Lúc Thần Hoàng tới, Phong Linh đã ngủ rồi, hắn liếc nàng một cái, không nói hai lời liền ôm nàng ra khỏi phòng.
Phong Linh ngủ không ngon, vừa động đã lập tức tỉnh, “Này! Ngươi làm gì thế?”
Thần Hoàng không nói lời nào, đi vào sân, trực tiếp ném nàng vào thùng gỗ to.
“Ưmh......” Phong Linh bị sặc nước, vội bò lên, không ngừng khụ, “Ngươi điên rồi sao?!”
“Tắm!” Thần Hoàng bỏ lại những lời này xong quay người vào phòng.
Phong Linh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, giận đến vỗ xuống mặt nước, bá đạo! Đáng ghét!
Nước ấm rất thoải mái, Phong Linh không nhịn được ngồi ngụp vào nước, trên mặt nước còn có hoa khô thơm ngát, nàng lén lút nhìn nhìn vào phòng, sau đó nhanh chóng cỡi quần áo ra, nhưng bọc ngực vẫn không dám cởi, tháo tóc, thích thú tắm.
Cuối cùng, nàng tắm xong, nhưng vừa định đứng dậy lại phát hiện một sự thật vô cùng tàn khốc!
Nàng không có quần áo thay!
Đống quần áo kia đã ướt sũng, sớm bị nàng ném trên đất, bẩn thỉu không thể lượm về mặc lại được, nhưng nếu không mặc, nàng sẽ phải để trần chạy vào phòng!
“A! Đúng là óc heo mà!”
Đúng lúc này, Thần Hoàng đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng, tay cầm một bộ quần áo sạch sẽ, nháy mắt trêu tức nàng, “Nếu nàng cầu ta....., ta sẽ suy nghĩ việc đưa cho nàng.”
Phong Linh “A!” một tiếng, ngồi vào trong nước lại, hai tay ôm ngực, “Ngươi đừng tới đây!”
“Ồ, vậy được rồi, xem ra nàng không cần.”
Thần Hoàng vừa muốn đi, Phong Linh vội gọi, “Chớ đi! Đưa quần áo cho ta!”
Hắn xoay người, cười câu hồn, “Giọng điệu này không giống giọng điệu đang cầu người.”
Phong Linh nhìn hắn chằm chằm, thì thầm trong miệng, “Tiểu nhân!” Sau đó, điều chỉnh hô hấp, lập tức đổi thành mỉm cười thành khẩn, “Thái tử điện hạ, phiền chàng đưa quần áo cho ta, cám ơn!”
Thần Hoàng làm bộ gật đầu một cái, “Ừ, thái độ này còn chấp nhận được.” Hắn đi tới, nhưng Phong Linh vội nói, “Này, đừng tới đây, ngươi ném cho ta là được!”
Thần Hoàng nhún nhún vai, ném qua, Phong Linh tiếp được, vội nói, “Ngươi vào phòng trước đi, ta muốn mặc quần áo!”
“Không thành vấn đề!” Thần Hoàng dễ tính xoay người, đảo mắt, cho dù hắn muốn nhìn cũng không gấp nhất thời, cơ hội còn nhiều lắm!
Phong Linh nhanh chóng mặc đồ vào, xong xuôi thoải mái về phòng.
Trên người nàng chính là quần áo của Thần Hoàng, rất lớn, rất dài, lượt thượt trên đất. Tóc nàng còn ướt, khiến lưng áo bị ướt nhẹp, làm nổi lên đường cong vòng eo của nàng.
Tắm rửa xong, vấn đề mới lại xuất hiện.
Nơi này chỉ có một phòng ngủ, hay nói cách khác, hai người sẽ phải ngủ chung một phòng!
Phong Linh đứng giữa nhà, vén tay áo, nhún nhún chân, “Chúng ta nói thẳng đi, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi muốn nhốt ta đến khi nào?”
“Nhốt đến khi nào nàng yêu ta thì thôi.” Hắn cười quyến rũ, khiến Phong Linh nhìn thấy rợn cả tóc gáy.
Có những lời mặc dù tàn khốc, nhưng nàng nhất định phải nói, “Vậy ngươi hết hi vọng đi, ta sẽ không yêu ngươi.”
“Ha ha,” Thần Hoàng không nổi giận, chẳng hề để ý nói, “Vậy nàng chuẩn bị sống cả đời với những chú rắn đáng yêu này đi.”
“Ngươi.........”
Nhất thời, trong phòng yên tĩnh lại, so xem mắt ai có lực sát thương hơn. Về sau Phong Linh lại bắt đầu phiền não, đi lòng vòng trong phòng, “ Được rồi, ngươi nói đi, phải thế nào mới có thể thả ta đi?”
“Cái này......” Thần Hoàng nghiêng đầu trầm ngâm, hai mắt lóe ra ánh sáng tà ác không gì sánh kịp, “Nếu nàng có thể tích cực chủ động lấy lòng ta, phục vụ khiến ta sảng khoái, có thể ta sẽ suy nghĩ đến việc thả nàng đi, hơn nữa, vô cùng có khả năng sẽ tự mình tiễn nàng trở về Hàm Vương Phủ nha.”
“Ta phi!” Phong Linh tức điên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Có tin hay không ta cắt tiểu JJ của ngươi, bảo đảm ngươi càng sảng khoái!”
Thần Hoàng ngã xuống giường, “Đến đây dùng hết sức mà chà đạp ta đi!”
Phong Linh điên tiết, tên này quả là không thể nói lý, đánh lại đánh không thắng, nói chuyện với hắn chỉ có hộc máu thôi!
Nàng đi vòng vòng vài vòng, sau đó chạy ra ngoài phòng. Nàng nhất định phải tỉnh táo, không thể bị hắn tức xỉu được, phải dùng trí để thắng hắn!
P/s: Nếu như nàng thật sự có trí.
Chẳng mấy chốc, trời dần tối, bốn phía là núi hoang càng thêm quỷ dị, Phong Linh đã ngồi trong sân hơn nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được chiêu nào. Nàng xoa xoa cánh tay, vừa nhớ tới xung quanh đây đều là rắn độc, không dám ngồi ngoài này nữa, đứng dậy vào phòng.
Nàng vừa vào phòng, liền ngây ngẩn cả người.
Tên kia đâu?
Thần Hoàng tựa như đã biến mất, trong phòng ngoài phòng không một bóng người. Kỳ lạ, nàng ngồi ở cửa phòng, nếu hắn rời đi nàng phải biết chứ!
Mặc kệ thế nào, này xem như là việc vui, nhưng Phong Linh cười chưa tới 3 giây, đã xụ mặt xuống, sợ hãi trong lòng bị phóng đại vô hạn, ngộ nhỡ những con rắn kia chạy vào thì phải làm sao? Ngộ nhỡ nơi đây có thú hoang? Ngộ nhỡ có kẻ ác? Ngộ nhỡ......xuất hiện quỷ?
Phong Linh vội vàng vọt vào phòng bếp, lấy dao chặt thịt để dưới đầu gối, nàng nhảy lên giường, núp ở góc, hai mắt chăm chú nhìn ra cửa.
Trời càng ngày càng tối.
Phong Linh cứ ngồi đó, mí mắt nhíp lại, nhưng vẫn không dám ngủ, ai biết sẽ có rắn bò lên giường hay không? Nàng cứ như vậy, nỗ lực, giùng giằng, cuối cùng.......ngủ thiếp đi.
Trong mơ, nàng thấy một con rắn thật lớn đang cười gằn với nàng, sau đó, từ từ bò qua. Nàng muốn hét to, nhưng hét không được, muốn chạy trốn, chân lại không động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn to kia quấn lên người nàng, rồi há cái miệng to của nó ra........
Nàng sợ run cả người, mở choàng mắt.
Trên người thình lình bị đè nặng nói cho nàng biết, chuyện này........ Chuyện này........ Có thể không phải là mơ!
Phong Linh sợ đến choáng váng, đạp loạn, kêu to, “Đừng ăn ta, đừng ăn ta! A! Mau tránh ra!”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên, nàng ngẩn a, dừng giãy giụa, “Dạ Tàn Nguyệt?”
“Nàng thiệt là, ngủ mà cũng không yên nữa.” giọng nói quyến rũ của Thần Hoàng vang lên.
“Ngươi....” vốn Phong Linh muốn hỏi hắn lúc nãy đi đâu, nhưng nhận ra việc hắn đang làm, giận đẩy hắn ra, “Tên sắc lang này, ngươi làm gì!?”
Thần Hoàng thoải mái cười, “Làm chuyện nam nhân đều muốn làm.”
“Khốn khiếp!” Phong Linh định vung một cái tát, lại bị hắn nắm chặt tay. Hắn mập mờ đến gần, “Buổi trưa ăn đơn giản quá, giờ muốn đổi món.”
“Ngươi....... Ngươi đừng làm bậy nha, dù gì, ta vẫn xem ngươi là bạn, đừng để ta phải hận ngươi, được không?”
“Ta đã nói rồi, nàng muốn yêu như thế nào, hận như thế nào, muốn ta làm một người tốt sao, ta khinh thường làm”.
Thần Hoàng cường thế chặn nàng lại, bàn tay di chuyển trên người nàng. “Nam nhân thích nữ nhân, cuối cùng cũng sẽ đến bước lên giường, ta sẽ không ngụy trang thành tình thánh, rõ ràng ta rất muốn nàng còn phải cố gắng nhẫn nhịn, nhìn nàng bị nam nhân khác mang đi!”.
Nói xong hắn tháo trường sam trên người nàng ra lộ ra áo ngực màu hồng viền hoa ren.
“Dạ Tàn Nguyệt! Nếu như đây chính là cách yêu của ngươi vậy thì tình yêu của ngươi quá tàn nhẫn và ích kỷ!” Phong Linh giùng giằng, rống giận.
“Ta chưa từng nói rằng ta sẽ yêu một cách cao thượng”. Thần Hoàng lại khống chế được nàng, sau đó hắn bỏ y phục trên người mình. Mặc dù hơi gầy nhưng nhìn hắn rất tráng kiện, dán lên làn da nóng bỏng của nàng, bá đạo hôn lên môi nàng.
“Ưm….. Đáng chết! Cút ngay!”. Phong Linh há mồm ra cắn, Thần Hoàng lại chuyển tay nắm được cằm của nàng, ép nàng mở miệng. Đôi môi bị nàng cắn rách, máu cũng chảy ra ngoài. Thần Hoàng cũng không hề tức giận mà tà mị cười một tiếng. “Vừa hay ta có thể mang vết thương này gặp Dạ Vô Hàm nói cho hắn biết đây là ấn ký lúc chúng ta kích tình nàng để lại trên người ta”.
“Ngươi! Ngươi là đồ xấu xa! Ngươi là tên khốn kiếp! Hạ lưu!”. Phong Linh liều mạng giãy giụa, nam nhân trên người đè hai vai nàng lại, khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết tràn đầy màu đỏ **. Hắn như vậy làm Phong Linh cảm thấy sợ hãi. “ Ngươi đừng tàn nhẫn với ta như vậy được không? Ta thật sự không muốn hận ngươi, thật sự không muốn…………”.
Thần Hoàng cau mày lại, cười lạnh. “Nàng yêu hắn như vậy sao?”.
“Phải, ta thích hắn”. Phong Linh cắn môi. “Ta không biết ta thích hắn từ lúc nào, ta chỉ biết là ta thích người đàn ông này”.
Ánh mắt của hắn lạnh dần, lóe lên ánh sáng như dã thú muốn nổi giận, hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, cũng không làm gì hết. Phong Linh cũng không giãy nữa nhưng nước