Bản Tính Hạ Đẳng

24: Chương 24


trước sau

Tôi tò mò, đưa tay muốn lấy gói thuốc đó, nửa đường lại bị Nhiễm Thanh Trang nhanh tay đoạt trước.

Cái tay kia lắc lư trước mặt tôi, ngón út hơi dị dạng lại đặc biệt gây chú ý.

Nhất định rất đau…

Tôi thẳng người lại, cũng chẳng quan tâm tầm mắt của Khổng Đàn, kéo lấy một chút tay áo của Nhiễm Thanh Trang rồi kéo bàn tay đó vào trong lòng của mình, bảo vệ gắt gao, sau đó lại quay về cái ổ của mình.

Tiếng cười của Khổng Đàn hình như lại càng lớn hơn, nhưng men say càng khiến tôi không có lòng dạ nào phân biệt lời hắn nói.

Ký ức sau đó có chút mơ hồ.

“Những thứ này… bao lâu… mới đến? Đại công tử… tín nhiệm… nói cho tôi.”

“Cậu… còn trẻ… còn cơ hội…”

“A…”

Không biết qua bao lâu, có người đỡ tôi dậy. Tôi bất mãn làu bàu một tiếng, càng ôm chặt cánh tay đang ở trong lòng hơn, không muốn rời xa nhiệt độ cơ thể khiến người ta an tâm này.

“Tránh… tránh ra!” Tôi vùng vẫy khỏi mấy cánh tay đang làm phiền mình.

“Á!” Đối phương kêu đau một tiến:, “Yêu ca, làm thế nào đây ạ? Anh Ninh không cho người khác đụng vào.”

Cánh tay đang bị tôi ôm chặt ở trong lòng hơi giãy giụa nhưng không giãy ra được, thở dài nhẹ một tiếng, nói: “Thôi, cứ như vậy đi, dù sao cũng không xa.”

Lúc có lại ý thức, đã đến khách sạn rồi, tôi được Nhiễm Thanh Trang đặt lên trên giường. Nhưng bởi vì hắn vẫn luôn bị tôi ôm cánh tay, lúc tôi ngã xuống giường cũng nhân tiện kéo theo hắn ngã xuống luôn.

Hắn vội vàng chống tay lên giường phía trên tôi, thấp giọng chửi một câu, giương mắt đối diện với ánh mắt của tôi, ngẩn ra, giống như không ngờ được tôi đã tỉnh.

“Buông tay.” Hắn nói.

Tôi giả vờ câm điếc, cầm bàn tay hắn lên trước mặt, kéo mở nắm ngón tay, nhè nhẹ vuốt ve ngón út bị biến dạng. Khớp xương ở nơi đó thô to hơn những ngón tay khác, có lẽ là lúc vết thương khép miệng không được chăm sóc tốt, sờ vào có cảm giác cưng cứng, không giống các khớp xương linh hoạt như bình thường.

“Đau không?” Hỏi xong, tôi không đợi hắn trả lời, lại tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Sao có thể không đau chứ? Nhất định là cực kỳ cực kỳ đau đúng không? Để tôi thổi thổi cho cậu…”

Tôi cong môi, hướng đến ngón út bị đứt đoạn đó nhè nhẹ thổi vài hơi.

Ngón út rung động khe khẽ, rồi sau đó năm ngón siết chặt lại, Nhiễm Thanh Trang cứng rắn rút tay ra, kéo chăn ở bên cạnh đắp cho tôi, kín đáo chặt chẽ, ngay cả đầu cũng không để lộ.

“Phát điên cái gì vậy.” Hắn để lại một câu rồi không quan tâm tôi nữa.

Tôi ở trong bóng tối đợi một lát, cảm thấy thực sự khó thở, chỉ đành kéo chăn xuống lộ mũi ra để thở.

Nhiễm Thanh Trang ngồi ở chân giường, cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang gửi tin nhắn cho ai.

Ngọn đèn trong phòng lờ mờ, ánh sáng xanh trong màn hình chiếu lên ngũ quan sâu thẳm của hắn, sườn mặt lộ ra của hắn càng thêm vẻ lạnh lùng.

Tôi cứ nhìn hắn như thế suốt, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.

Qua vài phút, có lẽ hắn bị tôi nhìn đến phiền, ngẩng đầu liếc tôi một cái, chuyển người sang hướng khác, đưa lưng về phía tôi.

Ơ, bây giờ chỉ nhìn thôi cũng không được luôn à?

Tôi lại kéo chăn xuống một chút, nhỏ giọng nói: “…Mèo nhỏ thế nào rồi?”

Bóng lưng của Nhiễm Thanh Trang không hề nhúc nhích, giống như căn bản không nghe thấy lời tôi nói.

“Chính là con mèo mướp đó, sau này nó… sau này vết thương của nó tốt hơn chưa?”

Nhiễm Thanh Trang vẫn không hề nhúc nhích nếu không phải có thể nhìn thấy cánh tay hắn đang động đậy với một biên độ rất nhỏ, có khi tôi đã nghĩ liệu có phải hắn đã ngủ mất rồi hay không.

“Cậu đặt tên cho nó chưa? Nó tên là gì?”

“Cậu có từng chụp ảnh nó không? Có thể… có thể cho tôi xem không?”

“Nó còn sống không?”

Nhiễm Thanh Trang dừng lại động tác, hít sâu một hơi, giống như đang cực lực nhẫn nại.

“Không có ảnh, không biết còn sống không. Nó không thích bị con người giam giữ, sau khi đưa về nhà đã bỏ chạy rất nhiều lần, cũng không chịu ăn thức ăn. Lần chạy trốn cuối cùng, tôi đi tìm nó, nó chỉ ở xa xa nhìn tôi một cái rồi xoay người đi mất.”

Hóa ra là như thế. Xem ra so với ấm no vô lo vô nghĩ, nó càng muốn vô câu vô thúc* hơn.

*Vô câu vô thúc: Sự tự do tự tại, không có gì ràng buộc.

Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín*, bạn sẽ vĩnh viễn không biết được trong lòng những chú mèo con đó nghĩ cái gì. Nhưng thực ra cũng rất bình thường, lòng người còn không nhất định có thể thấu đáo được, huống chi là những động vật còn không biết nói chuyện.

*Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín: đại ý là có những chuyện đối với người này là “mật đường” nhưng đối với người khác thì là “thạch tín”

“Nó không muốn bị người thuần dưỡng…” Tôi cố hết sức để nói chuyện, giống như đầu lưỡi căn bản không chịu khống chế, phải rất cố sức mới có thể biểu đạt được chính xác ý của mình muốn nói: “Nói không chừng nó vẫn còn sống, nghe nói mèo… lâu, lâu nhất có thể sống đến hơn hai mươi năm.”

Tiểu Lê Hoa còn chưa đến mười tuổi, mới chỉ là một chú mèo trung niên, cảm thấy nó vẫn có thể sống lâu thêm vài năm nữa.

Đợi đến khi tôi sắp không chịu được nữa, tôi sẽ về quê, đến trường học trước đây nhìn một cái, đi dạo quanh những con hẻm nhỏ, những ngã tư đường ở đó. Hy vọng đến lúc đó, có thể thấy nó đang nằm trong bụi cỏ của trường, lười biếng phơi nắng giống như năm đó.

“Có lẽ vậy.” Nhiễm Thanh Trang trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói.

Cảm giác chếnh choáng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, chỉ tỉnh táo được trong chốc lát, tôi lại cảm thấy buồn ngủ. Mí mắt không chống đỡ nổi nữa, hạ xuống một chút, tôi mạnh mẽ cưỡng lại, hình ảnh cuối cùng trong tầm mắt, là bóng lưng của Nhiễm Thanh Trang không hiểu vì sao mà trông cực kỳ cô độc.

Ngày hôm sau tôi tỉnh lại một mình trên giường lớn của khách sạn, trong phòng đã không thấy Nhiễm Thanh Trang nữa rồi, nhưng dựa vào mức độ hỗn loạn ở phía bên kia giường, tối hôm qua hẳn là hắn cũng có ngủ ở đây.

Say rượu khiến tôi có hơi đau đầu, tôi đỡ trán đứng dậy, đi vào phòng tắm, nhìn thấy sắc mặt hỏng bét của chính mình trong gương, không khỏi bị dọa sợ. Nhất thời không phân rõ được là do cồn tạo thành hay là do khối u trong đầu tạo thành.

Tôi sẽ không đến mức không sống nổi năm tháng đấy chứ?

Khí sắc này, quả thực có loại cảm giác déjà vu rằng mình lập tức sẽ qua đời.

Mùi thuốc lá và rượu từ đêm qua lại thêm mùi nước hoa vô tình dính vào, ủ cả một đêm, hòa thành một mùi kinh khủng buồn nôn khó tả. Tôi ghét bỏ nhíu mày, cởi áo sơ mi ra, đứng dưới vòi sen tỉ mỉ cọ sạch toàn thân trên dưới một lần.

Tuy rằng cơ thể đã sạch sẽ rồi, nhưng quần áo chỉ có một bộ. Tôi chỉ có thể giũ mạnh quần áo của chính mình vào không khí, cố gắng giũ bỏ mùi hôi càng nhiều càng tốt, chịu đựng cảm giác khó chịu mặc lại một lần nữa.

Lại nhìn mình trong gương, có lẽ là liên quan đến việc vừa tắm được một cái, sắc mặt cũng không còn tệ như vậy nữa.

Kiểm tra điện thoại, phát hiện Trần Kiều gửi tin nhắn cho tôi, nói Nhiễm Thanh Trang có việc nên đi trước một bước, bảo tôi tỉnh rồi thì liên lạc với cậu ấy rồi cùng quay về đảo.

Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, đúng lúc cậu ấy đang cùng những người khác ăn cơm ở phòng ăn của khách sạn, vì vậy tôi cũng qua đó ăn một chút.

“Hôm qua mọi người đều uống hơi quá chén, có mấy người còn uống đến say luôn, Yêu ca sợ muộn như vậy mà ngồi thuyền về đảo thì nguy hiểm, nên bảo bọn em dùng mấy phòng trên tầng của hội để ngủ.” Trần Kiều thuần thục đặt một chén canh giải rượu để vào trong tay của tôi: “Anh Ninh, anh uống cái này đi, bọn em uống cái này xong đều cảm thấy đỡ hơn nhiều lắm.”

Tôi cảm ơn cậu ấy, một hơi cạn sạch chén canh giải rượu trong tay, nháy mắt cảm thấy cả người tỉnh táo lại.

“Tối hôm qua anh không làm chuyện điên khùng gì chứ?” Trong trí nhớ của tôi rất mơ hồ, chỉ nhớ chính mình ngã lên người Nhiễm Thanh Trang, sau đó… sau đó là đến khách sạn, hỏi Nhiễm Thanh Trang một vài câu chẳng hiểu ra làm sao, hỏi hắn mèo nhỏ thế nào rồi, hỏi hắn có chụp ảnh mèo nhỏ không, còn hỏi hắn… có đau không.

Tôi hỏi hắn có đau không, còn thổi vết thương cho hắn…

Tôi uống ngụm nước, che dấu cơn chấn động cực lớn mà mình vừa nhận được.

Lần sau ai mà lại rót rượu cho tôi, tôi phải phun hết lên người hắn mới được.

“Không có không có, anh Ninh anh không gây ra chuyện gì đâu, chỉ là… Hì hì, chỉ là cứ dính lên người Yêu ca, ai động vào anh là anh đánh người đấy, còn nói Yêu ca là của anh, không ai được phép giành.” Trần Kiều cười nói.

Cái này tôi có chút ấn tượng, nhưng người lúc uống say căn bản không có mấy logic của người bình thường, tôi lúc đó có lẽ chỉ là do hai tòa núi ngồi bên cạnh làm cho tâm lý bị PTSD, rồi coi Nhiễm Thanh Trang thành vị cứu tinh đi.

Lúc về lại đảo đã là buổi chiều rồi, may mà là thứ bảy, không cần dạy học cho cậu chủ nhỏ.

Tôi vừa về Hồng Lâu đã nhịn không được lại đi tắm thêm lần nữa, ném hết quần áo đang mặc trên người vào máy giặt.

Sau bữa cơm tối, quản gia Phùng đột nhiên gọi điện thoại tới, nói hôm nay trên đảo có khách quý tới, cực kỳ yêu thích âm nhạc cổ điện, đại công tử hỏi tôi có thể đến lâu đài một chuyến không, diễn tấu vài khúc cho vị khách quý này.

Nhà họ Kim cho tôi một khoản thù lao kếch xù, mà thời gian làm việc mỗi tuần của tôi thì dài không đến 12 tiếng, đừng nói bây giờ bảo tôi qua đó diễn tấu vài khúc nhạc, cho dù về sau mỗi đêm đều bảo tôi qua đó diễn tấu cũng là điều hợp tình hợp lý.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay.” Cúp điện thoại, tôi vội vàng liên lạc với Trần Kiều, bảo cậu qua đón tôi qua đó.

Trần Kiều cũng nghe nói tin tức trên đảo có khách quý tới, còn nói đối phương là ngồi máy bay trực thăng đến, do Đại công tử đích thân nghênh đón.

Cục trưởng cục Quản lý xây dựng ngã ngựa lần trước đến cũng chỉ là quản gia Phùng ra đón mà thôi, lần này vậy mà còn kinh động đến cả Đại công tử, xem ra lai lịch của đối phương quả thực không đơn giản.

Khoảng mười lăm phút sau, tôi đeo đàn trên lưng xuống xe trước cổng của tòa lâu đài.

Các nhân viên bảo vệ bên ngoài cổng đều đã được dặn dò trước, chỉ kiểm tra đơn giản rồi để tôi vào.

Quản gia Phùng cử một người giúp việc dẫn tôi đến phòng ăn mà mấy người Kim Thần Tự đang dùng cơm.

So với căn phòng dùng làm yến hội thì nơi này nhỏ hơn rất nhiều, càng giống một nơi dùng để liên hoan gia đình hơn, nhưng mức độ sang trọng xa hoa thì không thua kém cái trước một chút nào. Trang thiết bị được làm bằng gỗ óc chó mang vẻ đẹp cổ điển đầy quyến rũ, trên tường treo đầy tác phẩm nghệ thuật đặc biệt không biết tên, bàn dài bày hoa tươi kiều diễm được dày công chuẩn bị, không có một cánh hoa nào có chút tì vết, tiếng ly rượu va vào nhau giống như âm thanh nhẹ của tiếng búng đồng xu vang lên bên tai.

Trên bàn ăn chỉ có bốn người, một bên là cha con Kim Phỉ Thịnh và Kim Thần Tự, còn một bên là một nam một nữ đang ngồi, tuy là gương mặt của người phương Đông, nhưng lúc mở miệng nói chuyện lại là tiếng Anh.

Khẩu âm nghe giống như là người Nhật.

Tôi yên lặng đảm nhiệm chức vụ làm nền, vốn cũng không có lòng dạ nào nghe bọn họ nói chuyện, nhưng dù sao vẫn tránh không được một hai câu lọt vào tai.

Người Nhật nọ hình như đang bàn việc làm ăn với nhà họ Kim, họ nhắc đến một thứ gọi là “hoa anh đào” nói hoa anh đào ở các nước trên thế giới khá được yêu thích, quả thực là cung không đủ cầu, nếu như nhà họ Kim muốn tiếp tục có loại hàng này, thì phải đưa thêm 20%.

Vừa nghe cần thêm 20%, Kim Thần Tự có hơi nhịn không được, tỏ vẻ không thể đồng ý, tối đa là 10%. Bàn ăn nhất thời rơi vào cục diện bế tắc, song phương đều không chịu nhượng bộ. Vẫn là Kim Phỉ Thịnh gừng càng già càng cay, khi không thấy được kết cục tốt đẹp, cho con trai một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng, tự thân xuất mã nói chuyện, cuối cùng kéo xuống 16%.

Nhưng 16% đã là thấp nhất rồi, đối phương nói, nếu còn thấp hơn nữa thì sẽ không có cách nào bàn tiếp. Thực sự không kéo xuống tiếp được nữa, Kim Phỉ Thịnh thay đổi sách lược, để Kim Thần Tự trước hết đưa hai người chơi ở trên đảo vài ngày, nghỉ ngơi thật tốt, đợi vài ngày sau rồi lại bàn tiếp.

Bàn xong chuyện làm ăn, mấy người họ bắt đầu chuyển chủ đề câu chuyện sang tán ngẫu vài chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Trong hai người Nhật thì địa vị cao hơn có vẻ là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa nãy cũng chủ yếu là ông ta giao thiệp với hai cha con nhà họ Kim, còn cô gái trông trẻ tuổi kia gần như là không nói lời nào.

“Lại nói, tôi có một sở thích, chắc chắn hai người cũng từng nghe nói đến.” Người đàn ông nâng ly rượu đỏ lên, khuôn mặt gầy guộc nghiêm nghị hiện lên một nụ cười.

Kim Phỉ Thịnh nói: “Có nghe qua, ngài Sakamoto còn là một nghệ nhân bậc thầy về xăm hình, thậm chí có người ra giá bảy con số mời ngài xăm nhưng ngài cũng không nhận. Hình xăm tốt có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật sống, có giá trị không thể đo lường được. Tác phẩm của ngài Sakamoto chắc chắn chính là như vậy.”

Ông Sakamoto được tâng bốc đến mức cực kỳ vui vẻ, nụ cười lại lớn thêm một chút, nói: “Không phải ai cũng khiến tôi sinh ra cảm giác muốn sáng tác. Đầu tiên là phải còn trẻ, bởi vì người trẻ tuổi mới có làn da hoàn mỹ; tiếp theo là phải thanh lịch nhã nhặn, chỉ có nhân cách tao nhã mới có thể chịu được trách nhiệm làm nền cho tác phẩm tao nhã; cuối cùng, phải chịu được đau đớn, tôi không thích “phông nền” quá mức ồn ào, nếu như đối phương khóc lóc thảm thiết thì sẽ ảnh hưởng đến việc sáng tác của tôi.”

Ông ta dường như sợ nói không đủ rõ ràng, nói một câu tiếng Nhật với cô gái ở bên cạnh, một lát sau, cô gái xinh đẹp thanh nhã để tóc bob đó đứng lên, bắt đầu cởi quần áo ở trước mặt mọi người.

Từng chiếc cúc áo được cởi ra, lộ ra thân thể mỹ lệ được bọc trong chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lụa. Cô gái không hề mặc nội y, bên trong là cơ thể trần trụi.

Tay run lên, cây vĩ lạc vào một nốt nhạc sai, cũng may không có ai phát hiện. Ngay cả Kim Thần Tự cũng hơi xuất thần, dường như là bị một màn trước mắt làm cho chấn động đến mức nói không ra lời.

Quần áo rơi xuống đất, cô gái mặt không chút biểu tình quay lưng lại, triển lãm hình xăm kín lưng của mình cho mọi người.

Từ trên vai kéo xuống mông, bộ xương mặc shiromaku* được vây quanh bởi hoa tươi, trong miệng ngậm dao, bên trong tròng mắt là hai hàng huyết lệ đang rơi xuống.

*váy cưới truyền thống của Nhật Bản

Em có thể yêu anh, nhưng anh phải giao ra trái tim đang đập của mình; em có thể gả cho anh, sính lễ sẽ dùng mạng của anh thế vào; nếu như anh thất hứa, em sẽ chôn anh dưới những nụ hoa, trang hoàng cho khu vườn hưng thịnh của em.

Mỹ lệ và đáng sợ, nguy hiểm tứ phía, dục vọng lan tràn. Kết hợp với phông nền chính là cô gái có làn da hoàn mỹ này, thành tựu có tính nghệ thuật đáng kinh ngạc.

Ông Sakamoto tự hào nói: “‘Cô dâu chết chóc’, đây là tác phẩm mới nhất của tôi.”

“Bựt!”

Dây đàn đứt đoạn, âm thanh chói tai trong phòng ăn đột ngột vang lên, khiến mấy người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây