”

“À đúng rồi, cậu vừa mới nói gì đó, di truyền của nhà tôi đúng không? Vậy tôi sẽ sao chép thêm một bản gửi ba vợ tương lai của cậu.”

Bạc Ngật: “……………… Tôi sai rồi, cha Ngạn.”

Thương Ngạn cười nhẹ.

“Ngoan lắm, con trai.”

“……”

Bạc Ngật suýt chút nữa tức giận đến độ thăng thiên tại chỗ.

Làm ầm lên xong, Bạc Ngật tự giác tỉnh lại: “Tôi đành quấy rầy tên cầm thú cậu và bé học trò nhỏ trong thế ——”

Nói được một nửa, Thương Ngạn nhanh tay lẹ mắt tắt loa đi.

Dưới ánh mắt ngơ ngác của Tô Mạc Mạc, anh duỗi tay cầm lấy điện thoại.

“…… Giới.”

Chữ cuối cùng vừa phát ra, Bạc Ngật nghe thấy tạp âm đã bên kia đã nhỏ bớt một nửa, không khỏi vì lần hòa nhau này mà đắc ý.

“Làm gì mà tắt loa thế cha Ngạn, có tật giật mình?”

Thương Ngạn hừ cười.

“Cậu bớt dạy hư học trò của tôi đi.”

Bạc Ngật: “…… Đã bị cậu nhớ thương rồi, còn có thể bị tôi dạy hư được sao??”

Thương Ngạn nheo mắt lại: “Tôi có thể, cậu không được.”

Bạc Ngật: “……”

Bạc Ngật: “Rồi rồi rồi, cậu đừng làm người nữa. Vừa nãy tôi đã nghe thấy rồi, giọng của học trò cậu vừa nghe là biết trẻ vị thành niên.”

“Em ấy vốn dĩ chưa thành niên.”

Thương Ngạn nói đoạn, sát lại gần hỏi Tô Mạc Mạc, “Tháng mấy là sinh nhật của em?”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tháng 7.”

Thương Ngạn tính tính, tiếc nuối ngồi lại.

“Ừm, còn tận một năm lẻ tám tháng.”

Bạc Ngật: “…… Sao tôi lại nghe được cảm xúc gấp không chờ nổi trong lời của cậu thế?”

Thương Ngạn cong khóe miệng, không hề có thành ý đáp.

“Cậu nghe lầm.”

“Vậy mà cậu còn hỏi người ta bao lâu nữa mới thành niên, —— cậu muốn làm sao?”

“……”

Thương Ngạn cắn phần môi mỏng trong miệng, vô tâm phát ra một tiếng cười nhẹ.

Anh nhấc mi mắt, tiêu điểm trong đồng tử tối đen dừng trên người cô gái còn đang mờ mịt.

Ngừng hai giây, anh thu mắt lại.

Thanh quản ép ra lời nói phóng túng.

“Hừm…… Lột, da, nuốt, sống?”

Bạc Ngật: “……………………”

Bạc Ngật: “Mẹ nó làm sao cậu có thể biểu đạt mấy từ khủng bố thành sắc tình như vậy??”

Thương Ngạn không nhịn được bật cười.

Anh duỗi tay đỡ trán, che khuất cặp mắt, không nhịn được vui vẻ lên.

Tô Mạc Mạc đứng cạnh giường chỉ có thể nghe thấy lời của một mình Thương Ngạn.

Nên cô hoàn toàn không hiểu đầu đuôi sự việc ra, đành cứ thế nhìn Thương Ngạn, càng thêm mơ hồ.

Bạc Ngật: “…… Ngẫm lại một cô gái nhỏ đang ở độ tuổi thanh xuân, mỗi ngày đi theo cầm thú khoác da người như cậu, còn một lòng vô hại gọi cậu là sư phụ……”

Bạc Ngật vô cùng đau đớn —— “Sao cậu có thể nhẫn tâm xuống tay với người ta thế hả?”

Thương Ngạn cười than.

“Cậu cho rằng vấn đề hiện tại tôi đang đối mặt là nhẫn tâm hay không?”

“Nếu không thì là gì?”

“Là không đành lòng nhẫn.”

Bạc Ngật: “………………”

Bạc Ngật: “Cậu còn như vậy thì ông đây sẽ báo công an!”

Tạm thời Thương Ngạn đã nếm thử thú vui không giống người, cười cười che đi cảm xúc trong mắt.

Thần sắc anh ổn định lại, tựa vào đầu giường.

Âm điệu cũng trở nên lười biếng hơn.

“Nói đi, cậu gọi điện thoại qua đây chắc sẽ không vì để nghe thấy giọng của học trò tôi đâu nhỉ.”

Bạc Ngật cũng hơi khôi phục sắc mặt.

“Tôi nghe nói cậu bị thương.”

Ý cười của Thương Ngạn đứt đoạn.

Một lát sau, anh híp tròng mắt, nhìn xuống bàn tay đã cầm điện thoại của cô gái.

Nghe thấy tiếng hô hấp rời xa, Bạc Ngật thở dài, “Yên tâm đi, không đến mức nghe lén cuộc gọi học trò nhỏ của cậu đâu —— tôi còn thay cậu gạt thân phận của em ấy với chị cậu và Thương gia bên kia đó, đủ tình anh em rồi chứ?…… Nếu Nhàn Nhàn biết được, chắc chắn sẽ lột một lớp da của tôi luôn đấy.”

Thương Ngạn: “Vậy làm sao cậu biết chuyện tôi bị thương?”

Vừa nghĩ đến đây, Thương Ngạn ngay lập tức đoán được đáp án.

Ý cười nhạt hiện lên trên gương mặt anh tuấn, anh hơi nhíu mày ——

“Bên trường học thông báo cho Thương Nhàn?”

“Chứ còn gì nữa? Cậu bị thương là chuyện lớn như vậy, trường các cậu còn dám gạt người họ Thương sao?”

“……”

Ánh mắt Thương Ngạn trầm xuống.

“Cơ mà cậu cứ yên tâm đi, gần đây Nhàn Nhàn đang bận rộn với một hạng mục, vài ngày này hẳn là sẽ không có thời gian hỏi tội cậu đâu.”

Thương Ngạn: “"Vài ngày này"?”

Bạc Ngật: “Chứ sao, cậu còn mong cô ấy sẽ xem chuyện này như chưa từng có sao? Nhàn Nhàn cũng không phải là tính tình như anh cả cậu, cô ấy có thể nhịn được mấy ngày đã không dễ.…… Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“?”

Bạc Ngật thở dài, nói rõ.

“Giấu học trò nhỏ nhà cậu kín một chút.”

Thương Ngạn không đáp, khóe môi hé ra, cười nhạt ra tiếng.

Trào phúng và khinh miệt, trong mắt còn mang theo sự lạnh lẽo.

Bạc Ngật vỗ vỗ đầu ——

“À đúng rồi, xém quên mất chuyện này, cậu nói nhỏ một chút, đừng để học trò nhỏ của cậu nghe thấy.”

“Ừ.”

“Không phải mấy hôm trước cậu nhờ tôi tra bối cảnh gia đình gì đó của em ấy sao?”

“……”

Bạc Ngật: “Tôi phát hiện lai lịch học trò nhỏ của cậu rất đặc biệt đấy.”

“?”

Thương Ngạn nhíu mày, “Có ý gì.”

Bạc Ngật nói thẳng: “Không tra được —— ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là rất khó, có người đang che dấu thân phận của em ấy. Đúng là có quan hệ với Văn gia mà cậu đã nói, nhưng Văn gia chỉ là đĩa ăn sáng thôi.”

Thương Ngạn nhíu mày.

“Tức là,” Bạc Ngật cười, ý vị sâu xa, “Học trò nhỏ này của cậu, hình như cũng không phải người bình thường gì đó.”

“…… Đừng nói nhảm.”

Thương Ngạn rũ mắt. “Tôi nhất định phải biết. Tôi chờ đấy.”

“Được rồi, tôi chỉ muốn thông báo cho cậu một tiếng, đừng gấp quá.”

“……”

Cuộc gọi kết thúc, anh trả điện thoại lại.

Thương Ngạn rũ mắt, nghe thấy cô gái đang cất điện thoại tò mò hỏi:

“Anh vừa hỏi sinh nhật của em rồi nói còn một năm lẻ tám tháng là có ý gì?”

Thương Ngạn đang tự hỏi chuyện Bạc Ngật vừa để lộ ra trong điện thoại, nghe vậy thì không chút suy nghĩ mà trả lời.

“Khoảng cách đến lúc em thành niên.”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra.

Chính Thương Ngạn cũng ngừng suy nghĩ, ngầm trách bản thân vài giây, ngẩng đầu thấy dáng vẻ vô hại của cô gái, không kìm được bật cười.

Tô Mạc Mạc càng khó hiểu, “Tính thời gian thành niên, làm gì?”

“Ờm……”

Thương Ngạn cười vô lo.

“Thành niên, có thể làm rất nhiều chuyện.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngạn ca, mau mau dừng ý định nguy hiểm của cậu lại!

Ngạn ca (lười biếng cười): Tôi nói để đi tiệm net, đừng nghĩ nhiều.

Tô miêu (vô hại và khó hiểu):……?

*

Sau khi xác nhận mình đã “xong”, Ngạn ca liền hoàn toàn không muốn làm người.

Hết chương 42

#xanh

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây