Bàn Ti Động 38 Hào

39: Hữu tình cũng khó thành một đôi


trước sau

Ta thật hy vọng đây là một hồi ác mộng, rất nhanh đều sẽ qua. Hoặc là mở mắt ra, có thể thoát khỏi hết thảy này. Ta vẫn là ta vô lo vô lắng, hắn vẫn là hắn vô ưu vô lự.

Nếu như chúng ta không gặp nhau, hắn không biết một ngóc ngách trên đời có một ta, ta cũng không biết trên đời có một hắn sống ở địa phương khác nhau, có lẽ, cuộc sống của chúng ta đều sẽ đơn giản mà vui vẻ.

Đây hết thảy không phải… mộng.

Chính bởi vì ta biết đây không phải.

Biết thanh tỉnh như thế, không có biện pháp tự mình lừa mình.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn như thế, cái gì cũng không thể làm.

Ta cảm thấy, không có chuyện gì so với chuyện này còn bất đắc dĩ hơn.

Hắn lui lại trong góc tường của gian phòng này, bên ngoài mơ hồ có tiếng sấm rền vang lên. Hạt mưa đánh lên ngói phòng vang lộp bộp, thanh âm càng ngày càng gấp, càng ngày càng vang.

Tiếng mưa bù vào yên lặng trong phòng.

Thế nhưng sự trầm mặc bình tĩnh của Lý Kha, làm cho trong lòng ta càng lo hơn.

Nếu như khóc lên, có phải tốt hơn hay không?

Kìm nén, sẽ làm người ta nghẹn đến hỏng mất đi?

“Tam Bát,” Không biết qua bao lâu, hắn thấp giọng nói chuyện, thanh âm của hắn vẫn là bình tĩnh như vậy.

“Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không, khi đó ngươi nói với ta, ngươi tên là Đào Hoa. Ta lúc ấy liền cảm thấy ngươi có lẽ không nói thật. Một người nói tên của chính mình còn phải suy suy nghĩ nghĩ, nói còn lúng ta lúng túng. Ta nghĩ, con nhện này có lẽ là đang gạt ta, nó nói cho ta không phải tên thật. Bất quá vậy lại có quan hệ gì chứ? Lần đó, ta là cùng sư phụ bọn họ đi hồ Song Tháp, lạc đường, mới chạy đến Đào Hoa quan nơi này. Trước lúc đấy, ta kỳ thực chưa từng qua lại với yêu tinh.”

Trước lúc đó ta cũng chưa từng qua lại với đạo sĩ…

“Sư phụ bọn họ từng hàng phục hồ yêu, cương thi quái… Ta đã từng gặp yêu, thế nhưng lúc ấy ta thực sự không cảm thấy ngươi là cái loại sư phụ bọn họ nói, sẽ làm chuyện xấu đó. Ta cảm thấy, ngươi một chút cũng không xấu…”

“Ngươi còn chê cười ta không hiểu chuyện, ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.”

“Ta thường xuyên nhớ chuyện quá khứ, khi biết, ở chung với ngươi. Số lần nhớ nhiều lắm, có lúc cảm thấy nhớ lần này, cùng với lần trước, có nhiều chỗ không giống. Ta đã không còn biết, cái nào là chuyện thật, từng phát sinh, cái nào là khi từng lần nhớ lại, tự mình suy tưởng thêm vào nội dung… Ta sợ hãi, ta sợ ta đến cuối cùng, trí nhớ sẽ càng ngày càng không đáng tin cậy, ta sẽ quên trước kia, chỉ nhớ rõ ảo tưởng của mình. Không có người nào nói chuyện với ta, ta cả ngày cả đêm hối lỗi đối diện một bức tường đá. Thế nhưng ta hối không được lỗi…”

“Chẳng lẽ người và yêu, thì không thể ở chung sao?”

“Chúng ta thật sự không thể cùng một chỗ, phải không?”

Hắn chậm rãi đứng lên, vịn vào tường, cước bộ loạng choạng đi hướng phía trước.

Ta tưởng rằng cánh cửa kia nhất định khóa, bất quá hắn chỉ đẩy cửa liền mở ra.

Cuồng phong cuốn mưa lớn thổi vào trong phòng, Lý Kha cẩn thận che cho ta, sau đó cất bước đi vào trong mưa gió bên ngoài.

Gió thổi hắn đứng cũng đứng không vững, mưa to giống như phát điên, hạt mưa quất trên người trên mặt hắn, chỉ trong nháy mắt y phục thân thể hắn liền toàn bộ ướt đẫm.

Duy nhất không có ướt, chính là ta được hắn gắt gao bảo vệ ở lòng bàn tay.

Xuyên qua một chút kẽ hở của ngón tay ta có thể nhìn thấy điện quang màu tím, xé rách lóe lên trên đỉnh đầu.

Lý Kha muốn đi đâu?

Trong lòng ta lo sợ khó yên, sợ hãi mà lo lắng.

Hắn cơ hồ vừa bước vừa trượt, mấy lần ta cũng cho là hắn sẽ té ngã. Thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác vẫn đứng được, hơn nữa, càng chạy bước chân càng lớn.

Hắn đi về phía trước trong đêm mưa tối đen, ta không biết hắn muốn đi đâu, hắn muốn làm gì.

Ta đã không còn nhận biết được phương hướng.

Thân thể cứng ngắc như cũ, giống như… bị giấu trong một cái hòm đá, cái loại sợ hãi dần dần lan đến toàn bộ trái tim cùng với bất đắc dĩ này…

Người nếu như sau khi chết có linh, lại không thể rời khỏi cái thể xác đã tử vong kia… Cái loại cảm giác này không phải hai chữ đáng sợ là có thể miêu tả.

Ta cảm giác mình bị một loại sợ hãi khổng lồ bao phủ.

Tựa hồ sắp phát sinh chuyện gì.

Ta dự cảm, trên đường tương lai không lường được kia, mai phục cái gì…

Lý Kha rốt cuộc muốn đi đâu?

Hắn sẽ không muốn đi làm việc gì ngốc đi?

Trong nháy mắt ta nhớ tới đều là một vài chuyện tình đồng sinh cộng tử, chết vì tình các loại.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ loại tra tấn này còn muốn lặp lại? Lý Kha nhìn ta chết, ta lại nhìn hắn chết?

Sẽ không!

Lý Kha sẽ không, hắn sẽ không làm cái loại việc ngốc nghếch đó!

Còn tiếp tục như vậy ta sẽ điên mất!

Ta hồi tưởng rất nhanh trong đầu tất cả phương pháp tu luyện ta biết, bây giờ là thời tiết sấm chớp mưa bão, nếu như, nếu như ta có thể lấy sức mạnh lôi điện đến cho mình dùng, có lẽ ta còn có thể, khôi phục!

Thế nhưng, ta phải làm sao mới có thể lấy được sức mạnh lôi điện đây? Chẳng lẽ muốn bầu trời đánh xuống một đạo lôi vừa lúc bổ trúng Lý Kha, để cho ta có được sức mạnh sao?

Có chút kỳ quái, có chuyện gì, bị ta xem nhẹ?

Tối nay vì sao lại hạ mưa? Rõ ràng, lúc ta từ đầm Bích Thủy đi ra, bầu trời còn có sao, nhìn không thấy bóng dáng mưa gió.

Một hồi mưa như trút nước đột nhiên như thế, lôi điện tựa như mất đi khống chế, gió tựa như muốn thổi đi tất cả mọi thứ, tràn ngập lực phá hoại…

Mưa này, có thể có liên quan với Tử Hằng hay không?

Còn có, Lý Kha cứ như vậy trong phòng giam hắn kia đi ra, mặc dù có mưa lớn, thế nhưng… sao cũng không có một đạo sĩ phát hiện hắn?

Đám đạo sĩ này chẳng lẽ đều bị mưa lớn bưng tai bịt mắt? Không có khả năng.

Hay là, bọn họ có chuyện khác quan trọng, căn bản không còn thời gian để ý Lý Kha? Bọn họ, có phải đi làm khó dễ Đào Hoa quan và cả đầm Bích Thủy hay không?

Trận mưa to quỷ dị thình lình xảy ra này, bọn đạo sĩ hành tung mục đích bất minh kia, cái dị thường của Lý Kha…

Ta cảm thấy ta sắp điên rồi.

Lý Kha chạy băng băng như bay, tim của hắn đập rất nhanh.

Hắn chạy cực nhanh trong mưa to như trút nước, trên đường rừng tối đen như mực.

Thanh âm lo lắng ở đáy lòng ta, ai cũng nghe không thấy.

Sợ hãi cực lớn giống như con dao bén nhọn, thật sâu đâm vào trong đầu ta.

Một đạo tia chớp, lại một đạo tia chớp.

Bỗng nhiên, bốn phía ngoại trừ tiếng mưa rơi, tiếng bước chân của Lý Kha, tựa hồ, còn có thanh âm gì đó.

Là cái gì?

Mưa to làm xáo trộn phán đoán của ta, ta không thể xác định thanh âm kia là gần hay là xa, rốt cuộc… là cái gì?

Lý Kha bỗng nhiên té ngã, bàn tay của hắn buông ra, cơ thể của ta rớt xuống, rơi trên mặt đất tràn đầy nước bùn. Hắn kích động sờ soạng, vội vàng tìm kiếm, tia chớp chiếu trong thiên địa giống như ban ngày, hiện ra trùng trùng điệp điệp lá cây xanh thẫm quỷ dị, những cái cây xa xa kia giống một con thú bụng dạ khó lường. Trên trời có mây thật dày, vô số tia chớp thật nhỏ phóng ra giữa tầng mây, giao kích, biến mất… Sau đó lại một lần nữa giao thoa.

Tay Lý Kha cuối cùng cũng chạm được đến ta.

Một đạo điện quang to lớn, chói mắt thẳng tắp từ trên trời giáng xuống.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây