Phong Tam Nương chỉ ngẩn người trong một lúc sau đó cũng lên tiếng chào hỏi. “Dạ Tàn Nguyệt, các ngươi cũng đến đây chọn đồ trang sức à? Ha ha, các ngươi cũng thật tinh mắt”.
Thần Hoàng cụp mắt xuống. “Nàng cũng đến đây chọn sao?”.
Hắn không ngờ sau khi giải trừ hôn ước với hắn xong, nàng lại vội vàng gả cho Dạ Vô Hàm như vậy. Trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, suy nghĩ không thoải mái làm cho hắn muốn nhìn thấy máu.
Dạ Lạc Dao thân mật kéo cánh tay Thần Hoàng, nở nụ cười xuất trần (= không thuộc chốn nhân gian). “Đúng vậy, ngày 12 tháng này là hôn lễ của chúng ta, ngươi đã biết chưa? Ngày hôm đó nhất định ngươi phải tới tham dự đó nhé!”.
“Ha ha, chỉ cần không thu tiền mừng thì nhất định ta sẽ tới”. Phong Linh đáp lời, kéo Hồng Ngọc đi. “Đi nào, chúng ta qua bên kia, đừng làm trở ngại vợ chồng son nhà người ta”.
Ánh mắt Hồng Ngọc đảo qua đảo lại giữa 3 người, cười hiểu chuyện sau đó đi theo Phong Linh ngồi xuống đối diện.
Lúc này, ông chủ đi ra. “Mời tân nương tử (=cô dâu) đi theo lão vào thử trang sức chân”.
Chân của nữ nhân ở cổ đại không thể tùy tiện để lộ cho người khác nhìn, bên trong mỗi tiệm trang sức sẽ chuẩn bị một phòng nhỏ để những vị khách nữ có thể thử vòng và lắc chân.
“Nguyệt, huynh chờ muội nhé”. Dạ Lạc Dao cười cười, đứng dậy đi vào.
Hồng Ngọc thở dài một tiếng. “Tại sao lại phải vất vả như vậy chứ?”.
Cặp mắt Thần Hoàng sáng lên khi thấy Hồng Ngọc đứng dậy, hóa ra người sẽ kết hôn không phải là nàng!
Trong khu chờ đợi của cửa hàng chỉ còn hai người.
Phong Linh nhìn đông ngó tây nhưng không nhìn về phía Thần Hoàng. Không phải là nàng kinh sợ mà bởi vì bên đó rất chói mắt, có sự chói mắt của trang sức và cũng có hắn.
Thần Hoàng cũng không để ý đến nàng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Người làm trong tiệm chạy vào, cầm trong tay bản vẽ phác thảo của ông chủ. Hắn nhìn thấy hai người tưởng lầm hai người là một đôi, lập tức cười nói. “Cô nương, đây là bản vẽ qua của hoa tai, ngài nhìn xem ngài thích kiểu dáng nào?”.
Thần Hoàng mở mắt ra, hắn biết là tên đó nhầm người nhưng hắn cũng không nói ra mà vui vẻ nhìn.
“Nhanh như vậy sao?”. Phong Linh gật đầu một cái, trong lòng thầm khen, hiệu suất làm việc của tiệm này rất tốt. Nàng nhìn kỹ, rút một tấm trong đó, hài lòng nói. “Ta chọn nó”.
“Được rồi!”. Người làm lại đưa nó đến trước mặt Thần Hoàng. “Công tử, ngài cũng chọn một cái đi”.
Thần Hoàng thoải mái lật lật mấy tờ, tiện tay rút ra một tấm.
“Ô, hai người đúng là tâm ý tương thông, ngay cả mắt nhìn cũng giống nhau. Hì hì, đúng là được ông trời tác hợp cho”.
Thần Hoàng nghe được lời này thì rất thích thú, Phong Linh thì sửng sốt. “Này, cái gì mà ông trời tác hợp hả? Ta với hắn không đi cùng nhau đâu”.
Người làm kịp thời phản ứng lại, tự mình biết đã nói sai. “Xin lỗi, lắm mồm, lắm mồm”.
Hắn vội vàng cầm bản phác thảo đi, còn để lại hai người, nhưng hắn cũng đã phá vỡ cục diện bế tắc.
“Không ngồi vào ghế thái tử phi, nàng có cảm thấy mất mát hay không?”. Thần Hoàng vẫn vô lại như trước, hôm nay còn có một chút khí phái. Cho dù là côn đồ thì cũng là một tên côn đồ được trời ưu ái.
Phong Linh bĩu môi. “Ta mới không thèm! Làm thái tử phi có gì tốt? Ngày ngày đều bị người soi mói, lúc nào cái mạng nhỏ cũng có thể gặp nguy hiểm”.
“Nhưng thái tử tuấn mỹ như vậy, bỏ đi thì rất đáng tiếc!”.
“Đẹp có thể mài cơm ra ăn sao? Khi không có tiền tiêu có thể lấy mặt ra thay tiền à?”.
“Quan trọng nhất là, thái tử sẽ rất cưng chiều nàng, rất cưng chiều nàng, điều này cũng không làm nàng động lòng sao?”.
“Người nào cưng chiều ta thì ta phải gả cho người đó sao. Vậy chẳng phải ta rất bận à?”.
“Nói cho cùng thì là nàng không muốn gả cho hắn đúng không?”.
“Chúc mừng người, đáp đúng rồi”.
Thần Hoàng khẽ gật đầu, “Ta hiểu rồi”.
Bên trong có người vén rèm đi ra, Dạ Lạc Dao và Hồng Ngọc đi ra.
Dạ Lạc Dao nhìn vẻ mặt của hai người, mặt nàng ta không biến sắc ngồi xuống bên cạnh Thần Hoàng, nhấc váy lên, lộ ra bàn chân bóng loáng trắng nõn. “Nguyệt, huynh xem thế này được không?”.
Thần Hoàng “Ừ” một tiếng.
Hồng Ngọc không kiên nhẫn, cúi người hỏi. “Tam Nương, tiền mua đồ trang sức ai trả?”.
“Đương nhiên là cái tên xấu xa kia rồi”.
Hồng Ngọc nghe thấy thế thì quay đầu lại hô to. “Ông chủ, những đồ mà ta vừa thử gói hết lại cho ta”.
Sau khi trả tiền đặt cọc, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao rời khỏi cửa hàng. Hồng Ngọc nhìn bóng lưng hai người, chọt Phong Linh. “Này, tỷ với người giống như tiên nhân đó có quan hệ như thế nào vậy?”.
“Muội không thấy à? Nàng không thích ta”.
“Muội hỏi nam tử ấy”. Hồng Ngọc cười một tiếng. “Muội nhìn rõ ràng, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi người tỷ”.
Phong Linh cau mày, “Hắn ta bị bệnh tăng nhãn áp”.
“Thật sao?”. Hồng Ngọc kề mặt lại gần. “Tam Nương, tỷ đối với người này………..”.
Đột nhiên, Phong Linh xoay người, khoanh hai tay trước ngực. “Dừng đề tài này lại”.
“Chậc chậc chậc, nghe nói trước kia tỷ là bà mai”.
“Sai, không phải là bà mai mà là một bà mai rất nổi tiếng”.
“A~” Hồng Ngọc cười sâu xa. “Khó trách”.
“Muội có ý gì?”. Phong Linh đi tới, nhìn nàng chằm chằm. “Muội hôm nay có vấn đề gì hả? Sao toàn hỏi những vấn đề kỳ quái”.
Hồng Ngọc hả một tiếng sau đó hả hê nói. “Hồi đó muội tiếp xúc với rất nhiều bà mai. Bà mai đến nhà muội cầu hôn nhiều lắm”.
“Sau đó?”.
“Những hồng nương này đều là người biết ăn nói, thật ra thì bọn họ đều chỉ có một mục đích là thúc đẩy nhân duyên”.
Phong Linh chớp mắt một cái. “Điều này nói cũng không sai”.
“Cho nên muốn thành hay bại cũng chỉ có hai loại kết quả này”.
“Này!”. Phong Linh lườm nàng một cái. “Muội muốn nói gì thì nói đi, lòng vòng như vậy làm gì?”.
“Ha ha”, Hồng Ngọc vỗ vai nàng nói. “Còn tỷ thì sao, tình cảm cũng giống như lúc tỷ đến nhà người ta cầu hôn vậy. Nếu như thành thì tất cả đều vui vẻ, đúng không, giải quyết dứt khoát không dây dưa. Nhưng tỷ có nghĩ tới việc không có chuyện gì là tuyệt đối, không chừng ngày hôm nay người ta cự tuyệt lời cầu hôn của tỷ, quay lại tỷ còn có được cái tốt hơn ấy chứ”.
Phong Linh cau mày, cực kỳ nghiêm túc nói. “Bà mai chúng ta hận nhất là chuyện như vậy”.
Hồng Ngọc bất đắc dĩ vỗ trán. “Thôi, coi như muội chưa nói gì”.
*………………*
“Vương gia, Huyền Phong đã trở lại”. Phi Ưng bẩm báo.
Huyền Phong đi tới, thi lễ. “Vương gia”.
“Tìm được mật đạo kia rồi sao?”.
“Vương gia, ta nghi ngờ mật đạo đó đang ở tẩm cung của Diêu hoàng hậu”.
Dạ Vô Hàm xoay người lại, cau mày. “Tại sao lại nói như vậy?”.
“Sau khi Diêu hoàng hậu chết, Dạ Mặc Cảnh xuất hiện rất nhiều lần ở đó! Ban đầu ta cứ nghĩ là hắn nhớ tình xưa muốn đi thăm người tình cũ. Ta len lén theo sau muốn nhìn đến cùng nhưng mà sau khi theo tới đại điện thì không thấy tăm hơi của hắn đâu! Cho dù ta tìm như thế nào nhưng cũng không tìm ra”.
“Cho nên……….”.
“Cho nên ở đó nhất định có mật đạo”.