Tô Thiển dù kiên cường tới mấy thì cũng là phụ nữ, lúc ngã bệnh thì cực kì yếu ớt, mỗi lần không thoải mái thì ôm mẹ nũng, cô không thích tiêm, thậm chí còn sợ nữa.
Tô Thiển vùi đầu trong ngực An Thần, sắc mặt nhợt nhạt, nhễ nhại mồ hôi, cái ôm này thật ấp ám. Là từ khi nào Tô Thiển không có thể để bản thân yếu đuối nằm trong lòng khóc thút thít thế này?
Là từ khi nào cô học cách kiên cường? Dường như lâu lắm rồi cô chưa từng an tâm như bây giờ...
An Thần từng chút từng chút, hôn khô nước mắt trên mặt cô: "Có đói không? Ăn chút cháo trước có được không?
Tô Thiển lắc đầu: "Em muốn ngủ!"
"Được, anh nhìn em ngủ."
Nhiễm Mạn lau nước mắt, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Tô Tô thật đáng thương.
Trong giấc mơ, Tô Thiển nắm chặt tay An Thần, khóc lóc gọi cha mẹ. Lông mày An Thần nhíu chặt, cởi giày lên giường, ôm chặt cô vào ngực, vỗ vỗ lưng giúp cô an lòng.
Cứ thế, Tô Thiển cũng dần an tĩnh lại, rúc vào lòng An Thần, co quắp người.
Đáng chết, bảo bối của anh, người phụ nữ của anh, sao lại thiếu cảm giác anh toàn tới thế.
----Suốt đêm không nói chuyện----
Tô Thiển dãn gân cốt một cái, tựa như tư thế ngủ cả đêm này cực kì thoải mái.
"Bảo bối, còn khó chịu ở đâu không?"
Tô Thiển nghiêng đầu sang chổ khác, vừa đúng hôn lên môi An Thần. Cô sợ tới mức vội quay sang hướng khác.
Khóe mắt An Thần mang ý cười, nhìn vẻ hoạt bát của cô đủ biết bây giờ bảo bối của anh đã không sao. Tảng đá trong lòng cũng được bỏ ra.
Tô Thiển gãi đầu gãi tai, vì sai lầm của mình mà thẹn đỏ mặt: "Không...khó chịu...em..."
An Thần kéo cô vào trong lòng, không chờ cô che miệng mà hôn như mưa, cứ thế chiếm lấy. Không chỗ trốn Tô Thiển cứ để An Thần hôn triền miên rồi tựa đầu vào vào cổ mình.
"Em dọa chết anh, cô bé hư."
Đột nhiên, Tô Thiển có chút nghẹn ngào. Mặc dù An Thần bá đạo nhưng cô cũng thấy được anh thật sự yêu mình.
Nhưng An Thần không phải là hình mẫu người chồng lí tưởng của cô. An Thần quá hoàn mỹ, mà cô chỉ muốn tìm người chồng thật thà, đoàng hoàng, một người đàn ông bình thường. Tô Thiển là người rất lười, cô đặc biệt không thích cảm giác không an toàn.
"Do anh tới trễ..."
Tay anh lại dần không an phận. Tô Thiển vội vàng lên tiếng.
Mới sáng sớm anh ta đã không có ý định bỏ qua cho mình sao?