Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ

16: Chương 16


trước sau

Trở lại căn nhà yên tĩnh.

Chuyện đầu tiên Hoắc Hữu Thanh làm là tìm hộ chiếu của mình, xem lại ghi chép xuất nhập cảnh. Kết quả thật sự cho y thấy ghi chép của bốn năm trước.

Xem ra Đới Nguyên thật sự không lừa y.

Hoá ra y thích Đới Nguyên đến vậy?

Đến California, cùng Đới Nguyên xem một vở nhạc kịch.

Anh họ từng nói về sau y không thích xem nhạc kịch nữa, vì mỗi lần xem được một nửa đều sẽ nói buồn, chẳng lẽ cũng là vì Đới Nguyên? Bởi vì vừa nhìn nhạc kịch sẽ nghĩ đến Đới Nguyên, người nghĩ được mà không yêu được?

Không yêu được...

Từ này có chút không đúng.

Nhưng cũng phải thôi, dù sao thì tương lai y dùng bao nhiêu thủ đoạn quá đáng khiến Đới Nguyên thành ra như vậy mà. Hôm nay Đới Nguyên nói với y sau này có thể làm bạn bè với y, cũng tốt, y cũng không muốn hủy một người thành như vậy.

Hoắc Hữu Thanh cất hộ chiếu, một đêm ngon giấc.

Lại qua nửa tháng, cuối cùng Hoắc Hữu Thanh mới để ý, đã rất lâu rồi y không trở lại thời không 18 tuổi. Vốn dĩ cũng có khoảng cách thời gian, nhưng chưa có lần nào lại lâu như lần này, lâu đến nỗi y sợ mình không trở về được.

So với thời không 27 tuổi, y vẫn thích lúc 18 tuổi hơn.

Lúc Hoắc Hữu Thanh đang đau đầu vì chuyện này, y nhận được tin nhắn của Đới Nguyên. Nửa tháng nay tần suất Đới Nguyên gửi tin nhắn cho y ngày càng ít đi, ba bốn ngày gửi một tin.

Mấy tin nhắn trước đều là một số chuyện vụn vặt, mà tin nhắn hôm nay lại là kết quả điều trị của hắn ở bệnh viện. Hắn nói với Hoắc Hữu Thanh, bác sĩ nói tình trạng gần đây của hắn đã tốt hơn trước nhiều rồi, có thể thử giảm thuốc.

"Thuốc?" Hoắc Hữu Thanh hồi âm.

Đới Nguyên trả lời rất nhanh, như là vẫn luôn cầm điện thoại: "Bác sĩ Hứa kê đơn thuốc cho tôi, hôm nay tôi rất vui!!!"

Có lẽ là thật sự vui vẻ, đến dấu chấm than cũng gõ ba cái.

Hoắc Hữu Thanh trả lời một câu "Chúc mừng cậu" liền đặt điện thoại xuống. Gần đây cứ mãi ru rú ở nhà quá nhàm chán, y dùng máy tính tìm địa điểm đi du lịch ngắn hạn hai ba ngày.

Thật ra thì 27 tuổi cũng có chỗ lợi, ít nhất muốn làm gì thì làm, không có ai quản y.

Hoắc Hữu Thanh trong cái khổ tìm được niềm vui, điện thoại vang lên.

Là Đới Nguyên gọi tới.

Từ sau lần Đới Nguyên gọi điện thoại đến thì hắn vẫn luôn nhắn tin cho y.

Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình, không muốn trả lời. Y chuyển dời sự chú ý lên máy tính lần nữa, dự định đi tỉnh bên leo núi.

Nói đi là đi, ngay hôm đó đặt luôn vé máy bay, ngày hôm sau khởi hành.

Y vạch ra cho bản thân một kế hoạch hoàn mỹ, trước tiên trọ ở khách sạn ăn gì đó một chút, tiếp đó ngồi xe đi tới chân núi, ngày hôm sau ngắm mặt trời mọc, sau đó nghỉ ngơi một ngày ở khách sạn trên núi. Khách sạn này có suối nước nóng, ngâm suối nước nóng xong thì đêm đó sẽ lên máy bay trở về.

Kế hoạch nghe thì thật hoàn mỹ.

Nhưng Hoắc Hữu Thanh vừa mới xuống máy bay thì được biết ngọn núi mình định leo tạm thời bị phong tỏa do xảy ra một vụ án mạng, khách du lịch không được phép leo núi.

Ngắt điện thoại từ nhân viên phục vụ của khách sạn trên núi, Hoắc Hữu Thanh sờ cánh tay đã lạnh lẽo sau khi nghe tin có án mạng, trong lòng có chút rầu rĩ, không biết mấy ngày nay nên đi đâu chơi.

Có nên lên đường hồi phủ không?

Y vừa xem điện thoại vừa đi ra ngoài, nhất thời không chú ý, suýt nữa thì đụng vào người khác.

"Xin lỗi, tôi...... Đới Nguyên?" Hoắc Hữu Thanh nhìn người trước mặt đầy kinh ngạc.

Biểu cảm của Đới Nguyên cũng rất kinh ngạc: "Tôi nghĩ cậu sẽ không tới."

Năm phút sau, Hoắc Hữu Thanh biết được Đới Nguyên tới đây để nhảy dù, hơn nữa hôm qua Đới Nguyên có gửi tin nhắn hỏi y muốn đi cùng nhau không, còn gọi điện thoại. Nhưng y không trả lời, cũng không nghe điện thoại, cho nên Đới Nguyên tưởng y sẽ không tới, ai ngờ lại đụng nhau tại sân bay.

"Muốn đi nhảy dù không?" Đới Nguyên giáp mặt đưa ra lời mời, hắn nhìn ra Hoắc Hữu Thanh đang do dự, càng nhìn ra sự nóng lòng muốn thử được y cẩn thận giấu đi trong mắt mình.

Trước mặt là một gốc hoa hồng được nuôi rất lâu trong nhà kính, hoa hồng bị nhốt trong phòng thuỷ tinh sớm đã sinh ra sự tò mò đối với bên ngoài.

Đặc biệt là một số chuyện kí.ch thích, táo bạo mà trước đây không bao giờ được phép làm.

Con rắn trong vườn địa đàng hỏi hoa hồng: "Muốn đi nhảy dù không? Chơi vui lắm."



Khu vực nhảy dù là một nơi tương đối hẻo lánh, Đới Nguyên thu dọn đồ đạc lên xe chờ ở ngoài sân bay.

Sau khi lên xe, Đới Nguyên tỉnh bơ nhìn Hoắc Hữu Thanh đang ngồi bên cạnh.

Sau khi Hoắc Hữu Thanh đồng ý nhảy dù với hắn, y lại có vẻ hối hận, vừa lên xe liền ngồi cạnh cửa xe bên kia, cách hắn rất xa, khuôn mặt trắng bóc không để lộ chút biểu cảm, nhưng ngón tay hơi cuộn lại đã vạch trần suy nghĩ của chủ nhân.

Hắn dời mắt, như là sợ hoa hồng hắn vất vả mới lừa được bị kinh sợ, không dám nhìn nhiều.

Chiếc xe ô tô màu đen phóng nhanh qua, bỏ lại sau lưng là khói thải của những tòa nhà cao tầng làm bằng bê tông cốt thép hai bên đường. Trong xe im ắng, chân của Đới Nguyên quá dài, ngồi ở ghế sau trông khá chật vật. Hắn cụp mắt xuống, khóe mắt hơi rũ, có hơi thở cổ quái, yếu ớt và dối trá xen lẫn trong đó.

Ngoại trừ lúc lên xe hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh một cái, sau đó có thể nói là an phận thủ thường, im lặng nghịch điện thoại, mãi đến khi tài xế giảm tốc, rẽ vào đường nhỏ. Hắn khóa máy, nhẹ giọng nói với Hoắc Hữu Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh: "Đã gần mười hai giờ rồi, chúng ta xuống xe ăn cơm đi."

Là giọng điệu đề xuất, như sợ Hoắc Hữu Thanh sẽ tức giận khi mình tự quyết định, hắn lập tức bổ sung: "Nếu cậu không muốn ăn, chúng ta cũng có thể trực tiếp đến khu vực nhảy dù luôn."

"Đúng lúc tôi cũng đói bụng, đi ăn cơm đi", Hoắc Hữu Thanh nói.

Nơi tài xế dừng xe là một nhà hàng tư nhân, bên ngoài không có gì nổi bật, nhìn không mấy thu hút khách, thậm chí còn không ngon bằng một nhà hàng bình thường, đến khi người phục vụ giới thiệu thì mới biết là có chỗ đặc biệt khác.

Dường như bên ngoài chỉ dùng để che đi sự xa hoa bên trong, sau khi Hoắc Hữu Thanh ngồi vào chỗ, nhìn hải đường bên ngoài lan can, y không tự chủ được mà đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa kiều diễm.

Mặt tiền của cửa tiệm này đối diện với dãy núi, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy được đường núi nhấp nhô, màu xanh lá cây nhạt và màu xanh da trời nối nhau hoàn thành phong cảnh tráng lệ.

Thực đơn trước mặt y bị ngón tay nhợt nhạt gõ nhẹ.

"Muốn ăn món gì?" Đới Nguyên hỏi.

Hoắc Hữu Thanh rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn vào thực đơn trước mặt, y chưa từng đi du lịch đến tỉnh này, nhưng cũng có xem các đặc sản địa phương trên mạng, y gọi món mình cảm thấy thích thú nhất, y muốn thử mỗi món một chút.

Đới Nguyên nghe y gọi món, hơi cau mày, nhưng không nói gì mà gọi người phục vụ mang thực đơn đi.

Nhưng đến lúc ăn, hắn đặt một bát nước bên cạnh tay Hoắc Hữu Thanh, nhắc nhở: "Đừng ăn nhiều quá, mấy món có vị khá cay, tốt nhất là nhúng qua nước rồi hãy ăn."

Hoắc Hữu Thanh gật đầu, nhưng thức ăn nhúng qua nước sẽ mất đi vị ban đầu, thế nên y không nghe theo ý kiến của Đới Nguyên. Đới Nguyên muốn nói lại thôi, muốn mở miệng nhưng lại sợ Hoắc Hữu Thanh tức giận, cuối cùng trầm mặc ngồi ở đối diện nhìn Hoắc Hữu Thanh ăn.

Hoắc Hữu Thanh bị cay đến nóng cả mặt, trong mắt đọng thành một tầng hơi nước, y uống cạn một cốc nước chanh mật ong lớn, cuối cùng mới hài lòng đặt đũa xuống.

Hóa ra cảm giác không ai quản tốt như vậy.

Y không khỏi nghĩ đến gia đình cậu và Cung Lang, nếu lúc này Cung Lang đang ngồi trước mặt y thì cậu đã sớm cướp mất đôi đũa của y đi rồi.

Thật ra không chỉ riêng Cung Lang, y từng gặp rất nhiều người quản mình.

Khi còn học trung học, y rất thèm ăn thịt nướng mà bạn học ngồi bàn sau lén mang đến trong giờ tự học buổi tối, bạn học ngồi bàn sau không cưỡng lại ánh mắt nhìn đăm đăm của y nên đã đưa một xiên ít cay nhất cho y, nhưng đáng tiếc là chưa tới tay thì đã bị bạn cùng bạn cầm lấy mất.

Ngồi cùng bàn là một nữ sinh với thành tích học tập rất tốt, là lớp phó học tập của lớp, nghiêm mặt nói với y: "Bạn học Hoắc Tiểu Hữu, không được phép ăn thịt nướng trong lớp học, không đúng, là cậu không được ăn thịt nướng, mấy thứ này không tốt."

Hoắc Hữu Thanh chớp mắt, nhìn bàn phía sau mình: "Cậu..."

"Cậu ấy không được cứu, cậu cũng không được cứu." Nữ sinh lườm y.

Bàn phía sau vỗ trán: "Lỗi của tớ, lớp phó học tập đại nhân tôn kính đừng nóng giận. Bạn học Hoắc Tiểu Hữu, cậu có nghe không? Cậu không được ăn, cậu nhìn tớ cũng vô dụng, không cho cậu ăn."



Hoắc Hữu Thanh mới vừa tưởng cảm giác không ai quản tốt biết bao, không bao lâu đã phải nếm khổ. Không biết do thức ăn hay gì, trước đây y không hề bị say xe, nhưng lên xe một lúc thì y bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Uống thuốc say xe cũng không thuyên giảm, ngược lại bắt đầu ra mồ hôi lạnh, mồ hôi túa ra từ làn da trắng tuyết, mặc dù đang bật điều hòa nhưng cả người giống như bị giặt trong nước. Đầu óc y mê man, y nghe được có người nói bên tai mình.

"... Không thoải mái à, trước tiên chúng ta không đi nhảy dù nữa, đi bệnh viện..."

Hoắc Hữu Thanh gần như cuộn mình thành con tôm luộc trên ghế ngồi, trên người đắp một tấm chăn tỏa ra mùi thơm mát, tấm chăn không che được khuôn mặt như mận đỏ trong tuyết. Y gắng gượng nghe thấy giọng của Đới Nguyên, đối phương muốn đưa mình đến bệnh viện.

Y tưởng Đới Nguyên nhắc nhở mình, nếu không phải vì bệnh của y, Đới Nguyên không cần lãng phí thời gian đi bệnh viện, có thể trực tiếp đi nhảy dù, y lại làm người ta thêm phiền rồi.

"Thật xin lỗi." Y cắn lưỡi mới nói ra được lời xin lỗi khỏi miệng.

Đới Nguyên đang lau mồ hôi cho Hoắc Hữu Thanh thoáng sửng sốt, tay đang cầm khăn giấy đột nhiên siết chặt, gần như bối rối mà quay đầu đi. Trái ngược với hành động là vẻ mặt của hắn lúc này, khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra chút dữ tợn - hắn muốn đưa ngón tay của mình vào giữa môi và lưỡi của Hoắc Hữu Thanh, đồng thời dụ dỗ người nào đó nói một câu với hắn.

Không, chủ nhân của hắn bị bệnh.

Chó nhỏ ngoan không được bắt nạt chủ nhân.

Xe quay đầu lái đến bệnh viện, chưa đến mười phút, Hoắc Hữu Thanh đã thành công được đưa vào phòng bệnh VIP, mấy bác sĩ chuyên môn khám bệnh xong, theo lời dặn của bác sĩ là truyền dịch.

Chờ phòng bệnh yên tĩnh trở lại, chỉ còn Đới Nguyên canh giữ bên cạnh Hoắc Hữu Thanh. Sau mười phút truyền dịch, cơ thể cuộn tròn của Hoắc Hữu Thanh cuối cùng cũng từ từ thả lỏng, hơi thở dần ổn định.

Đới Nguyên vắt ướt khăn trong chậu nước ấm, nhẹ nhàng lau người cho Hoắc Hữu Thanh. Trước đó Hoắc Hữu Thanh ra nhiều mồ hôi, lau mồ hôi sẽ giúp ngủ thoải mái hơn. Chà lau hơn nửa giờ, sau khi Đới Nguyên đi đổ nước về mới bước đến bên giường lần nữa.

Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn ngủ sâu, lông mi dày hơi cong dưới mí mắt, ánh nắng rơi trên mặt y. Đới Nguyên cúi xuống, hôn lên đôi môi mà hắn đã nhìn trộm rất lâu.

Đầu tiên là dùng lưỡi liếm ướt, lại dùng một chút kỹ xảo dụ người hé môi ra, sau đó từ từ cuốn lấy lưỡi người kia vào trong miệng mình, như thể Hoắc Hữu Thanh đang chủ động hôn hắn.

Song chỉ là ảo giác mà thôi.

Máu dưới làn da tái nhợt cuồn cuộn sôi trào, Đới Nguyên không nhịn được mà nắm lấy cằm Hoắc Hữu Thanh, nâng mặt đối phương lên, làm sâu nụ hôn.

- Hết chương 16-

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây