Phương Di nhìn tiểu Dã ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vô trợ để người làm cho đau lòng người, trong lúc nhất thời cũng thật sự là không biết làm sao. Không nghĩ tới con gái của Hân Nhiên vậy mà lại đi con đường cũ của nàng, con đường này có bao nhiêu gian nan Phương Di quá rõ ràng, bị người xem thường thóa mạ đều xem như là nhẹ, Hân Nhiên và Y Lam còn vì thế bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống! Từng hình ảnh máu me đầm đìa kia chiếu lại ở trong đầu, như một cái búa tạ đập vào trái tim của nàng, tựa như đang vang lên cảnh báo cho nàng. Nàng không dám tưởng tượng kết cục như vậy nếu như rơi vào trên người Bạch Dã.. Không..
Lại không nói nàng đâu còn có mặt mũi đi đối mặt bạn cũ bản thân nàng cũng không cách nào chịu đựng chuyện giống vậy phát sinh hai lần! Nhưng khi nhìn tiểu Dã vậy mà động tình, còn dùng tình cảm sâu như vậy, cảm tình, thật sự sẽ cho người mất chuẩn mực sao? Năm đó Cố Hân Nhiên một người ôn hòa dịu dàng như vậy, khi đối mặt chuyện tình cảm, lại cũng là đặc biệt kiên định chấp nhất, hoàn toàn không nghe khuyên giải, chính mình miệng lưỡi đều nói muốn rách cũng không thể ngăn cản nàng, vậy hôm nay, chính mình, có thể thành công ngăn cản con gái của nàng sao? "Ta không cho phép ngươi yêu thích nữ nhân." Trong ánh mắt của Phương Di lộ ra một tia lạnh lẽo, vô cùng nghiêm túc. Bạch Dã nghe vậy mím môi, nắm quả đấm, ngẩng đầu lên nhìn thẳng ánh mắt của Phương Di, trong ánh mắt không có sợ hãi, đúng là có một cỗ ý tứ không chịu thua, "Ta yêu thích ai, không cần sự cho phép của ngươi." Xẹp xẹp miệng, đây đại khái là một câu nói kiên cường nhất đời này nàng nói. Phương Di đối diện chốc lát, cặp mắt kia cũng hết sức kiên định, lại như Hân Nhiên của ngay lúc đó, không cho phản bác! Quả nhiên, rốt cuộc là con gái của Hân Nhiên, trong xương lộ ra sức mạnh không chịu thua, thực sự là giống như đúc với nàng! Thế nhưng..
Ngươi thì không thể học một ít cái tốt của mẹ ngươi sao! "Phương a di, ngươi ngày hôm qua còn nói, ta muốn làm cái gì, ngươi đều sẽ ủng hộ ta." Bạch Dã khịt khịt mũi, đem cảm giác chua xót trước đó xông tới ép xuống. Phương Di ngẩn ra, "Đó cũng phải phân là chuyện gì!" "Lừa gạt." "Ngươi!" Phương Di buồn bực, nhìn tiểu gia hỏa đem mặt quay qua một bên cáu kỉnh với mình, thực sự là dở khóc dở cười, ta còn trở thành tên lường gạt! Phương Di trầm mặc một hồi, nàng đang nghĩ, nếu như là Hân Nhiên ở đây, nàng sẽ làm thế nào? Nhưng mà ý nghĩ này mới từ trong đầu nhảy ra, đã bị chính mình phủ định rồi. Nếu như là Cố Hân Nhiên, nàng nhất định sẽ cổ vũ tiểu Dã phải dũng cảm theo đuổi, dù cho té đến thương tích khắp người, chỉ cần là chính mình cho rằng đáng giá, liền phải không được chùn bước, tuyệt không muốn để chính mình có lưu lại tiếc nuối! "Đứng lên, động một chút là lau nước mắt, giống kiểu gì? Chờ người khác tới đồng tình ngươi sao!" Phương Di thấp giọng quát lớn. Bạch Dã ngẩng đầu nhìn nàng một chút, rủ mí mắt suy nghĩ một hồi, Lâm a di từng nói, không thích dáng vẻ mềm yếu cua mình. Dụi dụi con mắt, đứng lên. "Việc này ta có thể không quản, nhưng ta tuyệt không ủng hộ." Phương Di nghiêm nghị nói qua, vẻ mặt lại từ từ hòa hoãn, "Chính ngươi xem mà làm đi." Bạch Dã vui vẻ, nàng cho rằng đến một bước này, Phương a di nhất định sẽ ngăn cản nàng, "Cám ơn ngươi Phương a di!" Bí mật của chính mình chia sẻ với người cũng không có gặp phải chống đối mãnh liệt, tiểu gia hỏa rõ ràng có chút kích động, không tự giác tiến lên ôm Phương Di một cái, nở nụ cười ngây ngốc với nàng. Phương Di nghiêm mặt, "Cảm ơn ta làm gì, ta chỉ nói không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ, ta vẫn là hy vọng ngươi, chính mình có chừng mực." "Ân ân, ta biết! Vậy sự việc này, cũng xin ngươi giúp ta giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết, đặc biệt là.."
"Ừm." Phương Di bất đắc dĩ gật gật đầu, trong lòng lại có chút bồn chồn, cũng không biết mình quyết định này là đúng hay là sai. Bạch Dã trở lại trong lều chuẩn bị cảnh tiếp theo, vừa mới vén rèm thì phát giác được không đúng, bầu không khí trong lều có chút nghiêm nghị a, không một người nói chuyện, tất cả mọi người đang bận rộn, cả Tô đạo cũng trốn ở góc, rất nhỏ giọng giảng kịch với diễn viên. "Kỳ quái, làm sao vậy?" Bạch Dã kêu lấy Trần Ảnh. "Không biết a.
Ẹc, bổng dưng thì nổi giận, cũng không biết tại sao.." Ánh mắt Trần Ảnh nháy mắt ra hiệu Lâm Úc Thanh ngồi ở trên giường, đang điều chỉnh trạng thái. Lâm a di? Bạch Dã nhíu lại lông mày, nghi hoặc nhìn cô một chút, gương mặt lạnh lùng, đúng là một bộ dáng vẻ hơi không thuận, đây là thế nào, không phải vừa rồi còn rất tốt sao? "Lâm lão sư?" Đi đến phía Lâm Úc Thanh, nhẹ nhàng kêu cô một tiếng. Lâm Úc Thanh không đáp lời, cũng không mở mắt, ngược lại đem đầu nghiêng một bên, rõ ràng không muốn để ý đến nàng. Bạch Dã lại bối rối rồi, cho nên đây là..
Chính mình chọc cô tức giận sao? Nhưng chính mình chẳng hề làm gì cả a. "Lâm lão sư, có thể cùng ta tập kịch một chút hay không?" Nhẹ nhàng kéo kéo quần áo của Lâm Úc Thanh. Lâm Úc Thanh vừa nghiêng người, đưa lưng về phía nàng, "Tự mình thử kịch bản đi, đừng đến phiền ta." Bạch Dã nhìn tay của mình bị vung ra, nghe ngữ khí lạnh như băng của Lâm a di, trong lòng hơi hồi hộp một chút, đây là thật sự giận rồi, hơn nữa tức giận còn không nhẹ. "Tô Dự, cảnh kế là cảnh gì." Tô Dự vừa nghe chính mình bị Lâm Úc Thanh giận không thôi điểm danh, lập tức chạy chậm qua, "Là cảnh An Khê giúp ngươi hút cổ trùng kia, cảnh hôn nhoa~" Tô Dự đang khi nói chuyện còn liếc mắt nhìn Bạch Dã, cười xấu nhìn gương mặt kia. Bạch Dã khuôn mặt đỏ lên, không đợi mở miệng, liền nghe được Lâm a di.. "Cảnh này trước tiên không quay, thay đổi một chút." Bạch Dã ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi một chút, có chút trắng bệch. "Này không phải, không phải mới vừa còn rất tốt sao, ta đây đều chuẩn bị xong, ngươi nói không quay thì không quay?" "Tô đạo." Hạ Tiểu Tử đem Tô Dự kéo đến một bên, "Ngươi xem nàng hiện tại một bộ dáng vẻ ăn thuốc súng, trạng thái như thế này nhất định là quay không tốt, cùng với lãng phí phim ảnh còn để mọi người làm chuyện vô ích, chi bằng cho nàng chút thời gian để nàng hơi điều chỉnh một chút." Tô Dự suy nghĩ một chút, cũng có đạo lý, thế nhưng, "Nàng đến cùng làm sao vậy, ai lại chọc nàng?" Khuôn mặt không rõ. "Cái này ta còn thực sự không biết, hơn nữa..
Nàng trở mặt không phải chuyện thường sao, không chừng một hồi lại tốt." Hạ Tiểu Tử kỳ thực cũng là ngu luôn, vừa rồi tên kia thì ra ngoài xoay chuyển một vòng, trở về thì như vậy, gương mặt rủ xuống, dáng vẻ tức giận, cũng không biết ai chọc cô, nhưng mà, ở bên trong đoàn phim này, còn có người có thể làm cho cô tức giận như vậy? Vậy cũng thật lợi hại rồi. Lâm Úc Thanh giận đùng đùng trở lại phòng hóa trang, đóng cửa lại không cho phép người tiến vào, Bạch Dã theo sát phía sau, muốn gõ cửa, lại không quá dám, nghe được bên trong tựa hồ truyền ra thanh âm của một tiếng vỗ bàn, rất vang dội, tâm trạng run lên, nhớ tới tình cảnh lần trước Lâm a di bởi vì tổn thương chính mình, rất ảo não đập bàn. Lập tức càng là liều mạng, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, chỉ lo khi Lâm Úc Thanh phát tiết tính khí làm ra hành động tổn thương gì tới mình. Bạch Dã vào phòng, đem cửa khóa trái, đứng ở trước cửa một hồi, cẩn thận xem xét Lâm Úc Thanh một hồi, nhắm mắt lại ngồi dựa vào ở trên ghế nghỉ ngơi, thái dương có mồ hôi chảy xuống, hóa trang vừa tu bổ xong đều bị tẩy rồi Bạch Dã không có lên tiếng, lẳng lặng chờ một hồi, nghe hơi thở có chút nặng nề của Lâm a di từ từ có xu hướng bình tĩnh, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí một đi đến trước người của cô. Bạch Dã hít sâu một hơi, đứng trước mặt Lâm Úc Thanh, Lâm Úc Thanh không có mở mắt, nhìn cũng không muốn nhìn nàng.
Bạch Dã tuy không biết mình đã làm sai điều gì chọc Lâm a di tức giận, nhưng có thể cảm giác được nhất định là bởi vì chính mình. Quay người ở trên bàn trang điểm tìm kiếm, cầm lấy một tấm khăn giấy, cúi người nhẹ nhàng giúp Lâm Úc Thanh lau sạch lấy mồ hôi của thái dương. Lâm Úc Thanh nghiêng đầu không cho nàng chạm, tay Bạch Dã ngừng lại, mới mặc kệ cô có nguyện ý hay không, tiếp tục giúp cô lau mồ hôi, thái dương, trán, còn có tóc mai, đều bị mồ hôi làm ướt, Bạch Dã tỉ mỉ lau lau, lại đem ra quạt gió lạnh thổi gió về phía bên mặt cô, tránh khỏi gió mát trực tiếp thổi tới trên mặt cô. Lâm Úc Thanh từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại không nhìn nàng. Bạch Dã lại quay người ở trong hộp trang điểm lật một chút, lấy ra một khối miếng xốp thoa phấn, cẩn thận giúp Lâm Úc Thanh bổ trang, che đậy dấu vết mồ hôi vừa rồi chảy xuống vẽ ra, động tác cực điểm ôn nhu, thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng lau một chút gò má của cô, lông mày nhíu chặt của Lâm Úc Thanh càng giãn ra. Bạch Dã lại lấy ra bút kẻ lông mày giúp cô vẽ vẽ lông mày, hóa trang nàng không có sở trường, duy nhất biết chính là phấn thơm và vẽ lông mày, tất cả đều dùng ở trên người Lâm a di. Cuối cùng, ngồi thẳng lên, cẩn thận quan sát thành quả của mình một chút, nhưng thật ra là không có biến hóa quá to lớn gì, nhưng sắc mặt Lâm a di lại cứ tinh xảo như thế, cả tức giận lên đều có một phen ý vị đặc biệt, tiểu gia hỏa không tự giác thì nhìn nhập hồn rồi. Nửa ngày không cảm giác được động tác của người trước mặt, Lâm Úc Thanh còn buồn bực một hồi, bỗng dưng cảm giác mí mắt có chút ngứa, hình như có cái đồ vật gì nhích lại gần, vừa nhấc mắt, đập vào mi mắt chính là mắt to long lanh lưu luyến của tiểu gia hỏa, lông mi của nàng dán cọ lông mi của mình, chóp mũi kề bên chóp mũi, ngay cả môi, đều gần trong gang tấc, hơi bĩu môi liền có thể đụng tới. Lâm Úc Thanh hoảng hốt một hồi, bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn đang tức giận nàng đó, nghiêng đầu đi, tránh khỏi nàng. Tiểu gia hỏa cười khúc khích, vẻ mặt không dễ chịu của Lâm a di này đều viết lên mặt rồi.
Thực sự là đáng yêu đó! Bạch Dã ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nắm chặt tay phải khoát lên trên đùi của Lâm Úc Thanh, mở ra lòng bàn tay liếc mắt nhìn, đỏ chót, hiển nhiên vừa rồi cô chính là dùng cái tay này vỗ bàn, kề sát ở bên miệng thổi nhẹ, giúp cô cẩn thận xoa lấy. "Là đứa nhóc ngốc nào lại chọc Lâm a di của con tức giận? Đem Lâm a di của con chọc tức phải làm sao đây?" Đàng hoàng trịnh trọng nhíu lại lông mày quở trách. Hai tiếng "Lâm a di của con" này để Lâm Úc Thanh nghe xong trong lòng cũng rất thoải mái, thế nhưng! "Hừ." Lâm Úc Thanh hừ nhẹ một tiếng, rút tay về được, nghiêng người, tiếp tục tức giận! Bạch Dã cười khẽ, hơi di chuyển thân thể, lấy tay khoát lên trên đầu gối của Lâm Úc Thanh, đầu nhỏ rủ trên cánh tay, từ dưới đi lên ngẩng đầu nhìn Lâm Úc Thanh. "Cút ra ngoài." Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, bất mãn nói. "Vậy cũng không được, con phải ở đây bồi dì, trong lòng Lâm a di kìm nén hỏa khí, lỡ như tức ngất đi, con còn phải ngay lập tức gọi xe cứu thương đó!" Tiểu gia hỏa cũng là rất lì. "Vậy ngươi còn chọc giận ta!" Lâm Úc Thanh tức giận, giơ tay một cái tát thì đập vào trên tay vịn ghế dựa. Nhưng mà cái đập xuống lần này, lại nghe được một tiếng chát lanh lảnh vang dội, một cái kia cũng không phải xúc cảm vỗ vào trên cọc gỗ cứng rắn, mà theo một cái kia, tiểu gia hỏa trước mắt đột nhiên rụt tay về, lấy tay che ở bụng xoa nắn. "Ngươi..
Ngươi là ngốc sao!" Lâm Úc Thanh giận dữ, một cái vừa rồi kia chính mình là dùng bảy, tám phần lực, cả bàn tay của mình đều một trận đau nhói, huống hồ là đánh tới trên mu bàn tay của nàng, cái tên này làm sao ngốc như vậy, tại sao phải dùng tay để cản! "Qua đây để ta xem một chút." Lâm Úc Thanh còn đang tận lực vẫn duy trì ngữ điệu của chính mình, chí ít nghe tới không có vẻ lo lắng như vậy. Tiểu gia hỏa không nhúc nhích, hít hà hít hà hít khí lạnh, lấy tay đè ở bụng, Lâm Úc Thanh hoàn toàn không nhìn thấy.
Lâm Úc Thanh tức giận không thôi, mạnh mẽ đem nàng kéo lên, để nàng ngồi ở trên chân của mình, đẩy ra tay nàng cẩn thận kiểm tra, trên mu bàn tay trắng mịn đỏ chót một mảnh, rõ ràng sưng lên, Lâm Úc Thanh càng nhìn trong lòng càng nén giận, "Ngươi có phải trên người không bị thương trong lòng thì khó chịu?" "Đó là con cũng không muốn thấy được dì bị thương.." Bạch Dã nhỏ giọng lúng túng, nhìn vẻ mặt thân thiết trên mặt Lâm a di không che dấu được, trong lòng ấm áp. "Tại sao?" Lâm Úc Thanh cau mày. "Ừm.." Nhìn lên ánh mắt sáng quắc của Lâm a di, khuôn mặt Bạch Dã đỏ lên, nghiêng đầu, "Không..
Không có tại sao..
Chính là không muốn mà.." Âm thanh thấp đến không thể thấp hơn. Thấy nàng lại không tên mà thẹn lên, Lâm Úc Thanh không truy hỏi nữa, giúp nàng xoa mu bàn tay. "Lâm a di, không tức giận được không?" "Nếu như dì thật sự còn rất tức giận, vậy..
Tối về lại cẩn thận thu thập đứa ngốc chọc giận dì tức giận, chí ít hiện tại, trước tiên bớt giận, tất cả mọi người còn đang chờ dì đóng kịch đó." Bạch Dã kiên trì khuyên lơn, cảnh phim hôn này..
Nàng..
Nàng rất muốn diễn a! Lâm Úc Thanh nghiêng đầu, già đầu thực sự là uống uổng rồi, chuyện như vậy lại còn cần đứa gia hỏa đến dạy mình! Nhưng, đó cũng là bởi vì vừa rồi thấy được nhóc con này cùng Phương Di ôm nhau, thực sự tức quá chừng! Sớm biết sẽ không nói cho Phương Di biết thân phận của tiểu Dã, nhìn nàng trắng trợn ôm tiểu Dã, một mực chính mình vẫn không có một lý do thích hợp đi ngăn cản, thực sự là càng nghĩ càng nén giận! Còn có nhóc con này, nàng là vồ người nào thì muốn ôm người đó sao? Lẽ nào thật sự là như Hạ Tiểu Tử nói, quan tâm của chính mình đối với nàng không đủ, cho nên người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ vùi đầu vào cái ôm của người khác sao? Nhưng vì cái gì là Phương Di! Chính mình điểm nào làm không bằng Phương Di rồi? "Lâm a di?" "Lâm a di ngài làm sao ra mồ hôi nhiều như vậy, có phải là nơi nào không thoải mái?" Nhìn Lâm Úc Thanh một mực chảy mồ hôi, Bạch Dã dùng tay áo giúp nàng lau lau, lo lắng dò hỏi. Lâm Úc Thanh chau mày, sắc mặt cứng một hồi, "Không có." Bạch Dã cảm thấy sắc mặt của Lâm a di không đúng lắm, "Trước tiên đem đồ phim kia cởi đi mát mẻ một chút cái." Nói qua liền muốn giúp nàng mở ra nút áo. "Không cần.." Lâm Úc Thanh một cái không ngăn cản, Bạch Dã đúng lúc mở ra nút áo đầu tiên, ánh mắt ngưng lại, sửng sốt một chút, chỉ thấy phía dưới đồ hóa trang Lâm a di mặc một bộ quần áo giữ ấm không thấm nước, bừng tỉnh nhớ tới trận cảnh hôn này, Lâm a di là phải nằm ở trong bồn ngâm nước lạnh, nhưng mà..
Cô sớm liền đem quần áo giữ ấm như vậy mặc vào rồi sao.. "Được rồi, quá nóng, đóng kịch thôi." Lâm Úc Thanh để Bạch Dã đứng dậy, chính mình đem nút áo cài xong, hít sâu một hơi, nhìn chính mình trong gương khôi phục thái độ bình thường, vẫn tính thỏa mãn. Nhìn Lâm a di quay người rời khỏi, Bạch Dã còn đang đứng tại chỗ một hồi, vừa rồi Lâm a di..
Là đỏ mặt à? * * * Hai người một trước một sau trở lại trong lều, trong lều một đám người còn đều tay chân luống cuống đó, nhưng mà thấy được Lâm Úc Thanh lần này đi vào, không trừng mắt dựng thẳng con mắt lạnh chờ đợi, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, không khỏi tập thể thầm thở phào nhẹ nhõm, má ơi, ai lợi hại như vậy, có thể giải đi hỏa khí của sư tử cái này? Tô Dự đang lật lên kịch bản, nhìn thấy Lâm Úc Thanh tiến đến, vội đi tới, "Kế tiếp chúng ta quay cảnh ngươi cùng Lạc Thanh Viễn đàm phán đi, ngươi chuẩn bị một chút." "Không phải cảnh hôn sao?" Lâm Úc Thanh nhíu mày. "Hở, ngươi không phải là không muốn quay sao?" Lâm Úc Thanh lườm nàng một chút, "Ngươi chừng nào thì nghe lời như thế?" "?" Tô Dự một mặt ngu ra, cho nên đây là ý gì, thuận khí là có thể tiếp tục quay cảnh hôn rồi sao? Chiều hư ngươi rồi ư? "Được, được, được, làm sạch hiện trường làm sạch hiện trường, nên đi đều đi." Tô Dự coi tổ tông này cũng là rất không còn cách nào khác, ngoan ngoãn làm sạch hiện trường, chuẩn bị quay phim. Kêu Bạch Dã gọi tới giảng một chút. Một đoạn này là sau khi An Lạc Thành trải qua đại phu trị liệu, phát hiện trong thân thể cô không chỉ có thuốc độc mãn tính, còn bị gieo một loại cổ độc tên là trùng ngủ, mà phương pháp giải cổ, ngoại trừ người thi cổ chủ động tiếp xúc, liền chỉ còn dư lại cách giải lấy mạng đổi mạng rồi. Sắp phải diễn cảnh này, chính là An Khê sau khi biết cách giải này, việc nghĩa chẳng từ nan muốn cứu An Lạc Thành, đoạn ngắn ly biệt với An Lạc Thành cùng với thay An Lạc Thành hút cổ độc. Lâm Úc Thanh nằm ở trên giường, chỗ này cô không có quá nhiều phát huy, bởi vì luôn nằm ở trạng thái hôn mê, cho nên cảnh này trên căn bản là tiểu Dã biểu diễn một mình, nghiêng đầu nhìn một chút tiểu gia hỏa chăm chú nghe Tô Dự giảng kịch, cũng không biết nàng một mình có thể chống nổi hay không. Tô Dự giảng giải xong xuôi, thì mở máy rồi. Đại phu giúp An Lạc Thành chẩn mạch xong, lắc lắc đầu. "Đại phu, nàng thế nào?" An Khê tiến đến phụ cận, đem tay phải của An Lạc Thành cẩn thận nhét trở lại dưới đáy chăn. "Độc tố trong cơ thể nàng đã rõ ràng hơn nửa, nhưng cổ này, ta thật sự là.." "Cổ? Cổ gì? Nàng không phải chỉ là trúng độc sao?" Đại phu lắc lắc đầu, "Không có cách giải có thể khiến người ta ngủ chết, bên trong nàng đây là cổ ngủ.
Người bên trong cổ này, chỉ có một đặc tính, chính là ngủ.
Cổ ngủ này đối với bên trong thân thể, dựa vào chất dinh dưỡng và tinh khí rút lấy từ kí chủ cùng để sinh tồn, làm cho kí chủ cả ngày phờ phạc mệt mỏi buồn ngủ, cho đến tinh khí tiêu hao hết, ở trong giấc ngủ mà chết đi.
Cổ này, trừ phi người thi cổ chủ động giải trừ, bằng không.." Thân thể An Khê cứng đờ, không tự giác nuốt ngụm nước, quay đầu lại liếc mắt nhìn An Lạc Thành bình thản nhắm mắt ngủ. "Sẽ không có cách giải khác sao.." Người mặc dù còn đang đứng lại như là thất thần mất hồn lạc phách. "Cái này.." Nghe được đại phu đáp lại như vậy, An Khê từ từ tỉnh táo lại, một phát bắt được cổ áo của đại phu, "Nói đi!"
"Ngươi..
Trước tiên ngươi bình tĩnh một chút.." "Này, cách lấy mạng đổi mạng, cũng không có khác biệt như thế nào!" "Cái..
Cái gì? Lấy mạng đổi mạng?" "Đúng..
Cổ ngủ sẽ không dễ dàng rời khỏi kí chủ, nhưng nếu như cơ thể mới tốt hơn cơ thể vốn có, đồng thời đồng ý chủ động tiếp nhận nó, nó đại khái là sẽ chủ động thay thế kí chủ." "Vị tướng quân này bị cổ trùng từng bước xâm chiếm nhiều ngày, nhất định đã nguyên khí đại thương, trước mắt phàm là có người tiếp nhận cổ trùng này, đều có thể đổi nàng một mạng, nhưng như thế, kí chủ mới thì.." An Khê gật gù, buông lỏng tay ra, "Đã hiểu." Sững sờ lui về sau hai bước, ngã ngồi ở bên cạnh bàn, đại não dường như trống rỗng, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm An Lạc Thành. "Nàng không thể chết được." "Không thể." An Khê chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước đi tới bên giường, quỳ trên mặt đất, từ trong chăn siết lấy tay của An Lạc Thành, lôi kéo tay cô kề sát ở bên mặt chính mình, nhẹ nhàng cọ cọ, gương mặt thỏa mãn. "A nương a, sau này..
Sau này ta, ta cũng không chọc giận ngươi nữa rồi.." Trong lời nói có một tia nghẹn ngào, lại vẫn là nụ cười miễn cưỡng. "Đại phu, làm phiền ngài đi chuẩn bị một chút đi." Đợi đến đại phu lui ra trong lều, An Khê lại hơi di chuyển thân thể lên trước, tựa đầu dựa ở bờ vai của An Lạc Thành, nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười, hưởng thụ lấy an bình ngắn ngủi này. "Cắt." Bạch Dã nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm a di mở mắt ra cười cười với mình, cũng rất hài lòng! Khi cảnh thứ hai chuẩn bị, Lâm Úc Thanh đã nằm ở trong chậu gỗ, nước trong chậu cơ hồ không qua thân thể cô, Bạch Dã ngồi xổm ở một bên bồn ôm cô, để cô nửa người trên dựa ở trong lồng ngực của mình. "Lâm lão sư, nước có lạnh không?" Bạch Dã đem bàn tay đến trong chậu thử nhiệt độ một chút, còn có chút ấm áp, Lâm a di măc đồ giữ ấm, hẳn là không lạnh. "Không có chuyện gì, cố gắng diễn, đừng quản ta." "A, được." Bạch Dã nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt cố định hình ảnh ở trên môi trắng bệch trắng bệch của Lâm Úc Thanh, cuối cùng, cuối cùng đợi được thời khắc này rồi, cuối cùng có thể chẳng kiên nể hôn Lâm a di rồi! Còn là hôn môi đó! Bạch Dã vừa kích động, cũng không nghe được kêu bắt đầu, còn đang tràn đầy thích thú chờ đợi. "Cắt! Bạch Dã, thất thần rồi." "Hả? Ạch..
Thật ngại quá.." Bạch Dã le lưỡi một cái, Lâm Úc Thanh mở mắt liếc nàng một chút, "Chuyên tâm chút." "Ân." "Nè, bắt đầu!" Bạch Dã âm thầm nhắc nhở lấy chính mình phải nghiêm túc, vô cùng hiểu rõ nghe được câu bắt đầu này, ánh mắt nhìn chằm chằm môi của Lâm a di, không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi đầu, hướng về bờ môi tràn ngập mê hoặc kia tới gần. Phải hôn trúng rồi! Sắp rồi! Một tí nữa! Bạch Dã không khỏi có chút kích động, cả lòng bàn tay đều rịn ra một tầng đầy mồ hôi hột. Hình môi của Lâm a di thật đẹp, đẹp.. "Cắt!" Động tác Bạch Dã ngừng lại, nhìn môi gần trong gang tấc, hơi vểnh lên thì có thể đụng trúng, gương mặt không cam lòng! Giận dữ quay đầu, tức giận nhìn Tô Dự, không có chuyện gì cắt cái gì cắt! "Nói thoại đi, lời thoại đâu? Ăn rồi hả?" Tô Dự gõ gõ kịch bản, bất mãn nói. "Lời thoại gì?" "Chà, ngươi phải hỏi đại phu có cần vươn lưỡi ra hay không a!" * * * Vấn đề này, bản thân mình có thể trả lời!.