EDIT: LỘ KHIẾT BETA: UME Một lúc sau, hai người cũng thu liễm lại.
Du Tùy siết chặt lòng bàn tay ấm áp của cô, bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa kết thúc em có muốn đi không?” Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lúc này mới nhớ tới nguyên nhân mình tới đây: “……Mẹ em tới, mẹ nói muốn cùng ăn một bữa cơm với anh”.
Du Tùy: “……” Anh dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Vậy giờ anh đặt nhà hàng còn kịp không?” Thẩm Mộ Xuy lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Lên lầu là được rồi, nhà em có phòng riêng trên đó”.
Du Tùy bật cười, nhéo lông mày: “Em có phải ngốc hay không?” “Hả?” Du Tùy giải thích: “Mẹ của em tới gặp anh đã là anh không đúng rồi, hôm nay sao có thể đến phòng riếng nhà em ăn trưa.” Thẩm Mộ Xuy không hiểu câu này lắm, ngây ngốc chớp chớp mắt.
Du Tùy cười, theo bản năng nhéo mặt cô, vừa cưng chiều lại ôn nhu: “Em có chắc chắn mẹ em vẫn thích anh như trước hay không?” “Ừm ừm”.
Một lúc sau, Thẩm Mộ Xuy rời khỏi cửa hàng.
Vài phút sau, Du Tùy thương lượng với ban tổ chức, sau đó cũng rời khỏi.
Chờ các fan phản ứng lại Du Tùy đã biến mất không thấy đâu.
* Trước khi vào phòng, Thẩm Mộ Xuy nhìn sắc mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh…… căng thẳng hả?” Du Tùy liếc mắt cười: “Tuy rằng nói như vậy có chút mất mặt, nhưng chính xác là vậy”.
Bất luận là bao nhiêu năm, Chu Túy Túy đối với Du Tùy vẫn vô cùng có sức ảnh hưởng.
Không phải nói Chu Túy Túy hung dữ, thật ra bà không hung dữ, thậm chí rất nhiều lúc bà còn vô cùng cởi mở dịu dàng, lúc còn nhỏ bọn họ quậy như thế nào bà đều bỏ qua, đương nhiên còn dẫn theo bọn họ cùng đi gây rối.
Nhưng kiểu giáo dục của bà lại là kiểu trẻ con thích nhất.
Du Tùy rất kính nể bà, bất luận là khi còn nhỏ hay hiện tại đều vẫn luôn như thế.
Thẩm Mộ Xuy bật cười, an ủi Du Tùy: “Đừng căng thẳng, mẹ em sẽ không đánh anh đâu.” Du Tùy: “……” Anh bật cười: “Ừm.” Hai người đi vào, Chu Túy Túy đang ngồi trong phòng uống trà.
Nghe tiếng cửa mở bà thong thả ung dung ngẩng đầu lên nhìn.
“Tới rồi à.” Du Tùy cẩn thận nhìn người phụ nữ cách đó không xa đang dịu dàng, nhiều năm trôi qua, cảm giác sắc bén của tuổi trẻ trên người bà đã giảm đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm ôn hòa.
Ba người ngồi xuống, Thẩm Mộ Xuy cùng Chu Túy Túy ngồi một bên, Du Tùy ngồi đối diện.
Bà nhấp chén trà, cẩn thận quan sát hai người.
Kết quả Thẩm Mộ Xuy phát hiện…… Du Tùy cùng mẹ cô nói chuyện thật sự rất bình thường, nói chuyện về công việc, thậm chí còn tán gẫu một chút về tình hình hiện tại.
Chu Túy Túy đối với Du Tùy…… Đúng là không làm khó dễ một chút nào.
Sau khi ăn một bữa cơm vui vẻ, Thẩm Mộ Xuy còn cảm thấy có chút khó tin.
Theo lý mà nói —— sẽ không như vậy.
“Ngủ Ngủ”.
“Dạ, sao vậy mẹ?” Thẩm Mộ Xuy theo bản năng nhìn về phía Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy bật cười: “Mẹ cùng với ba con đi dạo, đêm nay không về nhà, con về nhà bên kia của con đi”.
Bà nhìn về phía Du Tùy: “Hai người trẻ tuổi các con từ từ chơi, mẹ đi trước”.
“Dì Chu để cháu tiễn dì”.
“Không cần đâu”.
Chu Túy Túy đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Du Tùy nói: “Đừng quá căng thẳng, dì lúc nào cũng hoan nghênh cháu trở về”.
Bà cười: “Giống như hồi nhỏ, có thời gian thì về nhà ăn cơm”.
Cổ họng Du Tùy có chút khô, hầu kết anh lăn lăn, giọng khàn khàn đáp lại: “Vâng ạ, cháu cảm ơn dì Chu”.
Chu Túy Túy đi rồi, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Thẩm Mộ Xuy nhìn người đàn ông đối diện, nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Tùy Thần?” Du Tùy: “……” Cô không nhịn được cười, khóe môi cong cong: “Thì ra Tùy Thần cũng có lúc căng thẳng như vậy sao?” Vừa rồi ngoài mặt Du Tùy khá bình tĩnh, nhưng cô hiểu Du Tùy, Thẩm Mộ Xuy biết anh lo lắng căng thẳng, ngay cả nói chuyện vẫn luôn rất chuẩn mực.
Du Tùy đau đầu, tiện thể ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói: “Có chứ”.
Anh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt là nụ cười cưng chiều: “Dù sao cũng là anh bắt cóc mất con gái bảo bối của dì Chu, sao có thể không căng thẳng chứ ”.
Thẩm Mộ Xuy: “……” Anh dừng một chút, duỗi tay nhéo chóp mũi Thẩm Mộ Xuy một cái, trầm giọng hỏi: “Anh nói đúng không hử?” Thẩm Mộ Xuy dừng lại, nhìn anh cười thần bí: “Xem biểu hiện của anh đã.” “Hửm?” Du Tùy đè nặng âm cuối, nhướng mày.
Du Tùy cúi đầu cười, biết nghe lời phải đáp ứng: “Được, anh sẽ càng thêm nỗ lực”.
* “Em muốn đi đâu không?” Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ một chút: “Hình như không có”.
Du Tùy mỉm cười, nắm tay cô đứng lên, giọng trầm ổn nói: “Anh mang em đến nơi này?” “Đi đâu?” Du Tùy vẫn thần bí, lôi kéo cô ra bên ngoài, sau đó lên xe.
Tiền Bằng cũng hoàn thành công việc của mình, vui vẻ ném chìa khóa xe cho Du Tùy.
Tất cả fan đứng trước trung tâm thương mại sau khi kết thúc hoạt động cũng đã giải tán, lúc này người đứng trước cổng cũng không nhiều.
Chiếc xe nhỏ của bọn họ dễ dàng đi qua, dù sao cũng không có ai chú ý.
Chẳng qua Thẩm Mộ Xuy không nghĩ tới Du Tùy sẽ mang cô tới nơi như vậy, cô nhìn cảnh sắc mùa thu trước mặt mình, trong ánh mắt đầy ý cười.
“Tới đây tản bộ hả anh?” Du Tùy đỗ xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy”.
Thẩm Mộ Xuy: “……” Cô nghẹn lời, không rõ nguyên nhân mà nhìn về phía anh: “Sao lại tới đây?” Du Tùy nhướng mày, thân mật hỏi: “Quên mẹ em vừa mới nói gì à?” Nói gì? Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ một hồi.
Vừa rồi ở trong phòng Chu Túy Túy cùng Du Tùy vẫn luôn nói chuyện phiếm, hầu hết họ đều nói về cô.
Ví như cô khá lười, hy vọng Du Tùy có thể thúc giục cô tập thể dục nhiều một chút, Chu Túy Túy yêu cầu cũng không cao, một ngày 5000 bước chân là được…… Từ từ đã.
Tóm lại, Chu Túy Túy vô cùng hy vọng có người có thể trị được đứa con gái bảo bối nhà bà, làm cô có lối sống khỏe mạnh một chút.
Cô bất đắc dĩ bĩu môi, đáng thương mà nhìn Du Tùy: “Anh nghe lời mẹ em như vậy hả?” Du Tùy nhướng mày, mở cửa xe bên này ra: “Không phải nghe lời mẹ em”.
“Chứ sao?” Thẩm Mộ Xuy nằm trên ghế, không chịu xuống xe.
Du Tùy trầm thấp cười, cúi người cởi dây an toàn cho cô, giọng nói mang ý cười: “Ngày mốt anh đi theo đoàn phim nên muốn ở cùng em lâu thêm một chút”.
Thẩm Mộ Xuy: “……” Lời nói âu yếm bất thình lình thiếu chút nữa làm cô chịu không nổi.
Sau một lúc lâu, Thẩm Mộ Xuy lấy lại tinh thần, thỏa hiệp xuống xe, lúng ta lúng túng nói: “Chúng ta ở nhà cũng được mà”.
Du Tùy khóe môi cong lên, cúi đầu sửa lại mũ lưỡi trai cho cô, thấp giọng nói: “Anh muốn mỗi nơi đều có những hồi ức khác nha”.
Nói xong, anh dừng một chút, dùng cặp mắt màu hổ phách nhìn thẳng cô, như là muốn đem linh hồn cô câu đi mất, “Ở bên cạnh anh, được không?” Thẩm Mộ Xuy: “……” Được!! Sao lại không được!! Chỉ cần là anh thì gì cũng được, huống chi chỉ là cùng anh đi dạo ở đây, cho dù muốn Thẩm Mộ Xuy giao cả đời cho anh, cô cũng nguyện ý!! Lời fans hâm mộ nói không sai chút nào, anh đang từng ngày đòi mạng cô đây mà!! Ai mà có thể chịu được chứ!! Nhìn Du Tùy vừa mới thay một bộ quần áo bình thường ngồi trong xe, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy anh vẫn đẹp trai đến mức không dời mắt được.
Khi một người đàn ông cố ý tỏa hormone nam tính thì cô gái nào mà chịu được chứ.
Quá tệ!!! Nhìn đôi mắt mơ màng ướt át của cô, Du tùy thấp giọng cười.
“Đi thôi”.
“Vâng”.
Du Tùy mang Thẩm Mộ Xuy tới nơi ngày mùa thu rất nhiều người rất thích đến, nơi này đường lớn rợp bóng cây, mỗi khi đến mùa thu nơi này cũng là một trong những danh lam thắng cảnh của thành phố.
Những cây bạch quả lá vàng đứng chỉnh tề thành hàng hai bên đường, gió vừa thổi qua lá bạch quả rào rào rơi xuống, giống như cơn mưa lá vàng chọc người chú ý.
Lúc này còn chưa tiến vào cuối thu, nhưng lá cây đã dần dần ngả vàng.
Không có nhiều người lắm, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy tay trong tay đi tới cũng không khiến cho người qua đường chú ý.
Cô ngẩng đầu trông về phía xa, nhìn bầu trời xanh thẳm và bạch quả trên cây, không khỏi cảm thán.
“Đã rất nhiều năm em rồi không có tới nơi này”.
Du Tùy nhéo nhéo lòng bản tay mình đang năm thật chặt, cười: “Về sau chúng ta sẽ thường xuyên tới được không?” Thẩm Mộ Xuy giật mình, vội vàng nói: “Đừng, cũng không cần đi”.
Cô chớp chớp mắt, chột dạ nói: “Lâu lâu tới một lần là được rồi”.
Mỗi ngày đều phải ra ngoài đi bộ, cô thật sự không muốn chút nào.
Cô tình nguyện ở nhà nằm còn sướng hơn.
Du Tùy: “……” Anh nhéo nhéo giữa mày cười cưng chiều, lại bất đắc dĩ nhìn cô, trong mắt đầy ý cười: “Em thật là”.
Khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong lên: “Qua bên kia đi, em muốn chụp hình”.
“Được”.
Xung quanh chỉ có vài người, hai người cũng liền không kiêng nể gì.
Hơn nữa ở một mức độ nào đó mà nói, hai người cũng không có hành động gì quá mức thân mật.
Du Tùy chụp mấy tấm cho Thẩm Mộ Xuy, anh lấy cảnh chụp ảnh cũng rất tốt.
Sau khi chụp xong, trong đầu Thẩm Mộ Xuy hiện lên một suy nghĩ: “Anh nói xem nếu chơi đàn dương cầm hoặc kéo cello ở đây thì sao, thật đẹp nha”.
Gió nhẹ thổi qua lá vàng liền rơi rào rạt, bầu trời xanh ngắt, ánh sáng bao phủ xung quanh.
Mặc dù là xa xa nhìn thoáng qua,hẳn là làm người ta khó có thể quên.
Du Tùy dừng một chút, nhìn cô: “Ở đây chờ anh một chút nhé?”
Du Tùy đi rồi, Thẩm Mộ Xuy một mình ngồi đợi, không làm gì cũng không có vẻ nhàm chán.
Cô đi tìm phiến ghế đá ngồi xuống, điện thoại rung lên, là Lục Tâm Nghi nhắn tin tới.
【 Mộ Xuy!! Đêm nay tớ về nước!! Ngày mai cậu có bận gì không?】 Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên,【 Khi nào xuống máy bay, có người đón cậu không? Ngày mai tớ phải tham gia trận chung kết chương trình tìm kiếm tài năng, cậu có muốn xem không?】 Lục Tâm Nghi: 【 Oa!! Nếu không muộn thì 8 giờ ngày mai có thể xuống máy bay, tớ có thể đi xem không! 】 Thẩm Mộ Xuy: 【 Không phải cậu nói có hứng thú à, đương nhiên được rồi, cậu gửi thông tin chuyến bay cho tớ, ngày mai tớ nhờ Tiểu Văn đến đón cậu? 】 Lục Tâm Nghi: 【 Được nha! 】 Hai người nói chuyện một hồi, tâm trạng Thẩm Mộ Xuy càng tốt.
Du Tùy còn chưa trở về, cô mở xem album ảnh, tất cả đều là ảnh vừa rồi Du Tùy chụp cho cô, tấm nào cũng đẹp cả.
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Mộ Xuy đã lâu không đăng Weibo.
Lúc trước, có fan ở dưới weibo của cô la hét đòi phúc lợi một triệu fans.
Thẩm Mộ Xuy không trả lời, sau đó hai triệu rồi ba triệu, thậm chí bây giờ là năm triệu...!Cô chưa bao giờ gửi phúc lợi cho fans.
【Ahhhhhhh, tiên nữ đã xuống trần gian rồi!!! 】 【Mẹ ơi, nhan sắc của Thẩm lão sư đúng là quá đỉnh!! Thèm!! 】 【Hôm nay Thẩm lão sư hạ phàm độ kiếp đúng honggg!! 】 【Ảnh đẹp quá chừng!! Ai chụp cho Thẩm lão sư thế?! 】 【Chờ một chút...!Có ai nhận ra có gì đó sai sai không?? 】 【 ô ô ô ô CP Thần Du phát đường!!! Thẩm lão sư đã phát phúc lợi một triệu fans rồi, phúc lợi hai triệu chắc sẽ không còn xaaaa!! 】 …… Fans nhiệt tình, làm Thẩm Mộ Xuy buồn cười.
Cô đang vui vẻ lướt Weibo, Du Tùy trở lại.
Nghe được tiếng động, Thẩm Mộ Xuy theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt cô lag đôi chân dài thắng tắp…… Lại nhìn lên trên, lúc nhìn thấy đồ vật trong tay Du Tùy cô liền ngẩn ra.
“Anh mượn ở đâu vậy?” Du Tùy đem đàn cello đưa cho cô, rũ mắt cười: “Không phải em muốn kéo đàn ở đây sao?” “Phải…… Nhưng em chỉ vừa thuận miệng nói thôi mà”.
Cô cùng Du Tùy đối diện nhau, nhấp môi hỏi: “Anh chạy xa lắm hả?” Du Tùy lắc đầu: “Cũng không xa lắm”.
Anh mở hộp ra, đem đàn cello đưa cho cô: “Cho dù là em thuận miệng nói anh cũng muốn thỏa mãn em”.
Chỉ cần là em muốn, dù là những ngôi sao trên trời cao, anh cũng sẽ hái xuống cho em.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, đè xuống trái tim đang đập rộn ràng: “Anh không sợ em được nước làm tới sao”.
Anh nuông chiều cô như vậy.
Khóe môi Du Tùy cong lên, ngẩng đầu cùng cô đối diện, nói rõ ràng từng chữ một: “Anh cầu mà không được”..