An thần nhíu chặt lông mày, thật sự không biết rốt cuộc cô nghĩ cái gì.
"Tô Thiển."
"Ừ!" Tô Thiển nhận điện thoại, cố gắng nuốt miếng cơm ở trong miệng: "Cái gì?... Vâng, tôi đã rõ rồi.... Cảm ơn!"
Tô Thiển cúp điện thoại, trong lòng dâng lên 1 sự tò mò, không phải phải đã nói cô không có kinh nghiệm sao? Sao còn lại được phê chuẩn?
Tô Thiển buông đũa, rút khăn ra, tao nhã lau miệng, đứng lên đi ra ngoài.
"Em đi đâu đó?" An Thần 1 tay giữ cô lại, hình như cô rất bất mãn với hành động này của anh.
Tô Thiển yên lặng hất tay An Thần, cầm khăn lên lau đi lau lại cái chỗ vừa bị anh nắm.
"An tiên sinh, thật ngại quá, tôi muốn về nhà, làm phiền ngài, cử người đưa tôi về."
Tô Thiển lạnh lùng nói, tiếng răng nghiến ken két khiến cho lòng An Thần chợt trùng xuống.
"Em bảo tôi làm gì?"
"An tiên sinh, ngài mới 22 tuổi, không biết nguyên nhân gì khiến ngài túng dục quá độ vậy?"
Biểu tình và giọng điệu của Tô thiển tràn đầy ý châm chọc.
Mặt An thần bỗng chốc lạnh tanh, đáng chết, vẻ mặt của cô ấy là có ý gì?
"Tô Thiển, em không muốn sống nữa sao?"
"Thế nào? Anh lại muốn ném tôi từ tầng 100 xuống sao? An Thần, cứ coi như anh là người đứng đầu tổ chức sát thủ thì cũng đừng mơ quản được Tô Thiển tôi."
Tô Thiển lạnh lùng nhếch môi, trong mắt không có 1 tia e ngại.
Cả người An Thần tỏa ra hơi thở lạnh như băng, trong mắt không lộ ra chút nhiệt độ nào: "Tôi không quản được em? Vậy em muốn ai quản em? Tô Thiển, đừng quên rằng, tôi là người đàn ông của em!"
Khóe miệng Tô Thiển lại lần nữa nhếch lên, tay túm cà vạt của anh, mập mờ nói: "Đừng có tưởng là lần đầu tiên tôi lên giường với anh thì coi tôi như những loại người đàn bà kia, cũng là có nhu cầu nhưng tối qua tôi bị ép, nhưng kĩ thuật cũng không tệ lắm, trả cho anh đây..."
Hất tay, ném từ trong túi ra 1 xấp tiền, trái tim không khỏi nhói 1 cái, đó là toàn bộ tiền mà cô tích góp được.
lưu Hoa đứng ngoài cửa định đi mà không nhịn được mà hít phải 1 hơi lạnh buốt, anh bị những lời Tô Thiển vừa nói làm cho kinh sợ.
Cô ấy biến lão đại của Ám Dạ là 1 con vịt... khụ khụ...