Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

105: Tiện nhân bị coi thường, tất phải có chỗ tiện (tiện trong tiện nhân)


trước sau

“Tam Nương.” Tiểu Đào không nhịn được mở miệng cầu xin thay Châu Châu: “Vết thương của Châu Châu cô nương rất nặng, có thể cho nàng đứng lên trước được không?”

Liếc nhìn người quỳ trước mặt có vẻ như sắp ngất, Phong Linh cũng không rảnh mà đồng tình, trên mặt cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “A, nói vậy giống như là ta đang cố tình khi dễ nàng ta, ta chỉ suy nghĩ cho thân thể nàng ấy thôi mà. Nếu không tin ta thì đứng lên là được”.

Tiểu Đào định đỡ Châu Châu dậy, nhưng ai ngờ Châu Châu lại kiên định lắc đầu: “Tam Nương nói có lợi cho ta, ta tin tưởng nàng, tiểu Đào, ngươi đừng lo.”

Dạ Vô Hàm liếc mắt nhìn qua, không ngờ lại đi tới, đưa tay lôi Châu Châu đứng lên: “Nàng đùa giỡn ngươi đấy.”

Lửa giận của Phong Linh nhanh chóng bùng lên, trong lòng thầm mắng, Dạ Vô Hàm, ngươi được lắm, ta dựng sân khấu kịch, ngươi tới hủy phải không? Được, vây thì để xem ngươi hủy nhanh hơn hay ta dựng nhanh hơn!

“Ha ha.” Phong Linh nở nụ cười xinh đẹp mà yêu nghiệt: “Cũng được, quỳ tiếp cũng không có tác dụng.”

Nàng ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn chằm chằm Châu Châu, nhìn chăm chú đến mức lông nàng ta dựng cả lên: “Châu Châu, ngươi không muốn gả chồng phải không?”

Châu Châu sửng sốt một chút, từ từ gật đầu, ánh mắt e lệ nhìn Dạ Vô Hàm: “Từ sau khi có Hinh nhi, ta chưa từng có ý niệm lập gia đình.”

“Ơ, như vậy sao được, ngươi xem mình đi, sắc mặt khô vàng, hai mắt vô hồn, tựa như hoa bị phơi khô đét. Hiện tại mà không lấy chồng, về sau muốn tái giá rất khó đó!”

Châu Châu cắn môi, cuối cùng cũng nghe ra ý tứ của nàng, nhưng ở trước mặt Dạ Vô Hàm lại không thể phản bác được, chỉ đành miễn cưỡng cười một tiếng: “Tam Nương, ý tốt của người, ta hiểu, nhưng bây giờ ta còn chưa muốn nghĩ đến những thứ đó, chỉ muốn chăm sóc Hinh nhi thật tốt, như vậy là thỏa mãn lắm rồi.”

“Ha ha, Hinh nhi ở trong Vương phủ, có cha và bà vú rồi, ngươi còn lo lắng cái gì? Còn có rất nhiều dì xinh đẹp tranh nhau lấy lòng nàng, người làm mẹ như ngươi không cần phải quan tâm đâu.”

Phong Linh cười lạnh trong lòng, dù sao nàng cũng thuộc phái thần tượng kiêm thực lực của Ngư Dương thành, muốn đấu với nàng? Không có cửa đâu!

Sắc mặt Châu Châu càng ngày càng khó coi, ngược lại Tiểu Đào không nhịn được lên tiếng: “Tam Nương thật nóng lòng, nhưng chuyện này không cần Tam Nương phải suy nghĩ. Dù sao Châu Châu cô nương, Tiểu Quận chúa và vương gia cũng là người một nhà, người khác không thể tách bọn họ được”.

“Tiểu Đào!” Châu Châu nũng nịu kêu một tiếng, nghe thì có vẻ là trách cứ, nhưng ý cười trên mặt đã tản ra ngoài.

Phong Linh nâng mắt, cười quyến rũ, ánh mắt như có như không liếc nhìn Dạ Vô Hàm: “Cũng phải, là ta xen vào việc của người khác rồi.”

Dạ Vô Hàm vuốt trán, dù trên triều đình có gặp phải chuyện khó giải quyết hơn nữa cũng không bằng Phong Tam Nương làm cho hắn nhức đầu. Nhưng mà, hắn lại không thể đắc tội với nàng!”.

Một lúc sau, khuôn mặt hắn giãn ra: “Nếu nàng đồng ý làm Vương phi của ta lần nữa, thì những chuyện như thế này đều có thể thay ta làm chủ!”

Châu Châu giật mình, trơ mắt nhìn hai người ngồi phía trước, nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình.

Cảm giác này thật tệ.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được thế nào là oán hận.

Thu hết vẻ mặt của nàng ta vào mắt, Phong Linh cười lạnh. Trả thù, không chỉ phải sử dụng mánh khóe, mà còn phải sử dụng vũ khí có lực sát thương cao, rất dễ nhận thấy, Dạ Vô Hàm chính là tử huyệt của nàng ta.

Nàng ngoắc ngoắc ngón tay với Dạ Vô Hàm, sau khi hắn tiến đến, nàng quyến rũ nói: “Ngươi thật sự muốn để cho ta làm Hàm Vương phi?”

Dạ Vô Hàm nhíu mày, bỗng nhiên kéo nàng lại gần, đổi khách làm chủ giam nàng trong ngực. Hắn có kiêu ngạo của mình, nên tuyệt không thể bị người khác nắm mũi dẫn đi.

“Chỉ cần nàng đồng ý, bắt đầu từ bây giờ, nàng chính là Hàm vương phi! Từ nay về sau, không bao giờ thay đổi!”

Châu Châu không nhìn nổi nữa, cả người nàng run rẩy, đôi môi sớm không còn sắc máu: “Vương gia, nô tỳ… nô tỳ không được thoải mái, xin về nghỉ trước.” Nói xong liền hành lễ: “Châu Châu cáo lui.”

Không đợi Dạ Vô Hàm lên tiếng, nàng ta giống như là chạy trốn.

Lần này, nàng bị đánh bại thảm hại

Ánh mắt Phong Linh quét qua, khinh thường nhếch môi, đây mới chỉ là bắt đầu! Trò chơi, phải chơi từ từ mới đã nghiền.

Nhìn nàng như đứa bé nhất định phải đạt được thứ mình muốn, Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười: “Dù sao thì nàng ấy cũng là nương của Hinh nhi, cần gì phải nhắm vào nàng?”

“Tiên nhân bị coi thường tất phải có chỗ tiện! Tiện nhân động đến ta… ta tất phải diệt!”

Dạ Vô Hàm ngẩn ra, ngay sau đó cười ha ha, ôm tay của nàng: “Phong Tam Nương, nàng có thể nói cho ta tại sao nàng đặc biệt đến thế không? Biết rõ đấu không lại nàng, biết rõ có thể cả đời phải cúi đầu xưng thần với nàng, nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện.”

Phong Linh lắc đầu, chán ghét ngó ngó hắn: “Bớt ghê tởm đi, muốn học theo Quỳnh Dao, ngươi còn kém xa lắm.” Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng Dạ Vô Hàm không chịu buông tay: “Này, ta cảnh cáo ngươi, nhanh chóng buông ra, không ta cắn đấy!”

“Không thả, nàng cắn ta đi!” Dạ Vô Hàm dở thói côn đồ.

Phong Linh nổi giận, há mồm cắn vào ngực hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một hồi ầm ĩ, tiếp theo là tiếng chiêng gõ dồn dập: “Cháy rồi, cháy rồi, mau cứu hỏa!”

Hai người sững sờ, đi ra ngoài cửa liền thấy ánh lửa ngút trời phía tây bắc. Bên đó chủ yếu là những phòng khách không dùng đến hoặc phòng chứa củi cùng những vật dụng linh tinh.

Phi Ưng vội vã chạy tới: “Vương Gia, Tây Sương cháy!”

Dạ Vô Hàm nhíu chặt mày, quay đầu lại nhìn Phong Linh: “Nàng đứng ở chỗ này, đừng chạy đi đâu!”

Nói xong, hắn phân phó mấy câu với thị vệ ở cửa rồi chạy thẳng tới Tây Sương.

Phong Linh nhìn về phía đám cháy, lẩm bẩm một mình: “Sao tự nhiên lại cháy vào lúc này cơ chứ?”

Nhưng mà cũng may, Phỉ Ý hiên - nơi Bảo Bảo ở là phía đông, cách đó rất xa, kể cả Bác Ý hiên của Dạ Vô Hàm bị thiêu hủy hết thì lửa cũng chẳng đến nơi đó được.

Nàng thấy yên tâm hẳn, vừa mới xoay người lại thì một bóng đen chợt lóe, sau đó hông liền bị người tóm lấy. Nàng còn chưa kịp gọi ra tiếng thì đã bị đưa lên trời.

“Ôi mẹ ơi!!!” Phong Linh trợn tròn mắt, đôi môi run cầm cập, mãi mới phát ra ba chữ: “Ta.sợ.cao…”

Người đang giữ lấy nàng dùng sức rất lớn, bên dưới chân, Vương phủ đang ầm ĩ cách càng ngày càng xa, cuối cùng ngay cả đốm lửa đều không nhìn thấy nữa. Tốc độ của hắn khiến nàng có cảm giác như đang bay.

Không biết rõ là đã ở trên trời bao lâu, cho đến khi Phong Linh cảm thấy người không thăng bằng, dạ dày bắt đầu rục rịch, hắn mới bắt đầu dừng lại.

Phong Linh lập tức chạy đến ôm cây đại thụ bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống ói không ngừng,

“Ọe…”

Một bàn tay vỗ vỗ sau lưng nàng, thiếu chút nữa là vỗ gãy mấy cái xương sườn của nàng rồi.

Phong Linh quay đầu lại rống lên một câu: “Chết tiệt, ngươi là cướp đường hay sao? Nói cướp người liền cướp người?! Cướp người thì thôi đi, nhất định phải bay lên cao như vậy sao? Nhất định phải thế sao?”

Thấy rõ người phía sau thì nàng chợt ngây ngẩn cả người.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây