Bí Mật Của Hoa Hạnh

5: Chương 3-1


trước sau

Ta được sinh ra vào lúc trời lạnh nhất trong Tuyệt Vân Cốc.

Rừng núi u cốc hoa đào khắp nơi, lạc hồng như mưa này là nhà của ta.

Phụ thân chấp sự Hình đường, ở trong Tuyệt Vân Cốc cao thủ nhiều như mây, mưu sĩ như mưa thật không tính là cái gì. Nhưng trong mắt ta khi đó, người tồn tại như thái sơn. Người đoan chánh nghiêm minh, dạy ta đi học tập võ, dạy ta đạo làm người.

Cho đến cực kỳ lâu về sau, ta vẫn nhớ như cũ, hắn từng ở bên tai ta ân cần dạy: "Duyệt Nhi, phải nhớ được, làm một nam nhi tốt đầu đội trời chân đạp đất!"

Mẫu thân của ta, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, cả đời sống vì chúng ta phụ tử. Nàng may quần áo xe chỉ, nấu cơm nấu canh, cả ngày bận rộn chuẩn bị cho cuộc sống thường ngày, ăn uống của ta và phụ thân. Sợ chúng ta đói bụng, sợ chúng ta bị lạnh.

Mà tên tuổi của ta, chính là mẫu thân lấy. Ta thường sẽ nghĩ, nếu như mà phụ thân đặt tên ta, có lẽ ta đời này sẽ là Đông Phương Chính, hoặc là Đông Phương Uy, hay là Đông Phương Nghĩa. Vậy mà cuối cùng ta được kêu là Đông Phương Duyệt, đó là do mẫu thân kiên trì.

Người nói: "Ta hi vọng đứa bé của ta cả đời hạnh phúc."

Nghiêm phụ từ mẫu, áo cơm không ngại, ngày bình thản, không có cái gì mừng rỡ, cũng không quá đau buông. Ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ thuận lợi vượt qua như thế. Ta cũng không nghĩ tới cái gì oanh oanh liệt liệt, vì vậy thường làm cho phụ thân lắc đầu mắng: "Tiểu tử không có tiền đồ."

Ta không quan tâm, cứ hưởng thụ cuộc sống bình thường mà thoải mái.

Vậy mà có một ngày, bình thường như vậy chợt bị lật nghiêng triệt để. Từ đó về sau, cuộc đời của ta giống như ngựa hoang không cương, không biết chạy về phía nào.

Năm ấy ta mới mười tuổi, vui sướng nhất chính là leo lên cây hạnh thật cao, lấy xuống quả hạnh xanh vàng, cái miệng nhỏ cắn xuống, mặc cho mùi vị chua xót lan ra trong miệng. Mẫu thân thấy ta như thế, hái xuống một giỏ hồng hạnh cho ta, mỗi một quả đều ngọt ngon miệng. Vậy mà ta lại không thích, vẫn không thay đổi leo lên cây hạnh, hái hạnh còn xanh này bỏ vào trong miệng.

Ta yêu, ấy là chua ngọt nhàn nhạt sau khổ sở!

Thời tiết đầu mùa hè, trời xanh thăm thẳm, gió mát phơ phất, ta chân không nằm ở đầu cành, vuốt vuốt hai trái hồng hạnh. Lúc này hạnh đã chín muồi, không thấy được trái hạnh còn màu xanh nữa.

Ta chán đến chết mà ném hồng hạnh ra ngoài, nhìn một điểm đỏ hồng trên không trung xẹt tạo thành một đường cong đẹp mắt, "Đông" một tiếng rơi vào —— rơi vào trên đầu một cô bé.

Ta trừng mắt, kinh ngạc nhìn nữ hài tử không biết từ chỗ nào chạy đến.

Nàng hiển nhiên sợ hết hồn, ngã xuống mặt đất. Trong màn hoa rụng tung bay, trong mắt ta một thân quần áo trắng như tuyết tỏa ra hòa quang, dần dần hóa thành khuôn mặt nhỏ nhắn tú khí của cô bé kia. Khi đó ta còn không biết cái gì gọi là mi nhược viễn sơn, con mắt tựa như nước sơn, cũng không biết cái gì là mũi quỳnh răng trắng, da nõn nà như ngọc. Chỉ cảm thấy nữ tài tử kia thật là xinh đẹp, giống như một búp bê bằng ngọc, đang dùng một đôi mắt linh động ngó ta .

Ta theo trực giác muốn xuống cây, chạy đến bên người nàng, an ủi cô gái hình như bị kinh sợ kia. Vậy mà sớm ta một bước, một đôi tay đẹp thon dài khoác lên vai cô gái. Cô bé kia giương mắt lên, không chút do dự lao vào trong ngực người đó, cười khẽ như chuông bạc rung rinh.

Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một nam hài tuổi không khác ta nhiều lắm đứng bình tĩnh ở nơi đó, tay áo trắng noãn tung bay trong gió. Trong mắt hắn mỉm cười, cặp mắt kia, như sạch sẽ suối nước, không nhiễm một chút bụi bặm. Khi đó, theo trực giác ta quan sát mình. Áo ngắn vải thô, hai tay dính bùn, chân không treo ở trên cây, quả thật tựa như một đứa bé hoang dã.

Lần đầu tiên trong đời, ta biết cái gì là tự ti.

Ta từng bước bước đi qua, mang theo áy náy đối với cô bé kia nói: "Thật xin lỗi!"

Trong tay lấy một quả hồng hạnh, nàng ngây thơ mà cười, vùi trong ngực nam hài, lắc đầu một cái.

Không trách ta chứ? Tâm trạng của ta vừa động, nhìn nữ oa trắng ngần này, vươn tay muốn sờ sờ tóc dài như nhung tơ của nàng.

Thân thể nam hài áo trắng hơi nghiêng, không để lại dấu vết tránh ra, sờ sờ đầu cô gái nhỏ, mỉm cười nói với ta nói: "Về sau cẩn thận chút là được!"

Bộ dạng ra vẻ người lớn kia làm ta giận đến nghiến răng. Nhưng mà lại không thể nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia tay dắt tay, cùng nhau đi.

Sau đó ta lại mới biết, nữ hài tử kia chính là hòn ngọc quý trên tay Cốc chủ, tiểu công chúa được từ trên xuống dưới Tuyệt Vân Cốc nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay—— Dung Úc Ảnh. Mà nam hài áo trắng kia, tên gọi Nhạn Hành Sơ, chính là Đệ Tử nhập thất duy nhất của Cốc chủ, nghe nói cũng là duy nhất có tư chất luyện tập thiên địa Cửu Trọng tâm pháp kỳ tài khoáng thế.

Khi đó ta còn không biết cái gì là thiên địa Cửu Trọng, cũng nhìn không ra nhạn tiểu tử có cái gì kỳ tài khoáng thế. Thế nhưng thân phận của hai người và ta khác nhau trời vực, giống như mây bùn, ta đây đã biết.

Ta bắt đầu cảm thấy cô đơn, thậm chí là mẫu thân, muốn có một muội muội. Mẫu thân lại luôn luôn cười ta tính trẻ con. Vì vậy, ta chỉ có thể lặng lẽ núp ở phía sau cây, nhìn lén thấy hai người kia vui vẻ chơi đùa trong rừng hạnh, nhìn Tiểu Ảnh Nhi lần lượt giang hai cánh tay, nhào vào trong ngực Nhạn Hành Sơ, cười khanh khách, giòn giã gọi: "Nhạn ca ca!"

Nhạn Hành Sơ biết sự tồn tại của ta, có lúc hắn sẽ thản nhiên nhìn về phía chỗ ẩn thân của ta một cái, có lúc sẽ ôn nhu cười cười với ta, nhưng cái gì cũng không nói, mặc ta nín thở nhìn ở phía sau đại thụ. Có lúc ta vừa đứng đã đứng luôn nửa ngày, trong ngày mùa hè có rất nhiều con muỗi, đốt ta đây cả người ngứa ngáy, gãi qua sau đó thấy mơ hồ đau. Khi đó ta đây cũng ghi tạc tất cả lên đầu Nhạn Hành Sơ, cuối cùng quyết định ghét hắn.

Vậy mà có một ngày, ta bỗng nhiên được Cốc chủ gọi tới, nói xương cốt căn cơ của ta đều là loại thượng thừa, muốn thu ta làm Đệ Tử Ký Danh. Ta vô cùng nhớ, hôm đó phụ thân mừng rỡ như điên như thế nào, mà mẫu thân, trong mắt mơ hồ buồn buồn như thế nào.

Ký Danh Đệ Tử? Nhi tử của một Hình đường chấp sự, chợt được Cốc chủ coi trọng nhìn trúng, thu làm Đệ Tử Ký Danh? Nhưng mà, Cốc chủ cao cao tại thượng, uy nghiêm đáng kính này, ta thậm chí không biết người gặp qua ta lúc nào?

Thỉnh thoảng vừa ngước mắt, lại chống lại một đôi mắt cười chúm chím. Áo trắng dịu dàng, ý vị kín kẽ, Nhạn Hành Sơ mỉm cười nhìn ta, Tiểu Ảnh Nhi cắn ngón tay, tựa vào trong ngực hắn. Hắn nhíu nhíu mày, kéo ngón tay nàng ngậm trong miệng xuống, không đồng ý vỗ một cái.

Ta cắn cắn môi, nhìn mọi người bận rộn, cắm đầu nhang cho ta. Hương khói lượn lờ, thân thể ta quỳ xuống, cung kính dập đầu về phía Cốc chủ.

Từ đó trở đi, ta thành đệ tử thứ hai của Cốc chủ, thành Sư huynh của Tiểu Ảnh Nhi. Vậy mà tiểu công tử trăm cưng vạn chiều của Tuyệt Vân Cốc, Đại Sư Huynh Tiểu Ảnh Nhi luôn luôn không muốn xa rời, vẫn là Nhạn Hành Sơ hắn.

Nhưng từ đó về sau, dù sao khoảng cách giữa ta và Tiểu Ảnh Nhi cũng gần lại. Ta thích nghe nàng nũng nịu gọi ta là ca ca, thích nhìn nàng chạy thỏa thích trong rừng hạnh, thích nhìn nụ cười sáng lạn lộ ra trên khuôn mặt nhỏ tú khí của nàng.

Ta bắt đầu cùng Nhạn Hành Sơ đi học tập võ, trong việc dạy dỗ Cốc chủ cũng là sư phụ không đố xử nặng bên này nhẹ bên kia, đều là đối xử với hai người đệ tử chúng ta như nhau. Vậy mà ta không thể không thừa nhận, quả thực thiên phú của hắn cao hơn ta rất nhiều. Chiêu thức võ học giống nhau, ta khổ luyện một tháng mới có chút thành tựu, thế nhưng hắn lại không cần mười ngày đã thông hiểu đạo lí. Ta nản chí, hắn luôn là ôn hòa khuyên nhỉ, gọi mình tập võ sớm lắm, căn cơ vững chắc hơn ta mới có thể học ít hiểu nhiều. Sau đó kiên nhẫn giảng giải chiêu thức võ công cho ta, từng chiêu từng thức nói cực kỳ cẩn thận, cho đến khi ta hoàn toàn nắm giữ.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ta thật sự thấy nổi lên sùng kính lòng với người sư huynh này.

Một ngày kia, Nhạn Hành Sơ kêu ta đến trước mặt.

"Ngày mai ta cần bế quan tu luyện, trong một tháng sợ rằng không ra quan. Ảnh nhi bên này, ngươi chăm sóc." Hắn mỉm cười nhìn ta, nói.

Chăm sóc Tiểu Ảnh Nhi? Làm sao ta lại cự tuyệt, vì vậy gật đầu lên tiếng, "Sư huynh yên tâm. Ta nhất định chăm sóc Tiểu Ảnh Nhi thật tốt."

Nhưng không có nghĩ đến, ta thất ước rồi.

Tháng kia hắc phong cao nguyệt, hàn mang chớp động, bóng người lắc lư, bạch đạo võ lâm xâm phạm. Tuyệt Vân Cốc không phản ứng kịp, không có lực đánh trả. Ta che chở Tiểu Ảnh Nhi, đi sát đằng sau phụ thân, một đường vừa đánh vừa lui.

Đêm hôm ấy, đầy trời Tuyệt Vân Cốc huyết sắc mờ mắt, máu tươi ấm áp, ánh mắt nhìn rất khó khăn, thi thể khắp nơi, hoa hạnh rực rỡ, trong hoảng hốt đã biến thành một đấu trường tàn sát, ánh đao lướt qua, lập tức có người thân đầu hai nơi.

Ta che kín ánh mắt của Tiểu Ảnh Nhi, lại mở thật to con mắt mình. Ta muốn thấy rõ hết thảy tội ác noi này, muốn khắc hết thảy chém giết vào đáy lòng.

Một thanh trường kiếm xuyên thấu qua lồng ngực phụ thân, nhiệt huyết trào ra từ bên trong, phụ thân ngã xuống. Mẫu thân thét lên nhào tới, mất đi dáng vẻ dịu dàng nhàn tĩnh thường ngày, trên mặt tràn đầy vẻ đau nhói khoan tim. Mẫu thân khóc rống thất thanh, không chú ý tới một đao bổ tới từ sau lưng, nàng hộc ra một ngụm máu tươi, ngã đảo ở trên thân phụ thân.

Cốc chủ suất lĩnh tứ đại Đường chủ ra sức ngăn địch, bất đắc dĩ yếu không địch lại mạnh, mắt thấy miệng vết thương trên người càng ngày càng nhiều, máu gần như thấm ướt áo bào của người. Ngay cả chỉ là đệ tử ký danh của hắn, vậy mà ta sớm đã coi hắn làm nửa phụ thân từ lúc nào. Tiếng cười sảng khoái của hắn, âm thanh y hệt tiếng chuông đã sớm vững vàng khắc dấu ở trong lòng của ta.

Vậy mà cái gì ta cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân chết, nhìn mẫu thân bỏ mạng, thấy sư phụ quyết chiến trong đao quang kiếm ảnh. Chỉ vì ta từng đồng ý với sư huynh, phải chăm sóc Tiểu Ảnh Nhi thật tốt. Cũng đã đồng ý với sư phụ, bất kể như thế nào, đều phải giữ được Tiểu Ảnh Nhi không việc gì.

Tia máu trong mắt ta vỡ ra, máu theo khóe mắt chảy xuống, ngưng tụ thành huyết châu. Ôm chặt Tiểu Ảnh Nhi, ta áp sát vào vách núi, ngay cả hô hấp đều cẩn thận, e sợ bị người phát hiện. Vậy mà, Tiểu Ảnh Nhi lại ra sức giùng giằng, dùng sức vặn bung ra hai tay của ta che ánh mắt của nàng.

Tất cả trước mắt làm cho nàng thất thanh mà gọi, cũng làm cho người trong bạch đạo dễ dàng tìm được chỗ ẩn thân của chúng ta. Một nam nhân có đôi mắt dài hẹp, thân hình to lớn đứng trước mặt ta, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.

Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác!

Ta nhắm mắt lại, biết hôm nay không có may mắn.

Một khắc kia, ta thậm chí cảm nhận được đao ảnh đầy trời, thẳng tắp rơi xuống chỗ ta.

Chợt nghe "Khi" một tiếng, đó là âm thanh trường đao rơi xuống đất. Ta mở mắt ra, trông thấy một bóng dáng trắng thuần đứng lẳng lặng bên ngoài ba bước, mặt mày thanh tú, tay áo bay theo gió, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt.

"Khi dễ hai đứa bé, chính là thủ đoạn nổi danh của người trong bạch đạo sao?" Sư huynh lạnh lùng thốt lên.

Sư huynh từ trước đến giờ đều là một người ôn lương đoan phương, công chính bình hòa, ta chưa bao giờ thấy hắn nói lời nói lạnh nhạt như vậy, cũng chưa từng thấy sắc mặt hắn như vậy, giống như kết liễu tầng băng trên mặt, lạnh đến khiếp người.

"—— Nhạn ca ca!" Tiểu Ảnh Nhi khóc kêu lên, thế nhưng hắn lại không để ý tới nàng.

Ta đã không nhớ rõ hắn và Nam Cung Trác nói cái gì. Loáng thoáng ở bên trong, chỉ nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời, hóa thành Cửu Trọng liên hoa, đan vào trong quang ảnh, Nam Cung Trác cũng không cười nổi nữa, nụ cười không ai bì nổi kia theo thân hình to lớn của hắn lăn lộn dưới đất, suuy sụp bay ra ngoài vài trượng, nôn ra máu mà chết.

Nhìn sắc mặt sư huynh trắng bệch, ta hiểu rõ, hắn đã luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng.

Sau trận này, thương vong của Tuyệt Vân Cốc thật lớn, vậy mà võ lâm bạch đạo cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

Thương thế của sư phụ nặng nề, biết mình không cố gắng được bao lâu, vì vậy gọi ba người chúng ta đến trước giường.

"Nhạn nhi, đồng ý vi sư, đời này kiếp này, ngươi chắc chắn thủ hộ Tuyệt Vân Cốc, thủ hộ Tiểu Ảnh Nhi." Ho khan trong tiếng nức nở của sư nương, sư phụ yên lặng nhìn sư huynh.

Hơi khổ sở, dù sao, sư phụ đều phó thác Tuyệt Vân Cốc và Tiểu Ảnh Nhi cho sư huynh. Mà ta, so sánh với hắn lại coi là cái gì?

Ánh mắt của hắn kiên định nhìn sư phụ, nói từng chữ từng chữ, "Lão ngài yên tâm, lúc này đồ nhi lấy tánh mạng bảo vệ tuyệt Vân Cốc không việc gì, bảo vệ Tiểu Ảnh Nhi không việc gì."

"Duyệt Nhi ——" sư phụ duỗi tay về phía ta.

Ta bước mấy bước, vững vàng cầm bàn tay chai sần của sư phụ.

"Ngươi phải nhớ kỹ, cùng sư huynh của ngươi ——"

Âm thanh hắn thấp dần, ta cúi xuống thân mình, lại gần bên mồm của hắn.

Rốt cuộc vẫn không nghe được gì, sư phụ đã ngủ mất. Ta nghĩ, chắc là hắn muốn ta phụ tá sư huynh thật tốt, để Tuyệt Vân Cốc phát dương quang đại thôi. Nếu là như vậy, sư phụ, ngài hãy yên tâm, Duyệt Nhi nhất định dốc hết toàn lực giúp sư huynh thủ hộ Tuyệt Vân Cốc.

Sư phụ mất đi, Tiểu Ảnh Nhi đón lấy vị trí Cốc chủ. Ta là trở thành Đường chủ Tinh Vũ đường đứng một trong tứ đường. Mà sư huynh, vẫn là công tử Tuyệt Vân Cốc , trên dưới trong cốc, không rõ chi tiết, đều do hắn một tay quản lí.

Tiểu Ảnh Nhi mừng rỡ làm Cốc chủ trên danh nghĩa, vậy mà hắn lại không cho. Ta không chỉ một lần gặp được hắn buộc Tiểu Ảnh Nhi luyện võ, mà mỗi lần Tiểu Ảnh Nhi dùng sức đẩy hắn ra, kêu to: ghét Nhạn ca ca nhất. Sau đó khóc chạy ra, trên mặt của hắn lập tức hiện ra một càm giác mơ hồ tim đập mạnh và loạn nhịp.

Dần dần, Tiểu Ảnh Nhi cùng hắn càng ngày càng xa lánh, trong Tuyệt Vân Cốc cũng không nghe tới tên gọi thân mật "Nhạn ca ca" nữa. Hắn độc tài quyền khuynh trong cốc, buộc Tiểu Ảnh Nhi giết người, nhốt sư nương trong bóng tối, khiến cho trên dưới Tuyệt Vân Cốc, chỉ biết có công tử, mà không biết có Cốc chủ.

Vậy mà, ta lại phát hiện, thân thể của hắn ngày càng sa sút, thường thường nôn ra máu không thôi. Vậy mà khi xuất hiện bên cạnh Tiểu Ảnh Nhi, lại là mặt mày thanh ngạo, lạnh lùng tàn khốc.

Ta đã từng hỏi hắn, hắn chỉ trả lời một câu: ta là vì tốt cho nàng.

Rốt cuộc có một ngày, Tiểu Ảnh Nhi cũng không nhịn nổi nữa, nàng âm thầm tìm ta tới, thề phải luyện thành võ công tuyệt thế, đoạt lại quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc. Ta cười khổ, Nhạn Hành Sơ đã sớm luyện thành thiên địa Cửu Trọng, muốn thắng hắn trên mặt võ học, chỉ sợ cực kỳ không dễ. Vậy mà Tiểu Ảnh Nhi muốn, ta cố gắng hết sức vì nàng. Vì vậy lẻn vào thư phòng Nhạn Hành Sơ, trộm bí tịch Thiên Địa Cửu Trọng. Ta rất hiểu, thân thể người nọ yếu dần, nếu mà Tiểu Ảnh Nhi thật sự luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng, xứng đáng cùng hắn phân cao thấp.

Rất dễ dàng đã trộm được bí tịch, quả thật ta không thể tin được vận số của chính mình. Vậy mà ngoái đầu nhìn lại một cái, lại phát hiện một bóng tay áo lam nhạt xẹt qua ngoài cửa sổ qua. Ta hơi ngẩn ra, nhắm lại mắt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lui ra ngoài.

Tiểu Ảnh Nhi là một kỳ tài võ học, thực sự nghiêm túc, trong vòng mấy năm đã luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng. Nhạn Hành Sơ bị thương nặng, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta.

Một ngày kia, ta tiến về phía địa lao nhốt Nhạn Hành Sơ, trông thấy một bóng người hao gầy kia ngồi dựa vào bên tường.

Ta đi tới, nghi vấn trong đầu nhiều năm đi vào hỏi lên: "Rốt cục ngươi đang diễn tuồng gì, diễn cho ai nhìn?"

"Ta không hiểu." Nhạn Hành Sơ thản nhiên nói.

"Có cái gì mà ngươi không hiểu, sắp xếp mọi chuyện, đều là ngươi một tay che trời, ngươi vẫn không rõ?" Ta có chút tức giận. Nhiều năm như vậy, tất cả đều là hắn hô mưa gọi gió. Mặt ngoài thấy, là tiểu Ảnh nhi thắng, vậy mà nào ai biết trong chuyện này người nào đã thầm an bài.

Nhẹ nhàng nhìn ta một cái, hắn không có nói gì, chỉ là nhẹ nhàng khép con ngươi lại.

"Ngươi mở mắt, chẳng lẽ ngay cả ngươi nhìn người khác một cái cũng khinh thường sao? Là ta đang hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?" Ta tức giận, một chưởng vỗ vào đầu vai hắn. Sắc mặt của Nhạn Hành Sơ tức khắc trở nên trắng bệch, hắn lạnh lùng nhìn ta, cứ như vậy nhìn một cái, làm cho lòng của ta thấy lạnh.

Ta rút tay về, lòng bàn tay là một mảnh máu tươi ấm áp, ướt nhẹp, ta âm thầm thấy may mắn, trong địa lao u ám không thấy rõ màu sắc, nếu không, đỏ tươi thê diễm này sợ rằng sẽ ép ta điên khùng. Gầm nhẹ một tiếng, ta hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, như bị sét đánh chạy ra khỏi nhà tù, không quay đầu lại nữa.

Ta vốn tưởng rằng, cứ để hắn chết ở trong lao cũng tốt. Nếu bàn cờ này đã bỏ vào nơi này, thì dựa theo ý tứ của hắn đi thôi. Vậy mà, ta lại đánh giá thấp cảm tình của Tiểu Ảnh Nhi với hắn.

Nhạn Hành Sơ bệnh nặng, dường như nàng điên cuồng tìm đến tất cả đại phu, ngày đêm cực nhọc canh giữ trước giường hắn. Biết chỉ có cao cây tục đoạn mới có thể kéo tánh mạng người nọ trở về, nàng lập tức vận dụng tất cả giao thiệp tìm dược liệu trong truyền thuyết giang hồ kia.

Cao chín đoạn cây tục đoạn? Ta cười khổ. Chỉ sợ nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, cao của chín đoạn cây tục đoạn nàng tìm khắp nơi không tìm được lại đang ở trong tay ta. Muốn giao thuốc kia cho nàng, chợt chần chờ. Ta không vĩ đại như vậy, có thể không hề do dự giao cô gái mình mến yêu vào tay người khác. Nhất là hắn, nhiều năm như vậy, dưới hào quang của hắn hắn, ta bị đè nén đén gần như không thở nổi. Nếu như có một ngày, không còn người Nhạn Hành Sơ này nữa, vậy sẽ ra sao?

Ta bỗng nhiên ác độc mà sinh ra chút mong đợi.

Vì không để liên lụy Tiểu Ảnh Nhi nữa, người nọ lặng lẽ đi. Kéo thân thể ốm yếu, công lực tan hết, ta không biết hắn có thể đi tới chỗ nào? Một khắc kia, ta bỗng nhiên nghĩ đến thời niên thiếu, hắn mỉm cười dạy ta tập võ, mỉm cười dạy ta thi văn, mỉm cười dạy ta dịch kinh thuật số. Hối hận hủy thiên diệt địa chợt vọt tới lòng ta!

Nếu như hắn đã chết. . . . . . Ta quả thật không dám nghĩ tới.

Tiểu Ảnh Nhi cưỡi khoái mã, tuy là xa ngàn dặm, cũng muốn tìm hắn. Ta nhắm mắt lại, rốt cuộc biết, đời này kiếp này, Tiểu Ảnh Nhi cũng sẽ không là của ta.

Vì vậy ta gọi nàng lại, đưa qua một hộp gỗ. Ở trong đó, có kỳ trân dược vật nàng tìm khắp thiên hạ lại không tìm được.

Nàng nhìn vật trong hộp, bật thốt lên cả kinh nói: "Cao cây tục đoạn!"

"Không sai." Thản nhiên nói một câu, ta nặng nề vỗ dưới háng tuấn mã của nàng, "Bây giờ, muội nên đi."

Tuấn mã cất vó, trong nháy mắt đã chạy ra thật xa.

Mà ta, đưa mắt nhìn nàng đi xa.

Chuyến đi này chính là mấy tháng.

Đợi đến bọn họ lúc trở lại, vừa lúc hoa hạnh bay đầy trời.

Tiểu Ảnh Nhi cười nhẹ nhàng, hạnh phúc hiên lên trên đuôi lông mày đáy mắt của nàng. Ta nhìn nàng hạnh phúc, trái tim khẽ khổ sở, nhưng cũng thật sự vui mừng vì nàng.

Sư nương bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, nàng mặc một thân này phượng quan, rực rỡ như Phượng Hoàng. Ta âm thầm thở dài, cả đời này, rốt cục nàng cũng không vì ta mà phủ thêm giá y.

Lễ đường đã bố trí xong, chỉ đợi một đôi tân lang tân nương này bái đường. Nhưng không biết trong chỗ tối đã sớm nổi lên sóng lớn mãnh liệt, hai thế lực triều đình, võ lâm lại bắt tay nhau, đồng thời tấn công Tuyệt Vân Cốc.

Đêm hôm ấy, trời đất thay đổi.

Ta đã không phải hài đồng yếu năm đó, lại không cách nào quen với máu tanh chém giết như cũ.

Thủ hộ Tuyệt Vân Cốc, trong đầu của ta, chỉ có này năm chữ. Ta hiểu rõ, mặc dù liều mạng đến chết, ta cũng sẽ không để cho Tuyệt Vân Cốc mặc cho người chà đạp.

Vậy mà địch ta chênh lệch. Ta dốc hết toàn lực, có thể chống đỡ bao lâu?

Trong khổ chiến, ta bỗng nhiên nhìn thấy giữa không trung nổ tung một đóa Tử Sắc Liên Hoa xinh đẹp.

Tử Liên hiện ra, gặp rừng là tránh!

Ta không chút do dự, lập tức bông tha đối thủ, thối lui khỏi rừng hạnh.

Vừa đứng vững, chợt nghe ngập trời nổ.

Từng tiếng nổ lần lượt vang lên, máu thịt văng tung tóe, trăm ngàn mẫu rừng hạnh tan thành mây khói.

Không người nào còn sống. Chẳng những người của bạch đạo, ngay cả người của Tuyệt Vân Cốc công lực kém một chút hoặc ứng biến không kịp đều nổ chết ở trong rừng, đếm cũng không hết.

Trong đầu chợt có vật gì đó nổ tung, ta đột nhiên quay đầu lại, trong đầy trời khói thuốc súng, một bóng áo từ từ rõ ràng. Áo trắng như cũ, khuôn mặt thanh tú, người nọ đứng yên lặng tại nơi đó, mặt như nước, trong mắt không thấy chút tình cảm nào.

Ta hận không xông lên được, bóp cổ hắn, hỏi hắn: "Tại sao?"

Tại sao là hắn? Tại sao muốn dùng phương thức này? Ta tình nguyện chiến đấu vì Tuyệt Vân Cốc đến khi còn người cuối cùng, cũng không muốn bọn họ chết trong tay người của mình. Dễ dàng như vậy, sẽ chết bởi thuốc nổ trong rừng hạnh! Mà động thủ, cố tình là hắn.

Một khắc kia, ta hận hắn .

Cũng vì vậy, khi một chưởng Vĩnh Lạc hầu hướng tới hắn, ta không ra tay.

Oán hận, muốn phá huỷ một thân bình tĩnh của hắn, muốn thấy hắn nhếch nhác nhìn hắn khổ sở. Nhưng không có nghĩ đến, ý nghĩ sai lầm này lại làm hại ngực hắn dính một kiếm, suýt nữa mất mạng.

Hắn dùng tánh mạng của mình, đổi lấy lui binh Vĩnh Lạc hầu. Nhìn bộ ngực hắn đầm đìa máu tươi, tay chân ta lạnh lẽo, một câu nói cũng không nói ra miệng được. Hắn quá ác, bất kể là đối với người khác, hay là đối với chính mình.

Ta nghe thấy hắn cúi đầu ho khan, nói: "Cả đời này đều sống vì Tuyệt Vân Cốc, cuộc sống về sau, ta muốn lưu lại cho mình."

Chợt có dự cảm, kiếp này, cũng không gặp được hắn nữa rồi.

Quả nhiên ta không thấy hắn nữa.

Từ khi hắn rời Tuyệt Vân Cốc, đã ba năm.

Trong ba năm, Tiểu Ảnh Nhi thực hiện hứa hẹn của mình với hắn —— trọng chấn Tuyệt Vân Cốc.

Nàng cố gắng ngày đêm, lo lắng hết lòng, ta đều thấy trong mắt, trái tim mơ hồ thấy đau. Có lúc ta khuyên nàng nghỉ ngơi, nàng không chịu, chỉ nói: "Ta đồng ý với hắn, nhất định phải để Tuyệt Vân Cốc phát dương quang đại."

Ta hiểu rõ, nàng làm tất cả, cũng là vì người nọ.

Nàng thu hút người bằng uy, dùng người bằng nhân (nhân ái), ba năm qua, Tuyệt Vân Cốc nghiễm nhiên đứng đầu võ lâm, ngay cả triều đình, cũng bởi vì chuyện giúp nạn thiên tai, có phần coi trọng với Tuyệt Vân Cốc. Nàng thực hiện lời hứa của nàng, ta cười khổ, đây có ý nghĩa gì, ngày nàng rời đi cũng không còn xa?

Quả nhiên, nàng tìm ta nói chuyện, hi vọng ta đón lấy Tuyệt Vân Cốc. Ta cũng không muốn, bởi vì biết, nếu mà ta đồng ý, chỉ sợ nàng lập tức muốn rời đi, kiếp này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Nàng kiên trì rời đi, giao cho ta lệnh bài tượng trưng Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc, nói: "Duyệt đại ca, tìm một cô gái thật lòng yêu huynh, huynh mới hạnh phúc."

Ta nhìn nàng, nói, "Ảnh nhi, có lúc muội thật là tàn nhẫn."

Tìm một cô gái thật lòng yêu huynh !

Ảnh nhi, muộ có biết hay không, lúc ta nghe được câu này, trái tim đau đớn như thế nào. Cô gái ta mến yêu, lại thật lòng chân ý mà nhìn ta như vậy, muốn ta đi tìm một cô gái khác.

Một câu nói này của muội, hoàn toàn phá huỷ vọng niệm trong lòng ta.

Có lẽ, kiếp này đã định muội chỉ là sư muội của ta.

Vì vậy, ta thản nhiên nói: "Tấm bài này ta tạm thời bảo quản thay muội nửa năm. Trong vòng nửa năm nếu như muội trở lại, Tuyệt Vân Cốc vẫn là của muội."

Thật ra thì, một khắc kia, ta biết ngay, nàng quyết sẽ không trở lại nữa.

Nhìn nụ cười mỉm của nàng, lòng của ta, không biết là vui, là bi thương!

Rốt cuộc ta buông tay!

Từ đó trời quang mây tạnh, mặc cho nàng bay lượn,.....

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây