Thứ sáu, Lí Quân Khuê phân công công việc cho các phi tần chủ chốt trong cung: - Hạ quí phi trông coi việc kiểm tra sổ sách.
- Ninh quí phi lo phần “nhân sự”.
- Trúc phi lo các khâu tổ chức lễ hội, tiệc tùng, chăm sóc Ngự Hoa Viên… Thứ bảy, cô còn cho người làm thẻ “chứng minh thân phận”.
Từ cung nữ, thái giám cho đến chủ tử của các cung, thái hậu, hoàng thượng, mỗi người đều có một thẻ ghi họ tên, tuổi, cấp bậc, và dấu vân tay.
… Thái hậu rất hài lòng với cách quản lí hậu cung của Lí Quân Khuê, bỏ xa Nhan Tuyết Nhi hàng nghìn cây số, nhanh chóng xử lí được tất cả tồn đọng của Nhan Tuyết Nhi để lại, sắp xếp lại hậu cung “gọn gàng, ngăn nắp”.
====== Quay lại Lăng Nhất Thiên, bây giờ hắn đang có kế hoạch sẽ đi vi hành để theo dõi, khảo sát tình hình dân chúng một phen vào ngày mai.
….
- Hoàng thượng, bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Kỳ Phong hỏi… - Ta cũng chưa biết, nhưng cứ đi vòng vòng dạo xem một chút.
Nhưng mà ra ngoài này nhớ đừng gọi ta là hoàng thượng nữa nghe chưa? - Dạ rõ rồi, thưa công tử.
Đi dạo phố được một lúc, Lăng Nhất Thiên đưa ra đề nghị..
- Hay chúng ta đi Hoa Hương Phường một chuyến, ta muốn dò la xem tin tức của “Lý Quân Khuê” cô nương.
Dù sao, ta cũng muốn xem thử cô gái bí ẩn này tài giỏi đến đâu mà sao lại bí ẩn đến thế? Có thể một mình thân nữ mà phát hiện được Hoa Hương Phường lớn mạnh như hiện tại, cũng không phải dạng đơn giản.
Kỳ Phong và Lăng Nhất Thiên nhanh chóng đi Hoa Hương Phường.
Vì đây là lần đầu họ đến Hoa Hương Phường, vì vậy họ vô cùng trầm trồ vì những thiết kế, cách bài trí trong Hoa Hương Phường.
Mọi vật phẩm (nước hoa) thì không hề có khái niệm rẻ nhưng lúc nào cũng đông nghịt người xếp hàng để mua.
Xui cho Lăng Nhất Thiên, lúc hắn định mua một chai nước hoa về để tặng cho thái hậu và Lý Quân Khuê thì hắn chính là hành khách thứ hai mươi mốt nhưng còn số lượng khách qui định bán trong ngày chỉ có hai mươi người mà thôi.
Kì kèo một lúc vẫn không được, hắn và Kỳ Phong đã làm mọi cách từ năn nỉ mà tên quản lí vẫn không chịu bán thêm sản phẩm thứ hai mươi mốt nên Kỳ Phong không chịu được, yêu cầu cho gặp chưởng quầy của Hoa Hương Phường và đưa cho tên quản lí một bao đựng cái gì đó vô cùng bí ẩn để tên quản lí này đưa cho chưởng quầy xem xét.
Không lâu sau đó, Kỳ Phong và Lăng Nhất Thiên được lão Doanh mời lên lầu để “đàm đạo”… - Thần dân, tham kiến hoàng thượng… - Miễn lễ..
Bây giờ ngươi ngoại lệ có thể bán cho ta được chứ? - Thần..
thần không dám… Xin hoàng thượng thứ lỗi.
Đây chính là qui định chung ngay từ đầu của Hoa Hương Phường rồi, không thể làm trái.
Với lại, thần cũng chỉ làm thuê, không phải chủ nhân chính ở đây nên không thể tự quyết định bừa được.
Lăng Nhất Thiên nghe lời lão Doanh nói thì cũng bình tĩnh suy sét lại.
Ngẫm lại cũng đúng, với tính tình của “Lý Quân Khuê” thì một là một, hai là hai không có chuyện ngoại lệ… nên cũng thông cảm cho chưởng quầy, định bụng xem như hôm nay xui, hôm khác quay lại vậy..
Nhưng Kỳ Phong thì không được bình tĩnh như vậy.
Hắn nhanh tay rút kiếm ra, định đưa lên cổ của lão Doanh để uy hiếp thì bất ngờ lão Doanh đoán được, xoay người tránh né, còn trực tiếp rút kiếm đánh lại Kỳ Phong.
Kỳ Phong né được chiêu này của lão Doanh nhưng vô tình kiếm của lão Doanh lại cắt đi một miếng vải ở đằng sau lưng của Kỳ Phong.
Vì vậy, vô tình lão Doanh thấy được vết sẹo hình ngôi sao ngay sau gáy của Kỳ Phong, hắn như kích động lên vậy … - Trời đất ơi, Phong Kỳ là con đúng không??? Lăng Nhất Thiên khó hiểu nhìn lão Doanh..
Kỳ Phong thì ngơ ngác..
trước đây, vì muốn bảo mật nên Phong Kỳ đã đổi lại tên thành Kỳ Phong mà số người biết hắn là Phong Kỳ chỉ có người nhà thôi, ngay cả Lăng Nhất Thiên cũng không biết.
- Ông là ai? Tại sao biết tên thật của tôi? Ông đừng có nhận người quen bừa.
Tôi không có quen ông.
Lão Doanh nghe vậy liền bậc cười ha hả.
- Vẫn tính khí như vậy? Ta là Phong Doanh, cha của con đây.
Nói rồi, hắn trực tiếp cởi áo ra.
Lăng Nhất Thiên bất ngờ vì trên gáy của Phong Doanh lại có một vết sẹo hình ngôi sao giống hệt như trên gáy của Kỳ Phong.
Kỳ Phong sau khi xác nhận được, thì không nói nên lời.
Không ngờ, người cha mà bấy lâu hắn tìm kiếm không nhận được kết quả lại vô tình gặp lại hắn trong tình huống ngày hôm nay.
- Phụ thân..
Kỳ Phong không giấu nổi vui sướng hét lên.
- Bấy lâu nay ta luôn đi tìm con và các đệ của con..
Nhìn tướng mạo thì ta chắc chắn con sống rất tốt, còn các đệ đệ khác của con thì sao? Nghe vậy, không khí liền trầm xuống không ít.
- Phụ thân, là tại con vô dụng, mặc dù lúc đó chúng con đã chạy trốn với nhau, sống cùng nhau được hai năm, nhưng sau đó bất cẩn đã để lạc mất Phong Vân, Phong Hàn và Phong Đình.
.
Truyện Phương Tây - Không sao, chính ta cũng vô dụng, lúc đó không bảo vệ được cho các con..