Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

36: Chương 36


trước sau

Không cam lòng, nhưng có thể làm được cái gì, đây chính là báo ứng. Từ lúc cô ta bắt đầu vất hết lương tâm hãm hại những người cản đường mình thì đã bị ông trời nhìn thấu rồi, làm cho cô ta mất đi đứa bé, còn mất cả tư cách làm mẹ nữa.

Đúng vậy, cô ta nên cảm kích, nếu như không phải là Dương Dực, thì ngay cả niềm tin để cũng không có rồi. Nhưng...... Nhưng...... cô ta thật không cam lòng.

Chào tạm biệt Vương Văn Tĩnh, Điền Mật Nhi liền về nhà gọi điện thoại cho Triệu Phương Nghị: "Buổi tối anh mời Dương Dực trở lại ăn cá mềm đi, mặc kệ bởi vì ai bởi vì cái gì??, chung quy lại không nên để phụ nữ xuống nước làm hòa trước."

"Phụ nữ thật là rách việc! Chưa nói rõ lý do đã nhao nhao lên rồi?" Triệu thiếu tá còn không biết một câu nói của mình xem như đã định tội một nửa của nhân loại!

"Rách việc mà anh còn cưới làm gì, không có chuyện gì muốn tìm việc cho mình làm sao!" Điền Mật Nhi âm dương quái khí nói.

"Được rồi, ít ở đó bới lông tìm vết đi, chỉ có em là không rách việc thôi được chưa! Mau nói đi, hai người bọn họ làm sao mà xảy ra chiến tranh." Thiếu tá của chúng ta hiện tại càng ngày càng phát triển theo khuynh hướng của một người chồng tốt rồi, từ ban đầu cho ** đến bây giờ đã biết thỏa hiệp, hiện tượng tốt, sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa!

"Em nào biết, Vương Văn Tĩnh chưa nói, em và cô ấy bình thường cũng không tiếp xúc nhiều, cũng không tiện hỏi kỹ! Anh làm một chút công tác tư tưởng cho Dương Dực đi, nghe ý tứ của Vương Văn Tĩnh thì hình như nguyên nhân là xuất phát từ anh ấy." Thật ra thì Vương Văn Tĩnh không nói nhưng cô cũng có thể đoán được một số chuyện, trực giác của phụ nữ vẫn luôn rất bén nhạy. Chắc là chê Dương Dực không có bản lĩnh rồi, nhìn điệu bộ của cô ta đã biết là người quen sống sung sướng rồi, thình lình trở về cuộc sống bình dân thường ngày nên chắc thấy không quen. Nhưng những lời này cô không có cách nào nói với Triệu Phương Nghị, nếu không lúc anh đi hỏi Dương Dực thì sẽ làm người lúng túng mất.

Buổi tối Triệu Phương Nghị và Dương Dực cùng trở về, Điền Mật Nhi liền khuyên mấy câu, đơn giản sống vui vẻ qua ngày là được rồi. Ngày hôm sau hai vợ chồng bọn họ lại trở lại bình thường, chỉ là Dương Dực từ đấy về sau giống như luôn có tâm sự luôn mặt ủ mày chau.

Sau khi tập huấn kết thúc, đại đội của Triệu Phương Nghị liên tiếp nhận không ít nhiệm vụ, cái nào cũng đều hoàn thành rất xuất sắc, được cấp trên đánh giá rất cao. Đối với bộ đội đặc chủng cũng bắt đầu được coi trọng, các khoản phúc lợi đối với quân nhân cũng được đề cao không ít.

Nhìn trong sổ tiết kiệm tăng thêm mấy vòng tiền lương, nhưng nghĩ đến đây thành quả mà bọn họ liều mạng mới có được thì Điền Mật Nhi một chút vui mừng cũng không có. Không hiểu tại sao đàn ông trời sinh là đã thích chiến đấu hung hãn, nếu thích làm quân nhân thì cứ làm quân nhân bình thường không được sao, nhất định phải cố sống cố chết làm những nhiệm vụ nguy hiểm thể này mới được. Đất nước của bọn họ tương lai sau này cũng là thiên hạ thái bình, nếu là quân nhân bình thường có chết già ở trại lính cũng không có gì nguy hiểm cả, nhưng lính đặc chủng không giống như vậy, hầu hết nhiệm vụ bí mật của quốc gia đều do bọn họ thực hiện, so với việc thực hiện ngoài ánh sáng súng gươm hiển hiện rõ ràng thì còn nguy hiểm hơn nhiều.

Toàn thân bọn họ tràn đầy nhiệt huyết tận tình vùng vẫy, tuyệt không để ý đến sự lo lắng của người thân trong nhà, mỗi lần bọn họ vừa đi, thời gian mà lâu một chút thì liền lo nghĩ muốn chết. Đặc biệt là lần này Dương Dực làm nhiệm vụ trở lại, còn bị trúng đạn ở ngực trái. Phát đạn này nếu lệch đi một chút chỉ sợ là người trở không thể trở về rồi.

Hai vợ chồng họ lúc này cũng không náo loạn, cả người Vương Văn Tĩnh cũng ngây ra, cảm nhận được cái chết sẽ mang tới ly biệt, nghĩ đến việc này liền biết quý trọng rồi. Dương Dực vẫn ở bệnh viện quân khu để dưỡng thương, Vương Văn Tĩnh sẽ ở đó cùng với chồng mình, cô ta lại không biết nấu cơm nên Triệu Phương Nghị liền bảo Điền Mật Nhi làm nhiều đồ ăn có dinh dưỡng mang đến cho Dương Dực bồi bổ. Nhìn một một quân nhân chiến đấu anh dũng phải ăn cơm canh suông trong bệnh viện Điền Mật Nhi cũng có chút không đành lòng.

Cũng vừa đúng thời gian này cô cũng không bận, học xong liền về nhà hầm canh, thỉnh thoảng còn gói thêm sủi cảo hoặc xào hai ba món mang đến cho bọn họ. Không nhất thiết một ngày ba bữa, nhưng cũng trên căn bản cũng là một ngày một lần, thỉnh thoảng lại còn phải đưa đón Vương Văn Tĩnh về nhà tắm rửa nữa. Hai người bọn họ từ lúc vào bệnh viện đến lúc xuất viện mặt mày hồng hào còn mập mấy cân, chỉ có Điền Mật Nhi là bị sụt cân không ít.

Ngay cả người bình thường không so đo với người khác như Triệu Phương Nghị còn phải bùng phát lửa giận: "Cái quái gì! Còn tưởng là tốt số chứ, Dương Dực thật là CMN mắt chó đui mù rồi, làm sao lại tìm được người vợ giống mẹ như vậy."

Muốn tìm mẹ ở nhà mình mà cung phụng, người khác cũng không thiếu nợ cô ta, thật coi mình là thái hậu, sai khiến người khác không xem ra gì. Đây chính là vợ của anh, chứ không phải là người hầu của bọn họ! Này nếu không phải sợ Dương Dực không xuống đài được thì anh đã sớm trở mặt rồi.

"Thôi, người tốt cũng làm rồi, đừng một hai câu lại đắc tội với người ta, như vậy thì em sẽ trở thành Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không được lòng người rồi."

Điền Mật Nhi không phải cái loại người bụng nam mô miệng một bồ dao găm, nếu muốn ra tay giúp thì phải làm đến nơi đến chốn. Nếu là đáp ứng qua loa thì cũng không đến mức đêm mình nấu thành như vậy. Lúc trước khi Dương Dực còn trong thời gian nguy hiểm thì đều là Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi ở đó giúp một tay, Vương Văn Tĩnh cũng chỉ biết khóc, không đây thêm phiền cũng đã tốt lắm rồi, căn bản là không trông cậy được vào, còn phải phục vụ thêm cô ta nữa. Sau đó Triệu Phương Nghị cũng trở về quân đội, cô lại phải an ủi Vương Văn Tĩnh, lại còn chăm sóc cả bệnh nhân, rồi còn phải trở về đi học, sau đó là nấu cơm rồi đưa cơm. Vừa nghĩ đến đoạn thời gian này quả thật như con thoi vô cùng vất vả.

Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Phương Nghị thấy xót vợ, liền không nhẹ không nặng xoa bóp thả lỏng gân cốt cho cô.

"Buổi tối đừng nấu cơm nữa, một lát nữa anh lái xe xuống núi, vào trong thôn mua cho em con gà hầm cách thủy chỉ việc ăn thôi."

Vậy thì tốt rồi, cô cũng không muốn động, còn muốn để cho anh trở về trong đội mà ăn, còn cô không ăn một bữa cũng không sao.

"Vậy cũng được! Anh nhớ cho thêm nấm với miến, mua thêm cho em cái bánh bột ngô, muốn rắc nhiều vừng một chút."

Kể từ khi trên núi có đơn vị tới đóng quân thì trong thôn bắt đầu có nhiều người làm đồ ăn để bán cho bọn họ, quán cơm gia đình nhỏ giống như vậy cũng không ít, có thể ăn ở đó hoặc mang về, thịt cá rau quả hay gà vịt đều là đặc sản của miền núi, món nào cũng có.

Triệu Phương Nghị tuân lệnh, mặc quần áo vào rồi lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi, vừa lúc đó lại vang lên tiếng gõ cửa. Mở cửa liền nhìn thấy Vương Văn Tĩnh.

"Triệu đội trưởng phải về đơn vị hay sao...?! Vậy thì nhân dịp này mời chị dâu sang nhà chúng em ăn cơm! Dương Dực muốn ăn sủi cảo nhân thịt dê, em cũng đã mua thịt dê rồi!" Vương Văn Tĩnh nhiệt tình mười phần, lôi kéo tay của Điền Mật Nhi, với quyết tâm không đi không được.

Triệu Phương Nghị hơi nhíu mày, không cần suy nghĩ liền hiểu rõ ý tứ trong đó. Bình thường nhìn cô dâu nhỏ cùng anh đùa giỡn cảm giác rất thú vị, nhưng không phải để cho người muốn trêu chọc thì trêu chọc được, nhìn hành động của Vương Văn Tĩnh ở trước mặt anh đã cảm thấy chán ghét.

"À, chị dâu đang mệt mỏi, không muốn động tay động chân, lại thèm ăn gà hầm cách thủy lôi, tôi đang muốn xuống núi mua cho cô ấy đây."

Khuôn mặt của Vương Văn Tĩnh đang tươi cười dần dần mất tự nhiên, nhưng vẫn nói: "Triệu đội trưởng thật tốt với chị dâu! Đi làm gì cho xa ra, đến nhà bọn em ăn đi, Dương Dực vẫn luôn muốn cám ơn hai người, để hôm nào thì không bằng ngay hôm nay luôn."

Triệu Phương Nghị nhàn nhạt cự tuyệt, nói: "Để Dương Dực dưỡng thương cho tốt đã, chúng tôi không đi đâu. Chị dâu của cô hơi sốt, sang đấy lây cho cậu ấy cũng không tốt, chúng tôi ở nhà ăn là được rồi."

Nghe anh nói xong Vương Văn Tĩnh liền ngượng ngùng, hỏi: "Chị dâu bị bệnh à! Có nghiêm trọng không?"

Vậy hôm nay không đi được rồi, cô ta cũng sẽ không làm hoành thánh nữa, tay Dương Dực còn còn chưa dùng sức được, sủi cảo xem ra là không ăn được rồi, trở về nấu tô mì thôi.

Điền Mật Nhi cũng tỏ ra không có gì đáng ngại, không muốn cho người khác lo lắng, Vương Văn Tĩnh lại vừa khách khí vừa thông suốt, thấy thật là không mời nổi mới ra về. Lúc đi còn hỏi lần trước Điền Mật Nhi làm món tương thịt bò có còn hay không, sáng sớm ngày mai muốn làm điểm tâm bằng món mì cho Dương Dực nhưng chồng của cô ta chỉ thích ăn món trương chị dâu làm mà thôi.

"Có thì vẫn có, chỉ là tương thịt bò quá cay, vết thương của Dương Dực còn chưa lành hẳn, hiện tại tốt nhất không nên ăn. Trong nhà còn có chút thịt bò, Dương Dực nếu muốn ăn, ngày mai tôi làm cho anh ấy loại không cay."

Như vậy có khác gì gián tiếp sai bảo người khác đâu, mặc dù làm cho người ta ghét, nhưng mọi người còn ra gặp vào gặp cũng không muốn để cô ta mất mặt.

Ngày hôm sau chị Trương thần thần bí bí nói với Điền Mật Nhi: "Ngày hôm qua nhà của Dương Chính ủy lại ầm ĩ rồi! Hình như còn ném cả đồ vật nữa, chậc chậc, không nhìn ra tiểu Vương và Dương Chính ủy hai vợ chồng nho nhã lịch sự mà tính khí lại không tốt như vậy."

Điền Mật Nhi sửng sốt, hỏi: "Chuyện này chị còn nói với ai nữa không?"

"Tôi còn phải nói hay sao, ngày hôm qua động tĩnh lớn như vậy, đoán chừng hàng xóm cũng đều nghe thấy. Nhà tôi còn muốn đi khuyên can bị tôi kéo lại, các người không nghe thấy à?"

Thật không có nghe thấy, hai ngày nay thật mệt mỏi, ngày hôm qua Triệu Phương Nghị còn mua về một bình rượu, cô cũng uống một ít, hai người mượn men rượu còn sảng khoái làm một cuộc yêu, nên cả người đều mỏi mệt. Thêm vào đó giấc ngủ của cô không tốt, sợ ồn nên đóng chặt cửa sổ vì vậy không nghe được là phải, vả lại nhà Dương Dực cách nhà cô cũng xa, không nghe thấy cũng rất bình thường.

Chỉ là Dương Dực thân là chính ủy, quan hệ gia đình lại không hài hòa như vậy, hiện tại người bên ngoài đều biết cả, đối với công việc nhất định là có chút ảnh hưởng.

Không ngoài dự đoán, chưa đến mấy ngày Triệu Phương Nghị mặt đầy tức giận trở về, hỏi nửa ngày anh mới nói, cấp trên có quyết định tạm thời cách chức của Dương Dực. Lúc trước thi hành nhiệm vụ còn mang tâm tình nên mới bị thương, cũng không biết thế nào lại bị bên trên biết được, cấp trên sẽ điều đến đây chính ủy mới tạm thời thay thế cậu ta.

Trong lòng của mọi người đều hiểu, nói là tạm thời tiếp nhận, nhưng thỉnh Thần thì dễ đưa thần thì khó. Trừ phi Dương Dực có quan hệ nếu không thì mười phần bị thay thế rồi. Cùng Dương Dực trải qua thời gian dài như vậy, lại còn cùng vào sinh ra tử nên về tình về lý anh đều không hi vọng có người xa lạ đến đây cọ sát lần nữa.

Nói xong Triệu Phương Nghị liền mang theo tâm tình bực tức hướng về phía Điền Mật Nhi: "Em làm sao lại để chuyện thế này, để cho em ở giữa điều hòa hai vợ chồng bọn họ, hòa giải thế nào lại thành ra như vậy! Em đọc sách nhiều như vậy không biết để làm gì!"

Điền Mật Nhi vừa nghe liền nổi điên, cũng không phải là con của cô, lại cũng không phải là cha mẹ của cô, lại còn phải đi theo phía sau chùi đít cho bọn họ sao.

"Cái em học là tiếng Pháp, chứ không phải là đi hòa giải. Lại nói em quản được lần thứ nhất chứ không quản được cả đời, hai vợ chồng người ta đóng cửa mà em còn phải vểnh mông lên nghe xem người ta có gây gổ hay không sao. Em không rảnh như vậy, nếu anh muốn quản thì tự đi mà trông nom."

Thấy cô tức giận như vậy, Triệu Phương Nghị cũng biết mình nói sai, muốn chịu thua nhưng lại không thể không nghiêm mặt, vung tay một cái chạy ngoài hút thuốc lá.

Kết hôn thời gian dài như vậy, đây là lần đàu tiên hai vợ chồng gây gổ nhau, lại còn vì người ngoài nữa. Triệu Phương Nghị không dám đi xa, đợi Điền Mật Nhi gọi về ăn cơm, chuyện này cũng coi như không có gì xảy ra!

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây