Lâm Tử Nhiên cười gian xảo, anh An Thần như vậy mà cũng giống người bình thường ăn dấm chua vô cớ a.
Lâm Tử Nịnh cắn răng, cô thật không hiểu, người như Tô Thiển tại sao lại được người đàn ông đó chăm sóc như vậy!!!
Ở bên trong biệt thự, Nhiễm Mạn say sưa gặm đồ nướng ngon lành do Tô Thiển mang về, vẫn không quên hủy đi ánh mắt tán dương: "Phụ nữ đã có chồng, coi như cậu còn có lương tâm, đi ra ngoài hẹn hò còn có thể nhớ tới tớ.".
Tô Thiển cắn một miếng táo lớn, nhai bẹp bẹp vang dội: "Dù sao so một ả hủ nữ vẫn tốt hơn, có hẹn với trai đẹp liền để tớ một mình ở trường học, thật sự là không thể không khiến tớ khinh thường cậu.".
Đem hột táo ném vào thùng rác, Tô Thiển đứng lên: "Cậu từ từ ăn, tớ trở về bồi dưỡng tình cảm một chút, tranh thủ sớm đoạt lại quyền chủ động.".
Nhiễm Mạn đầu còn chôn trong đống đồ nướng, đưa tay ra thế OK, đi đi đi đi...
Trong phòng ngủ, An Thần vẫn còn đang làm việc với đống sổ sách thương vụ, liếc thấy Tô Thiển đi vào, vội để máy tính xuống đi tới ôm lấy cô.
"Bảo bối, em còn chịu trở lại nha?".
Tô Thiển bỏ tay ra, nghịch ngợm le lưỡi một cái: "Làm tổng giám đốc cũng muốn tan việc đúng giờ lắm nha, nếu không sẽ làm cho người ta cho là hiệu suất làm việc bị thấp xuống.".
An Thần ngẩn người, ngay sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười nhẹ: "Hiểu!".
Tắt máy tính, An Thần xoay người nhào qua Tô Thiển đang ngồi bên giường.
"Bảo bối, em đã lâu không có thỏa mãn anh!". Cởi nút áo Tô Thiển, NGAO...OOO một ngụm cắn trên cái cổ tuyết trắng của cô.
Chân mày Tô Thiển nhăn lại thật sâu, một đôi tay chống đỡ đầu của anh ngăn anh lộn xộn: "Đừng làm rộn, đi tắm trước.".
"Vận động xong rồi lại tắm!". Mỹ nhân trong ngực, làm sao còn tâm trí đi tắm.
Tô Thiển thả tay xuống, khẽ rũ mi mắt xuống, không nhìn đến người đang sờ soạng gặm cô như sói đói, đưa tay sờ soạng “áo mưa” trên đầu giường.
"Mang vào!".
An Thần dừng lại động tác, sững sờ nhìn áo mưa an toàn trên tay Tô Thiển, trong nháy mắt, tức giận tràn ngập cả đầu óc, khuôn mặt tràn đầy tình cảm dịu dàng lúc trước toàn bộ biến đi mất.
"Em có ý tứ gì?". Giọng điệu lạnh, không phải lạnh bình thường!
Tô Thiển mặc kệ anh nghĩ như thế nào, trước hết nhét vào trong tay anh, sau mới giương đôi mắt nhìn anh: "Em còn chưa muốn có con, để cho an toàn …. nên mang vào thôi.".
Cô mới hai mươi tuổi, cái gì cũng chưa làm được, nếu thật mang thai, theo tính khí An Thần sẽ buộc cô sinh ra cho bằng được, cô cũng sẽ không độc ác đến mức phá bỏ cốt nhục của mình, thay vì để đến lúc đó phải thống khổ mà ra quyết định, còn không bằng hiện tại bảo vệ mình thật tốt.