Bắt Được Một Anh Trung Khuyển Thẹn Thùng

23: Chương 23


trước sau

Vừa tắt TV, sự yên tĩnh trong phòng càng thêm rõ ràng hơn, Tống Ý Dung ngồi dưới đèn, nhìn ra cửa sổ, từng giọt mưa chảy qua cửa sổ, rơi vào mương, vang lên tí tách.

Mèo nhỏ đã sớm cuộn mình trong ổ nhỏ mà ngủ say, Tống Ý Dung lười nhác dựa vào bức tường lạnh lẽo bên cửa sổ, trời dần khuya mà cậu không buồn ngủ chút nào, chỉ càng thêm tỉnh táo.

Tống Ý Dung nhìn di động, bây giờ là 1 giờ sáng, góc trên bên phải hiển thị biểu tượng ‘không làm phiền’, nên tin nhắn Chu Lãng gửi từ mười phút trước, bây giờ cậu mới nhìn thấy.

Chu Lãng: [ Em còn chưa ngủ sao?]

Tống Ý Dung nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: [ Làm sao anh biết?]

Trong trấn nhỏ này, mọi người làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, từ sớm đều đã thu thập nghỉ ngơi, chỉ còn vài ngôi nhà là còn sáng đèn, trong đêm đen thế này, vừa nhìn liền thấy ánh đèn của nhà Tống Ý Dung hết sức rõ ràng.

Chu Lãng dựa vào đầu giường, đánh chữ: [ Thấy đèn còn sáng.]

Tống Ý Dung muốn đùa Chu Lãng một chút nên nhắn tin: [ Nhớ anh đến ngủ không được.]

Chu Lãng chợt cảm thấy trong lòng hụt hẫng, nhìn ảnh đại diện mèo nhỏ trong khung thoại, ý niệm trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Muốn lập tức nhìn thấy Tống Ý Dung.

Chu Lãng xoay người xuống giường, cầm di động đi ra ngoài, cha mẹ đều đã ngủ, anh cẩn thận mà tránh đi chướng ngại vật, s0 soạng đi ra ngoài.

Trời còn đang mưa, bước chân Chu Lãng nhanh hơn, trái tim nhảy thình thịch trong làn mưa dày đặc, khi sắp đến cửa nhà Tống Ý Dung, nhịn không được lại chạy đi.

Đế giày đạp nước, bình bịch vang lên, Chu Lãng thở phì phò mà chạy trên đường, ngực cũng thắt chặt.

Anh không có ưu điểm gì nổi bật, thậm chí bình thường đến có chút tầm thường, nhưng anh hy vọng, bản thân mình có thể cho Tống Ý Dung một hứa hẹn bên nhau đến sông cạn đá mòn.

Tống Ý Dung dựa vào cửa sổ, cái trán dán lên cửa kính, buồn đến lạnh lẽo, trong chốc lát Chu Lãng không trả lời tin nhắn, cậu chớp chớp mắt, có hơi mệt mỏi.

Đứng dậy, Tống Ý Dung tắt đèn phòng khách, ngay sau đó, màn hình di động sáng lên, chiếu lên những ngón tay cậu một mảng trắng.

Tin nhắn của Chu Lãng xuất hiện trên màn hình: [ Mở cửa.]

Tống Ý Dung đứng ở góc tường, bóng tối bao phủ quanh thân cậu, màn hình di động sáng lên hai giây rồi lại tắt.

Sau khi Chu Lãng gửi tin nhắn xong thì không gửi thêm tin nhắn nào, anh đang đứng ngoài cửa nhà Tống Ý Dung.

Khoảng cách từ chỗ Tống Ý Dung đứng trong phòng khách đến huyền quan là một mảnh đen nhánh, cậu nghe tiếng nước chảy róc rách mà nhìn cánh cửa thật lâu.

Tay s0 soạng trên kính, Tống Ý Dung chậm rãi lê dép lê, đi vòng đến huyền quan mở cửa.

Cửa mở, cậu thấy thân ảnh cao lớn của Chu Lãng.

Có ảo giác như trở lại lần gặp gỡ đầu tiên, chẳng qua lúc ấy là ban ngày, Chu Lãng đứng trước mặt cậu, chắn đi cảnh xuân tươi đẹp trước mắt cậu.

Gió đêm chen vào, thổi bay góc áo của Tống Ý Dung, gió lạnh bò lên da, đột nhiên làm cậu có hơi lạnh.

Tống Ý Dung hơi há miệng, ngẩng đầu nhìn Chu Lãng: “Tóc của anh ướt rồi kìa.”

Chu Lãng ôm eo Tống Ý Dung, chợt hôn xuống, ở khe hở khi sắp chạm vào môi, cậu nghe được một tiếng mơ hồ: “Tống Ý Dung”.

Trời tối, đèn phòng khách cũng tắt, lông mi Tống Ý Dung run lại run, thanh âm dính dấp, ái muội của hai người cũng hòa vào tiếng mưa.

___

Trời mưa lớn.

Phương Văn Tú đi theo Chu Lãng ra ngoài, che dù đứng trong mưa, mặt dù bị gió đêm thổi lung lay, ống quần bị nước mưa bắn lên ướt đẫm, giày cũng bị thấm nước, tẩm bàn chân bà trong sự lạnh lẽo.

Bà động đậy thân thể, cố gắng dùng đôi chân cứng đờ mà xoay người, sự vật trước mắt trở nên mơ hồ.

Trong đầu ong ong, giống như có vô số con ong mật đang đấu đá lung tung, cào lên bộ não của bà làm đau buốt.

Từ cổng sân nhà đi đến cổng sân của Tống Ý Dung rồi quay về, rất gần, nhưng nửa người trên của Phương Văn Tú đã ướt đẫm.

Mặt dù như bị phá một lỗ, phập phồng mà giữ khung sắt của chính nó trong gió lạnh, không che được mưa gió cho người ở phía dưới nó.

Phương Văn Tú bị nhiễm lạnh, một tay ôm ngực ho khù khụ, tay kia dùng sức mà đè đè khóe mắt, đến cửa nhà thì túm khăn lông treo ở cửa xoa xoa nước mưa trên người mình.

___

Nụ hôn kéo dài làm khóe miệng của Tống Ý Dung có hơi đau, Chu Lãng dùng ngón tay sờ lên bờ môi của cậu, vẫn giữ khoảng cách rất gần, một lần nữa gọi tên cậu: “Tống Ý Dung…”

“Hửm?”, lưng Tống Ý Dung dựa vào tường, lại tiếp tục nói: “Em đây.”

Môi Chu Lãng dán lên bờ môi của Tống Ý Dung, ngữ khí chậm rãi: “Em có muốn thử cùng anh sống bên nhau không?”

“Không đâu”, Tống Ý Dung không hề suy nghĩ mà đã cự tuyệt: “Không phải anh đã nói là chờ thêm một thời gian sao?”

“Em có thể chờ”, Tống Ý Dung lấy lòng mà hôn hôn mặt Chu Lãng.

“Nhưng anh….”, Chu Lãng muốn nói gì đó nhưng Tống Ý Dung đã ‘hừm’ một tiếng rồi dùng ngón trỏ dán lên đôi môi của anh: “Anh đừng nói gì hết, ôm em thêm chút nữa đi.”

Chu Lãng trầm mặc mà ôm chặt Tống Ý Dung, vùi thật sâu vào cổ cậu mà hít ngửi, hô hấp nặng nề, nhiệt khí khi thở ra làm vành tai cậu muốn bỏng.

Những ngón tay của Tống Ý Dung cũng vuốt qua tóc Chu Lãng, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà chà xát.

Trong một đêm mưa thế này, gió đêm cùng những lời thì thầm hóa thành những món đồ vật cực kỳ quý giá.

Không biết vì sao mà Phương Văn Tú bỗng nhiên sinh bệnh, kiểm tra nhiệt kế, đã sốt đến 38o3, không ăn uống gì, nằm trên giường cả ngày.

“Mẹ, muốn đi khám ở bệnh viện không?” Chu Lãng ở bên cạnh, vừa dịch chăn cho Phương Văn Tú vừa nói.

Phương Văn Tú nhìn Chu Lãng bằng ánh mắt rất kỳ quái, nhìn chằm chằm một hồi rồi mới quay đầu đi, giọng nói nghèn nghẹn: “Đừng phí tiền vào mấy bệnh vặt này, mẹ nằm nghỉ ngơi một ngày là khỏe rồi.”

Chu Lãng nói: “Con đi tiệm thuốc mua thuốc cho mẹ.”

Phương Văn Tú chậm rãi “ừ” một tiếng.

Chu Lãng đứng dậy đi ra ngoài, lấy chìa khóa xe mô tô trên bàn rồi chạy xe đi.

Chu Đại Hà đặt một ly nước ấm lên tủ đầu giường, hỏi: “Tối qua, bà đi ra ngoài với nó à?”

Đôi mắt Phương Văn Tú vẫn trợn tròn từ nãy đến giờ, nghe chồng hỏi mới chậm rãi nhắm mắt lại, trái lương tâm mà nói: “Tôi chỉ ra ngoài xem một chút thôi, mưa quá lớn, tôi sợ vườn rau bị xối dập nát.”

Chu Đại Hà nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt có chút khó coi, tay phải tàn tật dùng sức mà đập vào tường.

Phương Văn Tú đột nhiên xoay đầu qua nhìn ông.

Hai người liền giằng co như vậy, một lúc sau, Chu Đại Hà thở dài, rút tay phải về, nắm chặt bàn tay trái, cả hai tay cùng đập vào tường, nói: “Bà cứ để nó tùy ý đi.”

Đôi mắt Phương Văn Tú lập tức đỏ lên, không nói được một lời.

——

“Căn nhà này cũng là của anh sao?”, Khâu Mẫn buông rương hành lý xuống, vào cửa nhìn một phen.

Vương Tri Viễn theo sau hắn vào nhà: “Đúng rồi, sao vậy, khinh thường học trưởng của cậu hả?”

Khâu Mẫn cười nói: “Nào dám?”

“Có hai phòng ngủ”, Vương Tri Viễn chỉ chỉ: “Cậu tự chọn một phòng đi.”

“Cảm ơn”, Khâu Mẫn cũng không khách khí, đi lên lầu chọn.

Trễ hơn một chút, Khâu Mẫn sắp xếp rương hành lý xong rồi đi xuống lầu, Vương Tri Viễn đã thay quần áo ngồi trên sô pha, đang cầm di động xem video.

“Anh sắp xếp chuyến đi này ha?”, Vương Tri Viễn nhìn Khâu Mẫn, hỏi.

“Ừ, sao cũng được”, Khâu Mẫn nói.

Xem video xong, Vương Tri Viễn giả vờ lơ đãng mà nâng lên mắt, đón ý nói hùa với ý tưởng của Khâu Mẫn, hỏi: “Muốn gọi hai người kia cùng đi không?”

Khâu Mẫn có điểm thất thần, đáp lời: “Gọi đi, người đông thì náo nhiệt.”

Vương Tri Viễn rời khỏi phần mềm xem video, click mở danh bạ, tìm số điện thoại rồi gọi qua.

“Alo”, Vương Tri Viễn nhìn thoáng qua Khâu Mẫn, nói điện thoại: “Sắp tới em có rảnh không?”

Chu Lãng mới từ tiệm thuốc ra, một tay xách theo túi thuốc, một tay cầm di động nghe điện thoại: “Cuối tuần này rảnh, sao vậy?”

“Anh muốn tổ chức một nhóm cùng nhau leo núi”, Vương Tri Viễn hỏi: “Em muốn đi không?”

Lúc đi ngang qua một hiệu sách, bước chân Chu Lãng hơi ngừng, trên bức tường trắng ngoài hiệu sách dán một tấm poster rất lớn.

【 Tiểu thuyết dài kỳ 《 Suối cạn》của tác gia mới ra mắt Tống Dung sắp đưa ra thị trường, kính mong mọi người ủng hộ!! 】

Chu Lãng nhìn chằm chằm tấm poster này thật lâu, Vương Tri Viễn ở đầu kia điện thoại đợi một hồi cũng không thấy anh đáp lại bèn gọi một tiếng: “Chu Lãng?”

Cái tên này Khâu Mẫn đương nhiên đã nghe qua, không khỏi liếc nhìn Vương Tri Viễn một cái.

Vương Tri Viễn không phát hiện, ánh mắt nhìn bàn trà thấp.

“Ừ”, Chu Lãng theo tiếng: “Mẹ của em sinh bệnh, không biết đến lúc đó có thời gian đi hay không.”

“Dì bị bệnh sao?”, Vương Tri Viễn lo lắng nói.

“Phát sốt”, Chu Lãng nói: “Em vừa mới ra khỏi tiệm thuốc.”

Vương Tri Viễn nói: “Anh đã về trấn Bán Kiều, tối nay anh sẽ qua thăm dì.”

Chu Lãng ứng: “Được.”

Ngắt điện thoại, Khâu Mẫn ở bên cạnh hỏi Vương Tri Viễn: “Quan hệ của anh và người nhà anh ta tốt như vậy à?”

Vương Tri Viễn chưa nói nhiều, chỉ nói: “Quen biết từ nhỏ rồi cùng nhau lớn lên.”

Cha mẹ Vương Tri Viễn đã mất trong một vụ tai nạn xe cộ, nhà Chu Lãng đã giúp đỡ y rất nhiều nhưng những lời này chưa cần phải nói.

Y đã từng là một người đáng thương, nhưng hiện tại y cũng không cần người đồng tình.

Phương Văn Tú uống thuốc trị cảm, dược tính có tác dụng liền mơ màng muốn ngủ, mặt bà dán trên gối mềm, nhìn Chu Lãng, đột nhiên hỏi: “Khi nào thì nhà của đứa nhỏ họ Tống kia hết hạn cho thuê?”

“Không đến hai tháng nữa”, Chu Lãng thuận miệng trả lời, xoay người đi lấy ly nước rỗng trên tủ đầu giường, nhưng trong nháy mắt ngón tay đụng tới cái ly kia, một ý niệm thoáng qua trong đầu anh: “Mẹ…… mẹ hỏi chuyện này để làm gì?”

Mí mắt Phương Văn Tú nặng nề, gian nan mà mở to: “Không có gì, mẹ chỉ hỏi một chút thôi.”

Chu Lãng dừng một chút, nói: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, con không làm phiền nữa.”

Anh đem ly nước ra ngoài, rót đầy rồi mang vào phòng, trước khi rời đi lại nhìn một lần nữa, nhưng Phương Văn Tú đã nhắm mắt ngủ.

Chỉ xin nghỉ được nửa ngày, Chu Lãng không kịp ăn cơm đã vội vã thay quần áo mà đi làm, Chu Đại Hà làm xong việc ngoài ruộng trở về, vừa lúc thấy anh đi thì hỏi: “Phải đi bây giờ sao?”

“Dạ”, Chu Lãng nói: “Chỉ xin nghỉ một buổi sáng, bị trừ ít tiền hơn.”

Chu Đại Hà dặn dò: “Đi đi, lái xe chú ý an toàn.”

Chu Lãng kéo kéo nón bảo hiểm, gật gật đầu: “Con biết rồi.”

Xe máy gào thét chạy xa, Tống Ý Dung đứng trong vườn, xuyên qua song sắt khắc hoa của hàng rào mà nhìn thân ảnh của Chu Lãng dần biến mất ở cuối con đường.

Cậu xoay người về phòng, cũng ôm mèo nhỏ đang phơi nắng trên bàn đá theo.

Tờ giấy ký tên cuối cùng đã được ký xong, Tống Ý Dung gửi toàn bộ đi, phòng khách có vẻ rộng ra rất nhiều.

Mấy ngày gần đây Giản Nhiễm cũng không đến nhà, nghe cô nói rằng đã mua nhà mới, bận rộn thu dọn rồi làm tiệc tân gia.

Lần trước lên trấn mua được một hũ mật ong, trong nhà lại còn mấy trái chanh, Tống Ý Dung rửa sạch sẽ một cái ly thủy tinh, dùng dao gọt trái cây cắt chanh thành lát mỏng cho vào ly, lại bỏ thêm chút mật ong khuấy đều, cuối cùng cho thêm hai viên đá.

Cậu bưng ly lên nếm thử, hương vị chua chua ngọt ngọt, mùa hè mà uống thì thật vừa miệng.

Tống Ý Dung chép chép miệng thử xong hương vị, lại chạy đến huyền quan lấy một cái bình thủy tinh trong ngăn tủ ra, pha chế đúng cách, đổ đầy bình rồi để trong tủ lạnh ướp lạnh.

Sau đó, cậu lấy điện thoại chụp hình cái ly nước chanh mật ong pha lúc đầu, gửi cho Chu Lãng.

^^:【 nhìn nè, em pha đó.】

Gửi xong tin nhắn, Tống Ý Dung đặt điện thoại lên bàn, đi quét dọn phòng bếp, lúc rửa dao gọt trái cây dưới vòi nước, lưỡi dao sắc bén, cậu không cẩn thận bị cắt một đoạn vào đầu ngón tay.

Tống Ý Dung mut mut đầu ngón tay rồi giơ nó lên, đi tìm băng keo cá nhân, nhưng tìm một hồi mà vẫn không thấy.

Kéo ngăn tủ ở dưới TV ra xem nhưng không có, cậu tính đi xem tủ đầu giường, đang định đi vào phòng ngủ thì nghe được hai tiếng gõ cửa.

Tống Ý Dung đành phải dùng khăn giấy, tạm thời quấn ngón tay lại, xoay bước chân đi ra cửa, nhìn nhìn người bên ngoài qua mắt mèo mới giơ tay mở cửa.

“Con chào chú”, vừa mở cửa, Tống Ý Dung đã lễ phép chào hỏi: “Chú tìm con có việc gì sao?”

Chu Đại Hà nhìn một vòng trong nhà mới đem tầm mắt dời đến khuôn mặt của Tống Ý Dung, nói: “Cậu ở đây một mình à?”

“Đúng vậy”, trong lòng Tống Ý Dung lướt qua một tia nghi hoặc, nhưng vẫn cười nhạt gật gật đầu.

“Tôi có thể vào trong không?”, Chu Đại Hà nhíu mày, bộ dáng nghiêm túc khác hẳn ngày thường: “Có mấy lời muốn tán gẫu cùng cậu.”

Tống Ý Dung ngẩn người, nói: “Có thể, mời chú vào.”

Chu Đại Hà nhìn lướt qua mặt đất sạch sẽ, không hỏi gì đã cởi giày, để chân trần đi vào nhà, Tống Ý Dung vội nói: “Chú, ở đây còn có một đôi dép lê, chú có thể mang cái này.”

Chu Đại Hà nói: “Không cần”, nhưng ánh mắt lại nhìn lướt qua đôi dép lê số lớn trên tay Tống Ý Dung, dép lê dành cho nam, số dép cũng lớn hơn nhiều so với đôi dép cậu đang mang.

Tống Ý Dung theo bản năng mà giấu giấu đôi dép ra sau lưng, biểu tình trên mặt Chu Đại Hà vẫn nhàn nhạt, nói: “Tay của cậu bị thương, cậu đi xử lý trước đi.”

Tống Ý Dung cúi đầu nhìn, miệng vết thương chưa khép lại, máu chảy ra thẩm thấu lên khăn giấy cậu quấn tạm, cậu về phòng đổi một tờ khăn giấy khác bọc lên.

Chu Đại Hà hơi cong lưng, ngồi trên sô pha, Tống Ý Dung vừa ra ngoài đã nhìn thấy mái đầu thấp thoáng tóc bạc của ông, trong lúc nhất thời, chân như dẫm lên hư không.

Hít sâu một hơi, Tống Ý Dung đi đến cái ghế đối diện với Chu Đại Hà, ngồi xuống, hai tay gắt gao đan vào nhau, trên mặt miễn cưỡng mang theo ý cười, trầm mặc chờ Chu Đại Hà mở miệng.

“Hôm nay, mẹ của Chu Lãng bị bệnh, nằm trên giường cả ngày”, Chu Đại Hà nói.

Đối với một người ngoài như Tống Ý Dung, Chu Đại Hà không có lý do gì để nói với cậu chuyện này, nhưng lúc này ông lại cố tình nói với cậu.

Dây thần kinh của Tống Ý Dung như bị gõ một cái, lưng bỗng chốc căng thẳng.

Chu Đại Hà tiếp tục nói: “Tuổi của tôi và mẹ nó đã lớn, không làm được gì, mấy năm nay đã liên lụy ít nhiều đến con trai, trong lòng chúng tôi cũng biết.”

“Hiện tại, hy vọng duy nhất là khi trăm năm sau chúng tôi không còn nữa, có người có thể cùng nó trải qua những ngày còn lại của cuộc đời, không để nó quá cô đơn….”

Yết hầu Tống Ý Dung như bị nhét một nắm bông gòn, nuốt không xuống, phun không ra, chỉ có thể ngơ ngẩn mà nghe.

Chu Đại Hà đã không nói nhiều như vậy từ rất lâu rồi, những lời này dường như ông đã dùng hết sức lực mà ông tích cóp mấy năm nay để nói, nói hai câu lại ngừng một hồi.

“Tôi thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của những người trẻ tuổi như các cậu”, Chu Đại Hà hít sâu một chút, thanh âm vững vàng chậm rãi nói: “Đầu óc nhiều năm không dùng, đã muốn gỉ sét”, ông tự giễu.

Tống Ý Dung nghẹn nửa ngày, mới nói một câu: “Chú… con…”

Chu Đại Hà ngắt lời cậu: “Những lời khác cậu không cần nói cùng tôi, tôi nghe không rõ, cũng không muốn nghe.”

Tống Ý Dung ‘như đứng đống lửa, như ngồi đống than’, phảng phất trở lại cái ngày bị Tân Mạn Hương và Tống Triệu Hưng đuổi đi, rõ ràng là người thân cận nhất lại không muốn nghe cậu biện giải một câu, đưa cậu thẳng vào vực sâu tội ác.

Trên lưng Tống Ý Dung là một mảnh mồ hôi lạnh, môi cắn thật chặt, hàm răng cũng căng cứng.

Cậu phải chuẩn bị tiếp thu bản cáo trạng của thẩm phán.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, Chu Đại Hà lại xoay câu chuyện, ngữ khí thả lỏng, từng câu từng chữ mà chậm rãi nói: “Hãy đi xa một chút đi, chúng tôi không nhìn thấy, thời gian lâu dài, có lẽ……sẽ xem như không có gì.”

Tuy rằng trình độ học vấn của ông không cao, tính cũng cố chấp, nhưng đạo lý thì vẫn hiểu, con trai của mình, dù mắng nhiếc hay đánh đòn như thế nào, cuối cùng cũng là chính bản thân mình luyến tiếc.

Chỉ có thể, động viên bản thân thoái nhượng một chút.

Rốt cuộc, trên thế giới này chưa từng có sự tình nào mà không thể giải quyết.

Mây đen tan đi, Tống Ý Dung ngẩng đầu, trong mắt là ánh mặt trời rạng rỡ.

Chu Đại Hà trầm mặc mà đứng lên, thân hình cao lớn kia phảng phất già đi rất nhiều, Tống Ý Dung đứng tại chỗ, nhìn theo thân hình già nua của ông bước từng bước rời đi.

Lúc ra đến cửa, Tống Ý Dung thấy ông nâng tay cọ trên mặt một chút, cậu ngơ ngác, hốc mắt cũng đỏ lên.

Tống Ý Dung cảm thấy, bản thân mình có một nhu cầu cấp bách muốn ph4t tiết cảm xúc, chúng như cơn đại hồng thủy vọt tới, mang đến từng con sóng to che trời lấp đất, làm cậu cơ hồ hít thở không thông.

Khổ sở nhiều? Hay là áy náy nhiều hơn?

Cậu không biết……

Cậu cũng muốn biến thành một người bình thường như mọi người, đi theo con đường mà xã hội đã định ra cho bọn họ, nhưng hiện thực lại nói cho cậu.

Không được, Tống Ý Dung, mày làm không được.

Mày chính là không giống người khác, đừng mưu toan hòa hợp với mọi người.

Tống Ý Dung chống đầu gối, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay, yên tĩnh mà ngồi xổm như vậy thật lâu.

Hôm nay, sau khi tan tầm, Chu Lãng không đến tìm Tống Ý Dung, nước chanh mật ong đặt ở tủ lạnh cũng không có người đến dùng.

Một mình Tống Ý Dung uống hết phân nửa, cuối cùng thật sự không uống nổi nữa, chỉ có thể nhét lại tủ lạnh, hy vọng ngày mai sẽ không hư.

Buổi tối, Vương Tri Viễn mua chút trái cây, đến thăm Phương Văn Tú, giới thiệu Khâu Mẫn với bà: “Đây là bạn của con, cùng nhau đến đây thăm dì.”

Khâu Mẫn đứng bên cạnh Vương Tri Viễn, cười chào hỏi.

Chu Lãng đang mất tập trung, chậm một giây mới nâng mắt lên nhìn, đối diện với tầm mắt của Khâu Mẫn, trầm giọng nói: “Chào anh.”

Phương Văn Tú đã tỉnh ngủ, nhìn qua cũng khỏe hơn nhiều, ngồi ở phòng khách thấy Vương Tri Viễn đi vào, còn muốn đứng dậy đi pha trà cho y.

Vương Tri Viễn ngăn lại: “Dì, không cần như vậy, con chỉ đến thăm dì thôi.”

Sau một phen hàn huyên, Phương Văn Tú về phòng nghỉ ngơi, Chu Đại Hà chỉ xuất hiện một lúc khi Vương Tri Viễn đến nhà, lúc sau lại không thấy đâu.

Ba người ngồi ở phòng khách, ba mặt nhìn nhau.

Vương Tri Viễn đảm đương nhiệm vụ ‘giảm nhiệt’, chủ động gợi đề tài nói: “Chu Lãng, Khâu Mẫn, hai người giao lưu với nhau đi.”

Khâu Mẫn đúng lúc tiếp lời, nói: “Tôi tên Khâu Mẫn, là một bác sĩ.”

Chu Lãng nói: “Tôi là Chu Lãng, hai người muốn uống gì không?”, anh đứng lên hỏi.

“Tôi uống nước sôi để nguội là được”, Khâu Mẫn nói.

“Anh muốn uống trà”, Vương Tri Viễn nói theo: “Cho nhiều lá trà một chút.”

Chu Lãng vào phòng bếp, Khâu Mẫn quay đầu nhìn Vương Tri Viễn, hỏi: “Anh ta chính là người anh tìm giúp tôi hả?”

“Ừ”, Vương Tri Viễn nói: “Thấy người thật rồi ha.”

Khâu Mẫn cười cười: “Ừm”, lại hỏi:

“Quan hệ của anh ta và Tống Ý Dung rất tốt à?”

Vương Tri Viễn nói: “Tôi cũng không biết, không thì cậu tự hỏi nó đi?”

Khâu Mẫn xoa nhẹ vành tai, nhíu mày nói: “Thôi.”

Chu Lãng bưng trà và nước ra phòng khách, đặt trước mặt mỗi người trên bàn trà.

Vương Tri Viễn hỏi Chu Lãng: “Núi Khúc có đi cắm trại được không? Lâu rồi không đi cũng không nhớ nữa.”

Chu Lãng ngồi đối diện hai người, nói: “Hai người muốn đi núi Khúc à?”

“Tính đi núi này”, Vương Tri Viễn nói: “Em cũng tìm một người bạn đi chung với chúng ta đi, bạn nhỏ hàng xóm ở kế bên nhà em hẳn là còn chưa đi đâu chơi.”

Lời Vương Tri Viễn nói đi thẳng vào trong lòng Chu Lãng, anh hơi chần chờ nói: “Để em xem đã, cuối tuần sẽ liên hệ anh.”

Vương Tri Viễn nói: “Vậy em quyết định nhanh một chút là được, thời gian cũng không đợi người.”

Chu Lãng “ừ” một tiếng: “Được.”

Khâu Mẫn bưng ly uống nước, không hề nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn lưu ý biểu tình và động tác của Chu Lãng, đây là loại trực giác bẩm sinh, của hai người giống nhau, đều yêu cùng một người.

Hắn cảm giác được, Chu Lãng này cũng đã nảy sinh một tình cảm khác ngoài tình bạn đối với Tống Ý Dung.

Sau khi ra khỏi nhà Chu Lãng, Vương Tri Viễn dùng khuỷu tay đụng chạm Khâu Mẫn, hỏi: “Lúc nãy tôi thấy cậu vẫn luôn nhìn người ta, sao rồi, đổi mục tiêu hả?”

Khâu Mẫn nói: “Anh đừng nói bậy.”

Vương Tri Viễn lạnh lùng mà ‘hừ’ bên tai hắn: “Gần trong gang tấc cậu không nhìn thấy, xa cuối chân trời thì cậu lại yêu muốn chết đi.”

Khâu Mẫn lấy bàn tay mình quét bay cái mặt của Vương Tri Viễn: “Nhàm chán.”

___

Chớp mắt mà đã đến tối thứ bảy.

Phương Văn Tú đã sớm khỏe lại, chỉ là nói ít hơn, trong nhà cũng không còn náo nhiệt như trước.

Chu Đại Hà cũng vẫn như vậy, trầm mặc mà dậy sớm làm việc, làm nửa ngày, đến giờ cơm mới trở về.

Khó được mà nghỉ một ngày, Chu Lãng xem dự báo thấy thời tiết rất tốt, nên cũng muốn đưa Tống Ý Dung ra ngoài chơi một chút, thả lỏng tâm tình.

Núi Khúc có cái miếu, rất nhiều người đều đến để lạy Bồ Tát cầu phúc, ngay cả Phương Văn Tú cũng đi mỗi năm một lần, sau đó lại đem một ít lá trà xin ở bàn thờ của Bồ Tát về, nói là có thể ‘bảo bình an, nghênh tài vận’.

“Em muốn đi không?”, Chu Lãng vuốt mèo, hỏi Tống Ý Dung.

Tống Ý Dung ngồi trên sàn nhà, nghe Chu Lãng nói vậy thì nghiêng người về phía anh, hôn hôn khóe miệng anh mới nói: “Được đó.”

Tai Chu Lãng lại đỏ lên, thả mèo xuống, xoay tay lại ôm lưng Tống Ý Dung, đỡ ót, hôn lại cậu.

Lỗ Lỗ dùng chân trước đập vào cẳng chân của Chu Lãng mấy cái, nổi giận đùng đùng mà chạy đi.

Tống Ý Dung li3m li3m môi, lùi lại một chút, dựa lưng vào sô pha hỏi: “Anh nói là sẽ đi cùng mấy người bạn khác nữa, là ai vậy?”

“Vương Tri Viễn và một người bạn của anh ấy”, Chu Lãng nói.

“À”, Tống Ý Dung nói, “Cũng được.”

“Ngày mai đi hả?”, Tống Ý Dung hỏi.

“Ừm, ngày mai đi”, Chu Lãng nói, lại không nhịn được tiến đến gần hôn Tống Ý Dung một cái rồi mới mở miệng: “Trên núi sẽ hơi lạnh, em có thể mang thêm một cái áo khoác.”

Tống Ý Dung gật gật đầu: “Ừm.”

Yên lặng một hồi, Tống Ý Dung chợt nhớ đến nước chanh mật ong còn lại trong tủ lạnh nên đứng lên, muốn đi lấy, nhưng vừa đứng lên lại thấy hoa mắt, hơi choáng váng.

Chu Lãng ngồi phía dưới túm túm ống quần của Tống Ý Dung: “Em tính làm gì vậy?”

“Hôm trước em làm một bình nước chanh mật ong”, Tống Ý Dung hơi chần chờ cho tỉnh táo chút rồi tiếp tục nói: “Không biết còn uống được hay không?”

Chu Lãng buông ngón tay ra, nói: “Anh đi nếm thử.”

Bình thủy tinh cầm trong tay lạnh băng, trên tay Tống Ý Dung còn dính hơi lạnh, hai bàn tay cũng ướt đẫm.

Chu Lãng nhận lấy bình thủy tinh, vặn ra, ngửi một chút: “Mùi chanh rất nồng.”

Tống Ý Dung chớp chớp mắt, nhìn Chu Lãng, nói: “Anh uống một ngụm nhỏ thử xem.”

Chu Lãng uống một ngụm, yết hầu lăn một vòng, nuốt xuống, Tống Ý Dung khẩn trương mà nhìn anh: “Có bị hư không? Khó uống thì mau nhổ ra đi.”

Chu Lãng nhìn cậu cười: “Không hư, không khó uống.”

Tống Ý Dung yên tâm: “Vậy được rồi, để hai ngày hẳn là không sao……”

Chu Lãng nhiệt tình mà uống rất nhiều, Tống Ý Dung ngồi bên cạnh, khuôn mặt mang theo ý cười thỏa mãn nhìn anh, khó được mà hiện ra chút ngây ngốc, Chu Lãng buông bình thủy tinh, đưa mặt đến gần mặt cậu.

Vì thế Tống Ý Dung được hưởng một nụ hôn chua chua ngọt ngọt, còn mang theo chút hương chanh nhàn nhạt.

Sáng hôm sau, Chu Lãng thu thập một phen, nhét đồ ăn và quần áo vào ba lô, trước khi ra ngoài thì nói với Phương Văn Tú: “Có thể tối nay con sẽ không về nhà.”

Sắc mặt Phương Văn Tú trắng bệch, yếu ớt hỏi: “Con đi đâu vậy?”

“Leo núi”, Chu Lãng nói: “Nếu có thể, sẽ cắm trại trên đó, nhìn mặt trời mọc buổi sáng.”

Môi Phương Văn Tú giật giật, lại hỏi: “Cùng với……đứa nhỏ họ Tống kia sao?”

Chu Lãng gật đầu nói: “Đúng vậy, còn có anh Xa và bạn của anh ấy.”

Phương Văn Tú thở ra một hơi cực nhẹ, nghe nói còn có những người khác cùng đi, cảm giác như có sợi xích sắt quấn chặt thân mình cũng giảm bớt, bà nói như tự an ủi mình: “Được rồi, vậy con đi đi.”

Chu Lãng có chút không yên tâm, hỏi: “Mẹ, sức khỏe vẫn ổn chứ?”

Phương Văn Tú cười cười: “Không có việc gì, đừng lo lắng cho mẹ, mẹ thì có thể có chuyện gì chứ.”

Bà cười rộ lên, bộ dáng có thần thái hơn, sắc mặt cũng hồng nhuận, Chu Lãng nhìn lại nhìn, mới miễn cưỡng yên lòng.

Khi đến nhà Tống Ý Dung, cậu còn đang sửa sang lại đồ vật, lung tung mà nhét đầy một ba lô lớn, nghe được động tĩnh, cậu ở trong phòng ngủ hỏi ra: “Anh đến rồi hả?”

“Em cũng sắp xong rồi!”

Chu Lãng ở phòng khách đợi hai phút thì nghe được tiếng bước chân ‘lẹp xẹp’, Tống Ý Dung mang dép lê chạy ra, chân mang một đôi vớ dài màu trắng.

Phía trên vớ là cái quần đùi ngang gối màu lam nhạt, phối với áo ngắn tay màu khói rộng thùng thình, khí chất thanh xuân mạnh mẽ ập vào mặt.

Tầm mắt Chu Lãng có chút không dời đi được, chỉ có thể chậm chạp nói ra một câu: “Em mặc như vậy, đáng yêu quá…”

Tống Ý Dung “ha ha” cười hai tiếng, chạy đến trước mặt Chu Lãng, nhảy lên trên người anh, đôi chân ôm eo anh, lại dán môi vào tai anh nói: “Em có trẻ trung, năng động như sinh viên không?”

Hầu kết Chu Lãng lăn lộn một vòng, nói: “Có.”

Tống Ý Dung khen thưởng mà hôn hôn vành tai nóng đỏ của anh.

Trùng hợp Vương Tri Viễn lại gọi điện thoại đến trong lúc này, Chu Lãng buông một tay đang ôm Tống Ý Dung, sờ vào túi quần, móc di động ra, Tống Ý Dung cũng không xuống, thuận tay nhận lấy, đưa đến bên tai giúp anh, nói: “Anh nghe điện thoại đi.”

Chu Lãng ôm chặt Tống Ý Dung, nghiêng tai nghe điện thoại.

Vương Tri Viễn nói: “Chúng tôi sẽ đợi hai người trước cửa ngân hàng ở trấn trên.”

Chu Lãng nói: “Được.”

“Ừm, ngắt đây”, Vương Tri Viễn ấn ngắt điện thoại, quay đầu nói chuyện với Khâu Mẫn: “Sau khi thấy bạn nhỏ hàng xóm kia, cậu đã suy nghĩ phải giải thích thế nào chưa?

Hai tay Khâu Mẫn đút vào túi, nói: “Chưa, không giải thích, cứ như vậy đi.”

Vương Tri Viễn cười nói: “Cậu cũng thoải mái quá ha!”

Khâu Mẫn nói: “Tôi cũng không chắc là cậu ấy sẽ đồng ý nghe tôi giải thích.”

Vương Tri Viễn buông tay: “Cậu đã yêu thầm còn rất hèn mọn.”

Khâu Mẫn cười lạnh một tiếng: “Anh ‘cao thượng’ quá!”

Vương Tri Viễn hậm hực mà sờ sờ gáy.

___

Bắt đầu từ sáng nay, Tống Ý Dung hình như rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn cười tủm tỉm, có vẻ tâm tình rất tốt.

Chu Lãng nhìn mặt cậu, cảm xúc cũng bị lây nhiễm, vui vẻ hẳn lên, nhưng niềm vui này cũng chỉ là nhất thời.

Tống Ý Dung bỗng nhiên nhiệt tình và thay đổi như vậy, Chu Lãng cư nhiên lại cảm thấy hoảng hốt.

Trước khi đi, hai người đứng ở huyền quan, Chu Lãng cào cào ngón tay của Tống Ý Dung, hỏi: “Sau khi hết hạn thuê nhà, em tính toán thế nào?”

Tươi cười trên mặt Tống Ý Dung chợt dừng, rất ngắn, nhưng Chu Lãng đã nhìn ra, anh bắt lấy tay Tống Ý Dung, vì khẩn trương mà sức cũng mạnh hơn:

“Em đã suy nghĩ sẽ đi đâu chưa?”, Chu Lãng thật cẩn thận hỏi.

Rũ mắt nhìn bàn tay Chu Lãng nắm lấy tay cậu, không biết vì sao, Tống Ý Dung bỗng nhiên nhớ tới Lương Xuân Lai và Trương Kiến Sơn trong 《 Lên núi 》 của mình.

“Anh sẽ giữ chặt em sao?”, Tống Ý Dung tự nhủ hỏi.

Chu Lãng trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Anh có thể ôm em không?”

Tống Ý Dung giật mình, chợt cười ra tiếng, nói: “Ngốc quá, anh ôm đi.”

Chu Lãng khom lưng ôm ôm cậu, động tác rất nhẹ, làm trong lòng Tống Ý Dung mềm nhũn.

……

Đi trên phố xá náo nhiệt của trấn Bán Kiều, Tống Ý Dung đi theo Chu Lãng hỏi: “Cái ngân hàng mà anh ấy nói ở đâu?”

“Qua ngã rẽ là tới”, Chu Lãng nhìn cậu: “Ba lô của em có nặng không, để anh mang cho.”

Tống Ý Dung nói: “Không sao, em đeo được mà.”

Lại đi thêm một đoạn đường ngắn, từ xa Tống Ý Dung đã nhìn thấy có người đang đứng trên bậc thang phất tay, xoay đầu hỏi: “Là hai người kia hả?”

Chu Lãng gật gật đầu, cũng phất tay đáp lại.

Bên cạnh Vương Tri Viễn còn đứng một người đàn ông, vóc người cao hơn Vương Tri Viễn một chút, đội mũ lưỡi trai màu đen, nhìn không rõ diện mạo, nhưng nhìn qua lại cực kỳ quen mắt.

“Anh quen cái người đội mũ lưỡi trai hả?” Tống Ý Dung kéo kéo cánh tay Chu Lãng.

“Gặp một lần”, Chu Lãng nói.

Đi đến gần, người kia còn nghiêng đầu, Vương Tri Viễn cũng học theo Tống Ý Dung kéo khuỷu tay người kia, người đàn ông tránh né mà không được, bị Vương Tri Viễn kéo quay đầu qua, người đàn ông chào hỏi trước: “Đã lâu không gặp.”

Tống Ý Dung nhấp nhấp môi, nhìn đối phương, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn: “Ừ.”

Biểu tình Khâu Mẫn cứng đờ, miễn cưỡng cười nhẹ.

Vương Tri Viễn lại bật chế độ ‘giảm nhiệt’: “Được rồi, được rồi, đều là người quen cả, tôi gọi xe đây.”

May mắn, xe cũng đến ngay trước cửa ngân hàng lúc y vừa dứt lời, Khâu Mẫn không nói một lời, thức thời mà một mình lên ngồi hàng phía trước.

Chu Lãng ngồi ở giữa ghế sau, một bên là Vương Tri Viễn, một bên là Tống Ý Dung.

Cánh tay kề sát Tống Ý Dung của Chu Lãng lặng lẽ thò qua dắt tay cậu.

Vương Tri Viễn ồn ào: “Ui da, chật quá!”

Sau đó dùng mông đẩy đẩy Chu Lãng về phía Tống Ý Dung.

Khâu Mẫn ở phía trước liếc y: “Vậy sao anh không tự mình lái xe?”

Tống Ý Dung dùng ngón trỏ cào lòng bàn tay Chu Lãng, cảm giác ngưa ngứa, hai người đều không nói lời nào, dựa vào một ít động tác nhỏ mà duy trì sự ngọt ngào.

Vương Tri Viễn không cam lòng yếu thế: “Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn làm bản thân mệt mỏi.”

Khâu Mẫn lười cãi cọ cùng y, ‘ồ’ một tiếng liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Ý Dung ngồi sát bên cửa sổ, nhỏ giọng nói với Chu Lãng: “Anh lại chen qua đây một chút đi.”

Mí mắt Chu Lãng nóng lên, nghe lời mà dời qua một chút, lúc này thì hai cái đùi đã dính sát vào nhau.

Tống Ý Dung cười cười, nói nhỏ vào tai anh: “Gần quá nha.”

Thịt trên đùi Chu Lãng run lên, mặt đã đỏ hoàn toàn.

Khâu Mẫn ngồi ở phía trước, cả người đều không thoải mái, chỗ nào cũng ngứa ngáy, rõ ràng tiếng nói của người đã rất nhỏ, nhưng mỗi một câu đều chui vào lỗ tai hắn.

Nghe đến phiền.

“Vương Tri Viễn!” Khâu Mẫn đột nhiên kêu Vương Tri Viễn, dọa y nhảy dựng, cưỡng chế di dời cơn buồn ngủ của y, y ngồi thẳng lên, đầu lưỡi cũng căng cứng: “Sao, sao, làm sao vậy?”

“Anh có mang theo tai nghe không?” Khâu Mẫn nói: “Cho tôi mượn một chút.”

Vương Tri Viễn: “Xì, tưởng chuyện gì, có mang theo.”

“Gọi học trưởng đi”, Vương Tri Viễn kéo kéo tay áo, nâng ‘cái giá’ lên: “Cho cậu mượn liền.”

Khâu Mẫn quay đầu, trừng mắt nhìn Vương Tri Viễn một cái, Tống Ý Dung nhìn thấy toàn bộ, trong lòng âm thầm nói xấu, ngày thường diễn một bộ ưu nhã, thì ra trong tối là loại tính cách này.

Khâu Mẫn quay đầu đi, cố nhịn.

Tống Ý Dung thêm mắm thêm muối, nhỏ giọng làm nũng với Chu Lãng: “Anh nắm chặt hơn đi.”

Khâu Mẫn cào tóc, không có cốt khí mà kêu Vương Tri Viễn: “Học trưởng, cho tôi mượn, cảm ơn.”

Vương Tri Viễn đắc ý mà “ố ồ” một tiếng, “Đây, của cậu.”

Khâu Mẫn căm giận túm dây tai nghe mang lên lỗ tai, khoanh tay, mắt nhìn thẳng phía trước, không để ý đến chuyện xung quanh.

Chu Lãng thò lại gần Tống Ý Dung, kề tai nói nhỏ: “Em cố ý phải không?”

Tống Ý Dung nói: “Nào có.”

Vương Tri Viễn vỗ đầu gối Chu Lãng cái ‘bộp’ nói: “Đủ rồi nha, tôi ăn no rồi.”

Bên tai Chu Lãng hồng hồng, trên mặt trấn định tự nhiên, hỏi: “Sao vậy?”

Mí mắt Vương Tri Viễn run rẩy, rưng rưng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Thôi, không so đo với mấy người trẻ tuổi như hai người.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Người qua đường: Xin hỏi, đây là “đại hội cùng nhau ăn ‘cẩu lương’ ” sao?

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây