Bà Xã, Hãy Đợi Anh

15: Ghen


trước sau

Khúc Trì Nghiêu thấy muốn xuống xe, đầu óc nóng lên,duỗi tay bắt lấy tay, giọng điệu luôn luôn trầm ổn mang theo tia xác định: “Tiểu Cảnh, chúng ta cùng sống với nhau.”

Nghe vậy, Trương Cảnh quay đầu tươi sáng cười cái: “Khúc Trì Nghiêu, em phải và vật của, lúc vui kéo qua trêu chọc vài cái, lúc vui vứt bỏ, chỉ có ba chữ, KHẢ, NĂNG”

Khúc Trì Nghiêu lên tiếng.

xong, như trút được gánh nặng, nhìn vẻ mặt, rút tay của mình về, xoay người lên lầu. Từ lúc gặp lại, lòng vẫn thổn thức, phản ứng chậm nhưng vẫn may là vẫn quá khờ.

Nếu ngay từ đầu việc thay chăm sóc Tiểu Hằng, làm cho đồng nghiệp bàn tán, cho đó là cái bẫy nhưng việc xảy ra đêm qua, vẫn ngu xuẩn tin tưởng nguwofi muốn đùa giỡn mình.

Mới đầu lúc ở trong đồn cảnh sát suy nghĩ cẩn thận, phải là lay động, về sau cảm thấy như vậy cũng tốt.

Coi như vội vả tìm người đề gả, người đó cũng phải là Khúc Trì Nghiêu, càng nghĩ càng hiểu.

Trương Cảnh dù điều kiện có kém cũng có tự tôn.Nếu như muốn gọi là đến, muốn đuổi là, muốn tìm bảo mẫu cho con tìm nhầm người rồi. nghĩ hết tới hai, hết hai twois ba, như vậy so với con rùa rụt cổ có gì khác nhau.

Là của thể mất, phải là của có cầu xin cũng có được. Đứng ở của sổ phòng khách nhìn bóng xe dần mất, Trương Cảnh khẽ thở dài, tất cả trở về điểm xuất phát, như vậy a là tốt nhất.

Sau khi Khúc Trì Nghiêu về đến nhà, Tiểu Hằng tự mình tắm rửa lên lầu ngủ, lần đầu tiên coi Tiểu Hằng mà lên sân thượng. Cởi áo khoát, cầm trong tử ra chai rượu đỏ, sau khi mở nắp, rót ra ly, từu từ uống.

đến sân phơi, gió mùa hè thổi mát mặt, có cái lạnh se se, cũng thổi nỗi chạnh lòng của bản thân.

Vốn tưởng rằng hai người sau khi phát sinh quan hệ tiến thêm bước nữa, ai ngờ nhóc Trương Cảnh này sau khi phát sinh quan hệ với phản ứng đầu tiên lại thầm muốn chạy, cầu phải chịu trách nhiệm, được, vậy tự mình, bản thân muốn chịu trách nhiệm với.

Vấn đề là ở chỗ này, biết chính mình biểu đạt có vấn đề, vẫn là nhóc Trương Cảnh này hiểu sai ý, có bao giờ qua muốn chịu trách nhiệm là vì muốn có bảo mẫu lâu dài cho Tiểu Hằng đâu.

Cảm thấy bực bội, trải qua bực bội bất lực.

Nếu núi tìm đến ta, ta tìm núi vậy.

Cũng lúc này tại phía xa nơi thành thị, Trương Cảnh bị trinh linh- chuyên gia tình nghiêm khắc tra hỏi.

“Ôi chao, nhìn ra cậu nhanh nhẹn, đem người ta lên giường rồi,” Trình Linh ngồi ôm gối, bộ dạng mặt mũi tràn đầy mơ mộng, hận chính mình thể nằm người.

“Trình đại tiểu thư, xin cậu hãy xem lại lời của mình, là thượng tớ, chứ phải là tớ thượng.” Trương Cảnh lấy tay nâng trán, nghiêm chỉnh chỉnh sửa lời sai chí mạng.

Trình Linh vui hớn hở cười gian: “ khác nhau mấy, dù sao ai thượng ai cũng là cùng ngủ giấc. Bất quá, cậu về sau làm sao bây giờ.”

Trương Cảnh vùi đầu vào trong gối ôm, ngâm: “trước hết nghĩ cách đem Thái Thục Linh chữa lành bệnh, ta tiếp nghĩ làm thế nào.”

“Được, chị cậu tìm người giúp cậu tìm Thái Thục Linh đến cho cậu.”

Trương Cảnh cười cười, bạn bè thiếu, nhưng có hai người hiểu mình là hạnh phúc.

cần Trình Linh giúp cố, ngày hôm sau Trương Cảnh đến bệnh viện lặp tức đem hồ sơ của Thái Thục Linh ra xem, đồng nghiệp bệnh viện cũng biết việc phát sinh ngày hôm qua, cũng mang ánh mắt thương cảm nhìn.

Là người bác sĩ, sợ nhất là cố trong chữa bệnh, thfi uy tín cả nữa đời tích lũy đều biến sạch, nặng chân bước vào ngục giam ruốc cuộc ra được.

Cũng may Thái Thục Linh giống của mình, cái gì cũng áp dụng bạo lực với, lại tới có chút sợ, mình lẻ loi đến nhà Thái Thục Linh gặp măt. Trương Cảnh chưa từng làm mẹ, nhưng cũng hiểu nỗi đau của người phụ nữ mất thiên chức sinh đẻ. cho nên mới đàu cho dù Thái Thục Linh với những lời độc ác, cũng cãi lại. chỉ là nhìn mắng xong, khóc xong đảm bảo chữa lành cho.

Khoảng thời gian tiếp theo, Thái Thục Linh đều được chồng đều đặn mang đến trị liệu. Trương Cảnh cho làm kiểm tra, thầm thở ra hơi, có bị nặng như lời. Chỉ là phía bênh phải giọt nước ống dẫn trứng, có có thể chữa.

“ cảm ơn, Trương bác sĩ.” Tình hình càng ngày càng chuyển biến tốt, Thái Thục Linh là cảm kích từ trong tâm lòng cảm ơn Trương Cảnh, đồng thời vì của mình làm chuyện đáng hổ thẹn.

“ có gì, đây là việc tôi nên làm.” Trương Cảnh cười với, khích lệ: “chỉ cần có thể kiên trì, rất nhanh có thể sinh em bé.”

Ngay lúc này, chuông điện thoại vang lên, Trương Cảnh cười cười xin lỗi, cởi bao tay, lấy điện thaoij từ trong áo khoát ra nghe.

Trương Cảnh cho rằng còn hi vọng chỗ mai mối hôn nhân, nhưng hôm nay người ta báo có ứng viên nam vừa độ tuổi, cùng điều kiện tương xứng, hẹn tối thứ bay đến khách sạn đỉnh hồ gặp mặt.

Hiễn nhiên Thái Thục Linh ở đối diện nghe được giọng trong điện thoại, trong lòng bát quái nghĩ:”Trương Bác sĩ vẫn chưa kết hôn sao.?”

Cùng là hai mươi tám tuổi, Thái Thục Linh người ta kết hôn nhiều năm, lại chưa có tin tức gì, Trương Cảnh có chút thẹn thùng: “vẫn còn độc thân.”

“ Tôi có người họ hàng cùng Trương bác sĩ rất xứng đôi, khi nào giới thiệu cho được?” đại thể phụ nữ kết hôn đều có tâm làm bà mối, sẵn Trương Cảnh sắp tan làm có việc gì bận, Thái Thục Linh liền ca ngợi họ của hết lời.

Trương Cảnh bị làm cho lung túng thôi, cuối cùng cũng may có nguyễn dung tìm có việc mới thoát được.

Tối thứ bảy, Trương Cảnh rửa mặt chuẩn bị tốt phen, đem cái váy màu cam mới mua lâu ra mặc, thân hình thon thả ra, mặt cũng trang điểm gì, chỉ bôi chút son nước, da mặt trắng sẵn như miếng đậu phụ non.

Đỉnh hồ là khách sạn nhất nhì thành phố, nếu người hẹn có thành ý, đến cũng nên có thành ý.

vào khách sạn, tầng ba, ghế lô. Còn chưa chờ đẩy cửa, có người kéo ra “Là trương tiểu thư pahir ạ?”

Trương Cảnh sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn đến dung mạo người đàn ông, lại ngẩng ngơ, năm nay alf có số đào hoa mà.

xác định hỏi tiếng: “ Là Đường tiên sinh phải?”

Người đàn ông mỉm cười gật đầu.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Trương Cảnh vẫn thể khống chế mình nhìn người đàn ông đó, đây là lần đầu tiên trong cuộc sông bình thường gặp người như minh tinh vậy, nhưng so vwois minh tinh còn có khí chất nhã nhặn.

Neus lấy cảnh sắc để hình dung đối phương, người đàn ông này như nước Tây Hồ, ôn nhu nhưng nhu ( nhã nhặn mưu mô), còn Khúc Trì Nghiêu như núi Thái sơn, ổn mà trương( trầm ổn phô trương) mỗi người mỗi vẻ khí khác khác lạ.

Trương Cảnh lắc lắc đầu, muốn đem người nghĩ trong đầu vứt ra ngoài, tại sao lại nghĩ đến chứ

Theo tài liệu chỗ môi giới hôn nhân, Đường Duệ, ba mươi hai tuổi, tổng giám đốc maketting tập đoàn Cao Thịnh, gia cảnh giàu có. Người thế nayfm dù thế nào cũng là hàng đắt giá, đên lượt a.

Trương Cảnh áp dụng nguyên tắc, xác định hỏi đối phương: “Đường tiên sinh, xem qua tư liệu của tôi chưa?”

“Trương Cảnh, nữ, hai mươi tám tuổi, đại học H, bác sĩ chính khóa sản, thành viên gia đình gồm cha mẹ và em trai ” Đường Duệ nhìn: “tôi có đúng?”

Quá đúng, giống như hồ sơ đăng kí, sai chữ. Bất quá đoán chừng chỗ mua giới qua hoàng cảnh của gia đình. Theo kinh nghiệm gặp mặt của, đàn ông sau khi biết hoàng cảnh gia đình đều muốn cùng lui tới. Trương Cảnh lại nghĩ để hai bênh qua lại rồi mới biết điều này.

Thông suốt suy nghĩ, cũng liền ra: “ ba của tôi nằm ở ICU năm ít nhất mười lăm vạn, mẹ của tôi cũng ở nhà.”

“Ồ”

Trương Cảnh thấy thần sắc thay đổi, liền thẳng thắng: “em trai tôi sắp kết hôn, ccafn lấy phòng sửa chữa.”

“A”

Trương Cảnh thấy mặt cũng đỏi sắc, cuối cùng ném ra câu: “”Nhà tôi điều kiện kinh tế tốt, trắng ra là nghèo”

Đột nhiên đối phương phát ra tiếng cười khúc khích: “Trương tiểu thư xong chưa.”

“Tôi có ý định lừa ” Trương Cảnh nghĩ cũng có chút hối hận, người đàn ông có điều kiện như vậy thường dễ gặp,bữa cơm này đoán cũng ít tiền, nghĩ nhưu vậy, lại cảm thấy đáng giá, cùng lắm thfi cùng AA ( share 50:50)

“Tôi xem ra bữa cơm này nên AA, tôi có việc phải trước” xong đứng dậy, kéo cái ghế ra, mẹ còn chờ về bàn bạc khách mời hôn lễ.

Đối phương quen thuộc cũng đứng lên, vòng qua cái bàn, đến bên người: “ là thành, bữa cơm cũng kết thúc, chúng ta cùng nhau, tôi tiễn.”

Trương Cảnh thầm than hăn là người lịch, cũng rối rắm xem bữa ăn này đáng giá bao nhiêu tiền, cũng đủ cho cha nằm phòng CIU mấy ngày.

Hành lang rất dài, tường treo mấy tấm tranh thêu, vùa nhìn biết giá cả xa xỉ, lại nghĩ đến giá tiền của bữa cơm, Trương Cảnh nghĩ, quán rượu này có trêu đầy bức tranh như vậy cũng được.

Hành lang ra vài đôi giày nam nhân tới.

Trương Cảnh trừng măt nhìn, xác định mình nhìn nhầm, cái người đối diện là người cả khoảng thời gian rồi gặp Khúc Trì Nghiêu, có thể hy vọng mình chính là nhìn lầm người rồi,chính có dự cảm xấu, bởi vì đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy, đnag hướng tới. Bộ dạng nghịch sáng, long mi rậm che mắt con ngươi, vẻ mặt mơ hồ.

Khúc Trì Nghiêu tới trước mặt, cúi xuống tai, giọng trầm thấp mang ba phần sủng ái: “Tiểu Cảnh, mới vài ngày gặp em lại ra ngoài chạy loạn rồi, Tiểu Hằng ở bên cạnh nên em thấy buồn chán phải?”

là thấp giọng nhưng đủ để người bên cạnh nghe thấy.

Phía sau là người đàn ông mang tây trang hwuongs mắt nhìn sang dò xét, kể kar người đứng bên bất động Đường Duệ cũng bất định nhìn xem.

Khúc Trì Nghiêu đứng thẳng người, xoa xoa tóc khẽ thở dài: “ Tiểu Cảnh, bà nội hai ngày nay vẫn nhắc em sao lâu rồi qua thăm bà đấy.”

có chút tỉnh mộng, hơn mười năm có gặp qua vợ tư lệnh, tại sao gần đay lại đến? bất an nhìn Đường Duệ bên cạnh giải thích: “Tôi có”

Đường Duệ nở nụ cười, bất quá cười cũng nhưu.

Khúc Trì Nghiêu nhìn hai người cái, rồi: “Tiểu Cảnh, em đây là cần gì chứ,nếu có cùng giận dỗi cũng nên nháo như vậy.”

Trương Cảnh bị người này chặn miệng thể giải thích được làm bức cho điên rồi, hét lớn tiếng: “Khúc Trì Nghiêu, là đồ điên.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây