Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý!

2: Nàng là nữ nhi


trước sau

“Bạch đại ca, người huynh muốn tìm, thật ở nơi này?” Công tử áo xanh nghi ngờ hỏi.

“Ừm.” Mỹ nam áo trắng lạnh nhạt trả lời, cũng không nói gì nữa.

“Làm sao tìm được đây, nhiều người như vậy.” Công tử áo xanh nhăn lại đôi mày liễu xinh đẹp, có chút không kiên nhẫn.

Mỹ nam áo trắng không nói gì, nhưng mắt sáng như đuốc nhìn phía trên cầu Đoạn.

Ở trên cây cầu nhỏ, có một thiếu niên gầy yếu miệng đang cắn bánh bao, hăng hái bừng bừng nhìn cảnh đẹp Tây Hồ. Không cần phải nói, thiếu niên này, chính là Hứa Tiên rồi.

“Chậc chậc, nhìn cảnh sinh thái này thật đẹp nha.” Hứa Tiên cắn bánh bao cảm thán cảnh đẹp trước mắt. Thật là đẹp, đẹp vô cùng. Ở xã hội hiện đại, cảnh đẹp căn bản cũng bị ô nhiễm. Một khị khai phá sẽ bị phá hủy, hết khăn giấy, tàn thuốc lá, cả vỏ chai nước suối. Ngay cả Trường Thành (Vạn Lý Trường Thành) cũng là một mớ hỗn loạn kinh tởm. Vừa sang mùa hè liền tỏa ra từng trận hôi thối, có người còn đem đó thành nơi phóng uế bừa bãi. Trên sường núi thì không cần phải nói rồi, khắp nơi đều là một mảnh rác thải trắng xóa. Mà cảnh đẹp trước mắt thì hoàn toàn bất đồng, đây mới thật là lục thủy chứ, nhìn ngắm khiến cho lòng người thoải mái và hạnh phúc.

Hứa Tiên đang ngắm phong cảnh, lại không biết mình cũng thành phong cảnh trong mắt người khác.

Công tử áo xanh nhìn theo ánh mắt của mỹ nam áo trắng, cũng nhìn thấy người trên cây cầu nhỏ, đang muốn mở miệng hỏi gì đó. Mỹ nam áo trắng trong nháy mắt vung tay một cái, không khí trước mặt liền xảy ra biến hóa quỷ dị, xuất hiện cảnh tượng chỉ có hai người mới có thể nhìn. Chỉ thấy thiếu niên gầy yếu trên cây cầu nhỏ kia không ngừng biến hóa, biến hóa, cuối cùng biến thành mục đồng.

“Là hắn.” Mỹ nam áo trắng nói một câu nhàn nhạt, thu hồi phép thuật.

“Người nọ chính là người Bạch đại ca huynh muốn tìm?” Công tử áo xanh kinh ngạc hỏi.

Mỹ nam áo trắng vẫn lời ít ý nhiều như cũ: “Phải” dứt lời liền đi về trước, muốn đi về phía cây cầu.

Công tử áo xanh theo sát phía sau. Bây giờ đang ở phàm trần, không thể tùy ý sử dụng phép thuật, nếu không trực tiếp bay qua là tốt rồi, sao cần phải đi bộ như bây giờ?

Nhưng mà khi hai người đi tới trên cầu, đã không còn bóng dáng của thiếu niên gầy yếu kia nữa.

“Đi đâu rồi?” Công tử áo xanh nói thầm, nhìn ngó trước sau, nhưng vẫn không có thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu.

Mỹ nam áo trắng không có lên tiếng, xuống cầu, đi bên hồ.

Mà Hứa Tiên đi một chút rồi dừng, một đường đi tới Khánh Dư Đường của Vương viên ngoại. Hôm qua gặp Vương viên ngoại này, bộ dạng mập mạp, lại rất hiền lành. Nàng trước hết học bán thuốc, sau đó học nghề y. Thật ra thì, Hứa Tiên nói với Hứa Kiều Dung muốn học y không chỉ là bởi vì nàng nghĩ phải theo cái gọi là kịch bản kia, mà là nàng vốn học trung y. Phải biết rằng, Tây y hiện đại chỗ nào cũng có, mà trung y ngày càng xuống dốc. Ở bệnh viện ngồi khám căn bản cũng là lão trung y rồi, người học trung y quá ít. Mà Hứa Tiên cố tình lại chính là đóa hoa hiếm thấy này. Nguyên nhân rất đơn giản, vì nàng lười! Bệnh nhân tìm trung y lại ngày càng ít, cho nên đi làm cũng như không. Như kiểu đi làm ba ngày nghỉ ngơi một ngày, thời gian ở bệnh viện cùng ở nhà hai hòa làm một. Không đi làm toàn bộ cuộc sống ở nhà của nàng là đồ ăn vặt, máy tính, chơi game.

Đến Khánh Du Đường, thấy Vương Viên ngoại, sắc mặt không đổi vuốt đuôi (nịnh nọt, tâng bốc) vài cái, trêu trọc khiến cho ánh mắt Vương viên ngoại híp thành một đường, lúc này mới đi tới quầy, cùng một học đồ (người học) khác học bắt đầu việc ngày hôm nay. Có một học đồ họ Lý, vốn là có chút địch ý với Hứa Tiên, nhưng mà sau khi Hứa Tiên cùng hắn nói nhăng nói cuội mấy câu, lại còn tỏ vẻ chờ hết bận mời cơm vân vân, liền trở thành huynh đệ.

“Lý đại ca, tay huynh thật đúng là lợi hại, dùng một tay mà bốc đúng hai lạng.” Hứa Tiên nhìn Lý học đồ ước lượng dược liệu, nghiêm trang vuốt mông ngựa.

“Ha hả, đây là chút trò vặt thôi, chờ đệ thuần thục, đệ cũng có thể.” Lý học đồ rung đùi đắc ý, tâm tình vô cùng vui sướng. Đây là tiểu nhân vật thì sao, cũng có tiểu nhân vật kiêu ngạo không phải sao? Hứa Tiêm vuốt mông ngựa nếu kèm theo vẻ mặt nịnh hót, sợ là hắn không chịu nổi. Vấn đề là Hứa Tiên nói rất thành khẩn đó nha, điều này làm cho hắn vô cùng hưởng thụ.

Khánh Dư Đường làm ăn rất tốt, phu nhân của đại phu cùng Lý học đồ, cộng thêm Hứa Tiên cũng bận rộn cả một ngày.

“Hứa Tiên này, hôm nay thật vất vả cho ngươi.” Hôm nay Hứa Tiên rất tích cực học tập, biểu hiện ban đầu như thế, làm cho Vương viên ngoại rất hài lòng, cho nên trước lúc “tan việc”, tới động viên hai câu.

“Không vất vả, không vất vả.” Hứa Tiên khiêm nhường từ chối, “Chúng tôi là người trẻ tuổi, nên học tập nhiều, chịu chút vất vả.”

Chậc chậc, nhìn thanh niên tiến bộ này, Vương viên ngoại hài lòng vuốt vuốt râu mép, trong lòng âm thầm gật đầu.

Cùng Lý học đồ đi ra cửa, Hứa Tiên vung tay lên nói: “Đi, Lý đại ca, chúng ta đi ăn vặt chút đi.”

“Hắc hắc, hôm nay ta có việc rồi để hôm khác đi.” Lý học đồ cười có chút rực rỡ, có chút nhộn nhạo.

“Ôi, Lý đại ca, hoa đào của huynh lại nở rồi có phải hay không?” Hứa Tiên vừa nhìn cái nụ cười nhộn nhạo kia, liền biết là có chuyện tốt, lên tiếng trêu ghẹo.

Lý học đồ có chút nhăn nhó: “Bát tự còn chưa có viết đâu.”

“Vậy chính là có hy vọng rồi. Được, tiểu đệ ta cũng không làm trễ nải thời gian của Lý đại ca nữa, nhanh đi đi.” Hứa Tiên cười lên. Xưng ca gọi đệ kia thật có thứ tự. Đứa nhỏ này nhập cuộc cũng không phải nhanh bình thường a.

Sau khi cùng Lý học đồ tách ra, lúc này Hứa Tiên mới từ từ đi dạo, tản bộ đi về nhà. Ngày thứ nhất trong kiếp học đồ thật dễ dàng.

Sau khi về đến nhà, Hứa Kiều Dung đã làm cơm xong đang đợi nàng. Còn chưa kịp ngồi xuống, Hứa Kiều Dung đã bùm bùm tuôn ra một chuỗi dài quan tâm, hỏi nàng ở tiệm thuốc có quen không, học được cái gì, cùng mọi người ở chung có tốt không… Nhìn vẻ mặt ân cần của Hứa Kiều Dung, Hứa Tiên trong lòng ấm áp, ở nơi dị giới xa lạ này, có người quan tâm mình như vậy thật tốt.

Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, ở giữa mâm chỉ có một món mặn, Hứa Kiều Dung không ngừng gắp toàn bộ thịt bên trong cho Hứa Tiên, còn nàng thì ăn rau.

“Tỷ, tỷ cũng ăn đi.” Hứa Tiên không đành lòng, gắp khối thịt bỏ vào trong chén của nàng.

Hứa Kiều Dung lại đem thịt gắp lại vào chén cho Hứa Tiên: “Muội còn đang tuổi lớn, muội cứ ăn đi.”

Hứa Tiên nhẹ nhàng than thở, cuộc sống nghèo khó này phải cải thiện như thế nào đây? Nhớ trên TV, từ khi Hứa Kiều Dung bị bắt lập gia thất cùng mục đầu kia cuộc sống mới coi như khá hơn, đầu mục kia hình như gọi là Lý Công Phủ? Người nọ tính tình có vẻ không tệ, phải tìm một cơ hội tác hợp cho Hứa Kiều Dung mới được.

Mà lúc này bên bờ Tây Hồ, mỹ nam áo trắng yên lặng đứng dưới một thân cây, mặt trời đã ngả về tây, y như một bức tranh hoàn mỹ khiến lòng người khiếp đảm. Công tử áo xanh đứng cách đó không xa, nhìn mặt hồ chán đến chết, nói thầm: “Tiểu tử kia đi nơi nào rồi? Làm sao tìm một ngày rồi cũng không thấy bóng người. Nhanh chóng báo ân xong còn trở về tu luyện nữa a.”

“Đại ca, làm sao huynh báo ân được đây? Quan Âm đại sĩ nói thế nào vậy?” Công tử áo xanh không nhịn được mở miệng hỏi.

“Đây là lần thứ 28 đệ hỏi như vậy rồi.” Mỹ nam áo trắng nhàn nhạt phun ra một câu như vậy.

Công tử áo xanh tiếp tục uể oải, 28 lần sao? Còn tưởng mới là lần thứ 27 chứ, lại nhớ nhầm nữa à. Mỗi lần hỏi như vậy, đại ca cũng không có trả lời. Điều này làm cho hắn càng thêm tò mò.

“Túc thế nhân duyên (nhân duyên từ xưa).” Mỹ nam áo trắng bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

“Cái gì?” Công tử áo xanh giống như bị lửa đốt mông nhảy dựng lên, “Túc thế nhân duyên? Nói đùa gì vậy đại ca, ân nhân của huynh là một nam nhân nha, nam nhân đấy!”

Mỹ nam áo trắng không thèm để ý đến công tử áo xanh, mà chậm rãi đi về phía trước. Trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng đáng ghét mấy ngày trước.

Trên đài hoa sen, một cô gái hiền hòa xinh đẹp không tưởng nổi, vẻ mặt chính khí (quang minh chính đại): “Bạch Tố Trinh, trần duyên của ngươi chưa dứt, sao có thể đứng vào hàng Tiên ban (hàng ngũ tiên nhân)?”

Bạch Tố Trinh vẻ mặt hờ hững, nhìn Quan Âm ngồi nghiêm chỉnh trên đài hoa sen không nói lời nào.

“Khụ, khụ….” Quan Âm bị hắn hờ hững nhìn soi mói tới mức không chịu được nữa, giả ho hai tiếng, “Ngươi còn thiếu người ta ân tình, đi trả đi rồi hãy nói.”

“Đi đâu tìm?” Bạch Tố Trinh tích chữ như vàng.

“Tới bên Tây Hồ tìm.” Quan Âm giả bộ thật bí hiểm nói một câu như vậy.

“Cụ thể.” Giọng Bạch Tố Trinh càng lạnh hơn.

Quan Âm nghĩ trong lòng thật muốn phát hỏa đánh hắn. Tên khốn kiếp này, lại chảnh như vậy, đây là thái độ cầu người sao? Nếu như không nhìn phía trên hắn có người, Lão tử đánh chết hắn…..

“Nha.” Bạch Tố Trinh hờ hững kêu lên một tiếng rồi xoay người đi ngay.

“Ngươi phá lệ nói một cảm ơn thì sẽ chết à?” Quan Âm ở phía sau cắn môi nhỏ giọng thầm thì. Nếu không phải người nọ dặn dò mình chiếu cố hắn một chút, thì mình cũng không thèm để ý cái tên Bạch xà ngông cuồng này đâu.

“Hửm?” Bạch Tố Trinh dừng bước, xoay đầu lại.

“Ha hả, ha hả, không có chuyện gì. Ngươi nhanh đi báo ân đi, chờ ngươi chấm dứt đoạn túc thế nhân duyên này, là có thể quy y tam bảo (Phật, pháp, tăng) rồi.” trên mặt Quan Âm lại đổi về nụ cười hiền hòa chính khí.

Bạch Tố Trinh nhìn Quan Âm một chút, không nói chuyện, xoay người rời đi, nhưng mà khóe miệng hơi động một chút, cúi đầu truyền tới một câu trong không khí: “Nam không ra nam, nữ không ra nữ.”

Lời nói vừa rơi xuống, bóng dáng của Bạch Tố Trinh cũng biến mất.

“Ta xiên!” Quan Âm rốt cục cũng tức giận, từ trên đài hoa sen đứng lên, cầm lọ tịnh bình (cái lọ sứ có cắm cành liễu đó) trong tay xông lên.

“Đại sư, bình tĩnh, bình tĩnh ạ!” Đồng tử bên cạnh vội vàng ngăn cản Quan Âm. Trong lòng không nhịn được mà oán giận cái tên Bạch Tố Trinh vừa rời đi kia, làm sao lại đâm chúng chỗ đau của Quan Âm? Quan âm thật ra thì không có giới tính, nửa trên là nữ, nửa dưới lại….(cái này các bạn tự liên tưởng =]])

............

“Đại ca, tiểu tử kia, không, ân nhân của huynh là một nam nhân. Huynh muốn báo ân như thế nào?” Giọng nói ồn ào của công tử áo xanh cắt đứt suy nghĩ của Bạch Tố Trinh, hắn gấp gáp gào rống lên, “Nói đùa gì vậy, hắn là nam nhân đấy, huynh chẳng lẽ muốn….” Nếu bị đè ở phía dưới, những lời này công tử áo xanh chưa kịp nói ra thì nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tố Trinh, sáng suốt vội đem câu nói này nuốt vào bụng.

“Nàng là nữ nhi.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nói ra một câu.

“Nữ, nữ nhi?” Công tử áo xanh thấp giọng hô, “Nhưng mà đệ nhìn hắn mặc nam trang, ta còn tưởng là nam a. Ừm, là nữ nhân thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Công tử áo xanh yên lòng.

Nhưng vừa mới yên lòng lại liền nhíu mày khinh thường nói: “Là nữ nhân thì sao? Túc thế nhân duyên? Chẳng lẽ đại ca huynh thật muốn cưới một phàm nhân?”

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Tố Trinh không lộ vẻ gì nhưng cũng không nói gì.

“Nếu không, chúng ta trước tìm được nàng, cho nàng chút tiền, cứ báo ân như vậy là tốt rồi. Hoặc là xem nàng cần những thứ gì, chúng ta nghĩ biện pháp để thỏa mãn nàng đi. Làm sao lại có thể để đại ca huynh kết nhân duyên với một phàm nhân đây?” Khẩu khí công tử áo xanh vô cùng khinh thường, trong mắt hắn, loài người chính là đê tiện, là giun dế mà thôi.

Bạch Tố Trinh không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên một tia sáng, ngầm chấp nhận lời nói của công tử áo xanh.

Lời Editor: Thực ra trong này nói Quan Âm phi giới tính cũng không sai ^^. Vì theo Phật giáo của Ấn Độ thì tất cả vị Bồ Tát đều là nam nhân kể cả Quan Âm. Còn khi đến Trung Quốc và Việt Nam thì lại thành Quan Âm là nữ.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây