Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

50: Chương 51


trước sau


Lôi kiếp của Giang An Lan đến quá đột ngột khiến ai cũng ngỡ ngàng, ngay cả chính bản thân cậu cũng không ngờ đến.

Ngọc Cảnh ngự kiếm bay tới để xem xét tình hình, “Các đệ sao vậy? Thiếu tông chủ phải độ kiếp sao?”
“Ừm, sau khi Lan Lan xem tông chủ độ kiếp đã đột phá nên mới có lôi kiếp.” Yến Trì trả lời thay Giang An Lan, “Làm phiền Ngọc Cảnh sư huynh dẫn các tu sĩ đang trong phạm vi ảnh hưởng của lôi kiếp đi ra khỏi đây, mây sét sắp thành hình rồi.

Ta sẽ ở cạnh Lan Lan nên mọi người không cần lo lắng.”
“Được, ta sẽ lập tức dặn các đệ tử phong tỏa chỗ này, các đệ phải cẩn thận đó.” Ngọc Cảnh gật đầu rồi lấy một pháp bảo ra khỏi túi Càn Khôn, “Ta không nghĩ các đệ lại bất ngờ độ kiếp nên ta chỉ mang theo một cái pháp bảo cực phẩm, các đệ cầm để dùng tạm đi..”
“Không cần, Ngọc Cảnh sư huynh cứ giữ lại cho mình.

Chỉ là lôi kiếp của Phân Nguyên Kỳ thôi, không có gì nguy hiểm đâu.” Sau khi Yến Trì lấy được phần sau của công pháp《 Ẩn Long Quyết 》 ở đảo Cực Hải thì dù cho phải đối mặt với lôi kiếp của hai, y cũng có thể xử lý một cách dễ dàng.

Huống chi bây giờ trong tay y còn có túi Càn Khôn của Nhan Thu Hòe.

Ngọc Cảnh thấy hai người thật sự không cần thì đã lấy pháp bảo về.

Sau khi dặn hai người phải cẩn thận thì hắn cũng vội đi sắp xếp các đệ tử khác để phong tỏa nơi này.

Chỉ một lát sau, trong phạm vi ảnh hưởng của lôi kiếp chỉ còn lại mình Yến Trì và Giang An Lan.

Tuy rằng chỉ là lôi kiếp của Phân Nguyên Kỳ nhưng mây sét trên đầu hai người lại tương đương với mây sét khi nãy của hai người Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm.

Mấy người đứng xem từ nãy đến giờ đều lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là lôi kiếp của Phân Nguyên Kỳ nhưng lại mang dáng vẻ của thiên kiếp? Nhưng điều làm mọi người càng thêm kinh ngạc đó là tia sét đang gào thét giữa những đám mây đen kia lại có màu bạc.

Mọi người đều biết sự đáng sợ của tia sét bạc này, nó mạnh gấp mấy lần so với tia sét màu tím khi nãy.

Chỉ mới là lôi kiếp của Phân Nguyên Kỳ mà đã có tia sét bạc, nếu như tới lôi kiếp của Độ Kiếp Kỳ thì sẽ ra sao nữa đây?
Khi mọi người còn đang bàn luận rôm rả thì tia sét thứ nhất đã giáng xuống.

Nhưng điều bất ngờ là hai người kia không hề động đậy, con rồng bạc cứ thế mà lao thẳng về phía hai người nhưng khi đến gần họ nó lại biến mất một cách đột ngột giống như chưa từng xuất hiện, chỉ thấy vài sợi tóc bay bay chứng tỏ vừa có một sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng vào lá chắn trước mặt hai người mà thôi.

Trực tiếp đối đầu với sét bạc, hai người này là thứ quái vật gì vậy? Hay là có khi nào quần áo trên người họ là pháp bảo cực phẩm không?

Trong lúc mọi người đang khiếp sợ thì từng tia sét bạc vẫn không ngừng lao thẳng về phía hai người nhưng nó không thể làm gì hai người kia.

Từng tiếng đùng đùng của tia sét vang lên một cách rõ ràng cộng với tiếng gió rít tạo thành một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Tia sét bạc càng ngày càng lớn, uy lực cũng mạnh hơn so với lúc đầu, rốt cuộc thì Giang An Lan cũng hành động, cậu xoay tay nắm chặt lấy Hắc Kiểu, khi con rồng bạc vừa lao xuống thì cậu đã nhanh chóng ra một chiêu, đường kiếm xinh đẹp chém nát tia sét làm nó vỡ vụn.

Cậu lại vung kiếm lên một lần nữa rồi lại chém đứt một tia sét khác, một nửa còn lại của tia sét rơi thẳng xuống đất tạo thành một cái hố to.

Dường như mây sét trên bầu trời cũng hiểu rằng nó không thể làm gì hai người, nó cực kỳ tức giận mà phát ra một tiếng sấm thật lớn.

Lôi kiếp không có chút lực uy hiếp nào đối với Yến Trì và Giang An Lan, tu vi của Yến Trì đã ở Đại Thừa Kỳ nên chút sét bạc này chẳng thể làm gì được y.

Còn Giang An Lan thì đang mặc pháp bảo phòng thủ cực phẩm, với pháp bảo này thì dù là một kích toàn lực của Yến Trì cũng không thể làm gì được cậu.

Chính vì thế mà khi đối mặt với sét bạc thì hai người cũng không thể bị thương.

Yến Trì ngẩng đầu nhìn đám mây sét trên đầu đang dần nhỏ lại, y quay đầu: “Lan Lan, tiếp theo sẽ tới tâm ma kiếp.

Nhớ ngưng thần tĩnh khí, giữ vững tâm trí không để tâm ma mê hoặc.”
Không chờ Giang An Lan trả lời thì bóng đen đã che phủ cả người Yến Trì, mọi thứ xung quanh đều bị một màn đen che khuất nên không thể nhìn được gì.

Tâm ma kiếp tới rồi nhưng Yến Trì cũng không hề lo sợ thậm chí y còn rất rảnh rỗi mà nhớ lại xem đời trước y đã thấy gì trong tâm ma kiếp?
Hình như y thấy được y có một gia đình rất hạnh phúc ở Phàm Nhân giới, có cha yêu thương và có một người mẹ dịu dàng, có gia đình hòa thuận, yên vui.

Sau đó y đã trải qua cả một đời bình yên ở Phàm Nhân giới.

Tâm ma đã xây dựng một viễn cảnh vô cùng tốt đẹp nhưng y đã nhanh chóng tỉnh táo lại, y chỉ khát cầu một thứ duy nhất chính là sức mạnh, nếu như ở Phàm Nhân giới thì làm sao y có thể có được nó.

Không biết lần này y sẽ thấy gì trong tâm ma kiếp? Yến Trì kiên nhẫn chờ đợi nhưng xung quanh lại có vẻ chẳng thay đổi gì, thật là kỳ lạ.

Rất lâu sau trong không gian yên tĩnh này bỗng vang lên một tiếng nói, “Đáng lẽ ra ngươi phải biến mất khỏi cõi đời này nhưng ngươi lại trộm để có thêm một đời nữa.


Vì số mệnh của ngươi thay đổi nên đã dẫn đến sự xáo trộn trời đất, đảo lộn âm dương làm cho tà ma hoành hành, tàn sát bừa bãi khiến cho chúng sinh phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng...!Tất cả những điều này đều do ngươi gây ra.” Giọng nói kia dừng một chút sau đó lại tiếp tục nói, “Ngươi chính là kẻ có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, trong tay ngươi dính vô số máu tươi nên không thể nhận được sự tha thứ của trời đất.

Vốn dĩ ngươi phải chịu hồn phi phách tán nhưng lại sống đến bây giờ.

Trong lòng ngươi không hề có sự thương xót chúng sinh, ngươi bạc tình bạc nghĩa.

Người như ngươi sao có thể ở bên cạnh người mang mệnh Thiên Tử được đây?”
Yến Trì nghe từng câu chửi rủa của tiếng nói kia nhưng lại không hề tức giận mà ngược lại ý cười nơi khóe miệng y lại càng lúc càng lớn.

Y liếc mắt, trong giọng nói tràn ngập vẻ trào phúng: “Vây thì sao, chúng sinh trong thiên hạ thì liên quan gì đến ta? Ta là người như thế nào thì cũng đâu quan hệ gì đến ngươi.

Chẳng qua là bây giờ ngươi không thể làm gì được ta nên mới phải mắng chửi để giải tỏa chút thôi thôi.”
“Ngươi! Người mang mệnh Thiên Tử chính là người nắm giữ vận mệnh của chúng sinh, trời đất giao cho cậu ấy vận mệnh này vì muốn cậu ấy cứu vớt chúng sinh, tạo phúc cho muôn loài.

Vậy mà con người ti tiện như ngươi lại cướp lấy tất cả để thỏa sức hưởng thụ.”
“Nếu là thứ của cậu ấy thì phải do cậu ấy quyết định.

Là chúa cứu thế theo lời ngươi hay là một kẻ si tình thì đều do cậu ấy lựa chọn.” Yến Trì vặn ngón tay của mình, trên mặt y đã hiện vẻ mất kiên nhẫn.

“Ta không có tâm trạng để tranh luận phải trái đúng sai với ngươi.” Yến Trì ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, dường như ánh mắt sắc bén của y đã xuyên qua lớp màn đen tăm tối để nhìn thấy kẻ đang ẩn nấp phía sau, đó chính là kẻ được gọi là Thiên Đạo, “Giang An Lan yêu ta, cậu ấy nguyện ý dâng tất cả mọi thứ lên cho ta.

Mà ta cũng nguyện ý nhận hết những gì mà cậu ấy dâng lên, như vậy từ đây Giang An Lan chính là vật sở hữu của Yến Trì ta.

Khắp thế gian này, người duy nhất có thể khống chế tình cảm, suy nghĩ, hành động của cậu ấy chỉ có thể là ta, bất kể kẻ nào có ý đồ với đồ vật của ta thì phải xem ta có đồng ý không đã.”
“Hôm nay ngươi mượn tâm ma kiếp để tới tìm ta đã chứng minh những gì ta nghĩ là đúng.” Đôi tay của Yến Trì hơi động đậy thì linh lực ở quanh thân y đã tạo thành một cơn gió, “Từ lúc Lan Lan sửa mệnh cho ta thì ta đã không còn nằm trong sự sắp đặt của thiên mệnh nữa rồi.

Nói cách khác cái gọi là Thiên Đạo khống chế vận mệnh căn bản không thể nào kiểm soát được ta nếu không thì ngươi đã không nhập vào một cái tâm ma kiếp cỏn con này để nói chuyện cùng ta.”
“Vừa nãy ta đang vui nên mới kiên nhẫn nghe ngươi nói nhảm nhưng bây gì thì ta mệt rồi, ngươi mau lăn đi!” Yến Trì bỗng nhiên nắm tay lại, linh lực của y lập tức tràn ngập cả không gian, linh lực giằng xé liên tục khiến cho không gian này nứt toác ra rồi từ từ vỡ vụn giống như đồ sứ bị bể.


Không gian tăm tối biến mất, y vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt đầy lo lắng của Tiểu Kiếm Tu nhà mình.

Cậu tiến lên đỡ lấy cánh tay của Yến Trì, “A Trì thấy thế nào rồi?”
“Không sao, chỉ là nói nhiều hơn mấy câu mà thôi.” Yến Trì cười nhẹ, y nhìn thử tu vi của Giang An Lan, cậu đã thành công đột phá đến Hóa Thần kỳ.

“Tâm ma của Lan Lan không làm khó gì Lan Lan sao?” Yến Trì có chút tò mò không biết tâm ma của Giang An Lan là gì?
“Chỉ là một chút việc không vui mà thôi, có một giọng nói cứ luôn nói xấu A Trì, ta giận quá nên đã trực tiếp phá nát tâm ma để ra đây.” Giang An Lan nói đến tâm ma của mình là lại nhíu mày.

Lúc ấy giọng nói kia cứ lải nhải bên tai cậu thậm chí nó còn thuyết phục cậu phải giết Yến Trì.

“Haha……” Yến Trì không nhịn được cười, hèn chi vừa nãy khi nói chuyện với y giọng của Thiên Đạo lại tức tối đến như vậy, chắc chắn là bị Tiểu Kiếm Tu của y cho “ăn bơ” nên mới qua tìm y.

Yến Trì nhìn xung quanh, “Phụ thân của Lan Lan đâu?”
“Khi ta vừa độ kiếp xong thì phụ thân, cha và tông chủ của các tông môn khác đã đi vào phòng họp để thảo luận về đại hội kháng ma.” Giang An Lan trả lời, “Vì ta đã là tu sĩ Hóa Thần Kỳ nên phụ thân dặn ta cũng phải đi.

Nhưng ta lo lắng cho A Trì nên ta ở lại đây chờ.”
“Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi.” Yến Trì nói.

Sau đó y để yên cho Giang An Lan ôm lấy y để đậy ngự kiếm bay đến phòng họp.

Khi Yến Trì và Giang An Lan bước vào phòng họp, mọi người bên trong đang bàn luận vô cùng sôi nổi.

Họ dừng lại một chút khi thấy hai người tiến vào nhưng sau đó lại tiếp tục.

Giang Vân Lê ngồi ở vị trí cao nhất còn Giang Hiển Chiêm thì đứng ở bên cạnh hắn, khi hắn nhìn thấy hai người tới thì cố ý chừa ra một chỗ bên cạnh.

“Yêu ma xâm chiếm là đại họa của nhân gian.

Chuyện lớn thế này sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Hơn nữa vị ở ảo cảnh Cực Hải kia đã là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, nếu như có sự trợ giúp của vị đó thì chuyện kháng ma sẽ càng thêm dễ dàng.”
“Chắc chắn là tu sĩ lánh đời sẽ không muốn lo chuyện của nhân gian, trước đó vị kia đã tha mạng cho các ngươi một lần vậy mà lần này còn muốn nhờ cậy người ta sao?”
“Sao lại kêu là nhờ cậy? Toàn bộ Tu chân giới chỉ có duy nhất một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, bây giờ đang trong giờ phút sinh tử thế này thì người đó phải xung phong để làm gương cho mọi người chứ!”
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì sao ngươi không đến ảo cảnh Cực Hải để mời đi?”
Yến Trì gối đầu lên đùi Giang An Lan, y giơ ngón tay nghịch những lọn tóc rũ xuống của Tiểu Kiếm Tu, y không hề quan tâm họ đang nói gì, không hề có chút tự giác nào của việc mình là trung tâm của cuộc tranh luận.

“Giang tông chủ, bây giờ ngoại trừ vị kia thì ngài chính là tu sĩ mạng nhất Tu Chân giới, đại hội kháng ma cũng do ngài tổ chức thì không biết ngài nghĩ sao về việc này?”
Giang Vân Lê vẫn luôn chú ý đến con trai của mình, hắn nhìn con trai dung túng, cưng chiều Yến Trì mà trong lòng không nhịn được phải chửi cái tên “lam nhan họa thủy” kia.


Sau khi nghe mọi người đẩy vấn đề này về phía mình, hắn nhìn về phía các vị trưởng lão đang tranh luận dữ dội với nhau, cái gì mà tu sĩ Đại Thừa Kỳ ở ảo cảnh Cực Hải chứ, còn không phải là cái tên đang nằm trên đùi con trai hắn sao?
Giang Vân Lê vẫn giữ một gương mặt vô cảm như cũ, hắn nhìn về phía Yến Trì rồi quyết định quăng vấn đề này cho y: “Tiểu Trì thấy thế nào?”
Yến Trì chẳng thèm nhấc mắt lên nhìn mà chỉ tùy tiện lắc lắc tay: “Lan Lan ở đâu thì ta ở đó, còn lại thì ta không có hứng thú.”
Mọi người ở đây ai cũng biết vị đạo lữ này của Giang thiếu tông chủ nhìn có vẻ mảnh mai nhưng thực ra lại không phải như vậy.

Vừa rồi y còn dám độ kiếp cùng Giang An Lan nên chắc chắn y không phải là một con người đơn giản.

Huống chi y vừa có Thượng Dương thân thể lại vừa có Thiên Linh căn, dù cho y có lười biếng nhưng với thiên phú này thì chuyện tu luyện cũng dễ giống như ăn bánh uống nước mà thôi.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là chuyện Giang thiếu tông chủ rất nghe lời y, dù cho vị đạo lữ xinh đẹp này có thật sự yếu đuối thì Giang thiếu tông chủ cũng không để y chịu chút uất ức nào.

“Các vị, ta cho rằng việc quan trọng nhất lúc này là quét sạch yêu ma ra khỏi Phàm Nhân giới.” Người vừa nói chính là các chủ của Thiên Cơ Các- Thiên Thu Tử.

Nhìn phản ứng của Giang Vân Lê và Yến Trì thì hắn cũng đoán được tu sĩ gây náo loạn ở ảo cảnh Cực Hải kia chính là Yến Trì.

Tuy rằng hắn không thích Yến Trì nhưng nếu thân phận của Yến Trì bị bại lộ thì sẽ mang đến phiền phức cho Giang An Lan.

Hắn có duyên với người mang mệnh Thiên Tử chắc chắn không thể vạch trần Yến Trì nên vội vàng chuyển sang đề tài khác.

“Đa số người ở Phàm Nhân Giới là người thường, căn bản không thể nào đối kháng với yêu ma được, chắc chắn họ đang chờ tu sĩ đến để trảm yêu trừ ma.”
“Các chủ nói rất đúng.” Giang Hiển Chiêm tiếp lời, hắn nhìn xuống chỗ các tu sĩ, “Tuy rằng yêu ma chưa tiến vào Tu Chân giới nhưng tình hình của Phàm Nhân giới lại đang rất nguy hiểm cho nên chuyện quan trọng nhất lúc này là phải có tu sĩ đi tiêu diệt yêu ma.”
“Giang Kiếm Tôn nói đúng, Cố gia của ta sẽ lập tức dẫn người đến Phàm Nhân giới để diệt trừ yêu ma.” Gia chủ của Cố gia- Cố Văn Lâm là người lên tiếng đầu tiên.

Bởi vì quan hệ của Yến Trì và Xích Dương Tông cũng bởi vì Cố Văn Lâm luôn muốn bồi thường cho Yến Trì nên quan hệ của Cố gia và Xích Dương Tông cũng ngày càng tốt hơn.

“Các đệ tử Ngọc Tự Bối sẽ do Ngọc Cảnh dẫn đội để theo hỗ trợ đội của Cố gia.” Giang Vân Lê gật đầu sắp xếp.

Người của tông môn khác sau khi nghe Giang Vân Lê nói xong cũng nhanh chóng quyết định phái đệ tử đi theo đến Phàm Nhân Giới chém yêu trừ ma.

“Thiên Thu Tử các hạ, không biết ngươi có biết tại sao yêu ma chỉ xâm chiếm Phàm Nhân giới mà không đến Tu Chân giới không?” Giang Vân Lê hỏi vấn đề mấu chốt.

Thiên Thu Tử lắc đầu, “Quẻ bói chỉ tính được đại trận Huyết Ma sau khi trải qua ngàn năm đã bắt đầu mất tác dụng nên yêu ma đã thoát ra và xâm nhập vào nhân gian.

Nhưng cụ thể vì sao chỉ xuất hiện ở Phàm Nhân giới thì ta không biết.”
“Vậy thì Lan Nhi và Tiểu Trì hãy đi tới đại trận Huyết Ma để điều tra việc này.” Giang Vân Lê nhìn về phía con trai của mình, sau khi thấy cậu gật đầu thì hắn lại nhìn xung quanh, “Còn các vị khác thì hãy theo ta đến biên giới của Tu Chân giới để tìm cách phong ấn khe nứt của Yêu Ma giới, tránh việc yêu ma mặc sức hoành hành giống như ngàn năm trước.”.




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây