Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

4: Nhận rõ sự thật


trước sau

Trong một gian phòng cổ kính, Đỗ Hân Vũ từ từ mở hai mắt mệt mỏi, nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm này, nàng hơi cử động hạ thân, nhưng trên người ngay lập tức truyền đến một cảm giác đau đớn, đặc biệt ở hạ thể mơ hồ đau đớn khiến nàng bất giác nhăn chặt mày.

Ký ức trước khi hôn mê nháy mắt nhanh chóng xuất hiện trước mắt nàng, nàng nhớ lúc ấy nàng chỉ là nhất thời tò mò, chạy vào trong phòng nghiên cứu khảo cổ của ông nội, rồi lại xuất phát từ lòng hiếu kì, trộm đọc nhân thư vốn chỉ có trong truyền thuyết, nhưng lại ngoài ý muốn bị nhân thư hút vào trong bóng tối!

Nơi đó rất tối rất lớn, nàng nhắm chặt hai mắt, cái gì cũng không dám nhìn, cho đến khi cảm thấy ấm áp vây quay mình, mở mắt ra thì nàng lại thấy thân thể đang ở giữa một Ôn Tuyền trì, liều mạng bơi lên bờ, lại không nghĩ thấy được một cảnh kia.

Cảm giác đau đớn trên người nói cho nàng biết tất cả chuyện này đều là thật, nghĩ lại thì chính bản thần thư kia đã đưa nàng tới đây, chẳng lẽ nó chính là nhân thư trong truyền thuyết sao? Nhưng ông nội không có nói nhân thư có phép màu như vậy mà?

Nàng nên làm gì bây giờ, nơi này rốt cuộc là đâu? Cái tên hung thủ giết người cường bạo nàng liệu có xuất hiện hay không? Quan trọng nhất là có thể tìm được nhân thư ở nơi này, chỉ có tìm được nhân thư nàng mới có cơ hội trở về!

Cửa đột nhiên bị mở ra, Hân Vũ nắm chặt tay, sợ hãi là ác ma kia đến đây, nhưng đi vào lại là một nữ tử tuổi xấp xỉ nàng, vừa nhìn thấy nàng đã tỉnh liền đặt đồ ăn xuống đi đến bên cạnh nàng, cung kính mỉm cười nói với nàng: "Cô nương người đã tỉnh là tốt rồi, ta còn lo ngươi sẽ hôn mê vài ngày nữa đấy"

Hân Vũ nhìn vào trang phục trên người nàng ta, tuy rằng bản thân đã đoán được mọi chuyện, nhưng trong lòng nàng vẫn còn có một chút hy vọng xa vời, mở miệng hỏi nàng ta. " Xin chào, ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là đâu không?"

"Nơi này là Vương cung Phong Thành quốc, cô nương được Vượng thượng mang về đây, nô tì tên là Hòa Thái, là lão ma ma bố trí tới chăm sóc người!" Hân Vũ nghe những lời nàng ta nói thì căng thẳng, lệ nóng trong nháy mắt đã tràn ra, cho dù trong lòng đã chuẩn bị trước nhưng nghe được sự thật, nàng vẫn không thể khổng chế nổi khủng hoảng, thương tâm khóc lóc.

"Cô nương, người sao vậy, sao đột nhiên lại khóc? Có phải vết thương trên người còn đau hay khong, nô tì đem thuốc tới đây cho người, thuốc này rất có hiệu quả tiêu sưng, để nô tì giúp người bôi thuốc." Cung nữ Hòa Thái cầm trong tay một hộp sức đi đến chỗ nàng, vừa định kéo mền lên thì Hân Vũ liền khẩn trương kéo lại mền trốn vào trong góc giường.

"Đừng tới đây, ngươi đặt thuốc ở đây là được rồi, tự ta có thể xoa!" Lau nước mắt trên mặt, bây giờ toàn thân nàng đều trần trụi, sao có thể để người ta nhìn thấy, mặc dù tư tưởng của nàng không có cổ hủ như vậy, nhưng cũng không thể tùy tiện để một người xa lạ như vậy trắng trợn nhìn nàng được.

Hòa Thái dường như cũng nhìn ra sự lo lắng của nàng, xoay người đi ra đóng cửa phòng lại, thân thiết nói với nàng: "Cô nương không cần thẹn thùng, nô tì đã khóa cửa lại, trong phòng cũng chỉ có hai người chúng ta, hãy để nô tì giúp người bôi thuốc đi."

Hân Vũ thấy nàng nhiệt tình như vậy,dù sao cũng đều là nữ nhân với nhau, suy nghĩ một lúc, để cho nàng ta bôi thuốc cho mình, xem thì xem đi, thân thể của nàng cũng đã bị ác ma kia nhìn sạch sẽ rồi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây