Lật Hạ ngồi trên ghế, tay vô thức xoay xoay cây bút.
Giản luật sư, có cách nào lợi dụng ông ta trước, rồi sau đó mới trừ khử không nhỉ? Thực ra trong đầu cô đã sớm vạch ra một kế hoạch báo thù.
Phó Hâm Nhân, Lam Ngọc, Lam Hân.
Lam Hân nhiều năm vẫn chưa lấy chồng, nhất định có nguyên nhân.
Lật Hạ vốn tính, cho dù không có cũng nhất định phải biến thành có.
Nhưng sau một thời gian quan sát, cô phát hiện bà ta chính là một trợ thủ đắc lực của Phó Hâm Nhân trên thương trường.
Phụ nữ trong lúc làm việc thường đối với người đàn ông bên cạnh mình có một sự thu hút đặc biệt, càng không nói đến Lam Hân này tính tình hướng ngoại cởi mở, lại biết cách ăn mặc.
Phó Hâm Nhân từ trước đến này vẫn luôn là một kẻ háo sắc, nhìn thấy phụ nữ có chút nhan sắc thì nhất định không bỏ qua.
Lật Hạ đoán, loại phụ nữ đa cảm như Lam Ngọc ông ta đã sớm chán ngây, nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn chút áy náy.
Đối phó với ba người họ, chỉ cần làm cho Lam Ngọc biến chất một chút là được.
Dù sao học kì cũng đã kết thúc, tạm thời cứ mượn sức Phó Hâm Nhân, nghĩ cách chia rẽ quan hệ của Lam Hân và Lam Ngọc trước.
Nếu thuận lợi, châm ngòi được quan hệ của cả Phó Hâm Nhân và Lam Hân được thì càng tốt.
Dù sao Phó thị có được như ngày hôm nay thì công sức của Lam Hân cũng không hề nhỏ.
Nếu mối quan hệ của hai người họ tan vỡ, Phó gia chắc chắn sẽ lâm nguy.
Về phần Phó Tư Lam, Phó Ức Lam.
Đối với Phó Tư Lam, Lật Hạ cũng chưa hiểu rõ, nên tạm thời chưa thể động đến, còn cần thời gian quan sát thêm.
Mà Phó Ức Lam sau khi kết thúc học kì này sẽ chính thức vào Phó thị bắt đầu làm việc.
Nhưng trước đó, Lật Hạ thầm nghĩ, nhất định phải làm được hai việc, thứ nhất, đem thân phận "con gái tiểu tam" buộc chặt lấy cô ta; thứ hai, tặng cho hình tượng "em gái Lật Hạ" của cô ta một danh tiếng thật "tốt".
Nếu không có gì bất ngờ, Lật Hạ cũng có thể quay về Lật thị trước khi học kì kết thúc.
Kết quả cuối cùng cứ phân định trên thương trường thôi.
Lang Hiểu.
Chính hắn ta là người đã hủy hoại chị khi chị còn sống.
Mà đêm trước khi mẹ nhảy lầu, Lật Thị vừa vặn bị Phó gia và Lang gia bắt tay phá hủy nền móng và xúc phạm danh dự nên mới đột nhiên lâm vào khủng hoảng.
Lật Hạ hoài nghi, bọn họ nhất định đã làm chuyện gì đó mới có thể bức mẹ đến con đường cùng, bằng không, một người mạnh mẽ như bà nhất định sẽ không tự sát.
Lật Hạ muốn hắn cũng bị hủy diệt.
Về phần những người khác, luật sư phản bội, người chế thuốc, mấy phóng viên bôi nhọ Lật gia, đối thủ đả kích ác ý....! Còn rất nhiều người, rất nhiều chuyện, Lật Hạ phải làm rõ từng chuyện một....! Nhưng trước tiên, điều quan trọng nhất vẫn là phải đến trường.
Đây là kì cuối, tất cả đều là môn chuyên ngành, cô phải tận dụng mọi khả năng để tích lũy thêm kiến thức, dung hòa làm một với những kinh nghiệm sẵn có của chị gái thành của mình.
Cổ phiếu của Lật thị thì có thể thu lại bất cứ lúc nào nhưng vấn đề quan trọng là quyền kinh doanh đang nằm trong tay Phó gia.
Lật Hạ đã điều tra qua, khi Phó gia tiếp quản Lật thị, thủ đoạn đúng là không phải dạng vừa, khiến cho toàn bộ ban giám đốc đều nhất trí thông qua.
Mà thủ đoạn của bọn họ chính là bức tử Lật Y Nhân, khiến cho Lật thị lâm vào khủng hoảng nợ nần chồng chất, khiến cho ban giám đốc như một lũ rắn mất đầu.
Thương trường máu lạnh không có tình cảm, luôn vô cùng tàn khốc.
Mà Lật Hạ bây giờ, trong mắt bọn họ, chỉ là một đứa con gái phá gia chi tử, không chút kinh nghiệm, thanh danh thì bê bối....!cho dù nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, cũng không thể khiến bọn họ giao quyền kinh doanh ra được.
Cho nên, học kì này, cô phải cố gắng học tập thật tốt, làm quen với nhiều bạn bè thương nhân hơn, tiếp thu nhiều tin tức có ích hơn, còn phải tham gia nhiều hoạt động lớn, nhất định, nhất định phải thay đổi bản thân.
Chỉ có tự mình thay đổi, thì thanh danh mới tốt lên được.
Lật Hạ hít sâu một hơi, con đường phía trước rất dài, rất gian khó nhưng lại khiến cô cảm thấy kích thích, càng thêm ý chí sục sôi muốn đi đến tận cùng.
"Nghe nói hôm nay tới giảng cho chúng ta chính là Thái tử của Hoa thị?" Thanh âm bạn học nói chuyện làm cho Lật Hạ lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, phát hiện giấy trắng trước mặt đã bị mình vạch vẽ linh tinh kín hết cả.
Môn chuyên ngành cuối mỗi kì, nhà trường sẽ cho mời một vị tinh anh trên thương trường tới thuyết giảng, chia sẻ kinh nghiệm thực tiễn, thảo luận về các tình huống thường gặp trên thương trường thông qua các dự án kinh điển.
Bởi vì đến giảng bài phần lớn đều là các quản lí cấp cao, thời gian biểu luôn có sự xê dịch, cho nên, đến tận lúc lên lớp, sinh viên mới biết được đối phương là ai.
Hình thức trao đổi thực tế như thế này rất hữu ích nên phần lớn các sinh viên đều vô cùng hoan nghênh bởi học theo giáo trình sách vở thường không mấy có ích.
Tỉ như lần trước, đến giảng là ông chủ của một xí nghiệp nhỏ, tuy rằng trước mắt quy mô công ty không lớn, nhưng vị ấy lại có kinh nghiệm vô cùng phong phú trên lĩnh vực đa quốc gia, kĩ thuật trên phương diện đàm phàn đúng là khiến người ta phải sợ hãi.
Lật Hạ nghe vô cùng nhập tâm, viết kín 5 mặt giấy A4.
Thực ra, mỗi lần đến thuyết giảng đều vô cùng thành công, nhưng đại đa số đều là các xí nghiệp loại vừa và nhỏ.
Các xí nghiệp lớn cử tới thường là nhân viên quản lí của từng bộ phận, rất hiếm khi là ông chủ.
Nhưng dù là ai đi chăng nữa, thì đới với sinh viên, cũng là vô cùng tốt.
Nghe bạn học bàn luận, Lật Hạ cũng không chú ý lắm, chỉ nghĩ Hoa thị cử tới chắc là giám đốc bộ phận thị trường hoặc chứng khoán.
Nhưng hiển nhiên sự chú ý của mọi người không nằm ở đây.
"Này, nghe nói thái tử Hoa thị vô cùng đẹp trai, nếu thực sự là anh ấy thì tốt quá." "Nằm đấy mà mơ nhé!" "Nhưng nghĩ lại thì cũng không ổn lắm.
Nghe nói trước đây tuy anh ấy là một tên phá gia chi tử, nhưng mấy năm nay đã thay đổi rồi.
Nhất định là sau lưng có một cô gái nào đó khiến anh ấy lãng tử quay đầu.
Nhất định vô cùng kinh tâm động phách, có thể đem làm kịch bản phim truyền hình." "Này, Tô Tiếu, cậu nói xem, có thể là anh ấy không?" Tô Tiếu nhíu mày: "Cũng có thể." "Nhưng nghe đồn anh ấy vẫn còn độc thân mà? Hơn nữa hai năm nay đã hoàn toàn thay đổi rồi, một chút tin tức trăng hoa cũng không có.
Là một người đàn ông tốt chính hiệu đấy." "Nhất định là bởi cô gái trong lòng anh ấy đã đi xa, hoặc là đã lập gia đình, thật là quá thê lương a" "Thê lương cái đầu cậu ấy." Tô Tiếu nhịn không được nói chen vào, "Anh ta là cháu đích tôn của một đại gia tộc, có thể cưới, nhất định cũng phải là con gái của một đại gia tộc.
Các cậu không thấy chị gái sinh đôi của anh ta sao, chính là gả vào Việt gia đấy.
Đây chính là liên hiệp mạnh mẽ a.
Chúng ta a....!chỉ là đám nhà giàu mới nổi nhãi nhép, nghĩ cũng đừng có nghĩ." "Hừ, cậu cũng tự biết mình ha!" Tô Tiếu sờ sờ tóc nói: "Đương nhiên rồi, tuy rằng tớ không phải danh môn khuê tú gì, nhưng dù sao cũng là con gái bảo bối trong nhà.
Cho dù chỉ là nhà giàu mới nổi, cũng không đến mức đi trèo cao như vậy.
Môn không đăng, hộ không đối, gả vào chỉ tổ tự hành hạ chính mình.
Tớ mới không tự đày đọa bản thân như thế đâu." Lật Hạ quay đầu liếc nhìn Tô Tiếu một cái, cảm thấy cô gái này phát biểu được một câu không tệ.
Trước kia cô có gặp qua mẹ Tô, thời trẻ gây dựng sự nghiệp, đến khi trung niên mới giàu lên, là một người có mối quan hệ rất rộng rãi.
Lại nói tiếp, gia đình hai người thực ra cũng có chút tương đồng.
Đều là phượng hoàng nam, đều có tiểu tam.
Tô Tiếu cảm giác được ánh mặt của Lật Hạ, quay lại, đột nhiên hướng cô cười: "Lật Hạ, gần đây cậu đúng là chăm chỉ quá rồi đấy, nhưng cũng phải để ý đến thân thể mình nha." Lời này vừa thốt ra, tất cả bạn học đều xúm lại, nhất thời đều trở nên ồn ào: "Đúng vậy đó Lật Hạ, không cần liều mạng như vậy." "Nếu có chỗ nào không hiểu, muốn mượn xem vở ghi, cứ tìm tớ nè." "Tìm cậu để làm gì, chữ cậu như gà bới ấy, ai đọc hiểu chứ? Mắt Lật Hạ có xoắn như hương đốt muỗi cũng không xem hiểu chữ cậu!" Lật Hạ nhịn không được nở nụ cười nhẹ, cô vẫn luôn cô đơn một mình, cùng bạn bè nói chuyện rất ít.
Trải qua sự kiện sống thực vật lần này, đều khiến mọi người quan tâm tới cô nhiều hơn.
Tuy rằng cô không cần, nhưng thứ tình cảm ấm áp xa lạ này, vẫn khiến cô cảm thấy bớt đau khổ trong lòng.
Tô Tiếu ngẩn người nhìn một lúc, bỗng nhiên than nhẹ: "Lật Hạ cũng thực đáng thương, mẹ cũng chị đều đã trở thành như vậy, bây giờ còn phải ở cùng mẹ kế.
Nếu là tớ, nhất định đã sớm không nhịn được mà độc chết mấy người đó rồi." Lật Hạ nâng mi, kinh ngạc trước lời nói nặng nề như vậy của Tô Tiếu, bạn học bên cạnh cũng khuyên cô: "Nói linh tinh gì thế, như vậy cũng quá độc ác rồi." Tô Tiếu khinh thường liếc nhìn, gằn giọng nói: "Trên đời này tớ ghét nhất là tiểu tam!" Điều này mọi người đều rõ, ba của cô ấy vài năm trước đã đem toàn bộ tiền bạc trong nhà bỏ trốn với tiểu tam.
Nhưng có người lại nghe ra ý tứ khác.
"Tiểu tam? Mẹ của Phó Ức Lam chằng phải cũng là tiểu tam sao?" Đây là tiết học tự chọn, nên ngoài các bạn cùng khóa, còn có rất nhiều anh chị khác khóa, thậm chí là nghiên cứu sinh đến dự thính.
Đi học nên tất cả mọi người đều đang đọc sách, cho nên, trong giảng đường vô cùng im lặng.
Câu hỏi vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nghiêng người nhìn qua.
Vừa vặn lúc này Phó Ức Lam cũng đẩy cửa bước vào, nghe được câu hỏi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Cuối tuần trước tớ đi dự sinh nhật Phó Tư Lam, chính mồm cô ta đã thừa nhận rồi mà." "Phó Tư Lam và Lật Thu không phải sinh cùng một ngày sao?" "Phó Tư Lam là sinh non bảy tháng, có lẽ là mẹ cô ta che mắt người khác đó.
Thủ đoạn của tiểu tam đúng là không thể chấp nhận được.
Lại nói, cho dù Phó Tư Lam lớn hơn Lật Thu thì sao? Đàn bà chưa chồng lại cùng đàn ông có vợ đẻ con, còn không phải là tiểu tam thì là gì?" Lật Hạ liếc nhìn Phó Ức Lam một cái, phát hiện cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh, thong dong, trước ánh mắt của gần trăm người, thản nhiên ngồi xuống sau Tô Tiếu.
Mọi người xấu hổ nhìn Tô Tiếu và người sau lưng cô, cầu thang lớn trong phòng hoàn toàn một mảnh im lặng.
Tô Tiếu không nhìn thấy Phó Ức Lam ngồi đằng sau, thấy sắc mặt mọi người kì lạ, vẫn không biết gì.
Cô kiêu căng, ngữ khí ngả ngớn nói: "Mấy người đã từng gặp mẹ của Phó Ức Lam chưa? Đến tuổi này rồi còn giả bộ thiếu nữ, trước mặt thì luôn bày ra bộ dạng nũng nịu nhu nhược, nhìn là biết tiểu tam, còn sau lưng thế nào thì cũng không rõ.
Nhưng đường đường là tiểu tam thì nhất định không đơn giản, nhất là công phu trên giường, mấy người thử tưởng tượng mà xem..." Tô Tiếu cười nói, trên mặt là vẻ khinh thường.
"Đúng rồi, đoạn clip trên diễn đàn ấy, mấy người đã xem chưa? Bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng thanh cao, không ngờ cũng dâm đãng như vậy, ngẫm thì hẳn là do bà mẹ tiểu tam dạy rồi.
Quả nhiên mẹ nào co------" Mọi người đều kinh ngạc nhìn động tác của Phó Ức Lam ở đằng sau cô ta.
"AAAA" Một tiếng hét chói tai vang lên.
Sau đó là tiếng nước chảy.
Một chai nước trực tiếp đổ thẳng xuống đầu cô.
Tô Tiếu nháy mắt ướt như chuột, trên đầu, trên mặt, quần áo, sách vở...!đều là nước.
Trong phòng học im lặng đến ngừng thở, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ tí tách trên người Tô Tiếu.
Có vài giọt nước bắn cả lên chỗ Lật Hạ, nhưng cô vẫn bàng quan.
Thực ra, ngay từ khi Phó Ức Lam bắt đầu động tác, cô hoàn toàn có thể tiến lên ngăn cản.
Nhưng cô không có, bởi vì hình tượng của Phó Ức Lam ở trường vẫn còn tốt lắm, cô làm như vậy cũng không có tác dụng gì cả..