Ngày hôm sau tôi lại đi học như bình thường, có điều tôi chẳng dám nhìn mặt Nghị Thừa Quân nữa. Cái thằng nhóc thối tha đó rõ ràng biết nhưng vẫn cất lời trêu chọc tôi được, cái gì mà "bà dì đến thăm" chứ?
Tôi đang rất bình tĩnh để lấy lại phong độ như thường ngày thì không biết từ đâu Nghị Thừa Quân chui ra. Cậu ta đi song song với tôi nhưng không nói gì cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cậu ta không nói gì càng tốt. Chứ nếu cậu ta mà nói á, tôi sẽ cho cậu ta một trận nên thân. Tôi là ai cơ chứ?
Nhưng mà tại sao cậu ta lại im lặng không nói gì ta? Lúc đó tôi vô cùng thắc mắc?
Thế là cuộc sống bình yên của tôi nhẹ nhàng trôi qua rất nhanh. Thoắt cái đã hơn 10 năm trôi qua rồi. Tôi lúc này đã lớn trở thành thiếu nữ 18, ừ tôi đã dậy thì thành công đó.
Tôi không phủ nhận bản thân mình rất nhiều bạn học nam theo đuổi, bởi tôi được di truyền từ gen di truyền của mẹ mà. Mẹ tôi là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc dù hiện giờ bà ấy đã ngoài 30, gần 40 tuổi rồi.
\- Địch Nhi, tớ thích cậu! Làm bạn gái tớ nhé!
Hôm nay là ngày tổng kết cuối năm cấp ba của tôi rồi, tôi lần đầu được một bạn nam tỏ tình. Cậu ấy là lớp trưởng, người mà tôi thầm crush trong suốt 3 năm cấp 3 qua. Trời ơi, tôi không mơ đấy chứ?
Tôi lúc này vô cùng hạnh phúc, mỉm cười nhìn cậu ấy rồi gật nhẹ đầu.
\- Lạc Thần, tớ đồng ý!
Tôi không rõ quyết định của mình đúng hay sai, bây giờ tôi chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà thôi. Lạc Thần \- hình mẫu lí tưởng của tôi. Cậu ấy cũng là người mà tôi thích thầm.
Lúc học năm cấp 3, tôi là một tiểu thư vô cùng kiêu ngạo. Tôi thích thầm lớp trưởng Lạc Thần nhưng cũng chỉ là thích thầm thôi. Không ngờ tổng kết năm cuối cấp, cậu ấy lại tỏ tình với tôi...
Chỉ là đột nhiên lúc đó, tôi nhìn thấy Nghị Thừa Quân quay lưng bỏ đi. Không hiểu tại sao cậu ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa. Chính tôi cũng cảm thấy vô cùng mơ hồ.
\*\*\*\*\*\*\*
Tôi và Lạc Thần yêu nhau 3 năm rồi. Cậu ấy là một người vô cùng lãng mạn, biết quan tâm đến người yêu. Mỗi sáng thức dậy tôi đều rất hạnh phúc.
Được cậu ấy chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng, tôi vui vẻ ngồi ăn. Đột nhiên Lạc Thần đề nghị với tôi một chuyện:
\- Địch Nhi, chúng ta kết hôn đi!
Tai tôi lúc này như ù đi, kết hôn sao? Tôi không nghe thầm đấy chứ. Kết hôn với Lạc Thần là điều tôi đã khao khát từ lâu lắm rồi. Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
\- Ừm...
Tôi và Lạc Thần kết hôn như vậy, ba mẹ tôi cũng không phản đối. Chỉ cần tôi hạnh phúc là được rồi.
Sau bao năm nay ba mẹ cũng không có thêm em cho tôi, đáng ghét quá đi. Đến giờ tôi mới hiểu khi xưa, những lúc tôi bắt gặp bố đang đè mẹ ở sofa là làm gì rồi. Hehe, nhưng mà vẫn không cho tôi một cậu em nghịch ngợm được, chán bố mẹ quá đi mất.
Hôn lễ của tôi được tổ chức vô cùng linh đình, biết bao khách mời là nhân vật có tiếng trong thành phố S này. Nào là người của Lạc gia và Lâm gia. Ai ai cũng diện váy dạ hội xinh đẹp.
Tôi vô cùng hạnh phúc, giờ phút này tôi và Lạc Thần chính thức trở thành vợ chồng rồi. Người tôi thầm crush bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng thuộc về tôi...
\- Cô dâu Lâm Địch Nhi, cô có đồng ý lấy chú rể Lạc Thần làm chồng không. Dù có...v.v...
\- Tôi đồng ý!
Đương nhiên là tôi đồng ý rồi, giờ phút này tôi đã chờ rất rất lâu rồi.
\- Chú rể Lạc Thần, anh có đồng ý lấy cô dâu Lâm Địch Nhi làm vợ không?
Dưới sân khấu ai ai cũng hồi hộp chờ đợi Lạc Thần, tôi cũng như vậy. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Lạc Thần.
Nhưng mà cậu ấy im lặng rất lâu không nói gì, tôi bắt đầu lo lắng nhắc nhỏ cậu ấy:
\- Lạc Thần...!
Lạc Thần nhìn tôi mỉm cười, cậu ấy từ từ kéo tôi lại rồi hôn lên trán tôi. Lúc này tôi không hiểu hành động của Lạc Thần như vậy là có ý gì. Chỉ biết là khi cậu ấy hôn tôi như vậy, tôi rất hạnh phúc.
Nhưng đột nhiên tôi đơ người khi nghe thấy Lạc Thần ghé nhỏ vào tai mình, cậu ấy đã nói gì cơ. Chính tôi không nghe rõ câu nói của cậu ấy nữa:
Đó là hai từ: "Xin lỗi!"
Tôi đứng nhìn nhìn Lạc Thần cầm mic từ từ lên chỗ giữa sân khấu. Cậu ấy lạnh giọng nói một cách tuyệt tình:
\- Lâm Địch Nhi, cuối cùng tôi cũng thành công chà đạp em rồi!
Cậu ấy nói gì cơ, tôi nghe không rõ. Ngay cả bản thân tôi còn không đứng vững, dường như tôi không còn chút sức lực nào cả. Những câu nói tiếp theo tuyệt tình đến nỗi như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi, nó bắt đầu rỉ máu.
Bên dưới còn đang xì xào bàn tán, Lạc Thần thiếu gia nói vậy là có ý gì chứ? Tôi đang thấy ba tôi tức giận ở phía dưới, chỉ muốn phá tan hôn lễ này lại. Mẹ tôi thì cố ngăn cản ba:
\- Ngạo Thiên, anh bình tĩnh...
Tôi còn thấy ai nữa nhỉ, mắt tôi mờ quá. Tôi cảm thấy choáng váng vô cùng...