Ban đêm, Dạ Vô Hàm không trở về Vương phủ mà trực tiếp trở lại khách sạn.
Hinh Nhi vẫn đang chờ ở cửa, Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng đứng cùng với bé. Thấy Dạ Vô Hàm, Hinh Nhi vui mừng nhào qua. “Cha~”.
Dạ Vô Hàm cười cười ôm lấy bé. “Hinh Nhi, con nhớ cha không?”.
“Có”. Hinh Nhi gật đầu.
Lúc Huyền Phong đi tới, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mắt Vấn Xuân, Vấn Xuân quay mặt đi. Huyền Phong sờ mũi một cái, đi tới trước mặt Sơ Hạ, lễ phép hỏi. “Có thể tìm cho ta một gian phòng được không?”.
“Được, đi theo ta”. Sơ Hạ đưa hắn lên lầu.
Vấn Xuân từ từ quay đầu lại, nàng ổn định trái tim đang nhảy thình thịch, nói. “Vương gia, hôm nay Triệu phu nhân tới đây”.
Dạ Vô Hàm quay đầu lại, trong mắt toát ra một tia khó lường.
“Nàng ta đến đây gặp Hinh Nhi sao?”. Phong Linh nghi ngờ hỏi.
Vấn Xuân lắc đầu, lấy ra một phong thư. “Triệu phu nhân nói, cái này cần phải giao cho Vương gia”.
Dạ Vô Hàm để Hinh Nhi xuống, mở ra xem, sau đó nhíu mày, môi hơi mấp máy. Hắn gọi Phi Ưng tới. “Ngươi về phủ một chuyến”, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói mấy câu. Phi Ưng gật đầu. Ra khỏi khách sạn.
“Nàng ta nói cái gì vậy?”. Phong Linh tò mò hỏi.
“Có lẽ là thật tâm hối cải, cũng có thể đó là âm mưu của một người khác”. Ánh mắt Dạ Vô Hàm xa xăm. “Cảnh Vương thúc giỏi nhất là sử dụng kẻ địch ở bên cạnh kẻ địch của hắn”.
Phong Linh nghe điều này mà như rơi vào trong sương mù, nàng cũng không hỏi nhiều nữa mà nói với Vấn Xuân. “Ta đói bụng quá, ngươi chuẩn bị ít đồ ăn đi”.
“Ha ha, Tam Nương, ngài đi tham gia tiệc mừng của hoàng cung mà lại bụng rỗng trở về, điều này không giống với tác phong của ngài đâu”.
Phong Linh run người, chuyện xảy ra ở bữa tiệc của Thần Hoàng càng làm cho lòng nàng rối hơn, nàng khoát tay. “Không cần chuẩn bị, ta không muốn ăn”.
Vấn Xuân ngẩn người. “Nô tỳ đã nói sai cái gì sao?”.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm đạm xuống. “Nấu chút cháo rồi bưng lên”.
“Vâng”.
Hắn cũng theo nàng lên lầu, chỉ để lại một mình Vấn Xuân rối rắm đứng đó. Bảo Bảo vừa ngồi xuống ghế, lành lạnh nói một câu. “Nương lại gây họa”.
“Gây họa trong hôn lễ của thái tử?”. Vấn Xuân đồng tình lắc đầu một cái. “Hẳn nào ngài ấy cảm thấy uất ức”.
Một lúc sau, Huyền Phong đi xuống, thấy nàng thì nói. “Cái đó…… ta đói bụng, có gì ăn được không?”.
Vấn Xuân quay người đưa lưng về phía hắn. “Đúng lúc ta đang nấu cho Tam Nương, ngươi chờ một chút là được rồi”.
“Ừ, cảm ơn”.
“Không cần khách khí”.
Vấn Xuân chạy vào trong, Bảo Bảo lắc đầu, thế giới của người lớn thật là kỳ quặc.
Trong phòng, Phong Linh nằm ngửa trên giường, hai mắt mở to. Nàng làm cho cục diện trở nên rối rắm như vậy, muốn giải quyết như thế nào? Bây giờ tất cả mọi người đều biết “thái tử phi” trước là nàng đã làm náo loạn hôn lễ của thái tử, sau này nàng ra ngoài gặp người kiểu gì?
Nàng phiền nào chui đầu vào gối, nàng chính là một con đà điểu đó, thích thì đi mà trách ông trời đi.
Không thể phủ nhận mặc dù đối với quá trình náo loạn nàng cực kỳ cảm thấy hối hận nhưng đối với kết quả, nàng…………
Cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Vô Hàm đi tới. Nhìn dáng vẻ của nàng, hắn sợ rằng nàng sẽ ngộp thở, ngồi xuống, giải cứu nàng khỏi cái gối.
“Làm sao mà ngược đãi mình như thế hả? Làm sai việc gì à?”.
“Không có!”. Phong Linh vội vàng lắc đầu, sau đó nàng chớp mắt một cái, không xác định hỏi. “Nếu như ta nói, ta đã phá hư hôn lễ của người ta, khiến người ta không thể cưới được, đó có phải là việc làm sai không?”.
Dạ Vô Hàm cười khẽ, ôm lấy khuôn mặt nàng. “Tam Nương, nàng quan tâm đến kết quả của chuyện đó thế sao?”.
“Ta…..”. Phong Linh sợ run lên, mờ mịt lắc đầu. “Ta không biết”.
“Ha ha, đáp án của nàng làm người ta rất đau đớn”. Dạ Vô Hàm vẫn cười ôn hòa như cũ. “Tam Nương, rốt cuộc lòng của nàng đang ở đâu? Ở bên trái hay bên phải? Nó có hướng về phía ta không?”.
Rõ ràng nàng nhìn thấy hắn đang cười nhưng tại sao nàng lại cảm thấy hắn đang rất đau thương?
Một lúc sau, Phong Linh chui người vào trong góc giường, tròng mắt cụp xuống. “Nương ta, từ lúc ta còn rất nhỏ đã bỏ ta và cha đi theo một người đàn ông khác. Ta nhớ rằng ta đã đuổi theo bọn họ rất lâu, rất lâu. Nhưng nương ta chỉ quay đầu lại và nói rằng nàng rất yêu nam nhân đó, nàng có thể vì hắn ta mà vứt bỏ tất cả, kể cả ta”.
Dạ Vô Hàm lẳng lặng lắng nghe, hắn biết, đây mới là nàng chân thật nhất, mới là chính bản thân nàng mà nàng đã che giấu dưới vẻ cười cợt, mắng chửi người.
“Ta không biết cái gì là yêu, cũng không thể hiểu được tại sao nương lại tàn nhẫn như vậy. Sau khi nàng đi, cha ta bắt đầu uống rượu, đánh chửi ta, bài bạc, thậm chí ông bắt đầu dẫn những nữ nhân khác nhau về nhà. Ha ha, có phải đó là một câu chuyện rất cũ không? Khi đó, ta đã âm thầm thề, cả đời ta sẽ chỉ chung thủy với một nam nhân, chỉ thích hắn, cùng hắn đến già. Đã nhận định thì sẽ là cả đời”. Nàng ngẩng đầu cười ngọt ngào với Dạ Vô Hàm. “Chỉ cần nhận định thì ta sẽ không đổi tâm. Ta sẽ không giống nương, tuyệt đối không!”.
Dạ Vô Hàm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó tả, cuối cùng hắn thở dài một cái, ôm nàng vào trong ngực. “Đều đã qua rồi, tất cả mọi chuyện đã qua rồi”.
“Đúng vậy, tất cả đã qua rồi”. Phong Linh cười một tiếng. “Những việc đó đều là chuyện ngàn năm trước, ta còn lâu mới nhớ lâu như vậy, qua tối nay là quên thôi”.
“Ừ”. Hắn ôm nàng chặt hơn. “Tam Nương, nàng có thể đồng ý với ta một chuyện không?”.
“Cái gì?”.
“Ta không phải là cha nàng, cho nên đừng nghĩ ta sẽ yếu đuối như vậy, được không?”.
“Biết rồi”. Phong Linh đánh một cái vào ngực hắn. “Vừa bị thương ở chân, vừa trúng độc, ngươi còn nói là ngươi không yếu?”.
Hắn bắt được tay của nàng, thương tiếc đặt trong lòng bàn tay. “Bắt đầu từ bây giờ, mặc kệ có chuyện gì, vui hay buồn nàng đều phải nói cho ta biết! Ta không cho phép nàng giấu trong lòng bất cứ chuyện gì, một chút cũng không được!”.
Phong Linh cười nói. “Này, vậy thì bá đạo quá, cho dù ngươi là Vương gia cũng không thể độc tài như vậy được”.
“Hết cách rồi”. Dạ Vô Hàm cười một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. “Đối với nàng ta không thể kìm lòng được, ai bảo nàng là nữ nhân mà Dạ Vô Hàm ta yêu? Hết cách rồi, ta đành nhẫn nại chút thôi”.
“A, bị ngươi yêu thảm như vậy sao? Vậy thì ta cũng không cần nữa”.
“Có gan thì nàng thử nói lại lần nữa xem”.
“Ha ha, không, ta không muốn………”.
“Phong Tam Nương, bổn vương muốn phạt nàng”. Bỗng nhiên Dạ Vô Hàm hôn nhẹ nàng, nhẹ nhàng, lo lắng, sợ rằng lúc nào cũng có thể bỏ lỡ cho nên nụ hôn này hơi run rẩy.
Có lẽ nàng không biết, hắn muốn hiểu thật kỹ về nàng.
Phong Linh nhắm mắt lại, một khắc kia, chân mày nàng giãn ra……
Hay là nó đã giãn ra từ trước?