Nhiều năm trôi qua, chuyện này từ lâu đã trở thành cấm kỵ trong cung, không ai dám nhắc tới.
Nhưng bây giờ, Tô Hà Y nghe nói xong, lại còn hào hứng muốn đến đây tế bái —— Lỡ như chuyện này bị thánh thượng phát hiện, nương nương đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng mà nàng...!chẳng phải sẽ bị liên lụy hay sao? "Mấy ngày nay e rằng không có thời gian!" Tô Hà Y hỏi: "Tại sao lại không rảnh?" Ninh Nguyệt cười nói: "Nương nương đã quên, người nhà ngài sắp lên đường rồi, ngài không muốn đi tiễn sao?" Ninh Nguyệt vừa nhắc, Tô Hà Y mới sực nhớ ngày chia tay đang đến gần. Cha, nương, tiểu đệ...!sắp xa nhau như mây với nước, rất khó có thể gặp lại, ngay cả gửi thư từ cũng trở ngại trùng trùng... Trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi buồn vô cớ. "Đúng là nóng đến hồ đồ rồi." Vốn dĩ chuyện trong nhà mới chiếm vị trí hàng đầu trong lòng Tô Hà Y.
Từ lúc nàng sống lại đến nay mọi thứ quấn quýt, không phải là vì bảo vệ an nguy của người nhà, không bị Hạ Yên Nhiên lừa gạt hay sao? Lúc này lại đa sầu đa cảm vì một đoạn chuyện cũ của Độc Cô Đình, quên mất chuyện quan trọng... Nàng chắn ánh nắng chói chàng trước mặt, cười tự giễu. Liếc nhìn bia mộ nhỏ lần cuối, Tô Hà Y đỡ tay Ninh Nguyệt nhanh chóng rời đi, tạm thời gác chuyện này sang một bên. Vừa mới trở lại Lan Y cung, Ninh Nguyệt đã xắn tay áo Tô Hà Y lên, lộ ra cẳng tay trắng nõn nà, chậm rãi dùng nước lạnh rửa tay cho nàng. Không lâu sau, lại có cung nữ trình một cái khay lên, bên trong là một phong thư. "Thư xin lỗi? Lại còn là Tiêu Vịnh gửi cho bổn cung?" Tô Hà Y ngạc nhiên mở phong thư ra, nhìn một cái rồi mỉm cười. Nàng đã từng làm việc trong ngự thư phòng nên vẫn có khả năng phân biệt bút tích khác với người thường.
Chữ trên giấy này thiết họa ngân câu [1], trang nhã thanh tú, mặc dù bắt chước kiểu nói chuyện ngắn gọn của Tiêu Vịnh giải thích chuyện lơ là trách nhiệm với nàng, xin nàng khoan dung tha thứ, nhưng vẫn rất quen mắt. [1] thiết họa ngân câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc. Không phải người đã sao chép thư nhà của nàng thì còn có thể là ai? Thủy các vào buổi tối, tiếng côn trùng kêu vang. Tô Hà Y thắp sáng một trăm chiếc đèn cung đình, cả nửa cung điện gần đó đều sáng như ban ngày. "Ôn Cửu, Ôn Đại học sĩ, đúng không?"
Đích thân cầm bình hoa mai trắng rót một chén rượu nhạt, Tô Hà Y đẩy cái chén nhỏ đến trước mặt Ôn Cửu. Đôi mắt sáng ngời nhướng lên, dịu dàng mỉm cười. "Ngươi giúp thánh thượng gạt bổn cung, chuyện giả bút tích của Tiêu tướng quân đi lừa người lần này, lại thiếu bổn cung một cái nhân tình rất lớn." Ôn Cửu mỉm cười ngồi xuống, khiêm tốn nói: "Nương nương muốn phạt thế nào thì cứ phạt thế ấy, không cần thương hại vi thần bản lĩnh thấp kém." Tô Hà Y bất ngờ nhíu mày. Ôn Cửu là một trong số ít trọng thần tâm phúc của Độc Cô Đình, do một tay hắn đề bạt vào triều, cũng có năng lực kiệt xuất trong đám nhân tài cùng thế hệ.
Nếu như không phải thâm niên còn thấp, chỉ sợ đã là tể tướng, một mình đảm đương một phía, thống lĩnh triều thần. Nhưng hiện tại hắn lại bày ra điệu bộ cực kỳ thấp, rõ ràng là có việc muốn nhờ, khiến nàng không trách cứ được. Tô Hà Y nhếch mép một cái, nâng chén ý bảo hắn đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi cố ý mời bổn cung đến gặp mặt là muốn nói chuyện gì?" "Tất nhiên là bàn quốc sự rồi." Cặp mắt đào hoa của Ôn Cửu cong lên, chiết phiến trong tay chỉ về phía Văn Uyên các ở đằng xa.
Tô Hà Y nhìn theo tay hắn, nơi đó cũng đèn đuốc sáng choang, bóng người tới tới lui lui. Nàng mơ hồ nhìn thấy không ít nội thị cung nữ.
Kiểu này chắc chắn là Độc Cô Đình cũng đang ở đó. Trừ phi trong cung có yến hội thì buổi tối rất ít khi có nhiều người như vậy.
Cảnh tượng này vô cùng hiếm thấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Tô Hà Y có chút nghi hoặc nhìn về phía Ôn Cửu. "Đây là ý gì?" Ôn Cửu thần thần bí bí nói: "Thánh thượng vừa nhận được một mật báo, ban đêm triệu gấp mấy chục người vào cung.
Những người này tuy không nhất định là trọng thần trong triều nhưng đều là những tâm phúc đáng tin cậy, thông hiểu chuyện biên quan.
Nương nương ngài đoán thử xem, thánh thượng đang muốn làm gì?" "Chẳng lẽ là muốn xuất binh xuôi nam?" Tô Hà Y khẽ thở dài. Theo dự đoán của nàng thì hắn phát động quá sớm rồi! Tim nàng nhất thời đập thình thịch, không nói thuế thu không vào ngân khố, mà nguyên soái dẫn binh giao đấu...!người ta vẫn còn đang ở kinh thành! Ôn Cửu ho khan hai tiếng: "Tiêu tướng quân chính là cây ngay không sợ chết đứng, không dám gạt nương nương, hiện giờ Nam Việt vương nghe nói nữ nhi bị lạnh nhạt đã lén phái tinh binh tới động thủ trước.
Sáng mai lâm triều, chư vị đại thần sẽ lại có một trận tranh cãi ầm ĩ xem có nên đánh hay không...!" "Thánh thượng đương nhiên là muốn động thủ, nhưng lại thiếu một người đưa cho bậc thang." Hắn uống một ngụm rượu, nụ cười trở nên lạnh lùng: "Không biết nương nương đọc “Bảo lãm quần thư” có hiểu được đạo lý "đập nồi dìm thuyền" hay không?" Tô Hà Y ngước mắt lên, nhìn ánh mắt đã thay đổi của hắn. Lần trước hai nước giao phong, đại thắng của Tiêu Vịnh gần như hoàn toàn quét sạch ngân khố, lần này Độc Cô Đình đang có ý định cắt giảm bổng lộc của đại thần trong triều.
Gần đây, hầu hết mọi người đều khiếp sợ. Những người này chỉ biết an bình hưởng lạc, không hiểu được tầm nhìn xa trông rộng của Độc Cô Đình về nguy cơ xâm phạm biên cương lâu dài.
Nhưng Tô Hà Y cảm thấy cũng thể trách bọn họ, dù sao thì ham ăn biếng làm cũng là chuyện thường tình của con người. Nhưng bây giờ, Ôn Cửu lại có ý phá quán tử phá suất [2], lại quăng thêm một cây đuốc trực tiếp khiến tình thế giữa hai nước trở nên không thể cứu vãn được nữa! [2] Phá quán tử phá suất theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.
Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến. Chỉ có như vậy, quan viên văn võ Đại Ngụy mới hiểu được phải đồng tâm hiệp lực, tử chiến đến cùng. Đây là "bậc thang" Độc Cô Đình mong muốn sao? Tô Hà Y trầm ngâm nhìn vào phương xa. "Nói vậy, ngươi muốn bổn cung làm khối đá kê chân này? "Không dám, không dám." Ôn Cửu xua tay, nhưng vẻ mặt lại không hề xấu hổ mà còn có chút đắc ý. "Vi thần đã sớm bày một kế sách nho nhỏ...!Nương nương chỉ cần phối hợp một ít, cõng cái nồi [3] này thay vi thần là được rồi." [3] cõng nồi: chịu oan thay người khác Bị hắn gợi lên hứng thú, Tô Hà Y không khỏi ngứa ngáy, xích người lại gần một chút. Nàng thấp giọng hỏi: "Cái nồi gì?" "Giết Hạ Yên Nhiên!" Ôn Cửu xoay cái chén bạc nhỏ tinh xảo trong tay, ánh mắt lạnh như nước, một lát sau mới nói: "Nương nương có đầy đủ lý do, không phải sao?" Nói cách khác, Ôn Cửu vẫn phải đối nhân xử thế với đại thần trong triều, nhưng Tô Hà Y là sủng phi, đã sớm bị xem là họa quốc yêu cơ, đương nhiên có thể không cần mấy cái này. Đố kỵ cũng được, độc hại cũng được, phụ nhân chốn thâm cung vĩnh viễn đều là bia đỡ đạn tốt nhất, có thể khiến cho rất nhiều chuyện trở nên thuận lý thành chương [4]. [4] thuận lý thành chương: hợp tình hợp lý Trái tim Tô Hà Y dần dần trở nên kiên định.
Nếu đổi lại là Tô Hà Y đơn thuần trước kia, nàng đương nhiên sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ nếu như có thể góp một viên gạch để xây mộ cho Hạ Yên Nhiên, nàng vô cùng cam tâm tình nguyện! Tô gia đã thu dọn hành lý, chuẩn bị đi xa lánh nạ, Độc Cô Đình an bài đường lớn cho người nhà của nàng, vậy nàng có lý do gì mà không trợ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện chinh phục Nam Cương chứ? ... Văn Uyên các. "Đây là chỗ cao nhất của tiền triều.
Khi còn bé, trẫm thường thấy phụ hoàng ở đây trông về phía Nam xa xăm, lo lắng Nam Cương hằng năm quấy nhiễu." Độc Cô Đình chống tay lên tay vịn, đường nét trên khuôn mặt lộ ra sát khí. "Thành bại đều phụ thuộc vào lần hành động này, các ngươi cầm hổ phù tức tốc xuôi nam, cứ theo kế hoạch của Nguyên Ngũ mà hành sự!" "Tuân mệnh!" Năm người đang ngồi đồng loạt đứng lên, kích động hành lễ.
Bọn họ đều là tướng lĩnh còn trẻ trong quân, người nào cũng rất tin phục Độc Cô Đình, từ lâu đã thầm mong mỏi trở lại chiến trường, kiến công lập nghiệp. Chỉ tiếc, lần này Tiêu tướng quân không thể đi cùng. Nghĩ tới đây, mấy người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối. Tiêu Vịnh không nghị sự trước trận chiến khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa thất vọng. Đối với đám thanh niên từ nhỏ đã mạc ba cổn đả [5] trong quân doanh mà nói, vị trí thống lĩnh ngự tiền thị vệ này, cho dù nở mày nở mặt, quan trọng đến đâu thì cũng không thống khoái bằng được chinh chiến sa trường, phong hầu bái tướng. [5] mạc ba cổn đả: chỉ quá trình gian nan tôi luyện Hay là thực sự giống như người ta nói, Tiêu tướng quân vô cùng dũng mãnh ngày xưa, hiện tại đã mất đi ý chí chiến đấu, cả ngày sa vào đình đài lầu các trong cung cấm... Mặc kệ trong lòng kích động thế nào, mấy người đang chuẩn bị xin cáo lui thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Cao Phúc hầu hạ bên cạnh hơi ngẩn ra, hắn đã sớm phân phó, bất luận là kẻ nào cũng không được vô cớ bước vào tầng cao nhất của Văn Uyên các này. Người đến là kẻ nào mà không có quy củ như vậy! Để ý thấy Độc Cô Đình quay đầu lại, sắc mặt Cao Phúc lập tức lạnh thấu xương, bước tới kiểm tra.
Vừa tới gần cửa thì người thần bí kia đẩy mạnh cửa ra, cửa đập vào trán khiến hắn phải kêu "ai ui" một tiếng. "Ai?" Thanh âm của hắn hơi ngừng lại, sau đó kỳ kỳ quái quái biến thành nịnh nọt. "Là nương nương sao?" "Là bổn cung." Ngoài cửa, Tô Hà Y mặc xiêm y màu hồng cánh sen, thanh lệ như hoa sen, trong thanh nhã không mất đi vẻ diễm lệ.
Nàng đẩy cửa ra, thoải mái bước vào nơi quân cơ trọng địa này, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, tự nhiên như đang đi dạo trong ngự hoa viên. Thấy nàng xông tới, mấy tướng lĩnh vội vàng cúi đầu dời tầm mắt, trong lòng chấn động. Hóa ra, vị này chính là Tuệ quý phi trong lời đồn. Tô Hà Y dù xinh đẹp đến đâu thì cũng chỉ có một cái lỗ mũi và hai con mắt, bọn họ không dám nhìn kỹ.
Nhưng mà Độc Cô Đình quay đầu lại nhìn xong cũng không hề trách cứ, ngược lại còn vẫy tay, thấp giọng nói "Đến đây" lại khiến mấy người kia kinh sợ há hốc mồm. Mấy người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không khỏi cảm thán một câu, Tô thị quả nhiên là nữ nhân quyền thế ngập trời trong cung. Ở trước mặt thánh thượng không những không hành lễ mà còn không cho người thông bẩm trước, đúng là "cuồng vọng"! Tô Hà Y chuyển bước chân, nhẹ nhàng nhào tới người Độc Cô Đình như một con bướm tung tăng bay lượn giữa khóm hoa.
Độc Cô Đình cũng không tránh, một tay lưu loát đón lấy nàng, ghé sát vào tai Tô Hà Y nhẹ giọng hỏi: "Nàng làm trò gì thế hửm?" "Thánh thượng..." Tô Hà Y bị hô hấp khe khẽ bên tai chọc đến hai tai đỏ ửng, oán trách liếc mắt trừng hắn, nở một nụ cười giảo hoạt. Nàng cố ý thì thầm vào tai hắn: "Mới vừa rồi thần thiếp đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy ở xa lửa cháy rất dữ dội.
Hình như là...!Đạt Ma viện đi lấy nước!" Tuy lời này nàng nói với Độc Cô Đình nhưng thanh âm lại không lớn không nhỏ, vừa khéo để tất cả mọi người đều nghe được. "Đạt Ma viện! Là công chúa Nam Việt —— " Có người nhất thời hét lên thất thanh. "Hoảng cái gì?" Tô Hà Y khinh bỉ liếc mắt nhìn mọi người: "An nguy của Hạ muội muội, từ lâu bổn cung đã phái người vào kiểm tra, đáng tiếc lửa cháy quá dữ dội, căn bản là không vào được!" Cao Phúc vội vàng sai người mở hết cửa sổ xung quanh lầu các, chỉ thấy rừng cây hẻo lánh phía sau ngự hoa viên, lửa dâng rất cao, đỏ rực cả một vùng trời. Giờ khắc này, tâm trạng của mọi người đều rất phức tạp. Kinh ngạc, hoang đường, khiếp sợ, mừng thầm... Nhìn từ xa mà còn cháy lớn như vậy, Hạ Yên Nhiên chắc chắn không sống nổi! Tô Hà Y dựa vào cánh tay Độc Cô Đình, nhìn ánh lửa ở đằng xa, trong lòng tràn ra một trận sảng khoái. Trước đây, Hạ Yên Nhiên tính kế dùng lửa, thiếu chút nữa đã thiêu chết nàng ở trên xe ngựa.
Hôm nay nàng cũng dựa theo an bài của Ôn Cửu, hoàn trả mối hận này gấp trăm lần! "Hương nến bên trong Đạt Ma viện từ trước đến nay đều được trông coi nghiêm ngặt, thánh thượng, ngài nghĩ thử xem sao lại cháy lớn như vậy được?" Hai người liếc mắt nhìn nhau, bên trong đáy mắt đều có ánh sáng lóe lên. Tô Hà Y nhắm mắt lại, nhu nhược dựa sát vào Độc Cô Đình. "Theo thần thiếp thấy thì nhất định là Hạ muội muội phải bế môn suy nghĩ lỗi lầm nên thầm oán hận thánh thượng, cố tình làm vậy.
Phụ nữ [6] hai người bọn họ, một người đánh lén, một người tự sát, chắc chắn là muốn hãm hại thánh thượng mang tiếng bất nghĩa!" [6] phụ nữ ở đây là phụ thân và nữ nhi, cha và con gái. "Đến lúc đó, quốc chủ Nam Việt bỉ ổi kia sẽ rêu rao nói thánh thượng cố ý sát hại Hạ muội muội, sau đó gióng trống khua chiêng tàn sát con dân Đại Ngụy chúng ta để báo thù cho nàng ta!" Nàng mở đôi mắt đẹp ra, hờ hững cười cười, nhìn về phía năm người đang sững sờ đứng tại chỗ. "Các ngươi nói thử xem, có phải vậy không?"