Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

61: - Cuộc sống ở đầm lầy sấm sét


trước sau

Editor: Yuri Ilukh

Quý La Thành.

Phía sau hậu viện của quán trọ của Thiên Trận Môn.

Ba người vây quanh Nhất Diệp vừa mới tỉnh dậy, mỗi người mỗi vẻ nhìn chằm chằm Nhất Diệp.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Nhất Diệp bị mọi người vây xem đến hoảng hốt, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Nói..." Tằng Kỳ đạp một chân lên ghế đá hỏi, "Có phải cô ng...."

"Tránh qua một bên đi" Hàn Lâm thấy người này miệng chó không phun được ngà voi thì lại đạp một phát bay ra xa, sau đó xoay người hỏi Nhất Diệp, "Nhất Diệp, có phải cậu mang thai không?"

Hôm qua lúc Nhất Diệp ngất xỉu, mơ hồ cảm nhận được bóng dáng Lôi Viêm Thần Điểu, hôm nay Hàn Lâm lại hỏi vậy thì có thể xác định được Lôi Viêm Thần Điểu bỗng nhiên xuất hiện hôm nay là ai.

Khoé miệng Nhất Diệp hơi mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc gật gật đầu.

"Chuyện xảy ra khi nào?" Hàn Lâm lại hỏi.

"Cách đây không lâu, lúc chồng tớ phi thăng thì tớ mới phát hiện" Nhất Diệp nói.

"Chị Nhất Diệp" Mã Nhã mang gương mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía bụng Nhất Diệp, "Bảo bảo trong bụng chị thật lợi hại. Hôm qua bỗng nhiên bay ra ngoài, ba chiêu đã đánh cho hai con quái vật chạy mất dép".

Nhất Diệp nghe xong thì cười cười, con của cô và chồng, đương nhiên rất lợi hại rồi. Nhưng mà cô quá yếu ớt, không thể để đứa trẻ tự do lớn lên.

"Nhất Diệp, tại sao..." Hàn Lâm do dự một chút rồi hỏi, "Tại  sao con của cậu lại xuất hiện dưới hình thái đó?"

"Đúng vậy, hình dáng giống với Ô tiền bối như đúc" Tằng Kỳ đang định tìm cơ hội hỏi.

"Mọi người không biết sao?" Nhất Diệp ngạc nhiên nói, "Ô tiền bối là chồng của tớ".

Ba người nghẹn họng nhìn trân trối, đồng loạt lắc đầu.

"Cho nên... Vũ Quân có huyết thống yêu tộc?" Hàn Lâm đoán.

"Đúng vậy, chồng tớ có dòng máu Lôi Viêm Thần Điểu" Ba người này đều là những người bạn có thể tin tưởng được của Nhất Diệp  nên cô cũng không định lừa gạt bọn họ.

"Lôi Viêm Thần Điểu?" Tằng Kỳ và Hàn Lâm nghe xong thì cũng sửng sốt, bọn họ chưa từng nghe đến loài này.

"Tôi biết, Lôi Viêm Thần Điểu là một loại chim thần có thể khống chế sấm sét, truyền thuyết nói bọn họ rất mạnh, sinh ra đã là Hoá Thần hậu kỳ, lần đầu tiên gọi sét đã có thể lên thành Hợp thể kỳ" Mã Nhã mang vẻ mặt sùng bái nhìn về phía bụng Nhất Diệp.

"Thật hay giả vậy?" Tằng Kỳ không thể tin được nhìn thoáng qua Nhất Diệp rồi lại quay qua hỏi Mã Nhã, "Sao tôi chưa bao giờ nghe tới loại thần điểu này?"

"Đây là nội dung được ghi lại trong sách cổ của Vu tộc bọn tôi" Mã Nhã nói, "Lúc còn trong tộc tôi thích đọc sách nhất, đã xem qua toàn bộ sách trong Tàng Thư Các. Trong đó có một quyển sách ghi về các loại thần thú trong đất trời, trong đó có ghi về Lôi Viêm Thần Điểu. Lôi Viêm Thần Điểu cũng là một loại thần thú họ chim, ngoại trừ không thể dục hoả trùng sinh thì sức mạnh có thể so với phượng hoàng".

"Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua?" Tằng Kỳ hỏi.

"Trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, cậu chưa từng nghe thấy thì cũng rất bình thường". Hàn Lâm nói, "Huống chi lúc nãy Mã Nhã cũng nói, Lôi Viêm Thần Điểu từ khi sinh ra gần như đã có tu vi Hợp Thể Kỳ. Ở tiểu thế giới của chúng ta không thể thấy được Lôi Viêm Thần Điểu vì bọn họ vừa sinh ra đã phi thăng rồi".

Mã Nhã gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Là vậy sao?" Tằng Kỳ nhìn về phía Nhất Diệp.

Hàn Lâm và Mã Nhã cũng tò mò nhìn sang.

"Đúng vậy" Nhất Diệp gật đầu nói, "Mọi người suy đoán không sai, Lôi Viêm Thần Điểu đúng là sinh sống ở thượng giới".

"Vậy sao cô có thể..." Tằng Kỳ hỏi

"Chuyện này mà kể ra thì tương đối phức tạp, nói ngắn gọn thì trong cơ thể chồng tôi có dòng máu Lôi Viêm Thần Điểu, mà con của tôi vừa lúc kế thừa dòng máu này", Nhất Diệp giải thích.

"Thì ra Lôi Viêm Thần Điểu lợi hại như vậy, chẳng trách hôm qua cô lại kiêu ngạo như vậy" Tằng Kỳ tự cho là đúng gật đầu.

"Chị ơi, khi nào thì Bảo Bảo sẽ ra đời?" Mã Nhã hiếu kỳ hỏi.

"Chị cũng không biết" Nhất Diệp có chút mất mát lắc đầu.

"Sao vậy?" Hàn Lâm mẫn cảm nhận ra vẻ mặt không đúng của Nhất Diệp, "Là Bảo Bảo có chuyện gì sao?"

Hôm qua Bảo Bảo của Nhất Diệp bỗng nhiên xuất hiện với sức mạnh kinh người rồi trở lại cơ thể của Nhất Diệp thì lúc đầu Hàn Lâm còn cảm nhận được chút sinh mạng của đứa trẻ, nhưng chỉ chốc lát sau đã biến mất đâu không thấy đâu.

"Sức mạnh của Lôi Viêm Thần Điểu rất lớn nhưng tu vi của tớ quá yếu" Nhất Diệp cười khổ.

Đúng rồi, mọi người liếc nhìn nhau, Lôi Viêm Thần Điểu vừa sinh ra đã có thể phi thăng, tu vi thuộc đỉnh của tiểu thế giới này mà tu vi của Nhất Diệp bây giờ mới Hóa Thần sơ kỳ. Lúc tu sĩ mang thai thì tu vi bản thân sẽ từ từ tiêu hao, huống chi lại mang thai một đứa trẻ mạnh như vậy nữa, thân thể Nhất Diệp cơ bản là không chống đỡ được.

"Sao Vũ Quân lại phi thăng ngay lúc này chứ" Hàn Lâm nhíu mày.

"Đúng vậy" Tằng Kỳ cẩn thận nói, "Hay là..."

Tằng Kỳ định nói hay là xoá sạch đứa trẻ trước đi, dù sao sau này phi thăng thì có thể cùng Vũ Quân sinh đứa khác, nhưng lời nói vừa đến miệng liền nghẹn lại. Nhất Diệp không đồng ý thì không nói, nhưng với sức mạnh kinh khủng của đứa trẻ như hôm qua thì không phải nói muốn xoá là xoá.

"Đừng lo lắng" Nhất Diệp thấy ba người từ vui vẻ biến thành u sầu thì lên tiếng an ủi, "Tớ không sao, thật ra Bảo Bảo vẫn luôn bảo vệ tớ".

"Đứa trẻ vì bảo vệ tớ nên mới ngủ đông trong cơ thể tớ thật lâu. Hôm qua bỗng nhiên tỉnh lại thứ nhất là do tớ gặp nguy hiểm, thứ hai là do tớ hấp thu tia sét do chồng tớ để lại. Sau khi cứu chúng ta xong thì lại trở về cơ thể tớ ngủ say vì Bảo Bảo biết bây giờ tớ cũng không đủ sức để nuôi Bảo Bảo lớn lên".

Ba người nghe Nhất Diệp nói xong thì cảm tình với đứa trẻ mạnh mẽ và vô cùng hiểu chuyện chưa xuất hiện này lại càng tăng lên.

"Nói vậy thì cậu định mang đứa trẻ phi thăng cùng cậu sao?" Hàn Lâm hỏi.

Nhất Diệp lắc lắc đầu nói, "Không, tớ muốn sinh Bảo Bảo ra".

"Không phải lúc nãy cô nói tu vi của cô không đủ để nuôi dưỡng Bảo Bảo sao? Hơn nữa làm sao cô có đủ sức mạnh để cung cấp cho Bảo Bảo lớn lên?" Tằng Kỳ nhíu mày nói.

"Phi thăng có quá nhiều biến số, tớ không xác định mình có thể phi thăng 100% hay không" Nhất Diệp nói, "Chỉ cần có một phần trăm không xác định thì tớ sẽ không thử. Tớ muốn sinh Bảo Bảo ra trước khi phi thăng, để Bảo Bảo tự mình phi thăng".

Ba người nghe xong thì lại im lặng.

Hàn Lâm do dự một chút rồi nói: "Nếu cậu đã quyết định vậy thì cứ làm như vậy đi. Trong lòng cậu chắc cũng đã nghĩ kỹ bây giờ nên làm gì rồi".

"Ừm" Nhất Diệp gật đầu nói, "Tớ định đi ngoại vực, tới đầm lầy sấm sét".

"Đầm lầy sấm sét?" Ba người nghe xong thì liền biến sắc.

Bất kể là nhân tu, yêu tu hay là ma tu, chỉ cần tu luyện phi thăng thì đều phải chịu lôi kiếp, cho nên sức mạnh tu sĩ sợ nhất chính là sức mạnh sấm sét. Do đó đầm lầy sấm sét ở ngoại vực là nơi tu sĩ luôn chùn bước không tới.

"Yên tâm" Nhất Diệp biết 3 người bọn họ đang lo lắng điều gì, "Con tớ chính là Lôi Viêm Thần Điểu, có thể thu phóng sấm sét, sấm sét sẽ không làm tớ bị thương, hơn nữa, khắp nơi ở đầm lầy sấm sét đều là ma thú và linh thảo, vô cùng thích hợp để tớ tu luyện. Quan trọng nhất là ở đó có sức mạnh sấm sét mà Bảo Bảo cần".

Ba người thấy Nhất Diệp đã hạ quyết tâm, làm mẹ thì sẽ làm người ta trở nên mạnh mẽ hơn, nghĩ đến chuyện Nhất Diệp sẽ không tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm thì cũng không khuyên nhủ nữa.

"Tớ đi với cậu" Hàn Lâm bỗng nhiên nói.

"Hàn Lâm, cậu..."

"Tớ đi tu luyện" Hàn Lâm nửa thật nửa giả nói, "Vốn dĩ tu vi của cậu luôn ở dưới tớ, tự nhiên đột nhiên mạnh hơn làm trong lòng tớ có chút không cân bằng. Nếu cậu sau khi đi đầm lầy sấm sét về thì chênh lệch càng nhiều hơn thì không phải tớ sẽ tức chết à"

Hàn Lâm rất mạnh, sau khi tu vi bị Nhất Diệp vượt qua thì trong lòng cũng sẽ có chút không thoải mái, nhưng Hàn Lâm cũng không nhỏ mọn đến vậy, cô nói thế là vì lo lắng cho Nhất Diệp. Cô sợ Nhất Diệp ở đầm lầy sấm sét gặp phải chuyện ngoài ý muốn không ai hỗ trợ.

"Cậu muốn đi thì cứ đi, tới đó tớ và con trai tớ sẽ giúp cậu chắn tia sét" Nhất Diệp cười nói.

"Là con trai?" Hàn Lâm kinh ngạc nói.

"Tớ cũng không biết, chỉ là cảm giác" Nhất Diệp nhìn thoáng qua bụng mình rồi trả lời. (Tác giả: Được rồi, con trai thì con trai)

Vì vậy mọi chuyện đã được quyết định, Hàn Lâm mang Lôi Hoả Thần Khải về nhà họ Hàn rồi lại trở về Quý La Thành cùng Nhất Diệp đi đầm lầy sấm sét ở ngoại vực.

Mã Nhã tìm được Vu Cụ thứ 6 nên cần 60 năm mới hấp thu được vu lực trong đó, tu vi tiến lên Nguyên Anh sơ kỳ. Sau đó lại mất 100 năm để tìm được nơi Vu cụ thứ 7 rơi xuống. Tin tức truyền đến ngoại vực cho Nhất Diệp, Nhất Diệp và Hàn Lâm cùng nhau trở về hỗ trợ Mã Nhã đi thu thập Vu Cụ.

Sau khi thu thập được Vu Cụ thứ 7 thì Mã Nhã lại bế quan 200 năm mới hấp thu xong vu lực, tu vi tiến tới Nguyên Anh hậu kỳ. Mã Nhã sau khi xuất quan thì dựa vào 7 Vu Cụ đã thu thập được để kêu gọi Vu Cụ cuối cùng nhưng mãi không tìm được manh mối. 700 năm nữa trôi qua.

Thời gian trôi qua mau, chớp mắt một cái ngàn năm đã trôi qua, tu vi của mỗi người bọn họ đều tăng lên.

Huyền Uyên chân nhân của Phong Hoà Sơn đã tới đỉnh Hoá Thần, đang hiểu Thiên Đạo chuẩn bị phi thăng.

Thanh Phong chân nhân cũng đã đạt Hoá Thần hậu kỳ mấy trăm năm nhưng không ở núi Phong Hoà tu luyện mà lại đi khắp nơi tu luyện, cứ mỗi trăm năm thì lại đi tới đầm lầy sấm sét thăm Nhất Diệp và tiểu sư điệt chưa ra đời.

Tằng Kỳ là người duy nhất dùng trận pháp tu luyện tiến tới Hoá Thần trung kỳ và trở thành đại sư về trận pháp mạnh nhất giới Tu tiên.

Hàn Lâm cùng Nhất Diệp tu luyện ngàn năm ở đầm lầy sấm sét, có duyên kỳ ngộ vài lần nên tu vi tăng nhanh, không lâu trước đó mới tiến tới Hoá Thần hậu kỳ.

Mà Nhất Diệp...

"Con lại chạy đi đâu đó?" Nhất Diệp đứng trong kết giới dạy bảo một quả trứng tròn vo thật lớn đang không ngừng nhảy nhót trước mặt.

"Đông! Đông!"

Quả trứng chim tròn vo trắng tinh như tuyết mang theo hoa văn sấm sét màu tím (Tác giả: trứng của Lôi Viêm Thần Điểu cứ gọi là trứng chim đi) vô tội nhảy nhót vài cái, dụi dụi đầu giống như muốn lấy lòng Nhất Diệp.

"Không được làm nũng" Nhất Diệp dùng ngón tay chọc chọc vào vỏ trứng dạy dỗ.

"Nói nhiều thì bảo nói nhiều..."

Trứng chim thật lớn thuận thế ngã trên mặt đất, giống như cục đá điên cuồng lăn qua lăn lại giống như đang la lối khóc lóc lăn lộn.

"Khóc cũng vô dụng!"

Nhất Diệp nói với vẻ mặt tức giận.

Trứng chim thật lớn lập tức ngừng lăn lộn, từ mặt đất tủi thân đứng yên.

"Xoảng!"

Một tia sét nhỏ chợt loé loé tại vỏ trứng, sau đó trên mặt đất trước mặt Nhất Diệp bỗng xuất hiện một con ma thú béo ú có hình dáng tương tự con bò.

Trứng chim lớn quay quay vài vòng rồi lại dụi dụi đầu.

"Được rồi, chắc là hôm qua Bảo Bảo nghe cậu nói thịt ma trâu ngon nên mới đi bắt cho cậu đó" Tuy rằng Bảo Bảo vẫn là quả trứng nhưng Hàn Lâm vẫn cảm thấy Bảo Bảo đáng yêu vô địch.

Bảo Bảo thấy có người nói giúp mình thì lập tức kích động nhảy nhót vài cái.

"Cậu đừng cứ luôn nói giúp thằng bé, một tiếng cũng không nói được, một người.... à không, một quả trứng cứ chạy loạn bên ngoài nếu bị người ta đập vỡ thì làm sao bây giờ?" Nhất Diệp lo lắng nói.

Bảo Bảo vừa nghe mẹ nói sợ mình bị người ta đập vỡ thì lập tức nhảy dựng lên dùng sức nhảy về vách núi, rầm một tiếng vách núi bị đâm thành một cái hố còn Bảo Bảo vẫn là một quả trứng hoàn hảo.

"Phụt..." Hàn Lâm không nhịn cười được.

Khoé miệng Nhất Diệp run rẩy, hận không thể làm như không quen biết quả trứng này.

"Con có năng lực đúng không?" Nhất Diệp tức giận nói, "Con có tin mẹ ném con vào lò, mang con luyện thành đan dược không?"

Trứng Bảo Bảo quay quay thân mình, bay bay xoay xoay tại chỗ, hiển nhiên là không tin.

"Con..." Nhất Diệp khó thở, đứa nhỏ này vẫn là quả trứng mà đã bướng bình như vậy rồi, chờ sau này phá xác thì chẳng phải là quản không nổi sao.

"Cậu cũng đừng lo lắng quá" Hàn Lâm trấn an, "Ở đây là đầm lầy sấm sét, Bảo Bảo nhà chúng ta chính là bá vương. Sấm sét ở toàn bộ cái đầm lầy này đều là vũ khí của thằng bé, không ai có thể tổn thương được thằng bé đâu".

"Tớ sợ thằng bé bị người ta lừa đi" Nhất Diệp buồn rầu nói, thứ hiểm ác nhất trên đời này chính là lòng người.

"Có nghe thấy chưa? Mẹ con sợ con bị người ta lừa đi đó" Hàn Lâm đưa mắt ra hiệu cho Bảo Bảo.

Trứng Bảo Bảo lập tức ngầm hiểu cọ cọ bên người Nhất Diệp, dùng vỏ trứng trắng như tuyết của mình ra sức cọ, Nhất Diệp cố ý né tránh vài lần nhưng trứng Bảo Bảo vẫn vội vàng đuổi theo.

Nhất Diệp thở dài, bất đắc dĩ gõ gõ lên vỏ trứng một chút rồi nói, "Con đó, sau này không thể chạy loạn có biết không".

Trứng Bảo Bảo nhảy hai cái tỏ vẻ đã biết.

"Không phải Bác Bạch Hổ đã nói với con là bất kỳ lúc nào con cũng có thể phá xác sao" Nhất Diệp nói, "Mà sau khi con phá xác rất có thể sẽ phi thăng thượng giới ngay lập tức. Mẹ sợ con phi thăng ở nơi mẹ không nhìn thấy, vậy thì mẹ sẽ cho rằng con bỏ mẹ đi, mẹ sẽ rất đau lòng".

Trứng Bảo Bảo lập tức ngoan ngoãn cọ cọ, dùng sức xoa mặt Nhất Diệp giống như đang an ủi cô.

"Được rồi, sau này không được chạy lung tung không là dì Hàn cũng không giúp con nữa đâu" Hàn Lâm cố ý làm mặt dữ nói.

Trứng Bảo Bảo lại dùng sức nhảy hai cái tỏ vẻ đã biết.

"Đi chơi đi" Nhất Diệp gõ gõ lên vỏ trứng màu trắng, nói Bảo Bảo tự mình đi chơi.

Hàn Lâm thấy trứng Bảo Bảo đi rồi mới hỏi Nhất Diệp: "Tiền bối Bạch Hổ có nói Bảo Bảo chậm nhất là khi nào sẽ phá xác không?"

Hai ngày trước Nhất Diệp dẫn trứng Bảo Bảo đi Phàn Thành tìm tiền bối Bạch Hổ một chuyến, sau khi trở về thì bất cứ lúc nào có thể Nhất Diệp đều nhìn chằm chằm vào trứng Bảo Bảo.

"Tiền bối Bạch Hổ nói sức mạnh của Bảo Bảo đã tích tụ đủ" Nhất Diệp nói, "Nhưng thằng bé ngủ say trong thân thể tớ quá lâu, thời điểm phát triển vì tránh gây ra tổn thương cho tớ nên đã tự bố trí vài phong ấn. Phong ấn này ngoại trừ không thể làm thằng bé giao lưu với tớ mà còn cản trở thằng bé phá xác".

"Vậy có cách nào giải trừ phong ấn không?" Hàn Lâm hỏi.

"Tiền bối Bạch Hổ nói phong ấn là do Bảo Bảo dùng tiềm thức bố trí, thật ra không có gây hại gì, khi cơ hội tới thì tự thằng bé có thể giải trừ" Nhất Diệp nhìn quả trứng đang vui vẻ lăn bên cạnh nói, "Cơ hội này có thể sinh ra bất kỳ lúc nào".

"Vậy chẳng phải Bảo Bảo sẽ phi thăng sớm hơn so với cậu sao?" Hàn Lâm hỏi.

Nhất Diệp đã đạt tới đỉnh Hoá Thần hậu kỳ hơn 200 năm nhưng mãi không cảm nhận được sự triệu hoán của Thiên Đạo yên lặng gật đầu.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây