Bí Mật Nơi Góc Tối

15: Giấc mộng Nam Kha, cháy thành không tưởng (4)


trước sau

Edit: LuChan | Beta: Qin Zồ

Tại sao vào ngay thời điểm vất vả quyết định sẽ buông tay, lại xuất hiện ám hiệu cậu có thể thích tớ kia chứ?

A, nhất định là ông trời cả.

Cậu là con cưng của Thượng đế, mà tớ thì không.

—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú.”

Dương Thuần Tử dứt khoát kéo ghế Chu Tử Việt ra rồi ngồi xuống, sau đó rút cuốn sách Ngữ Văn của Chu Tư Việt ra, đồng thời lật một trang giấy trắng ra ghi chép lại soàn soạt.

Cô nàng không có cột tóc, tóc đen dài rối tung ở sau lưng, gió mát thổi vào.

Có mấy lọn tóc không nghe lời rủ xuống trước người cô, rơi xuống bàn Chu Tư Việt. Trên mặt bàn lộn xộn của cậu trai có đặt một cuốn sách, thỉnh thoảng buổi trưa chơi bóng xong, một thân mồ hôi nhễ nhãi cứ thế bước vào lớp học, nếu có mệt quá sẽ gục xuống bàn ngủ một lúc.

Rất kỳ lạ, tuy cô không tài nào chịu nổii mùi mồ hôi của người khác, nhưng lại cảm thấy mùi của cậu không quá khó ngửi, không có nhờn và dính dớp, hơi thở rất rõ ràng.

Đinh Tiễn a một tiếng quay người lên, một lần nữa dồn lực tập trung vào báo bảng.

Cô làm báo bảng ở Diên Bình được ba năm rồi, đã quen tay với kết cấu của báo bảng, cũng biết phải làm sao để bớt việc nhưng có thể đem lại cảm nhận cho người khác.

Cô vẽ thật không tệ, ủy viên tuyên truyền Trương Trì ôm bịch khoai tây chiên, đi vòng quanh phòng học nhìn ba lần, liên tục gật đầu, “Cậu lợi hại ghê đấy Đinh Tiễn, đây là lần đầu tiên tớ thấy…”

Trương Trì không thể nghĩ ra từ nào để hình dung tiếp được.

Phải nói thế nào đây, mặc dù rất bình thường, nhưng nhìn một lần là cảm thấy sẽ nhận được phần thưởng, cả phong cách vẽ lẫn bút lực đều có rất nhiều kinh nghiệm.

Cuối cùng Trương Trì không nghĩ ra được từ gì đặc biệt để mô tả, thế là giơ ngón cái lên với cô: “Rất lợi hại.”

Từ khi tới đây, đã rất lâu rồi Đinh Tiễn chưa từng nghe ai tán dương mình trắng trợn như thế, cô không kiềm chế được mà đỏ mặt.

Mới vừa cúi đầu xuống, liền nghe thấy ở phía cửa có người vỗ bóng đi tới.

Còn có giọng nói quen thuộc.

“Con mẹ nó, trận bóng rổ vừa nãy đấy, mấy thằng oắt lớp tám đó ông đây gặp một lần là đánh một lần, có phải cú chặn bóng vừa rồi của tao giống Kobe lắm không?* Tống Tử Kỳ kích động nói.

(*Kobe Bryant là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ.)

Ngay sau đó là một tiếng cười khẽ đầy uể oải: “Giống đồ ngốc.”

“Nhổ vào.” Tống Tử Kỳ đẩy Chu Tư Việt, còn nói: “Mây ngày nữa là đội bóng trường sẽ tuyển chọn, mày có đi không?”

“Không đi.”

Tống Tử Kỳ giọng đầy tiếc nuối, cảm thấy quá đáng tiếc, với thân thể cao lớn này, kỹ thuật này, lại thêm kỹ thuật kiểm soát lực nảy của bóng này.

“Cũng đúng, có phải cuộc thi toán của mày đã bắt đầu rồi không?”

“Ừ.”

Tống Tử Kỳ như đàn anh vỗ vỗ vai cậu, “Đúng vậy, học tập mới là chuyện chính. Cuối tuần đi đâu chơi?”

Âm thanh bên kia dừng lại một chút rồi mới nói: “Bọn mày đi chơi đi, tao có bận rồi.”

Vừa dứt lời, lập tức có hai bóng người đi vào cửa phòng học, Chu Tư Việt ôm bóng, đưa mắt nhìn vị trí của mình, đứng bất động ở cửa, Đinh Tiễn cứ ngỡ cậu sẽ nổi giận, thế nhưng cậu lại không hề.

Thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lại.

Đinh Tiễn bỗng nhiên tự giễu.

Tống Tử Kỳ ở đằng sau cũng đi tới, đi lướt qua người cậu, cất tiếng chào hỏi đầy quen biết với Dương Thuần Tử, giọng nửa đùa nói:

“Nữ thần đang làm gì đấy?”

Dương Thuần Tử không ngẩng đầu, “Làm báo bảng.”

Lúc này Tống Tử Kỳ mới quay đầu lại nhìn, nhìn thấy màu sắc sặc sỡ trên bảng đen thì kinh ngạc mở miệng: “Tiểu quái thú, đây là cậu vẽ đấy hả?”

Đinh Tiễn: “Không lẽ là cậu vẽ chắc?”

Tống Tử Kỳ a một tiếng, “Tôi phát hiện từ sau khi cậu ngồi cùng bàn với Chu Tư Việt nhà bọn này, tính tình liền xấu đi đấy.”

Đinh Tiễn bất giác liếc nhìn Chu Tư Việt.

Người đã đi đến bên cạnh cửa sổ hóng gió, cả người đầy mồ hôi, tóc sau gáy ướt nhẹp dám vào cổ, sau lưng ướt đẫm một mảng lớn, nửa người dựa trên lan can, ngắm nhìn phong cảnh sân trường xanh biếc bên ngoài ô cửa.

Đinh Tiễn thấy cậu đang cố ý né tránh.

Vừa bước vào cửa phát hiện thấy Dương Thuần Tử đang ở chỗ của cậu, cậu lập tức ném bóng vào sọt bên cạnh thùng rác, rồi đi về phía cửa sổ.

“Tống Tử Kỳ, cậu ra đây cho bà!”

Khổng Sa Địch đeo cặp sách, chống nạnh xuất hiện ở cửa, gào lên oang oang, mấy người còn lại trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía cô nàng, ngay cả Chu thiếu gia đang đứng hóng gió ở cửa sổ cũng quay đầu lại nhìn.

Đinh Tiễn đưa mắt ra hiệu với cô nàng.

Khổng Sa Địch để ý thấy Dương Thuần Tử cũng ở đây, thế là kéo lại vạt áo, khẽ ho một tiếng: “Tống Tử Kỳ, cậu đi ra đây.”

Tống Tử Kỳ mặt đầy mơ hồ: “Sao thế? Bà cô?”

Khổng Sa Địch cười tươi rói, thế nhưng lại cắn răng nói: “Cậu ra ngoài chút đi, ngoan nào.”

Tống Tử Kỳ càng sợ hơn, giọng run run nói: “Cậu muốn làm gì…”

Khổng Sa Địch hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, một bước dài xông lên đem người lôi ra ngoài, Tống Tử Kỳ đang đứng bên cạnh Đinh Tiễn nghiên cứu báo bảng đã bị khí thế hùng hổ của Khổng Sa Địch khí dọa cho giật mình, cả người rụt về cạnh Đinh Tiễn, vừa trốn vừa la lên: “Cậu có thể học tập Dương Thuần Tử được không, có thể nói chuyện đàng hoàng không, làm gì mà táy máy tay chân thế hả!”

Chỉ một câu đã đâm trúng chỗ đau của Khổng Sa Địch, đã bao giờ nghe câu một núi không thể có hai hổ bao giờ chưa?

Hai cô gái xinh đẹp không thể nào hợp nhau được.

Khổng Sa Địch bùng nổ ngay tại chỗ, trực tiếp đưa tay định vòng qua Đinh Tiễn kéo cổ áo của Tống Tử Kỳ, nhưng Tống Tử Kỳ lại mau chóng trốn ra sau lưng Đinh Tiễn.

Tim Đinh Tiễn đập thình thịch.

Hai người muốn liếc mắt đưa tình thì cũng đừng có làm ở cạnh ghế tớ chứ, không nhìn thấy ghế đang lung lay sao?!

“Sa Địch…”

Tớ sắp ngã rồi.

Nhưng một câu nho nhỏ này lại không thể lọt vào tai Khổng Sa Địch đang nổi giận đùng đùng được, toàn bộ sự chú ý bây giờ của cô nàng đều đặt trên người Tống Tử Kỳ, “Cậu đi ra ngoài với tôi!”

Ngay vào lúc Đinh Tiễn cho rằng mình sắp ngã xuống, thì bất chợt, không biết từ đâu sau lưng Đinh Tiễn có lực, đè cả người cô vào bên trong.

Vậy là cả người cô đều hướng vào trong, mặt dán sát bảng đen, mấy mẩu phấn đỏ vừa dùng để vẽ trái bóng rổ sắp bị người ta dùng tay đè lên.

“Tống Tử Kỳ, đừng làm rộn.”

Người nào đó ở phía sau không nặng không nhạt nói một câu.

Cuối cùng thế giới đã yên tĩnh lại.

Rốt cuộc hai người kia cũng dừng lại.

Rồi sau đó, mọi người đồng loạt nhìn sang cô ba giây, tiếp đến là một tràng cười kịch liệt vang lên ——

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Khổng Sa Địch cũng bị chọc cười, không kiềm chế được bản thân, vừa cười vừa rút tay về, lại còn vừa xin lỗi cô: “Xin lỗi Tiễn Tiễn, tớ không kiềm chế được…”

Thiếu niên đút tay trong túi quần ở đằng sau cũng cười cười, chợt đột nhiên nhìn cô: “Đùa gì thế, dễ nhìn hơn bình thường nhiều đấy.”

Khổng Sa Địch vội lấy gương cầm tay trong cặp ra đưa cho cô, “Thật đó, cứ như được trang điểm vậy.”

Đinh Tiễn trong gương hệt như lén bôi phấn Rouge của mẹ vậy, bên môi, gò má, chóp mũi, đều dính vệt hồng của bụi phấn, nhìn có chút tức cười, trông như cô hề vậy, nhưng không cần phải nói, thật đúng là trông có tinh thần hơn so với bình thường nhiều.

Chính cô cũng không kiềm được mà cong khóe môi.

Chu Tư Việt đút tay trong túi quần, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, cười nhạo một tiếng: “Có đúng không nào?”

Đinh Tiễn phản bác lại cậu trong vô thức: “Đúng cái rắm!”

nắng chiều rót vào, tà dương nhạt nhòa chiếu lên bóng lưng rộng của thiếu niên, Chu Tư Việt cứ cười nhìn cô, vô hình trung cô như cảm giác vào giây phút này cả hai như đang liếc mắt đưa tình vậy, đặc biệt dáng vẻ không cự lại để mặc cô mắng của cậu lúc này trông cực giống.

Khổng Sa Địch giả vờ nôn khan, mờ ám liếc mắt nhìn Chu Tư Việt: “Chậc chậc, hai người…”

Kết quả Chu thiếu gia nói một câu: “Khổng Sa Địch, mắt cậu mù à?”

“Đinh Tiễn, cậu vẽ xong chưa?”

Bất chợt một âm thanh êm ái xen vào, cả bốn người đều ngừng cười, Khổng Sa Địch liếc Đinh Tiễn đưa mắt ra hiệu, nhưng Đinh Tiễn lại không hiểu, hơi giật mình đáp: “Làm ngay đây.”

Rồi cô đưa mắt tìm Chu Tư Việt.

Người nào đó lại đi đến cửa sổ hóng gió.

Khổng Sa Địch lôi Tống Tử Kỳ ra ngoài, trong lớp học chỉ còn lại cô và Chu Tư Việt, còn có Dương Thuần Tử.

Không biết ủy viên tuyên truyền Trương Trì đã đi đâu rồi.

Không biết tại sao, Đinh Tiễn có cảm giác bầu không khí giữa hai người đang ngày càng ngột ngạt.

Chu Tư Việt không phải kiểu con trai lạnh lùng không bắt chuyện với nữ sinh nào, tuy cậu không quá chủ động tán gẫu với đám con gái, nhưng một khi đã chuyện trò thì có lúc cậu có thể nói như gió xuân ấm áp.

Chẳng hạn như Khổng sa Địch, có lúc cô ấy cãi nhau với Tống Tử Kỳ, cậu ở phía sau lắng nghe, cũng thỉnh thoảng chen miệng vào nói đùa.

Người khác hỏi cậu đề toán học, cậu cũng giải đáp từng cái một, cậu là người hết sức thẳng thắn, sẽ không giống Hà Tinh Văn tuy không hiểu nhưng vẫn giả vờ hiểu giảng bài cho người ta, nói sai cũng không sợ.

Nếu không biết, Chu Tư Việt sẽ ngay lập tức nói thẳng với người ta rằng cậu cũng không biết.

Rất ít khi cố tránh mặt nữ sinh như thế.

Dương Thuần Tử cũng không chủ động tìm cậu nói chuyện, viết xong thì trả sách ngữ văn lại chỗ cũ, đứng lên đi về phía bảng sau chép lại, suốt toàn bộ quá trình cả hai đều không ai nói với ai lời nào.

Hai người nổi bật nhất trong lớp, không nói câu gì.

Đinh Tiễn rửa mặt xong trở lại thì Chu Tư Việt vẫn chưa đi, balo đeo trên lưng, dựa vào tường ngoài hành lang, một cánh tay gập lại chống lên tường.

Đinh Tiễn ngẩn người: “Sao cậu còn chưa đi?”

Cậu gãi mi, nói: “Cậu làm xong chưa, xong rồi thì cùng đi.”

Cùng cùng cùng… cùng đi?

Khai giảng cũng đã gần một tháng, có bao giờ đi chung với nhau đâu?

Thiếu niên cậu hôm nay rất lạ đấy nha.

Chẳng lẽ cậu muốn đem tôi ra để chọc tức Dương Thuần Tử?

Đinh Tiễn đi lấy cặp sách, Hạ Tư Hàn đến tìm Dương Thuần Tử, đang dựa vào cửa tán gẫu với Chu Tư Việt.

Hôm nay hotboy trường lại đổi kiểu tóc, cắt ngắn lại, so với tạo hình rock lúc trước thì bây giờ thuận mắt hơn nhiều.

Đinh Tiễn đi tới: “Xong… xong rồi.”

Chu Tư Việt kết thúc cuộc trò chuyện với hotboy, cậu đứng dậy đeo balo lên vai, balo nghiêng ngả trên tấm lưng dày của cậu, chẳng hề quay đầu, cậu cứ thế bước xuống cầu thang: “Đi thôi.”

Người này chân dài, đi rất nhanh.

Còn chưa ra khỏi cổng mà Đinh Tiễn chân ngắn đã kéo dãn một khoảng cách lớn, ánh dương chiếu xuống, chỉ thấy bóng dáng thiếu niên cao lớn sải bước đi bộ, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã dừng lại.

Đầu tóc rối xù ánh kim dưới ráng chiều lụa hoa, ngũ quan anh tuấn, vẻ mặt mất kiên nhẫn:

“Cậu là ốc sên hả?”

Bóng người nhỏ bé đằng sau cũng không vì lời nói của cậu mà đi nhanh hơn, vẫn cứ không nhanh không chậm giữ vững nhịp bước của mình.

“Cậu đã thấy con ốc sên nào tao nhã như thế này chưa?”

Dù sao thì bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ không thích cậu nữa.

Sau này, tớ muốn làm một con ốc sên tao nhã ở trước mặt cậu.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây