Tuy rằng Lục Nghiên Kiều vẫn còn nghi ngờ năng lực chơi game của con bạn thân nhà mình, nhưng cũng chẳng thành vấn đề với người thuộc phái hành động như Trần An Như. Ngày hôm sau, cô nàng bèn vác theo notebook chạy tới nhà Lục Nghiên Kiều, bắt đầu dạy cô cách cài game.
Hơn một giờ sau, game đã được download và cài đặt xong, Lục Nghiên Kiều đăng ký tài khoản, đi vào trong game.
Vừa vào game là gặp ngay một quảng trường rất lớn, phía dưới để mấy chục giây đếm ngược. Tất cả những người chơi trong quảng trường đều đang đợi trò chơi bắt đầu.
Lục Nghiên Kiều đi vào, cô nghe thấy một đống tiếng động loạn cào cào, có người lại còn đang hát quốc ca, có người cầm súng bắn lung tung, có người thì đang bò loạn trên sàn nhà.
Lục Nghiên Kiều và Trần An Như rúc vào trong góc run bần bật. Lục Nghiên Kiều nói: “Tao hơi sợ mày ơi.”
Trần An Như nói: “Đừng sợ, tao sẽ bảo vệ mày, tuyệt đối không để mày rơi xuống đất thành hộp……”
Lục Nghiên Kiều nói: “Rơi xuống đất thành hộp là thế nào……”
Trong giọng nói của Trần An Như mang theo một chút bi tráng: “Ở đây, tất cả những người bị chết đều biến thành một cái hộp. Nên rơi xuống đất thành hộp có nghĩa là vừa chạm đất đã chết.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Cô đột nhiên có dự cảm không lành.
(Hòm xác)
Trần An Như vẫn còn an ủi Lục Nghiên Kiều tiếp, nói cho dù mày chết rồi, tao cũng sẽ ôm hũ tro cốt của mày sống đến cuối cùng, mày yên tâm đi.
Sau mấy chục giây đếm ngược, các nhân vật trong game lên một chiếc máy bay, bay về phía bản đồ của trò chơi ——
Bản đồ này là một hòn đảo nhỏ bị biển bao bốn phía, có đủ loại kiểu dáng địa hình và phân bố thành thị, sau khi chọn được nơi mình muốn đáp xuống thì có thể nhảy dù khỏi máy bay.
(giao diện chọn điểm nhảy dù)
Có lẽ Trần An Như sợ Lục Nghiên Kiều chết nhanh quá thì sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game, nên cô nàng cố ý chọn một địa điểm xa nội thành rồi để Lục Nghiên Kiều khống chế nhân vật bay về hướng đó.
Ở xa nội thành có nghĩa là xác suất gặp phải người khác sẽ giảm đi, tỉ lệ sống sót tăng lên. Nhưng phải cái tài nguyên các thứ cũng khá thiếu thốn so với chỗ khác, thường xuyên gặp tình huống thảm thiết chơi hơn 10 phút mà đến con dao rựa còn chưa tìm thấy.
“Má ôi, sao cái chỗ này mà còn có người nhảy cơ chứ!” Trần An Như nhìn thấy trên bầu trời lại còn có một nhóm người cũng nhảy theo hướng mà họ đang nhắm đến.
Lục Nghiên Kiều còn đang bối rối không biết phải khống chế nhân vật thế nào: “Làm sao bây giờ đây?”
“Rơi xuống đất thì tìm súng ngay! Đứa nào tìm được súng thì thế giới này là của bố mày!” Trần An Như luống cuống tay chân, rốt cuộc đáp xuống gần một căn nhà.
Lục Nghiên Kiều đáp ngay cạnh Trần An Như. Sau khi mở cửa đi vào, cô thấy trên mặt đất có súng và đạn. Cô hoang mang rối loạn nhặt lên, còn đang hỏi Trần An Như lên đạn thế nào thì đã nghe thấy có tiếng bước chân địch ở gần nhà mình.
“Cạnh nhà tao có người!!” Lục Nghiên Kiều kêu thảm thiết, “Như Như, cứu mạng ——”
“Bắn chết nó, không phải mày có súng sao! Ngồi xổm ở một góc ấy, nó mở cửa vào thì nã nó một tràng!!” Trần An Như gào to.
Lục Nghiên Kiều cầm súng rúc trong góc. Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô cảm thấy mình như hóa thân thành nữ chính trong phim kinh dị vậy. Trong chớp mắt lúc cửa mở ra, Lục Nghiên Kiều nắm con chuột điên cuồng bắn phá về phía cửa. Sau khi nã hết một loạt đạn, cô nghe thấy nhân vật của mình hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quay đơ ra sàn.
Lục Nghiên Kiều: “……”
Trần An Như thò đầu sang, thấy màn hình của Lục Nghiên Kiều. Sau khi thở dài vài tiếng, cô nàng vỗ vỗ bả vai cô: “30 phát đạn không trúng phát nào thì cũng rất lợi hại đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “Mày cũng chết rồi à?”
Trần An Như gật đầu: “Chết rồi.”
Màn hình tối đen đi, Lục Nghiên Kiều thấy nhân vật của mình biến thành một cái hộp gỗ vuông vức …… Hóa ra đây là ‘rơi xuống đất thành hộp’ trong truyền thuyết.
Hai cô gái liếc nhau, Lục Nghiên Kiều căm giận xắn tay áo: “Tao cũng không tin cái này có gì mà xoắn. Tao thề hôm nay tao nhất định phải giết được người, không thì Trần An Như sẽ béo lên 1 kí rưỡi!”
Trần An Như: “????”
Sau đó hai người liền bắt đầu chết theo đủ phong cách kì cục đa dạng, bị người ta bắn chết là bình thường nhất, có lần Lục Nghiên Kiều gắng gượng lái xe rồi làm xe đâm vào vách tường, xe nổ tung xác pháo cả hai người.
Lục Nghiên Kiều càng chơi càng tức giận, tay áo đã bị xắn lên đến tận khuỷu, thậm chí lúc chuông cửa reo cô cũng chẳng thèm để ý, chỉ sai Trần An Như đã chết đi mở cửa.
“Oa, chỗ này có người!!” Lục Nghiên Kiều cầm súng rúc trong góc nào đấy nhìn thấy kẻ địch. Sau khi bắn loạn về phía họ, cô lại bị họ giết. Cô khóc không ra nước mắt nhìn màn hình tối sầm đi, bỗng nghe thấy đằng sau có giọng con trai vang lên: “Em tin Phật à?”
Lục Nghiên Kiều: “……” Cô quay đầu, thấy người vừa nói chuyện.
Hạ Trúc Lịch cầm lồng chim trong tay, đang đứng ở phía sau cô, nhìn màn hình máy tính của cô. Lúc này thấy cô quay đầu lại, đôi môi mỏng khẽ mở: “Bắn súng kiểu đại từ đại bi thế.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Đúng vậy, xì tai bắn súng này từ bi vô cùng, đến ngón chân người ta còn không nỡ bắn phải.
Hạ Trúc Lịch cúi người, lấy Rùa Đen trong lồng sắt ra. Rùa Đen có nhẽ cũng hơi nhớ Lục Nghiên Kiều, nó chẳng lưu luyến Hạ Trúc Lịch tí nào mà đập cánh bay lên vai Lục Nghiên Kiều, còn bắt đầu ngâm nga lanh lảnh, an ủi tâm trạng rách nát của cô lúc này.
Lục Nghiên Kiều rơi lệ: “Rùa Đen, chào con……”
“Để anh dắt em một ván.” Hạ Trúc Lịch đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Đấu đôi.”
Lục Nghiên Kiều còn chưa nói gì, Trần An Như bên cạnh đã mau mắn bảo vâng ạ, chủ động nhường vị trí của mình ra.
Lục Nghiên Kiều nói yếu ớt: “Em chơi ngu lắm.”
Hạ Trúc Lịch ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh bàn phím: “Anh thấy rồi.”
Nếu cái đùi dắt mình không có ý kiến thì con gà rù được dắt cũng không có quyền hó hé gì, Lục Nghiên Kiều điều chỉnh dáng ngồi và hơi thở, lại mở ván mới.
“Biết nhảy dù rồi chứ?” Hạ Trúc Lịch cũng không nói nhiều, “Pochinki, đi thôi.”
(Pochinki là thành phố lớn ở giữa bản đồ Erangel, một trong những chỗ dễ loot đồ nhất, có nhiều nhà lớn, có quảng trường để cận chiến. Các game thủ hay nhảy dù gần thành phố này vào loot đồ, đây là địa điểm nhiều cơ hội lắm thách thức.)
Lúc này, Lục Nghiên Kiều cũng biết chơi hòm hòm tí ti rồi, cô nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Trúc Lịch, run run rẩy rẩy: “Pochinki, đông, đông lắm……” Cô thấy ít nhất đã có ba đội sáu người chuẩn bị đáp xuống Pochinki, nhảy dù dày đặc như thả sủi cảo vào nồi vậy.
“Ừ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Em tìm nhà mà trốn.”
Lục Nghiên Kiều nghe thấy câu này mà cảm động rơm rớm nước mắt: “Hạ Trúc Lịch, anh quả là người tốt.”
Hạ Trúc Lịch nghe thấy câu này bèn nhướng mày.
Trong khoảnh khắc dù rơi xuống mặt đất, Lục Nghiên Kiều nhanh chóng tìm một căn nhà trốn vào đấy, trong căn nhà này chẳng có súng siếc gì sất, chỉ có độc một cái chảo.
Vận may của Hạ Trúc Lịch không tồi, vừa rơi xuống đất anh đã nhặt được khẩu súng trường AK anh thích dùng nhất. Anh duỗi tay lục lọi trong ví, như thể muốn rút điếu thuốc ra, nhưng mới làm được một nửa động tác anh lại dừng lại.
(Khẩu AKM hay AK-47: Súng có sát thương cao nhưng khá khó sử dụng. Sát thương cơ bản 49, tốc độ ra đạn 715m/s, Zero distance 100-400m, Băng đạn cơ bản: 30 viên, chế độ bắn: Đơn/tự động.)
Lục Nghiên Kiều thấy thế bèn nói: “Không sao, anh hút đi.”
Hạ Trúc Lịch liếc Lục Nghiên Kiều một cái: “Ý anh là Rùa Đen.”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Trần An Như ở bên cạnh phì cười một tiếng.
Lục Nghiên Kiều siết chặt cái chảo trong tay, nghĩ thầm anh cứ chờ đấy cho em, chờ em mạnh rồi……
Hạ Trúc Lịch cũng không để tâm lắm đến suy nghĩ tung bay của Lục Nghiên Kiều, anh cầm AK, bắt đầu quét sạch thành phố Pochinki. Pochinki là một thành phố khá lớn ở trong game, địa hình phức tạp, nơi nơi đều là kiến trúc và phòng ốc. Mà bởi vì tài nguyên phong phú, rất nhiều người sẽ lựa chọn đáp xuống chỗ này.
Lục Nghiên Kiều phân tâm nhìn màn hình của Hạ Trúc Lịch, thấy anh thuần thục tìm chỗ cao nhất, rồi bắt đầu một trận tàn sát.
Các loại súng ống trong trò chơi này đều có độ giật, người chơi cần phải thực hiện thao tác tên là ghìm tâm. Nếu ghìm không tốt thì cho dù địch đứng trước mặt mình cũng khó mà bắn trúng được. Thêm nữa khẩu AK còn là khẩu súng khó ghìm tâm nhất. Đương nhiên, khó ghìm cũng có nguyên nhân: trong các loại súng trường, nó là khẩu có sát thương cao nhất.
“Pằng!” Một tiếng súng mạnh mẽ vang lên, người bị Hạ Trúc Lịch theo dõi còn chưa phát hiện vị trí của anh đã ngã xuống theo tiếng súng. Trong trò chơi này còn có một cơ chế là có thể cứu được đồng đội dậy trong vòng 10 giây bị bắn ngã. Đương nhiên, số lần ngã càng nhiều thì thời gian để sống sót sau khi ngã càng ít đi.
Hạ Trúc Lịch giết người, nhưng cũng không bắn phát nữa cho chết hẳn, mà cứ nhìn người kia bò trên mặt đất.
Lục Nghiên Kiều xem rất say sưa, nói: “Anh đang câu cá à?”
Hạ Trúc Lịch đáp: “Ừ.”
Cá tới rất nhanh, một đồng đội khác lặng lẽ lẻn từ trong góc ra, hình như đang định cứu đồng đội của mình.
Hạ Trúc Lịch đương nhiên sẽ không cho anh ta cơ hội này, anh bấm máy, nhắm chuẩn, lại thêm một cú headshot nữa. Một loạt thao tác của anh như nước chảy mây trôi, Lục Nghiên Kiều xem mà sáng cả mắt.
“Tốt rồi, không còn ai nữa.” Chỉ trong vòng 6-7 phút, tất cả kẻ địch trong Pochinki đều bị Hạ Trúc Lịch xóa sổ. Anh nói một câu đơn giản, ý bảo Lục Nghiên Kiều có thể đi ra khỏi nhà.
Lục Nghiên Kiều kích động không thôi, xoa tay hầm hè muốn chơi lớn một phen. Cô múa may cái chảo trong tay mình, chạy vội về phía Hạ Trúc Lịch, miệng thì liến thoắng: “Đại thần, đại thần, anh xịn quá, lại còn giết hết được tất cả mọi ng ——”
“Em núp kĩ, mấy đứa em gặp lại khá là gà.” Hạ Trúc Lịch đang lục soát nhà, nhìn thấy Lục Nghiên Kiều đi qua, động tác của anh dừng một chút: “Lại đây, anh cho em khẩu súng.”
Lục Nghiên Kiều vui vẻ cực kỳ, tung ta tung tăng chạy tới bên cạnh Hạ Trúc Lịch, lớn tiếng nói: “Cảm ơn đại thần, em nhặt được cái chảo rán nè, em cho anh trước ——”
“Bốp”! Một tiếng đập căng đét vang lên, đấy là tiếng chảo va vào đầu người. Ngay sau đó, bốn chữ to đỏ lòm như máu nhảy ra dưới màn hình của Lục Nghiên Kiều: “Đồng đội ngộ thương”.
Nụ cười trên mặt Lục Nghiên Kiều dần dần biến mất.
Động tác của Hạ Trúc Lịch cũng khựng lại.
“Ha ha.” Lục Nghiên Kiều nói, “Còn…… Còn có thể giết đồng đội ạ?”
Hạ Trúc Lịch không hé răng, yên lặng móc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Lục Nghiên Kiều cười gượng: “Đại, đại thần, em châm thuốc cho anh nhé……”
Hạ Trúc Lịch dòm Lục Nghiên Kiều một cái: “Anh cảm thấy trò chơi này không hợp với em lắm đâu.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Cô không còn lời gì để nói, yên lặng châm thuốc cho Hạ Trúc Lịch, lại điều khiển nhân vật của mình nhanh chóng đỡ Hạ Trúc Lịch dậy.
Trần An Như đứng sau hai người nghẹn cười đến mức đỏ hết mặt lên, nhưng lại không cười ra tiếng, nên cả người cô nàng run rẩy như bị điện giật.
Lục Nghiên Kiều u oán nhìn Trần An Như, nghĩ thầm cái con chết giẫm này sao không nói cho mình biết đồng đội cũng có thể giết nhau chứ?
[HẾT CHƯƠNG 4]
Chảo rán: Vũ khí cận chiến trong game. Chảo có thể giết địch không mặc giáp với hai cú đánh vào người hoặc 1 cú đánh vào đầu. Chảo có thể sử dụng như một tấm khiên nhỏ khi đeo trên người hoặc cầm tay. Chảo có thể tránh được mọi loại đạn kể cả đạn của khẩu mạnh nhất game là AWM. Chảo được xưng tụng là vũ khí cận chiến mạnh nhất game và là giáp 4. Hồi pre-alpha cầm chảo có thể đập phát chết luôn cả người chơi mặc giáp 3, nhưng về sau phát hành thì nhà phát hành đã giảm sát thương của chảo đi 40%, anh em chơi game rất buồn vì điều này.