Bầu không khí trong đoàn phim đột ngột thay đổi, mọi người đều tụ lại một chỗ quan sát Lạc Huyền Ca biểu diễn.
Phó đạo tiến đến bên cạnh đạo diễn, thì thầm nói: “Đây chính là quán quân cuộc thi của An Thị, quay như vậy sợ là không tốt lắm.”
“Đã vào đoàn phim này là phải theo quy định của tôi, đừng quan tâm là quán quân ở đâu. Kịch bản vừa sửa tốt hơn nhiều so với lúc trước. Rốt cuộc tính tình của Phong Thanh không thể chịu được kẻ thù dò hỏi.” Đạo diễn vốn dĩ cũng lo lắng vô cùng nhưng vì kịch bản mới thật sự rất tốt, cho nên hắn cũng đành để Lạc Huyền Ca diễn cảnh hành động.
Lạc Huyền Ca còn đang đau khổ suy nghĩ, rốt cuộc nên dùng lực độ bao nhiêu mới không đánh người ta bị chết bị thương tật bị tàn phế…… Khó xử a! Đến hiện giờ ngũ tạng lục phủ của Hàn Dục vẫn luôn đau đớn, chẳng qua hắn cố chịu đựng thôi, dù gì thì hắn cũng không dám lộ ra chuyện dây thép lần đó.
Ngoại trừ khinh công và điểm huyệt, trong những công pháp mà Lạc Giáo Chủ luyện, thật sự không có loại võ công nào ôn nhu không chút sát thương.
Tất cả mọi người trong đoàn đều thấy Lạc Huyền Ca cau mày, dáng vẻ vô cùng khó xử, bọn họ cũng toát mồ hôi thay.
Cho dù diễn xuất của Lạc Huyền Ca tốt như thế nào, cũng không có khả năng bỏ qua huấn luyện mà diễn được cảnh đánh võ chân chính.
Khổng Nhiên cũng cực kỳ lo lắng, tiến đến bên cạnh Lạc Huyền Ca dò hỏi: “Muốn yêu cầu người đóng thế hay không?”
“Đóng thế?” Trong đầu Lạc Huyền Ca hiện lên liên tiếp những ký ức của nguyên thân, ngẫm nghĩ một chút vẫn là lắc đầu: “Không cần đâu. Để tôi tự mình diễn.”
Nếu ngay cả công phu khoa chân múa tay nhỏ nhặt như vậy cũng phải tìm một người tới đóng thế, Lạc Giáo Chủ thật sự không cách nào đối mặt với võ công tập luyện mười mấy năm qua.
Khổng Nhiên vẫn lo lắng như cũ, bất quá nếu Lạc Huyền Ca đã từ chối, nàng đành im lặng, gật đầu bảo Lạc Huyền Ca vẫn nên cẩn thận.
“Được rồi, chuẩn bị các khâu đi.”
Nghe đạo diễn hô, Lạc Huyền Ca thu lại toàn bộ nội lực, bàn tay bất quá là giả vờ làm thành nắm đấm, chỉ sợ hơi chút bất cẩn liền đánh cho vị đại ca kia biến thành tàn phế.
Về phần Hàn Dục, Lạc Huyền Ca hôm qua không hề nương tay. Mấy ngày tới khả năng không bị gì nhưng về sau mỗi lần trời mưa, Hàn Dục đều sẽ thấy tức ngực, ngũ tạng khó chịu. Lạc Huyền Ca cảm thấy bản thân đã rất nhân từ rồi, dù sao chuyện dây thép ngày đó, nếu không phải mình biết khinh công, trực tiếp rơi xuống hẳn là đã gãy tay gãy chân rồi.
Vị đại ca kia đóng vai một vị tiêu sư giang hồ áp tải bảo vật, còn Lạc Huyền Ca đóng vai nữ hiệp Phong Thanh mới bộc lộ tài năng trong võ lâm. Bởi vì tiêu sư làm mất bảo vật, vừa lúc Phong Thanh nhặt được trong khi giải quyết kẻ thù, vì vậy cả hai liền có tranh chấp.
“Đem đồ vật giao ra đây!”
“Ngươi nói đồ vật là của ngươi, là ta phải ngoan ngoãn tặng cho ngươi sao?” Phong Thanh cười nhạo: “Chính ngươi không giữ được, bây giờ bị ta thu lấy, nếu thái độ ngươi tốt một chút thì có lẽ ta còn trả lại. Chỉ tiếc, hiện tại ta nhìn ngươi không vừa mắt, hơn nữa ta cũng rất thích mấy bảo bối này.”
“Nha đầu không biết sống chết, ta thấy ngươi là tự tìm đến tử lộ!”
“Aish, đừng tức giận.” Dáng vẻ Phong Thanh tà ác giang hồ: “Ngươi nói xem, bảo bối này là ai cho ngươi, mà ngươi muốn giao nó cho ai. Nói rõ ràng, ta tự nhiên sẽ trả đồ vật cho ngươi.”
“Đúng là nha đầu không muốn sống nữa! Hôm nay gia gia sẽ giúp ngươi thành toàn!”
Vừa dứt lời, đại ca kia lập tức vung nắm đấm đến.
Lạc Huyền Ca chỉ là tránh đi chứ không hoàn thủ, kịch bản viết công phu của Phong Thanh cao hơn tiêu sư, bất quá lại yêu cầu thời điểm hai người đánh nhau, Phong Thanh dùng thực lực nghiền áp.
Đối với miêu tả như vậy, Lạc Huyền Ca cảm thấy rất buồn cười, nghiền áp? Có lẽ biên kịch đại nhân không biết, trong chốn võ lâm giang hồ, cái gì mới chân chính gọi là thực lực nghiền áp!
Nhuốm máu ba dặm hoàng thổ mà vạt áo không dính nửa giọt hồng.
Lạc Huyền Ca vẫn bày ra dáng vẻ trêu chọc tiêu sư, khóe miệng mang theo tự tin độc hữu, mỗi động tác mỗi chiêu thức đều biểu hiện cười nhạo.
Thời điểm tiêu sư cầm đại đao chém đến, Lạc Huyền Ca liền xoay người lấy đi tấm mộc bài bên hông hắn, cười khinh: “Dừng tay! Còn đánh tiếp, đồ trên người ngươi hẳn là bị ta lấy sạch.”
Nói xong, Lạc Huyền Ca lại lấy ra một phong thư, một miếng ngọc trụy, cuối cùng còn có đồ chơi mà tiểu hài nhi yêu thích. Lạc Huyền Ca đem mấy thứ này ném hết vào lồng ngực đối phương.
Vẻ mặt tiêu sư tràn đầy kinh ngạc tiếp nhận.
Đây là màn diễn tốt nhất của vị đại ca kia, bởi vì kinh ngạc của hắn chân thật quá mức.
Đúng vậy, trong kịch bản có đoạn Phong Thanh dùng chiêu thức trêu chọc tiêu sư, đạt tới hiệu quả cao nhất của thực lực nghiền áp. Bất quá đã dự định hậu kỳ quay chậm bổ sung, dù sao thì mấy màn diễn này đều rất khó, trộm đồ vật a…… Khán giả biết là trộm đồ vật, nhưng không chỉ vậy còn thích xem cách trộm đồ thế nào. Trong quá trình đánh nhau rất khó làm được.
Vốn không nên bị người ta lấy đồ vật ở thời khắc này, đột nhiên lại thành ra như vậy, tiêu sư kinh ngạc kinh hãi, vị đại ca đánh võ kia càng là kinh ngạc kinh hãi.
Toàn bộ đoàn phim ngập tràn trong bầu không khí quái dị, rốt cuộc cảnh này cũng diễn xong.
Đạo diễn chỉ vào nội dung vừa quay, để nhân viên thả chậm lại, xem một lần nữa.
Cũng không biết là làm thả chậm bao nhiêu lần, tóm lại chờ đến khi có thể thấy rõ trộm đồ vật thế nào, nhìn đến động tác của Lạc Huyền Ca, vẫn mang theo tàn ảnh hư ảo như cũ.
“Đạo diễn, chuyện này……” Phó đạo khó có thể tin, đạo diễn càng là khó có thể tin.
“Đừng lộ ra, nghe nói Tiểu Lạc khi còn nhỏ từng bị bọn buôn người bắt cóc. Ông cũng biết, một số kẻ buôn người sẽ nuôi trẻ nhỏ đi trộm đồ. Lát nữa cứ nói với những người khác là sắp xếp trước của tôi.” Đạo diễn giúp Lạc Huyền Ca tìm một cái cớ, cũng là lý do để thuyết phục bản thân.
Phó đạo gật gật đầu: “Ừm ừm, hiểu rồi.”
Lạc Giáo Chủ không biết, đoạn thời gian nguyên thân bị lừa bán kia đã giúp mình hóa giải nguy cơ bị người khác phát hiện thân phận thật bao nhiêu lần.
Quay xong, toàn thân Lạc Huyền Ca biểu lộ vẻ ung dung nhẹ nhàng. Ánh mắt Hà Nhàn Dịch lại có biến đổi, kỳ thật diễn viên này thực không tồi, nếu thay người kia tới diễn, có lẽ sẽ không đạt được trình độ như vậy……
Không không, trừ bỏ người kia, không ai có thể thích hợp diễn vai Phong Thanh hơn cả.
Hàn Dục hoài nghi đánh giá Lạc Huyền Ca một chút, lại đột nhiên cảm thấy trái tim run rẩy, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, giống như là ảo giác của hắn. Hàn Dục cũng không nói với trợ lý, trực tiếp đi hóa trang chuẩn bị màn diễn tiếp theo.
Phần diễn sáng nay của Lạc Huyền Ca xem như kết thúc, cô nói với đạo diễn muốn dạo một vòng phim trường. Đạo diễn do dự vài giây, sau vẫn là lựa chọn đồng ý.
Nhưng hành động này của Lạc Huyền Ca lại khiến cho Hà Nhàn Dịch bất mãn.
……
Ở đoàn phim bên cạnh, An Nhược Thủy đang quay một màn diễn rơi xuống nước.
An Nhược Thủy bơi không tồi, nhưng hiện tại thời tiết vẫn rất lạnh. Mà cảnh diễn của nàng là vào mùa hè, giờ phút này nàng mặc một bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái, đứng bên hồ nhìn hình ảnh của mình trong đó, trên tay cầm chiếc vòng mà Hoàng hậu đã mất để lại.
An Nhược Thủy đóng vai Tuyên Dương, giờ khắc này đứng ở mép hồ, tiểu thái giám phía sau liền nâng cao âm điệu: “Điện hạ, trở về thôi. Khí hậu không tốt, ngài thiên kim quý thể……”
Tiểu thái giám còn chưa nói xong, Tuyên Dương đã cắt ngang hắn: “Về thôi.”
Tiểu thái giám lập tức duỗi tay đỡ Tuyên Dương, bất quá Tuyên Dương lại trượt chân một cái, trực tiếp lọt vào trong nước.
Sử sách ghi lại, lần rơi xuống nước này làm cho Tuyên Dương sau khi tỉnh lại, từ tính tình lạnh như băng biến thành tiểu thư khuê các quỷ dị.
Nhưng mà sử sách chỉ ghi như vậy chứ không nói nguyên nhân chi tiết, còn dã sử lại có rất nhiều đáp án, đếm không xuể. Bất quá mấy ghi chép này giống như truyện đồng nhân của 800 năm sau, trên cơ bản đều là do một số văn nhân tự YY ra.
Thời điểm An Nhược Thủy rơi xuống nước, kịch bản viết tiểu thái giám ở trên bờ kêu cứu, nhưng bởi vì trước đó Tuyên Dương đã cho lui tất cả mọi người, vì vậy tiểu thái giám hô một hồi cũng không thấy ai, nóng lòng liền chuẩn bị nhảy xuống.
Nhưng trong kịch bản có viết, lúc này Tuyên Dương tự mình bơi vào, sau đó tiểu thái giám không biết bơi sẽ kéo nàng lên.
Chỉ là đã qua thời gian kịch bản quy định mà An Nhược Thủy ở trong nước vẫn không có một chút phản ứng. Nhân viên đoàn phim bắt đầu luống cuống, lập tức có người kêu cứu An Nhược Thủy.
Nhưng thời điểm mọi người ở đây chưa kịp phản ứng, đột nhiên có một đạo thân ảnh nhảy vào trong nước, rất nhanh đã cứu An Nhược Thủy bị hôn mê ra khỏi hồ.
Đêm qua thức trắng không ngủ, hơn nữa tâm tình nặng nề khiến trạng thái hôm nay của An Nhược Thủy cực kém, sau khi xuống nước liền không có sức lực diễn theo kịch bản.
Lạc Huyền Ca đưa nàng lên trên bờ, An Nhược Thủy vẫn hôn mê như cũ. Lạc Huyền Ca gấp đến độ sắp khóc, duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt của đối phương, vẫn không có chút phản ứng nào.
Người trong đoàn phim chưa kịp hồi phục tinh thần, mãi đến khi đạo diễn chạy tới, nói với Lạc Huyền Ca: “Mau tránh ra, bác sĩ lập tức sẽ đến đây.”
Lạc Huyền Ca không dao động, đôi tay run rẩy ở trên người An Nhược Thủy tìm huyệt vị, rõ ràng khi còn rất nhỏ, nhắm mắt lại cô cũng có thể biết được mỗi huyệt vị nằm ở đâu. Nhưng giờ phút này đối mặt An Nhược Thủy, lại giống như lần đầu tiên tiếp xúc điểm huyệt, sợ hãi phạm sai lầm dù là nhỏ nhất.
Bàn tay mang theo nội lực, nhẹ nhàng vỗ vài cái trước ngực An Nhược Thủy, rất nhanh đã khiến nàng vô thức phun nước trong bụng ra ngoài.
An Nhược Thủy hết sức khó khăn mở mắt, nhìn đến chính là vẻ mặt ngập tràn lo lắng của Lạc Huyền Ca, nàng bất giác cong cong khóe môi: “Huyền Ca.”
“Ừm, tôi ở đây tôi ở đây.” Lạc Huyền Ca hồi đáp rất vội vàng, dù đã âm thầm bắt mạch cho An Nhược Thủy, biết thân thể nàng không chút vấn đề, nhưng nội tâm cô vẫn gắt gao siết chặt, không dám buông lỏng.
“Lạnh.”
An Nhược Thủy nói xong chữ đó, liền mất ý thức, ngất xỉu.
Lạc Huyền Ca ngẩn người, lập tức đem nội lực truyền tới lòng bàn tay rồi nắm chặt đôi tay lạnh thấu xương của An Nhược Thủy. Nội lực chậm rãi tiêu hao, bất quá không hề gì, thân thể An Nhược Thủy dần dần ấm hơn.
Lúc này bác sĩ rốt cuộc cũng tới, thời điểm bác sĩ chuẩn bị kiểm tra cho An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca lại gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, đôi mắt tựa hồ có thể phun ra lửa, trừng mắt nhìn hắn.
“Phiền cô……” Bác sĩ sốt ruột nói.
“Tránh ra!”
Lạc Huyền Ca không có hảo cảm với những người ở đây dù chỉ một chút, cho dù bọn họ không có lỗi gì nhưng Lạc Huyền Ca không dám tưởng tượng, nếu hôm nay mình không quay xong sớm, không chạy đến đây nhìn lén, thì những người này có thể kịp thời cứu An Nhược Thủy hay không?
Cả vị bác sĩ này nữa, tốc độ của hắn chậm như vậy, nếu hôm nay không phải cô ở đây, chờ được bác sĩ tới thì sợ là đã bỏ lỡ thời điểm cấp cứu tốt nhất rồi.
Lạc Huyền Ca hít mũi một cái, vài giọt lệ nóng hổi từ hốc mắt bừng lên, ngẫm lại hết thảy mọi chuyện mà sợ hãi vô cùng.
……
Lý Điềm chuẩn bị xong cơm trưa của An Nhược Thủy, giờ phút này vừa trở về liền thấy tình huống ở đoàn phim, cũng là bị dọa không nhẹ. Nghe được An Nhược Thủy đã được cứu lên, nàng mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Không phải lo lắng bản thân sẽ bị đuổi việc vì chuyện này, mà là với tư cách một người bạn, lo lắng cho An Nhược Thủy.
Bất quá thời điểm nhìn thấy Lạc Huyền Ca ôm An Nhược Thủy, không cho bác sĩ và những người khác tới gần, Lý Điềm nhíu nhíu mày đi đến: “Tiểu Lạc, cô để bác sĩ……”
Lạc Huyền Ca giống như con báo bị chọc giận, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Lý Điềm, trừng cho Lý Điềm nổi da gà mới thôi. Lát sau Lạc Huyền Ca đem tức giận trong lòng dần dần bình ổn, lần thứ hai ngẩng đầu, hai mắt đã nhắm lại, ngủ thiếp đi.
Lý Điềm bị dọa, nhanh chóng tiến lên đỡ Lạc Huyền Ca, cũng nhìn An Nhược Thủy đang nằm trên đất, Lý Điềm không khỏi đau đầu, kêu gọi người của đoàn phim: “Mau tới hỗ trợ a, đưa các nàng đến bệnh viện.”
Thời điểm Lý Điềm chạm vào An Nhược Thủy, trong đầu tràn ngập suy nghĩ khó có thể tin nổi. An Nhược Thủy vừa rơi xuống nước, trời lạnh như vậy mà giờ phút này nhiệt độ cơ thể giống nàng y đúc, thậm chí đôi tay của An Nhược Thủy còn ấm áp hơn.
Trong lúc lơ đãng, Lý Điềm chạm vào Lạc Huyền Ca, lại phát hiện thân thể tên kia lạnh đến mức giống như khối băng.
Nàng lắc lắc đầu, bỏ lại mấy suy nghĩ kỳ quái ra sau ót, kêu người của đoàn phim hỗ trợ đưa An Nhược Thủy lên xe.