Bầu Trời Đêm

112: Mùa xuân ấm áp


trước sau

Pháo hoa khắp bầu trời tụ lại thành đạn, ánh lửa lồng vào nòng súng, các mảnh tinh cầu phân tán lần nữa hội tụ, các cạnh hợp lại, và các vết nứt biến mất;

Những chiếc lá tàn úa bay về cành, những cánh hoa dập nát quấn lại thành từng chùm, những vì sao trên trời rơi xuống biển;

Những người trong khoang đông lạnh lần lượt đứng dậy, quay lại nhà bếp, phòng khách, đường phố, trung tâm mua sắm;

Ánh sáng màu xanh lam sáng trong Long Trụ rút về điểm kích hoạt, sau đó quay trở lại thiết bị chuyển thảm họa Bạch Ngân Chi Thành;

Thanh bắt đầu được vuốt về vị trí ban đầu, lệnh đã nhận biến mất khỏi màn hình;

Tài liệu thí nghiệm nhảy ra khỏi thùng phản ứng, quay trở lại xe con thoi, cửa xe khép kín, nhanh chóng rút lui theo quỹ đạo…

Sở Tư cảm giác mình đã trải qua một giấc mơ rất dài và ngớ ngẩn, cảnh vật trong giấc mơ luôn chuyển đổi qua lại giữa tiến và lùi, dòng chảy quá nhanh đến nỗi khi mở mắt ra, cố nghĩ lại, nhưng nhận ra mình không thể không nhớ.

Nơi anh tỉnh dậy có một bức tường trắng như tuyết, trên tường treo vài bức tranh màu nước sáng và ấm, có tiếng máy dinh dưỡng chạy nhẹ bên tai, xen lẫn tiếng hít thở hỗn loạn cũng không rõ ràng.

Hơi thở hỗn tạp mùi nước khử trùng và dung dịch dinh dưỡng.

Loại cảnh tượng này quá quen thuộc, anh sửng sốt một hồi, suýt chút nữa tưởng rằng mình trở lại năm 5702 Bệnh viện quân đội Bạch Ưng.

Anh vô thức liếc nhìn nửa người bên trái của mình, cư nhiên thật sự thấy dụng cụ nối mạch điện.

Ý thức vừa rồi còn có chút mơ hồ nháy mắt liền thanh tỉnh!

Kết quả cuối cùng của quá trình Cách Bàn là trở về 5702?!

Còn những người anh gặp sau này thì sao?

Tát Ách · Dương đâu?

Tưởng Kỳ đâu?

Sở Tư nhíu mày thật chặt, khi định ngồi dậy, động tác này đã di chuyển máy dinh dưỡng bên cạnh, tiếng nhắc tích tích vang lên, cánh cửa bên cạnh cơ hồ đồng thời bị người đẩy ra, một số gương mặt quen thuộc vội vội vàng vàng vọt vào ——

Lão Thiệu đeo khẩu trang, trợ lý Mễ Lặc, một số bác sĩ trẻ, và Thiệu Hành.

“Này này đừng nhúc nhích!” Cho dù đeo khẩu trang, cũng có thể thấy được mặt quan tài của ông lão. Ông mang găng tay phòng khuẩn ấn Sở Tư trở lại giường, “Miệng vết thương còn chưa lành đâu muốn làm gì?! Tình trạng nội tạng sáng nay mới ổn định, cơ thể máy móc được thay thế chưa bao lâu, nửa bên trái đặc biệt không thể dùng sức!”

Ông lão càng tức giận khi thấy bệnh nhân có biểu hiện nổi loạn, bùm bùm nói một hơi như huấn luyện, duỗi tay chỉ về một nơi xa hơn, “Rõ ràng cùng nhau tiến vào, nhìn xem tiểu… Dương gì đó an phận hơn nhiều?! “

Dương?

Sở Tư sửng sốt, hơi hơi hé miệng: “Ai an phận?”

Thanh âm hơi ách khiến anh sững sờ một lúc, nhưng không quá để ý, mà quay đầu theo ngón tay của lão Thiệu nhìn qua.

Trước đó có máy dinh dưỡng chắn ngang tầm nhìn, nhưng giờ đây máy dinh dưỡng đã được các y tá đến chuyển đi, hé lộ cảnh đằng sau ——

Nhìn thấy trên giường bên cạnh, Tát Ách · Dương đang nhắm mắt nằm nghiêng, đối diện với anh bên này nặng nề ngủ.

Trên khuôn mặt người nọ lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi, giữa lông mày hơi nhăn lại, nhưng vẫn như cũ không giấu được vẻ anh tuấn.

Sở Tư nhìn vài phút, lúc này mới xác nhận đã tỉnh, hơn nữa không nhìn lầm.

Đúng là Tát Ách · Dương.

Vì vậy anh đột nhiên ổn định lại, thành thật bị đè lại trên giường, nghe ông lão tiếp tục dùng Tát Ách · Dương làm tài liệu dạy dỗ tích cực, khiển trách anh không để ý tĩnh dưỡng.

Thiệu Hành mặc đồ vô khuẩn nghe ông nói gần mười phút, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở nói: “Ông già à, Dương tiên sinh đó là bởi vì hắn còn chưa dậy đâu.”

“Mi đi ra ngoài!” Lão Thiệu quay đầu chỉ vào cửa, “Mi theo vào làm cái gì? Quấy nhiễu tứ chi khôi phục mi gánh nổi không hả?”

Thiệu Hành bất đắc dĩ, đầu tiên vẫy vẫy tay với Sở Tư, cười hắc hắc hô câu, “Trưởng quan, tỉnh lại là tốt rồi, các chi mới cấy ghép đã bình phục gần hết ngày hôm qua, tôi đã nghe báo cáo của Mễ Lặc nói rằng ngài có thể ra khỏi giường và di chuyển khi tỉnh lại, ông già thái quá rồi.”

Lão Thiệu lập tức trừng mắt với Mễ Lặc.

Mễ Lặc: “…”

Vị bác sĩ trẻ tuổi văn nhã giơ tay ý bảo mình vô tội, anh ta lùi lại hai bước với vẻ mặt bất lực, sau khi cùng Thiệu Hành sóng vai, nén một tiếng từ kẽ răng: “Đội trưởng Thiệu, anh có thể ít một lần bán đứng tôi được không?”

Thiệu Hành duy trì gương mặt tươi cười với ông già, “Không thể.”

Mễ Lặc: “…”

Bọn họ xôn xao gì đó, kỳ thật Sở Tư cũng không thực sự nghe vào, anh nằm trên chiếc giường bệnh êm ái, lực chú ý rời khỏi tay chân, luôn tập trung vào tay phải, cảm nhận hơi thở Tát Ách · Dương bên kia nhẹ thấp nhưng đều đặn.

Một lúc sau, anh ở trong khe hở giữa đám người xôn xao, ngây ngốc hỏi vài câu: “Đây là đâu? Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Bệnh viện quân đội Bạch Ưng.” Ông lão thu lại tính khí, nghiêm túc trả lời: “Hôn mê một năm rồi, mới chuyển ra khỏi ICU chiều qua.”

Ông lão tính tình ngoan cố, một hai phải đổi “Ngủ” thành “Hôn mê”, không chút thương tiếc.

Ông còn muốn nói thêm gì đó, trên người tiếng nhắc nhở lại tích tích vang lên.

“Cậu ——” Ông lão nhìn anh vẫn có chút lo lắng.

Thiệu Hành đã lên tiếng, “Các giường khác hẳn là đã tỉnh, ông già mau đi đi, đừng nhìn chằm chằm giáo huấn một người, còn ở bên này bồi, có chuyện gì bảo đảm lập tức gọi người.”

Lão Thiệu lườm anh ta, lại kiểm tra màn hình dụng cụ bên cạnh giường Sở Tư, lúc này mới xụ mặt cùng Mễ Lặc rời đi.

Cô y tá nhỏ ở bên cạnh bận trước bận sau, với sự giúp đỡ của Thiệu Hành, điều chỉnh lại cài đặt thông số của máy dinh dưỡng cho Sở Tư, kết nối hệ thống dây điện, lúc này mới vội vàng rời đi.

Thiệu Hành kéo ghế đến mép giường, hai tay chống đầu gối, hướng Sở Tư nói: “Vừa tiễn Phật tổ đi, lỗ tai nóng ran.”

“Vậy tình hình bây giờ thế nào?” Giọng Sở Tư quá ách, không muốn cố gắng nói gì nữa, nên gần như thở dốc, ”Trí nhớ của tôi vẫn còn dừng lại trong quá trình Cách Bàn ở Pháo đài Ba Ni Bảo, có điểm theo không kịp đề tài của mọi người.”

“Anh đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra sau quá trình Cách Bàn phải không?”

Sở Tư gật gật đầu.

Thiệu Hành nghĩ nghĩ nói: “Nói thế nào đây… Thật ra, khi quá trình Cách Bàn gặp sự cố, chúng tôi đều lâm vào trạng thái sốc nên không ai có thể nói chính xác sự việc như thế nào. Nhưng căn cứ theo dữ liệu trích xuất, sau khi các người khởi động lại quá trình Cách Bàn, thời gian bắt đầu tự điều chỉnh. Và vì kết nối giữa Long Trụ và trung tâm khu thí nghiệm Bạch Ngân Chi Thành nháy mắt bị cắt đứt, dẫn tới… Hiện tượng tương tự như một xi-phông, nhưng theo nghĩa thời – không gian.”

Anh ta một bên khoa tay múa chân một bên giải thích, “Chính là lùi lại với tốc độ cực lớn, rồi lại tiếp tục di chuyển về phía trước, sử dụng chênh lệch thời gian và những thay đổi năng lượng hình thành ở giữa để thay đổi nhiều thứ, đồng thời đạt được sự nhất quán hợp lý trong phạm vi thời – không gian. Mục đích ban đầu của quá trình Cách bàn chỉ là cắt đứt liên kết để tránh cho Bạch Ngân Chi Thành làm tồi tệ hơn, gây ra nhiều hậu quả khó khăn hơn cho chúng ta. Nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại vượt xa kỳ vọng.”

“Ý anh là gì?”

Thiệu Hành nói, “Kết quả từ viện nghiên cứu nói rằng hàng trăm lần tiến lui liên tục đã khiến thực tế ổn định ở một điểm khá kỳ lạ —— Bạch Ngân Chi Thành đã mắc một chút lỗi thời gian khi chuyển giao thảm họa, vì vậy hành tinh của chúng ta đã dừng lại vào lúc nó bị vỡ.”

“Tình cờ là vào thời điểm đó —— Mọi người đã trốn trong khoang đông lạnh, kích hoạt hệ thống điện tử, bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chấn động toàn cầu trong giai đoạn đầu của sự sụp đổ đã phá hủy nhiều nơi, vẫn cần giải cứu và những người đối kháng thí nghiệm thời gian vẫn sẽ xuất hiện, trận chiến với Bạch Ngân Chi Thành vẫn như cũ khai hỏa, các người vẫn đi xuống lòng đất của Pháo đài Ba Ni Bảo để bắt đầu quá trình Cách Bàn tránh thảm họa mở rộng thêm.”

Anh ta nói xong nhún vai: “Đại đa số chuyện vẫn như cũ đã xảy ra, chỉ là tổng thời gian sớm hơn một chút, trước thời điểm hành tinh vỡ nát, các phần còn lại được kết nối với nhau tạo thành một vòng tròn dưới sự khâu vá của thời gian. Viện nghiên cứu cho biết, đây có lẽ là một loại thời gian không thích mạo hiểm? Tránh được sự rối loạn năng lượng về mức độ sụp đổ của hành tinh, và chọn tập hợp những điều xấu trong một phạm vi nhỏ.”

Sở Tư nhịn không được hỏi: “Phạm vi nhỏ nào xui xẻo vậy?”

Nói đến đây, Thiệu Hành trở nên vui vẻ, thậm chí có điểm vui sướng khi người gặp họa: “Không thể gọi là xui xẻo, là tự chuốc họa vào thân. Mấy tháng trước, một chút tin tức từ Bạch Ngân Chi Thành lộ ra, nói rằng sự xáo trộn năng lượng và không gian do thí nghiệm gây ra đã xuất hiện trong khu vực thí nghiệm thời gian của họ và do vành đai che chắn xung quanh khu vực thí nghiệm quên tháo ra, đã khiến sự rối loạn đó bị bao bọc trong khu vực thí nghiệm, tạo thành một khối thời – không gian khép kín, tất cả hỗn loạn sẽ ở trong khu vực khép kín đó, giá trị sai số của mỗi chu kỳ là phần được tiêu thụ, tình trạng này sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả năng lượng hỗn loạn được tiêu thụ. Ước tính một cách thận trọng rằng sẽ mất gần 220 năm. Chỉ riêng khối thời – không gian này là đủ cho Bạch Ngân Chi Thành chịu đựng, Trong ít nhất 220 năm, bọn họ có thể ngừng soi mói.”

220 năm, cuộc đời cũng không dài như vậy.

Sở Tư cảm thấy có điểm cảm khái.

“Chuyện này, làm tôi tin hai câu.” Thiệu Hành duỗi thẳng chân dài, thoải mái dựa vào lưng ghế.

“Gì?”

“Hy sinh luôn đáng giá. Cùng với… Tạo nghiệt luôn là phải trả giá.” Đội trưởng Thiệu thể xác và tinh thần đều thoải mái, nhưng mới vừa rung chân hai cái liền dừng lại, nghiêm túc nói, “Nhưng các người nằm cả một năm trời, dữ kiện sinh lý trầm trầm tử khí, giống như dãy mộ đang chờ được niêm phong, nhất là anh đó! Nếu theo thủ tục thông thường, giấy báo bệnh tình nguy kịch mà anh nhận được trong năm nay có thể lập thành một bộ luật dân sự hành tinh, cộng với bộ luật hình sự của Dương tiên sinh ——”

Anh ta cười gượng một tiếng, “Ông già mà đau tim sẽ là do hai người đó, không thì ông ấy không căng thẳng như vậy đâu.”

Sở Tư quay đầu nhìn về phía Tát Ách · Dương, “Tát Ách ——”

“Yên tâm trưởng quan, cũng đã ổn định, nhưng còn phải mất hai ngày nữa mới có thể tỉnh lại hoàn toàn.” Anh ta nói, dùng ngón tay gõ nhẹ vào thái dương, “Đây thực sự là một tin tốt. Bởi vì thời gian tự điều chỉnh là đóng đinh trạng thái ổn định này, sẽ không dao động tùy tiện, vì vậy các chuyên gia từ bệnh viện và những người từ viện nghiên cứu đã cùng nhau quan sát trong ba tháng, nói phát hiện con chip trong não của anh và mô phỏng sinh học thực nghiệm thời gian trong cơ thể Dương tiên sinh bọn họ cuối cùng cũng có thể lấy ra an toàn. Nếu không sau này sẽ rất phiền toái, dễ mất năng lượng sinh lý. Vào giữa tháng trước bác sĩ mổ riêng cho các người, Dương tiên sinh lột quá nhiều mô để thay nên sẽ tỉnh lại sau.”

“Ồ đúng rồi, không có chip ảnh hưởng, nửa người bên trái không cần tiếp tục sử dụng máy móc, ông già dùng DNA của anh nuôi trồng tứ chi, thay thế giống như nguyên bản, mặc dù bây giờ miệng vết thương cơ bản nhìn không ra, có thể đi lại bình thường, nhưng nửa năm tốt nhất dùng bên trái nhẹ nhàng thôi.”

Sở Tư: “……”

Anh trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng nói: “Nếu thời gian vô số lần tới lui tìm được điểm ổn định, vậy nếu kéo dài, tại sao tôi vẫn nhớ những thứ đó?”

Thiệu Hành nói: “Tôi cũng nhớ rõ mà, trên thực tế người liên quan đến hẳn là đều nhớ rõ. Theo kết luận của viện nghiên cứu, kỳ thật những gì đã xảy ra trong quá trình hàng trăm lần tự điều chỉnh và tới lui cũng để lại dấu vết trong não của chúng ta, chỉ là chúng ta cho rằng mình không nhớ rõ. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta chợt cảm thấy một cảnh tượng nào đó tưởng như quen thuộc, tình cờ xảy ra trong quá khứ lặp đi lặp lại. Loại ký ức này để lại… Có thể là một loại cảnh báo, hoặc là một hồi tưởng.”

Nhưng dù là cảnh báo hay hồi tưởng thì cũng tốt.

“Vậy là kết thúc rồi sao?” Sở Tư hỏi.

Thiệu Hành gật đầu, “Đúng vậy, kết thúc rồi.”

Vừa nói, lại nhớ tới gì đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ mở rèm, “Vị trí phòng này rất tốt, tầm nhìn rộng, có thể nhìn ra xa, rèm cửa chắn quá lãng phí. Anh có thể thấy đường chân trời đã trắng xóa, phỏng chừng mặt trời sẽ sớm ló dạng.”

Sở Tư “Ừm” một tiếng, sau đó nhìn về phía Tát Ách · Dương giường bệnh bên cạnh, hướng Thiệu Hành nói, “Nếu đã đứng lên, vậy làm giúp tôi một việc.”

“Gì?”

“Gộp hai cái giường.”

Thiệu Hành: “…………………………”

Anh ta im lặng nhìn Sở Tư, Sở Tư cũng bình tĩnh nhìn lại anh ta, như thể anh đang đưa ra một yêu cầu bình thường mà bệnh nhân trên toàn thế giới sẽ làm, giống như rót một ly nước.

Một lúc sau, Thiệu Hành biểu tình vi diệu nói: “Cũng may ông già không có ở đây.”

Sở Tư nhướng mày: “Làm sao?”

“Anh không biết đâu, lúc anh và Dương tiên sinh khởi động lại chương trình Cách Bàn, ông già nhà tôi vừa tỉnh lại tận mắt chứng kiến​​…” Thiệu Hành dừng lại.

Sở Tư sắc mặt như thường gật gật đầu, “Cho nên?”

Thiệu Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Đối với cái kiểu cổ hủ như ông già nhà tôi là không thoải mái khi nhìn thấy người ta ôm nhau trên đường, anh và Dương tiên sinh đã cho ông ấy kích thích rất lớn. Tôi đoán theo lý trí, phỏng chừng lúc lấy được ý thức ông lại lập tức mê ly sau vài giây.”

Sở Tư rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.

Thiệu Hành thì thầm qua lại, cuối cùng vẫn thành thật nới lỏng con lăn dưới giường, di chuyển hai chiếc giường lại gần nhau hơn, nhưng không được đặt hoàn toàn với nhau, kẻo bác sĩ và y tá đến bất tiện.

Sau khi chỉnh giường xong, Thiệu Hành nói rằng đã sắp đến lúc đi lấy cho Sở Tư một ít thuốc để làm ẩm cổ họng.

Khi anh ta đi ra ngoài, Sở Tư có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của những cảnh vệ bên ngoài đang khép gót chân hành lễ

Tát Ách · Dương vẫn ngủ rất sâu, Sở Tư cầm ngón tay lộ ra ngoài của hắn, kéo chăn bông lại.

Khi đang làm việc này, dư quang đột nhiên xuất hiện một màu sáng, khi nhìn lên lần nữa, thấy mặt trời đang ló dạng ở rìa xa của tầm nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất.

Cho đến tận lúc này, anh mới thực sự nhận ra rằng bầu trời đêm dài dường như vô tận đó cuối cùng cũng qua đi, một vùng ánh sáng ban mai rộng lớn tràn ngập từ phía chân trời, thậm chí một vài tia sáng đã vượt qua vùng đất vô biên, xuyên qua lớp kính sạch sẽ, chiếu vào phòng.

Bộ đếm thời gian trên tường hiển thị thời gian và thời tiết của hành tinh ——

Ngày 12 tháng 4 năm 5715, trời nắng.

Sở Tư tắt đèn trong phòng, lặng lẽ nhìn ánh nắng trong veo chiếu vào, phủ lên tủ giường, bàn ghế một lớp lông tơ, bao mọi thứ trong lớp tươi sáng và nhẹ nhàng.

Xem đi, sau tất cả, vẫn còn một khoảng thời gian.

Anh tỉnh dậy đúng lúc, chỉ để đoàn tụ với người thương nhớ trong một mùa xuân ấm áp dịu dàng.

Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước tôi nói về phần cuối của cốt truyện, không phải toàn văn. 233333 Nhưng lần này thật sự còn ít chương = 3 =

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây