#Cá Basa "Hoàng thượng..." Lê Tư Uyển yểu điệu kêu lên.
Da gà Hạ Tử Lăng cũng bị tiếng kêu này gợi hết lên, sắc mặt như ăn phải ruồi. Nữ nhân này sao có thể phiền toái như vậy? "Trẫm còn có việc..." Hạ Tử Lăng bỏ lại một câu đứng dậy định rời đi, cả người lại đột nhiên choáng váng, khô nóng. Hắn quay lại trừng mắt nhìn Lê Tư Uyển.
"Ngươi hạ dược?!!" Lê Tư Uyển ha hả cười, nhanh chóng lột y phục trên người ra chỉ còn để lại một lớp y sam mỏng manh, sau đó giơ tay đỡ lấy người của Hạ Tử Lăng. "Hoàng thượng, đêm còn dài..." Hạ Tử Lăng lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt đánh lên phía góc nhà.
Hắn đang chuẩn bị gọi Ám vệ xử lí nữ nhân to gan lớn mật này, lại đột nhiên nghe thấy thái giám kêu to. "Thái hậu giá đáo........" Ngay lập tức khoé môi Hạ Tử Lăng câu lên, ánh mắt ra hiệu cho Ám vệ không cần hành động, thản nhiên để Lê Tư Uyển dìu lên giường. Lê Tư Uyển hình như quá nhập tâm tới cơ thể hoàn mĩ của nam nhân trước mắt mà không nghe được tiếng của thái giám, chỉ chực vồ tới thì đột ngột cửa phòng bị đá tung, Thái hậu ngạo khí bức người tiến vào. "To gan! Ai gia tới còn không mau thỉnh an, làm chuyện đồi bại giữa thanh thiên bạch nhật!" Ta bất mãn kêu to! Càng lúc ta càng là một Thái hậu uy quyền nha ha ha ha... Lê Tư Uyển kêu ré lên một tiếng cuống quít khoác vào một chiếc áo sau đó thì run lập cập quỳ xuống. "Thỉnh an Thái hậu." Ta nhàn nhã ngồi trên ghế xem nàng ta quỳ gối dập đầu, lại không có ý định kêu nàng ta bình thân. Dám động vào đồ của ta, cho nhà ngươi quỳ gãy chân đi!
Mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống từ trên trán Lê Tư Uyển.
Trong hậu cung từng lưu truyền như thế này... "Trong cung có đoá Mạn đà la, sinh ra từ kịch độc, lớn lên từ máu tươi, nuôi dưỡng trên sự thống khổ của kẻ khác.
Đoá độc hoa này không ai dám ngắt hái, bởi chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ khiến mắt ngươi đui mù, ngửi thôi cũng sẽ khiến mũi ngươi chảy máu, chạm thôi cũng khiến tay ngươi mưng mủ lở loét." Nàng ta độc ác, lại tuyệt đỉnh thông minh. Có thể đắc tội bất kì ai, duy độc người ở Cửu Phượng cung kia. Đó là lời mà phụ thân nàng ta, đương kim Tể Tướng đương triều luôn nhắc nhở. Ông ta khi vì con gái mà phản bội lại Thái hậu đã bệnh liệt giường xuống cả tháng trời, chờ đợi Thái hậu 18 tuổi trên cao kia ban chết, ai ngờ lại may mắn không bị làm sao, thế nhưng cũng không dám có một hành động bất lợi nào với cung Thái hậu. Hạ Tiểu Hi tài giỏi cùng lãnh liệt ông ta đều biết rõ, rất rõ. Thế nhưng Tể tướng đương triều đâu có ngờ rằng cuối cùng chính đứa con gái ngu ngốc của mình lại không nghe giáo huấn, mạo phạm đoá độc hoa này. "Thái...!thái hậu! Là thần thiếp vì quá yêu mến Hoàng thượng nên mới to gan làm nên chuyện tày đình này!" Lê Tư Uyển khóc lóc quỳ xuống cầu xin. "Hừm..." Ta mân mê môi.
"Cũng biết là chuyện tày đình nhưng vẫn to gan làm?" "Ngươi là ngại mạng còn dài phải không?" Ta vuốt v e chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của cô ta. Lê Tư Uyển sắc mặt thoáng chốc tái mét, hai chân run lên, đánh mắt nhìn về phía Hạ Tử Lăng sau đó "Oa" một tiếng khóc nức nở lao tới ôm lấy chân hắn. "Hoàng thượng, là thần thiếp quá yêu ngài, quá ái mộ ngài! Thỉnh Hoàng thượng hãy niệm tình thần thiếp cùng gia phụ (Tể tướng) mà giúp thần thiếp cầu tình với Thái hậu..." Lê Tư Uyển nức nở. Không cầu được Thái hậu thì chỉ còn cách cầu cứu Hoàng thượng. Hạ Tử Lăng nhíu mi.
Hắn thực sự, thực sự rất muốn một đao đâm chết nữ nhân phiền toái lại to gan lớn mật này! Thế nhưng hiện tại chưa thể để nàng ta chết được!
Ta liếc sắc mặt âm trầm của Hạ Tử Lăng, quả nhiên là đang suy tính xử lí nữ nhân ngu ngốc này như thế nào cho ổn thoả đây mà. Tuy là ta có thể dễ như bỡn lôi nàng ta ra chém đầu, thế nhưng ép Tể tướng chó cùng rứt dậu thì không hay lắm, dù sao Lê Tư Uyển trước nay vẫn được ông ta coi là hòn ngọc quý mà nâng niu trên tay. Thế nhưng sống có thể, mà phải ăn chút đau khổ. "Người đâu, đem Hoàng hậu vào Thiền Thư Các niệm kinh phật, sau ba ngày ba đêm niệm xong 20 cuốn phật thư mới được ra ngoài!" Ta chỉ có thể tha cho nàng ta một mạng, phất phất tay kêu người đem Lê Tư Uyển rời đi. "Đa tạ Thái hậu tha mạng! Đa tạ Thái hậu khai ân!" Tiễn xong cái gai trong mắt đi, ta nhàn nhã nhìn nam nhân trước mắt.
Hạ Tử Lăng mặt mũi đỏ hồng, hơi thở nặng nề lại cố gắng kiềm chế cùng ẩn nhẫn, tựa như một con sói đang vận sức, sẵn sàng tóm lấy con mồi trước mặt. Ta vẫy tay, kêu bọn người hầu rời đi. Ánh mắt Hạ Tử Lăng nhìn ta càng thêm sâu thẳm. "Nha ngươi nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nhân nào đẹp như ta sao? Hoàng thượng..." Ta li3m li3m môi.
"Ngươi nhìn Mẫu hậu của ngươi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy là không được nha..." Hạ Tử Lăng nhìn nữ nhân càng lúc càng tiến lại gần, ánh mắt càng thêm nguy hiểm nheo lại. Nàng ta là muốn làm gì? Ám vệ trốn trên trần nhà cũng đề phòng nhìn tên ám vệ khác trốn ở đối diện, hai kẻ hai mắt trừng nhau. "Ôi trời Hoàng thượng!" Ta che miệng kêu lên.
"Ngươi là khó chịu sao? Để ta giúp ngươi thoải mái một chút!" Dưới ánh mắt bất ngờ của Hạ Tử Lăng, ta nhẹ nhàng... Dưới ánh mắt ngơ ngác của hai tên ám vệ cùng sự kinh ngạc của Hạ Tử Lăng, ta một tay xé nát Hoàng bào, vỗ về cơ ngực săn chắc của nam nhân. "Chậc chậc chậc, Hoàng thượng, người là luyện qua võ sao, cơ thể rất rắc chắc..." Ta như muốn ch ảy nước miếng mà quỳ li3m sáu múi cơ bụng này mất!
Hạ Tử Lăng sắc mặt ẩn nhẫn th ở dốc, chỉ là lều trại dưới thân càng giương cao cao cao... Bay lên trên bầu trời rồi nhẹ nhàng lại bay lên... "Ta muốn bắt chim!" Ta không nghĩ gì đột ngột thốt lên, bàn tay cũng nắm lấy thứ đang bay bay bay thật cao kia. "Hộc! Thái hậu!" Hạ Tử Lăng có vẻ là chịu k1ch thích quá mạnh, nắm lấy bàn tay của ta, giọng điệu vô cùng nguy hiểm. "Người có biết người đang làm gì không!?" Hạ Tử Lăng nheo mắt. Người đây là đang đùa với lửa! "Ah?" Ta dùng ánh mắt khinh thường liếc hắn một cái, sau đó cúi người cắn một ngụm lên hầu kết căng thẳng của nam nhân. Ngay tắp lự trời đất chao đảo, mắt hoa lên, vị trí giữa ta và hắn đã đảo ngược. "Thái hậu à..." Hạ Tử Lăng khàn khàn giọng nhẹ nhàng m ơn trớn vành tai ta.
Chi3c lưỡi ẩm ướt khẽ bắt chước động tác vô cùng d@m đãng. Ta đỏ mặt đá hắn một cái, chân lại bị chiếc đùi ai kia kẹp chặt lấy, hơi thở cường thế áp đảo phía trên khiến ta như không thể thở nổi. Chết tiệt! Ai nói tên này là xử nam vậy? Ta chỉ là muốn đốt lủea sau đó bỏ của chạy lấy người thôi mà! "Thái hậu, nếu ngài đã đốt lửa rồi, vậy thì ở lại giúp trẫm hạ hoả đi thôi." Hắn cười khàn khàn, bàn tay vận sức, ngay lập tức xé nát mớ quần áo trên người ta. "Vô lại! Vô liêm sỉ!" Ta nhận ra rồi! Tên này là đang trả đũa ta xé Hoàng bào của hắn. Hạ Tử Lăng mê muội chìm đắm trong cảnh đẹp mơ màng trước mặt.
Đây là lần đầu tiên hắn đ ộng tình, nhưng nỗi thèm khát sâu trong linh hồn này đang khiến hắn như muốn phát điên lên mất! Lần đầu tiên Hạ Tử Lăng hắn muốn bỏ đi hết tất thảy, bỏ đi giang sơn thiên hạ, bỏ qua luân thường đạo lí, chỉ cần được ôm người trước mắt vào lòng mà thôi! Ta run run muốn kéo lại chiếc áo nát tươm trên người, lại thuỷ chung không qua được mắt nam nhân, bị hắn ôm chặt lấy, sau đó một ngụm cắn lên cổ ta! Ah ah hỗn đản! Cắn như thế thì khác nào cho cả thiên hạ biết ta làm chuyện xấu trên giường với ngươi! Ta hung hăng trừng hắn, đợi hắn vừa nhả ra, không khoan nhượng xông tới cắn lại một ngụm trên hầu kết cong cong, tới khi nếm được vị máu mới thoả mãn thả ra. Ta nhìn ánh mắt của Hạ Tử Lăng thì biết rõ lúc này chạy không nổi nữa rồi, chỉ có thể đâm lao phóng theo lao thôi. Nhưng ta đây sẽ không khuất phục!!! Ta xông tới đè lên người Hạ Tử Lăng, đắc ý dùng mông ma sát v@t cứng kia, hài lòng nhìn khuôn mặt càng thêm màu đen của hắn. "Hoàng thượng à, để Mẫu hậu giúp ngươi thoải mái." Ta yêu diễm đê tiện cười hề hề, ánh mắt tựa như một yêu râu xanh nhìn một lượt rà soát trên cơ thể hắn.
Hạ Tử Lăng chỉ cảm thấu càng lúc càng trướng tới muốn bùng nổ, "sách" một tiếng, lật người đem nữ nhân đ è xuống giường trở lại, bắt đầu gặm c ắn trên cơ thể trắng nõn kia. "Ah..." Ta ánh mắt mê ly, khắp cả cơ thể đều là mùi hương của nam nhân khiến cho ta mê mẩn, đầu lưỡi giảo hoạt công thành đoạt đất từng tấc da thịt trên cơ thể ta. Trên cổ ẩn ẩn đau như muốn nhắc nhở ta lúc này, ta sắp bị một nam nhân nuốt chửng vào bụng! "Mẫu hậu à, người rất quyến rũ, khiến cho trẫm cũng muốn thần hồn điên đảo!" Hạ Tử Lăng cười khe khẽ, li3m li3m một chút vành tai đỏ bừng, khiến cho người dưới thân run lên từng đợt. Ha ha, thật là mẫn cảm. Hoá ra ngươi cũng biết ta là Mẫu hậu của nhà ngươi! Ta trừng mắt nhìn Hạ Tử Lăng, lại không biết ta dùng ánh mắt này nhìn hắn lại trở thành hình ảnh hoa lê đái vũ, chọc người thương yêu đến mức nào. Bàn tay nam nhân bắt đầu lần mò xuống phía dưới, ta nhanh chóng muốn tóm lấy ngăn cẳn, lại bị một nụ hôn cấp điên đảo, như công thành đoạt đất chiếm lấy từng tấc lưỡi của ta "Uh....!Ư...!Ah..." Khi được thả ra th ở dốc, cả cơ thể ta đã bị lột s@ch tới nhẵn nhụi, mặc người thao túng trên đùa. "Không được...!ta không muốn thua ngươi..." Ta đánh lên lồ ng ngực hắn thở phì phò. Hạ Tử Lăng nghe vậy thì dừng lại, sau đó thì thầm vào tai ta. "Không muốn thua? Vậy thì cùng trẫm cá cưỡn hay không?" Hắn cười khàn khàn. "Tiền cược của trẫm, là giang sơn này.
Còn nàng..." Hạ Tử Lăng ngậm lấy vành tai ta.
"Nàng thua, đem tất cả mọi thứ của nàng, thuộc về mình ta!" "Ah!" Đau đớn bén nhọn xé rách khiến mắt ta nhoè đi.
Vật dữ tợn đâm sâu vào cơ thể, khiến cho bên trong ta rỉ ra từng giọt máu đào tí tách. Ánh mắt ta mơ màng nhìn lên cổ tay, thủ cung sa màu đỏ yêu lệ từ từ nứt ra, sau đó vỡ nát! Hạ Tử Lăng thoả mãn cười trầm thấp. Cuối cùng hắn cũng có được nữ nhân cao quý nhất của thiên hạ này!.