Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

78: Giáo Chủ đối chiến đại sư huynh Cổ Võ


trước sau

Ngày hôm sau Chiêm Minh Trang cũng lục tục có người chạy đến, bất quá dẫn đầu chính là Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy.
Sáng sớm tổ tiết mục đã gõ cửa phòng Lạc Huyền Ca, bận rộn phát trang bị.
Sau khi phát sóng trực tiếp bắt đầu, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy theo nhắc nhở của hệ thống tiến đến trang chủ lấy tiền thưởng ba thứ hạng đầu.
An Nhược Thủy đương nhiên biết phần thưởng là gì, bất quá nàng lại không nắm chắc có thể bắt được thứ mình muốn hay không.
Hệ thống nhắc nhở: Giao nộp một trăm tiền vàng để lưu tại Chiêm Minh Trang ba ngày, người không đủ tiền vàng mời ra ngoài khách sạn ngủ trọ.
An Nhược Thủy ngẩn người, nàng đã quên mất còn có chuyện này nữa, áy náy nhìn về phía Lạc Huyền Ca. Nếu không phải nàng bị Trịnh Húc khiêu khích, hai mươi tiền vàng của Tiểu Lạc cũng sẽ không dùng hết, có lẽ Lạc Huyền Ca đánh vài ba trận là có thể tích cóp đủ một trăm tiền vàng.
Lạc Huyền Ca lại không chút nào để ý, còn cảm thấy ở bên ngoài có thể có nhiều thu hoạch hơn. Cô tin rằng không phải mỗi người chơi đều có thể bắt được lễ vật tân thủ, cho nên nếu mình tìm một cơ hội đi địa phương khác cướp đoạt một vòng, thu hoạch khẳng định không nhỏ.
“Đi thôi.” Lạc Huyền Ca phát giác tâm tình của đối phương, liền chủ động vươn tay muốn dắt An Nhược Thủy, một cử động này lại khiến toàn bộ kênh trực tiếp đều oanh động.
Võng hữu 1: Vãi, có phải tôi còn chưa tỉnh ngủ? Lạc Huyền Ca cô đang làm cái gì vậy?
Võng hữu 2: Buông nữ thần của tôi ra! Có bản lĩnh thì đến chỗ tôi này! (đã nằm sẵn trên giường rồi)
Võng hữu 3: Dắt, dắt tay? Không không không, tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thói quen khiết phích của nữ thần ở đâu a?
Võng hữu 4: Các thím cảm giác được bong bóng tình yêu màu hường chứ? Dù sao tôi cũng cảm nhận được, có thể yên tâm ship CP này rồi.
Võng hữu 5: Có phải show này toàn dân báo danh tham gia? Tôi…… Biết vậy chẳng làm a!!!
……
Thời điểm Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đi vào đại sảnh, Mục Khiếu một thân tây trang giày da đứng trước bàn xoay phần thưởng, nhìn thấy các nàng tới, hắn lập tức tiến lên đón: “Giang hồ hiểm ác, hai vị thiếu hiệp có thể mạo hiểm đến được Chiêm Minh Trang, tôi thay mặt toàn bộ người trong trang bày tỏ cảm tạ nhị vị. Hơn nữa nơi này còn có bảo vật Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm lưu lại, thỉnh nhị vị tiến đến lấy.”
Lạc Huyền Ca nhìn bàn xoay kia, trên đó có rất nhiều đồ vật, bất quá đại đa số đều thực vô dụng, chỉ có duy nhất một ô viết năm trăm tiền vàng, thật sự khiến cô khao khát.
An Nhược Thủy ngẫm nghĩ liền hỏi: “Cả hai chúng tôi đều có thể cầm hay là chỉ có một người đến lấy?”
“Hai vị cùng xếp hạng nhất, có thể mỗi người lấy một phần.”
An Nhược Thủy gật đầu, tiếp đó rút tay ra khỏi tay Lạc Huyền Ca: “Chị tới lấy trước.”
An Nhược Thủy tùy ý chuyển động một chút, kim đồng hồ chậm rãi dừng lại ở ô ‘thẻ nước sạch’, không có tiền vàng cũng không có kỹ năng công kích phòng ngự gì, An Nhược Thủy có chút thất vọng.
Mục Khiếu nhìn mà khóe miệng run rẩy, tấm thẻ này nhìn rất đơn giản nhưng trò chơi càng gần mức cuối thì tiền vàng càng khó kiếm được, mà trong đây nước là quý hiếm nhất, An Nhược Thủy có thẻ này liền có thể lấy nước miễn phí, tuy không phải tiền vàng lại so với tiền vàng nhiều chỗ tốt hơn.
Lạc Huyền Ca đi lên trước tùy ý di chuyển bàn xoay, cuối cùng dừng lại ở ô 5 tiền vàng. Nhìn vòng tay tăng lên 5 kim tệ, Lạc Huyền Ca cũng không nghĩ nhiều, dù sao loại đồ vật này đều là ngẫu nhiên, năm tiền vàng cũng tốt hơn một tiền vàng.
“Xin hỏi nhị vị muốn nộp một trăm tiền vàng lưu lại trong trang hay không?” Mục Khiếu tiến lên hỏi, tuy hắn là nhân viên công tác nhưng đã tham gia tiết mục này, cho nên giống như NPC của trò chơi. Phần lớn tin tức của người chơi hắn không cách nào biết được, chỉ có thể dựa theo lệ thường tiến đến dò hỏi.
Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: “Hiện giờ không đủ tiền vàng, chờ đến chạng vạng sẽ trở về xử lý.”
Tiếp đó lại vươn tay về phía An Nhược Thủy: “Đi thôi.”
An Nhược Thủy thực tự nhiên nắm tay đối phương, cử động này lại làm kênh trực tiếp bắt đầu một vòng đề tài mới.
An Nhược Thủy dĩ nhiên biết cùng Lạc Huyền Ca thân mật quá nhiều sẽ khiến cho fan hoài nghi, nhưng đối mặt Lạc Huyền Ca chủ động bày tỏ, nàng hoàn toàn không thể cự tuyệt hay lạnh nhạt giả vờ không thấy.
Huống chi, nàng không định cùng Lạc Huyền Ca ẩn hôn cả đời, nhân tiết mục này cùng Lạc Huyền Ca tiếp xúc thân mật một chút, cũng làm cho các võng hữu có tâm lý chuẩn bị, thời điểm về sau công khai cũng sẽ không làm đoạn cảm tình này có quá nhiều phản đối. Đây cũng là mong muốn ban đầu khi nàng dẫn Lạc Huyền Ca tới tham gia tiết mục.
Lạc Huyền Ca cũng không biết dự định của An Nhược Thủy, chỉ thấy sau khi phu nhân tham gia show này liền bắt đầu có điểm biến hóa, trước mặt người khác tựa hồ không bài xích cùng mình thân cận. Tuy không rõ đối phương vì cái gì lại thay đổi như vậy, nhưng đối với mình mà nói lại là chuyện tốt cực kỳ đáng mừng.
Nhìn bóng dáng hai người rời khỏi, tâm tình Mục Khiếu đột nhiên có biến hóa, âm thầm suy đoán vài phần, sau lại nghĩ tới lời đồn đại về Lý Điềm cùng Hứa Tụ năm xưa, chuyện này……
Lý Điềm thật sự có phải ma chướng hay không, trước kia đều là đơn độc đào góc tường Hứa Tụ, lần này không chỉ đưa Lạc Huyền Ca gia nhập An Thị mà ngay cả Hứa Tụ cũng theo tới. Mục Khiếu vẫn nhớ năm đó Lý Điềm vỗ ngực thề thốt: Lý Điềm tôi, sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi*. Tôi sẽ chỉ mang một nghệ sĩ, cũng không tin không phá nổi lời đồn này!
*những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại tạo dựng sự nghiệp
Mục Khiếu cười thầm, thật ra lại có loại cảm giác Lý Điềm sắp bị vả mặt.
Trên kênh trực tiếp chú ý tới nụ cười của hắn lập tức bắt đầu spam, fan cũng bắt đầu nhận thầu nụ cười nam thần.
Rời khỏi Chiêm Minh Trang, Lạc Huyền Ca lấy máy tính bảng tra tìm địa đồ: “Trò chơi đã qua một nửa thời gian, phương pháp thu hoạch thọ mệnh trong đây rất đơn giản, hoặc cướp lấy thọ mệnh của tuyển thủ khác, hoặc là tiêu phí tiền vàng. Số tiền mua một ngày thọ mệnh là…… 10000. Bất quá cũng có thể dùng một ngày thọ mệnh đổi lấy 100 tiền vàng. Thoạt nhìn cũng là mua bán không tệ.”
An Nhược Thủy tiến lên nhìn nhìn: “Nơi này rất rộng, bất quá  Chiêm Minh Trang ở ngay trung tâm của đảo nhỏ, đến cuối cùng tất cả tuyển thủ đều sẽ tới Chiêm Minh Trang tham gia đại hội võ lâm tuyển chọn Minh Chủ. Đến cuối cùng tuyển thủ trở thành Võ Lâm Minh Chủ chính là người chiến thắng.”
“Tham gia đại hội võ lâm còn có yêu cầu phải nộp 1000 tiền vàng. Sau khi một trăm người nộp đủ liền có thể bắt đầu cử hành đại hội tỷ thí.” Lạc Huyền Ca bổ sung thêm: “Nhưng hiện giờ chúng ta tổng cộng chỉ có năm tiền vàng.”
“Tạm thời chưa gấp, chị xem qua tư liệu, báo danh tham gia show này tổng cộng có hơn bảy nghìn người. Tuy đây chẳng qua là số người báo danh, cụ thể là bao nhiêu chị không biết nhưng hẳn là sẽ không thấp hơn năm nghìn. Nhiều người như vậy đều ở trên hòn đảo nhỏ này, khẳng định không ai có thể trong một đêm kiếm được 1000, cho nên đại hội võ lâm tạm thời sẽ không tổ chức.”
An Nhược Thủy như có điều suy tư, lúc đầu còn không hiểu đại ca vì cái gì phải thiết kế nhiều người vào chơi như vậy, hiện tại nàng đã biết.
“Khôn sống mống chết, chúng ta phải tận lực thu hoạch thọ mệnh của người khác trước ba giờ chiều nay. Bởi vì từ lúc trò chơi bắt đầu đến giờ chỉ mới nửa ngày, tuyệt đối không ai có thể kiếm đủ mười ngàn tiền vàng đổi trị giá thọ mệnh ngày mai. Cho nên chờ tới ba giờ chiều, sẽ có rất nhiều tuyển thủ bởi vì quy tắc trò chơi liền trực tiếp bị loại.”
Sau khi hai người thương lượng liền chuẩn bị chủ động xuất kích, đi tìm những tuyển thủ không thể chống đỡ đến ngày mai, lấy trị giá thọ mệnh của bọn họ để duy trì thời gian cơ bản của mình.
“Không nên tới núi bên kia nữa, chị nhớ phía trước có một thương thành, chúng ta qua đó nhìn xem, có lẽ có thể gặp được một số tuyển thủ đổi đồ dùng hằng ngày.” An Nhược Thủy nói.
Lạc Huyền Ca vốn là muốn vào núi nhìn xem, dù sao sâu trong tâm khảm vẫn là cổ nhân 800 năm trước, đối với tự nhiên vô cùng thân cận, bất quá An Nhược Thủy nói đến thương thành, vậy liền theo nàng tới thương thành đi.
“Rất nhiều quy tắc trò chơi chưa giải thích rõ, chỉ có thể đi từng bước một." An Nhược Thủy đem máy tính bảng cất vào ba lô của Lạc Huyền Ca, tiếp đó chủ động vươn tay nắm chặt bàn tay đối phương: “Đi thôi.”
Lúc này đây, kênh trực tiếp vốn đang lặng ngắt như tờ đột ngột bạo phát.
Võng hữu 1: An Nhược Thủy chỉ là dẫn dắt người mới đúng không? Nữ thần của tôi cùng Lạc Huyền Ca hẳn là không phải nghiêm túc chứ?
Võng hữu 2: Khẳng định là vì công ty mà dẫn dắt người mới, dù gì Lạc Huyền Ca tài hoa quá nhiều, tiềm lực quá lớn. Khẳng định là dẫn dắt người mới, nữ thần sẽ không cùng Lạc Huyền Ca thật sự có gì đâu.
Võng hữu 3: Tôi lại cảm thấy hiện tại hai người rất xứng đôi a.
Võng hữu 4: Không nói nữa, nữ thần nhà tôi chắc chắn sẽ không cùng Lạc Huyền Ca có gì cả.
Kỳ thật đa số võng hữu trên mạng đều không nghĩ nhiều khi Lạc Huyền Ca duỗi tay, khả năng lớn là người mới muốn ở trước mặt nữ thần lộ diện nhiều hơn, có một loại cảm giác lấy lòng tiền bối.
Nhưng An Nhược Thủy đột nhiên nắm tay Lạc Huyền Ca, ý nghĩa giải thích ra lại khác biệt rất nhiều.
Fan hâm mộ An Nhược Thủy đều tự mình biện giải, muốn tìm lý do để quan hệ của An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca trở nên ‘đơn giản một chút’, chỉ là tiền bối trong nghề dẫn dắt nghệ sĩ cùng công ty mà thôi.
Thời điểm Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đến thương thành, lại lần nữa thấy người quen đã từng gặp mặt một lần.
Trịnh Húc đứng trước mặt An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca, trên người còn dính sương sớm và mấy chiếc lá cây chưa phủi rớt, xem ra vị quyền vương này đêm qua hẳn vào ngủ trong rừng.
Chẳng qua lúc này bên cạnh Trịnh Húc không có Cố Tầm Tuyết, hắn đứng trước mặt Lạc Huyền Ca kiêu căng ngạo mạn nhìn chằm chằm.
“Đừng tưởng cô là đệ tử Cổ Võ thì tôi không làm gì được. Chờ chân tướng lộ ra một khắc kia, đủ để cô phát khóc.” Trịnh Húc nói xong trực tiếp lướt qua người Lạc Huyền Ca.
An Nhược Thủy nhìn cánh tay phải của Trịnh Húc đã có chút dấu hiệu sưng đỏ, lúc hắn bước đi rõ ràng giảm bớt vung tay, xem ra ngày hôm qua bị thương không nhẹ.
Bất quá Trịnh Húc vừa nói câu kia là có ý tứ gì?
Lạc Huyền Ca cười thầm, trên thế giới này còn chưa ai có thể một chọi một làm gì được mình. Bất kể Trịnh Húc chơi âm mưu quỷ kế ra sao, thứ mình nên đề phòng cũng vẫn sẽ đề phòng, bất quá sẽ không thời thời khắc khắc ghi nhớ hắn. Đây bất quá là vai hề mà thôi.
“Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nhanh chạy qua đó.” Lạc Huyền Ca nhắc nhở An Nhược Thủy.
Trên kênh trực tiếp thông qua một màn kia, đã có thể não bổ ra một tuồng kịch scandal nội chiến Cổ Võ.
Tới gần một cửa hàng, từ xa nhìn đến giống như có bóng người quen thuộc đứng ở biển quảng cáo ăn đồ lạnh. An Nhược Thủy vươn ngón tay chọc chọc thịt mềm bên hông Lạc Huyền Ca, lập tức khiến cô chú ý.
“Sao vậy?” Lạc Huyền Ca đang xem máy tính bảng, cảm giác được động tĩnh trên eo liền ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
An Nhược Thủy duỗi tay chỉ về phía trước: “Đó có phải Tiểu Manh không a?”
Lạc Huyền Ca theo hướng ngón tay của nàng nhìn đến, phát hiện đúng là Mạnh Tiểu Manh đứng ở đó ăn đồ lạnh, bất quá sáng sớm đã ăn đồ lạnh như vậy thật sự không sao chứ?


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây