Lâm Kiến Lộc từ ban xã hội chuyển sang ban khoa học tự nhiên, đến lớp mười bốn, trở thành tin tức chấn động thời đại trong trường! Tuy rằng trước nay trong trường không cấm xã hội chuyển sang tự nhiên, nhưng nhìn chung trong cao trung Lộc Trạch, kỳ tài giữa đường chuyển ban chỉ xuất hiện vài người, học xã hội hơn nửa năm đột nhiên chuyển sang tự nhiên, người bình thường đều theo không kịp chương trình học, không ai dám chơi dễ dàng như vậy, cho nên rất hiếm gặp. Bất quá Lâm Kiến Lộc là đại học bá, hắn chuyển ban xong có xuất hiện tình huống theo không kịp không thì còn phải theo dõi. Điều chân chính làm cả trường khiếp sợ chính là, độ khó kiểm tra giữa ban xã hội và ban tự nhiên là khác nhau, dựa trên thành tích của ban xã hội để chuyển sang ban tự nhiên hiển nhiên là không thích hợp. Nghe nói đối với điểm này Lâm Kiến Lộc còn câu thông với chủ nhiệm khối một chút, hắn tựa hồ cũng không quan tâm mình sẽ đến lớp nào, cho nên để đưa ra một phương pháp công bằng, dứt khoát trừ đi thành tích ba môn Văn Sử Địa của hắn, chỉ tính Toán cùng Ngoại Ngữ. Năm nhất kiểm tra, bài thi ba môn chính đều tương đồng, thành tích rất có giá trị tham khảo. Mà thành tích của Lâm Kiến Lộc trong ba môn này vừa hay là thấp hơn người thấp nhất lớp mười bốn, lại cao hơn người cao nhất lớp mời lăm. Trường học trải qua suy xét tổng hợp, cuối cùng vẫn xếp hắn vào lớp mười bốn. "Nói cách khác...!Học bá chỉ cần thành tích ba môn thôi là nháy mắt hạ gục bọn mình rồi?!" Những học sinh lớp mười lăm cảm thấy bị đả kích, lâm vào khiếp sợ cùng khó tin đến mức không thể tự thoát ra! "Đúng nha, nghe nói lần này kiểm tra xếp lớp điểm số ba môn chính của Lâm Kiến Lộc tổng cộng lại chỉ mất có vài điểm thôi! Chắc là do Ngữ Văn không thể được full điểm!" "Thế tại sao không xếp cậu ấy vào lớp mình mà lại cho chen vào lớp mười bốn?" "Hẳn là trường học cảm thấy đến lớp chúng ta làm hạng nhất cũng không vui vẻ gì, cho nên mới...!Bất quá hạng nhất đếm ngược cũng chẳng tốt hơn miếng nào, nam thần của mình sao chịu ủy khuất như vậy được chớ?" "Cậu nghĩ nhiều rồi, hạng nhất đếm ngược chỉ là tạm thời thôi, lần kiểm tra xếp lớp tiếp theo nam thần của cậu liền đi lớp chín rồi." "A hức hức hức, nói vậy là mình chỉ được làm hàng xóm của nam thần thêm nửa năm thôi sao?" "..." Đối với chuyện nam thần xuống lầu ba, những lớp khác cũng có phản ứng tương tự —— "Xìa, dù sao học kỳ này Lâm Kiến Lộc ở lầu ba của chúng ta, chẳng phải lúc nào cũng được đi xem nam thần à ha ha ha!" "...!Cậu quên người ta là ủy viên kỷ luật rồi à." "Ừ nhỉ..." ...... Lớp chín —— "Nghe gì chưa, học thần ban xã hội chuyển sang ban tự nhiên, chỉ cần thành tích ba môn là vào được lớp mười bốn rồi!"
"Là Lâm Kiến Lộc á? Nghe nói thành tích ba môn của cậu ta là 446, Toán cùng Tiếng Anh đều full điểm, nhìn cái thành tích này mà lấy tổng điểm các môn..." "Cậu nói trong ban mình có ai làm đối thủ với vị kia được không?" "Cũng không nhất định, Lâm Kiến Lộc vốn đã giỏi Toán rồi, đi thi đua giành giải là cái chắc, nói thật, tôi còn đang khiếp sợ không hiểu tại sao cậu ta lại đi học xã hội đấy." "Người anh iêm tỉnh tỉnh, giỏi Toán nói lên tư duy logic mạnh, người như vậy cậu nghĩ cậu ta có thể không giỏi tự nhiên sao?" ...... Hiện thực lắm khó khăn, diễn đàn lại càng bùng nổ. "Lại nói tiếp, sao nam thần lại chuyển sang học tự nhiên vậy!" "Bộ nguyên nhân khó đoán lắm hở? Thím không thấy phiếu điểm trường học công bố à?" "Chẳng lẽ là vì..." "Hì hì hì thím hiểu mà!" ...... Phản ứng kịch liệt hơn bạn học ăn dưa, phải nói đến học sinh lớp mười bốn. Ngay lúc Lâm Kiến Lộc gõ cửa lớp bọn họ nói là tới đưa tin nhập học, cả lớp nháy mắt bùng nổ, bầu không khí thảo luận vô cùng nhiệt liệt, cô chủ nhiệm muốn kiềm cũng kiềm không nổi. Trước không nói người khác, Ôn Giác Vinh đứng mũi chịu sào cười đến giạng cả chân. Hôm nay bao nhiêu chuyện tốt rớt hết lên đầu cậu ta nè! Vốn là hạng nhất đếm ngược của lớp, bây giờ nhờ có Lâm Kiến Lộc tới, cậu ta nháy mắt biến từ hạng nhất đếm ngược thành hạng nhì đếm ngược! Tuy rằng biết giả cả đấy, đợt kiểm tra tiếp theo mình sẽ bị đá khỏi lớp mười bốn, nhưng vẫn nhịn không được mà hưng phấn. —— Ai mà ngờ có ngày xếp hạng của cậu ta còn cao hơn học bá một bậc đây? Quản tình huống của hắn làm gì! Vận khí cũng là một loại biểu hiện của thực lực! Quản tại sao trên trời rớt xuống cái bánh đập cái bốp lên mặt cậu ta làm gì, dù sao thì học bá thành tích tốt đạt nhiều thành tựu, học kỳ này cậu ta chính là người đờn ông xếp hạng trước học bá một số! Về nhà cậu ta sẽ nói chuyện này cho ba, tiền tiêu vặt nửa năm nay không cần phải sầu! Có suy nghĩ như Ôn Giác Vinh không chỉ một mình cậu ta, tất cả mọi người đều cảm thấy hình như hôm nay mình đã trải qua một hồi...!truyền kỳ? Đầu tiên là biết mình cùng giáo hoa dạo gần đang nổi danh trên diễn đàn học chung một lớp, à cái này thì biết hồi hôm qua, hưng phấn cũng hưng phấn một lúc rồi. Bây giờ lại nói với bọn họ là giáo thảo học bá cũng tới?!
Mình là cái vận khí gì đây! Hôm nay kỳ ảo đến cỡ nào! Cứ như một ngày sống trong mộng! Cứ như lúc tan học vậy đó, phần lớn học sinh lớp mười bốn đều lâm vào cảm xúc kích động không giãy ra được. Mọi người, chỉ có giáo hoa là mặt đưa đám, bộ dáng hưng phấn không nổi. Nhìn biểu tình vui muốn nở hoa của Ôn Giác Vinh, Diêm Hàn cảm thấy chuyện như phim truyền hình này vậy mà cũng xảy ra được, không phải là ông trời giúp Ôn Giác Vinh đạt được thành tựu, mà mẹ nó ông trời đang muốn chơi cậu! Hôm nay không phải một ngày kỳ ảo, mà là một ngày kỳ dị! Đột nhiên chung lớp với Lâm Kiến Lộc đã là sét đánh giữa trời quang, càng giận chính là lúc chọn bạn cùng bàn cậu bị loa thông báo kêu đi, lúc ấy cậu còn chưa kịp chọn chỗ với bạn cùng bàn, lại không thể bảo tất cả mọi người chờ cậu chọn xong rồi lại dọn, cho nên cái bàn của Diêm Hàn bị đặt ở hàng cuối cùng của phòng học, chủ nhiệm lớp nói chờ cậu về rồi tính tiếp. Mà trước khi Lâm Kiến Lộc tới sỉ số lớp mười bốn bị lẻ, nên cái bàn của Diêm Hàn bị đặt lẻ loi dưới hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ, trống rỗng không có bạn cùng bàn. Hiện tại Lâm Kiến Lộc chân trước vừa đến, chân sau Tô Lâm Bồi liền dẫn vài người đem đồ đạc của lão đại bọn họ dọn tới đây, vô cùng thuận lý thành chương mà đặt bên cạnh cái bàn lẻ loi duy nhất của Diêm Hàn... Diêm Hàn "..." Tô Lâm Bồi phát hiện bạn cùng bàn của lão đại nhà mình thế mà là cậu, còn cả kinh to bự một trận, khó khăn lắm mới phản ứng lại được, lúc này cứ như bừng tỉnh đại ngộ mà "A" một tiếng. Một tiếng "A" này quá sâu sa, sau đó cậu ta lại nhìn nhìn Lâm Kiến Lộc, lại nhìn nhìn Diêm Hàn, biểu tình muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp, cuối cùng là để lại cho Lâm Kiến Lộc một ánh mắt vô cùng đau đớn, biểu tình phức tạp mà chạy đi. ...... Đúng vậy, chạy đi rồi. Không sai. Diêm Hàn cảm thấy càng thêm ngu người. "...!Bạn học Tiểu Tô bị làm sao vậy? Có tâm sự à?" "Ừ." Lâm Kiến Lộc lên tiếng, sau đó bắt đầu bình tĩnh dọn dẹp đồ đạc của mình. Đồ của hắn không nhiều lắm, trừ bỏ mấy quyển sách nhét trong ngăn bàn ra, thì còn có hai thùng giấy, bên trong ngay ngay ngắn ngắn mà bày biện toàn bộ gia sản của bạn học Lâm Kiến Lộc. Diêm Hàn mộng bức nhìn hắn mở thùng giấy ra, nhặt từng món hữu dụng ra đặt lên bàn, nhặt xong rồi thì ôm cái thùng giấy khác lên, thoạt nhìn là muốn cất vào phòng giữ đồ, lúc này Ôn Giác Vinh chân chó chạy tới "Anh Đại Lâm, cần em ôm giúp không?" Diêm Hàn bên cạnh:... Diêm Hàn kỳ ảo liếc Ôn Giác Vinh một cái, nhưng lại thấy Lâm Kiến Lộc lễ phép cười với Ôn Giác Vinh một cái, nói "Vậy làm phiền cậu."
Sau đó nhấc chân đi đến phòng giữ đồ. "Không có gì, không phiền toái, một chút cũng không phiền." Ôn Giác Vinh ôm một cái thùng giấy khác trên mặt đất lên, tung ta tung tăng mà đi theo, Diêm Hàn thì còn đang đứng ngây bên cửa số, cạn lời thật lâu. Lúc này thì chuông tan tiết vang lên, chính thức tới thời gian nghỉ ngơi, chủ nhiệm lớp vốn còn định tổ chức kỷ luật đành hoàn toàn từ bỏ, người bốn phía nói lảm nhảm còn không thèm kiêng nể. Đề tài đương nhiên vẫn quay chung quanh cậu cùng Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn nhìn những ánh mắt khác thường của người khác giành cho mình liền đoán được ngay. Nhưng cậu cũng không để ý. Hiện tại đầy đầu cậu đều là Lâm Kiến Lộc đã đến lớp mười bốn, còn là bạn cùng bàn của mình, sớm chiều ở chung...!Mình còn căng nổi hai tuần không?! Chỉ chốc lát sau Ôn Giác Vinh cùng Lâm Kiến Lộc liền trở lại. Hoặc là nói Ôn Giác Vinh có thiên phú giao tiếp vô cùng kỳ quái, đến Lâm Kiến Lộc cậu ta cũng thu phục được! Chỉ thấy hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không hiểu trước đó bọn họ đã nói cái gì rồi, cả người Ôn Giác Vinh đều nở hoa. "Ai da anh Đại Lâm tốt với người ta quá đi, ha ha ha!" Lâm Kiến Lộc biểu tình bình tĩnh "Không cần khách khí." Diêm Hàn "???" Lúc này đã sắp tới hàng sau của phòng học, Ôn Giác Vinh "Ha ha ha anh Nhan! Anh Lâm có nguyên bộ truyện tranh X, ảnh nói cuối tuần sau có thể cho em mượn xem! Ha ha ha ha!" Diêm Hàn:... Vừa rồi Diêm Hàn rời đi, Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du đều không được người chọn làm bạn cùng bàn, thành tích hai người bọn họ không sai biệt lắm, liền tự ghép nhóm, tự giác xuống hàng cuối ngồi. Hiện tại Ôn Giác Vinh ngồi cách bàn của Diêm Hàn bọn họ một lối đi nhỏ, tuy rằng anh Nhan của cậu ta ngồi ở bên trong, nhưng Ôn Giác Vinh thấy như vầy cũng tương đối hài lòng rồi. "Anh Nhan ơi, hôm nay em vui lắm á!" Ôn Giác Vinh nói liền một mông ngồi xuống, ép cái ghế phải kêu "kẽo kẹt" một cái. Diêm Hàn "..." Lúc Ôn Giác Vinh ngồi xuống, Lâm Kiến Lộc cũng đã ngồi ở vị trí của mình. Không gian trong phòng học hữu hạn, khoảng trống cuối phòng cũng không lớn, vóc người Lâm Kiến Lộc lại cao, nếu hắn muốn ngồi vào ghế phải kéo lưng ghế xuống đụng cả tường. Cứ như vậy, Diêm Hàn hoàn toàn bị nhốt ở giữa hắn và cái cửa sổ... "Cậu..." Diêm Hàn còn hơi không cam lòng, nhịn không được hỏi thử "Quyết định ngồi đây sao?" "Có vấn đề gì sao?" Sau khi ngồi xuống Lâm Kiến Lộc ngẩng cổ hỏi cậu. Ánh mặt trời đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của đối phương, hô hấp Diêm Hàn cứng lại, cậu muốn nói có vấn đề lắm! Vấn đề lớn lắm! Nhưng lời đến bên miệng, lại nói thế nào cũng không ra. —— Vừa mới quyết định sẽ bao dung đối phương, hết thảy bao gồm chỉ số thông minh siêu quần của người anh em này, bây giờ đã ghét bỏ hắn, Diêm Hàn cảm thấy như vậy là không được.
Lại nói Lâm Kiến Lộc tới lớp mười bốn cũng là thành tích cho phép, muốn đổi cũng không đổi được, dù cho không ngồi cùng bàn với cậu, thì cũng chả tránh được nhau, cái kế hoạch kiều mị kia không cần biết thế nào đều phải gác lại. ...... Lui một bước trời cao biển rộng, khỏi phải nói, chỉ cần nghĩ đến có thể bỏ cái kế hoạch kiều mị kia, Diêm Hàn không chỉ không thấy tiếc nuối, ngược lại còn thả lỏng một hơi. Cậu không phải người dễ dàng từ bỏ, nhưng cũng không phải người vì một việc không giá trị mà liều mạng đến cùng, khiến bản thân phải làm những chuyện vô ích. Dù sao lúc đầu chỉ muốn thử xem mà thôi, hiện tại sinh hoạt của cậu đã đi vào quỹ đạo, hoàn toàn có thể chờ đến nghỉ hè lại khởi động nhiệm vụ. Nghĩ như vậy, Diêm Hàn đột nhiên thông suốt. Đúng thế! Chỉ cần bỏ cái kế hoạch kia, Lâm Kiến Lộc liền giống Ôn Giác Vinh rồi, hoàn toàn thành anh em của cậu rồi! Lại nói tiếp, điểm số của tên này cao như vậy, bình thường ngồi chung với nhau, cậu có vấn đề gì cũng không cần ráng nữa, trực tiếp thỉnh giáo đại thần là được rồi! Còn có chính là Lâm Kiến Lộc vừa mới chuyển ban, Hóa Học Vật Lý Sinh Học hắn trước kia hẳn chưa đọc qua, dù có là người thông minh cũng phải có quá trình học tập chứ đúng không? Diêm Hàn không cảm thấy trình độ của mình có thể kèm cặp được hắn, nhưng hai người cùng nhau học tập vẫn được mà. Học tập vốn là quá trình vừa lâu dài vừa buồn tẻ, mà kết phường với học bá á... Ngay lúc ấy, trong lúc những người khác còn chưa biết gì, Diêm Hàn đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại. Cậu nói "Không có vấn đề gì, cậu cứ ngồi đây đi." "Ừm." Lâm Kiến Lộc lên tiếng, nói với cậu "Cảm ơn." Được cậu cho phép, đối phương liền bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Sau khi dọn hết đồ vật trên bàn vào ngăn bàn, động tác Lâm Kiến Lộc rất nhanh nhẹn, cũng rất có tiết tấu. Sau đó Diêm Hàn liền thấy hắn lấy từ trong bàn học của mình ra một tấm...!vải được gấp chỉnh tề? Thoạt nhìn giống như một tấm khăn trải bàn. Ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng của Lâm Kiến Lộc nhanh nhẹn trải tấm khăn trải bản ra, tinh tế mà xếp lên bàn của mình. Khỏi phải nói, tấm khăn trải bàn này còn đáng yêu chán. Trải xong, Lâm Kiến Lộc bắt đầu sửa sang lại đồ đạc trên bàn học, Diêm Hàn nhìn thấy họa tiết trên khăn trải bàn chính là một con hươu cao cổ hoạt hình để mông trần. Cậu cuối đầu nhìn đống sách vở bị mình bạo lực nhét vào ngăn bàn, bởi vì xếp không chỉnh tề mà sắp tràn ra ngoài tới nơi, còn có một xấp thật dày bài thi cùng sách luyện tập nằm trên mặt bàn, đột nhiên cảm thấy ngay một khắc đó, kế hoạch kiều mị kia cũng đã bị tuyên bố bỏ dở rồi. Tác giả có lời muốn nói: Mấy năm sau, khi đã nhận hết các loại phần thưởng, chỉ còn một cái rương kho báu của kế hoạch kiều mị, anh Diêm lạnh lùng nói với học bá: Em muốn ở riêng với anh!...!21 ngày!.