Bình Yên Nơi Anh

28: Chương 28


trước sau


Cố Tiểu Vy rất lâu sau đó mới bĩnh tĩnh hơn được một chút, cô quay qua nhìn người đàn ông lạ mặt kia : " Anh là ai, có quan hệ gì với Kiều Kiều? "
" Mộ Tư Thần, chồng của cô ấy! "
" Mộ Tư Thần? Không lẽ.....!là vị đó? "
Mộ Tư Thần trầm mặc không nói gì, ra hiệu cho Ngôn Dật đi theo.

Đến góc khuất hành lang : " Tại sao lại để Kha Nhược Vũ tiếp cận cô ấy? " ánh mắt Mộ Tư Thần đen cả mảng, không thể nhìn ra ý vị gì.
" Phu nhân đã ra hiệu kêu tôi đừng tới gần, cô ấy sẽ cùng Kha Nhược Vũ nói chuyện, là do tôi thất trách đã không quan sát kĩ, tôi tự nhận hình phạt nặng nhất! "
" Hình phạt thì để sau, đưa Kha Nhược Vũ về ngục tối, dùng mọi cực hình, đừng để cô ta chết là được! "
" Tôi đã rõ.

"
" Còn nữa, chuyện ngày hôm nay kín tiếng, không được để truyền ra ngoài! "
Ngôn Dật gật đầu tuân lệnh sau đó rời đi luôn, còn Mộ Tư Thần cũng sải bước chân dài trở về phòng cấp cứu, vẫn thấy Cố Tiểu Vy lo lắng, sợ hãi mà run rẩy lên, đi đi lại lại trước phòng cấp cứu.
" Xin lỗi Kiều Kiều, đáng ra tớ không nên để cậu ở lại một mình với kẻ ác độc đó, nếu cậu có mệnh hệ gì, tớ nhất định không tha thứ cho bản thân! Huhu.

" Cố Tiểu Vy ngước mắt lên nhìn, chỉ có Mộ Tư Thần quay lại còn Ngôn Dật không thấy đâu, nhưng bây giờ cô cũng chẳng cò.

tâm trí để quan tâm mấy chuyện này nữa rồi, người bạn thân của cô đang phải đương đầu với sinh tử trong kia, cô không thể làm gì, chỉ có thể ngoài này cổ vũ cô ấy chiến đấu.
" Cố tiểu thư, cô về đi! " giọng nói Mộ Tư Thần có chút lạnh lẽo.
" Vì sao, tôi muốn ở đây chờ cậu ấy tỉnh dậy! "

" Cố thị chắc chắn xảy ra hậu họa, cô về giải quyết đi! "
Đúng rồi, bởi vì quá lo lắng cho Lục Kiều Kiều mà cô cũng quên béng mất chuyện này, mà cô không nỡ rời Lục Kiều Kiều.

Nhưng hiện tại chồng cô ấy làm cho đang ở đây, cô ấy chắc chắn an toàn, ánh mắt Cố Tiểu Vy kiên định : " Vậy khi nào cô ấy tỉnh dậy, anh phải mau chóng báo cho tôi, đây là điện thoại của Kiều Kiều! " nói rồi Cố Tiểu Vy cũng nhanh chóng rời đi, cô phải nhanh nhanh giải quyết cho xong chuyện rồi quay trở về với Lục Kiều Kiều của cô.
Mộ Tư Thần nhận chiếc điện thoại, nắm chặt nó trong tay.

Ánh mắt đục ngầu nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Mấy tiếng sau, đèn phòng cấp cứu chuyển đỏ, các y bác sĩ lần lượt ra ngoài, theo đó còn đẩy xe, Lục Kiều Kiều đang nằm ở đó, Mộ Tư Thần vội chặn lại một người : " Vợ tôi sao rồi? "
" Anh là người nhà cô ấy? Cũng may mũi dao đâm lệch khỏi tim, nhưng cũng ở vị trí rất sát, bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại và cần tẩm bổ nhiều hơn.

Lưu ý, bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, không nên hoạt động nhiều cũng không được để bệnh nhân gặp cú sốc quá lớn! "
" Tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ! "
" Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức, anh nhà có thể đến đó thăm bệnh! "
Nghe vậy, Mộ Tư Thần vội đi đến phòng hồi sức, ngồi xuống bên cạnh Lục Kiều Kiều, nắm chặt bàn tay cô.

Lục Kiều Kiều nhắm mắt, nằm an tĩnh ở đó trong bộ đồ bệnh nhân, hơi thở vẫn đều đặn.
Mộ Tư Thần áp tay Lục Kiều Kiều lên mặt : " Lục Kiều Kiều, em mau tỉnh dậy cho tôi, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho em! "
Mấy ngày sau.
Cố Tiểu Vy ngồi bên cạnh giường Lục Kiều Kiều,chợt các khớp ngón tay của Lục Kiều Kiều khẽ động, cảm nhận được, Cố Tiểu Vy vui mừng, nhanh chóng chạy ra ngoài : " Bác sĩ, Kiều Kiều, cậu ấy tỉnh rồi, bác sĩ! "
Sau đó, Cố Tiểu Vy kéo về một nữ bác sĩ, vị bác sĩ ấy tiến hành làm kiểm tra tổng quát cho Lục Kiều Kiều.
" Bệnh nhân đã tỉnh nhưng vẫn chưa hồi phục được hoàn toàn, cần chú ý nghỉ ngơi, ăn uống điều độ! "

" Cảm ơn bác sĩ! "
Cố Tiểu Vy nhào tới bên Lục Kiều Kiều : " Kiều Kiều! "
" Tiểu....!Vy? " Lục Kiều Kiều khó khăn ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt nhìn.
" Ấy, cậu cứ nằm nghỉ đi, để tớ đi canh gà cho cậu, uống bồi bổ cơ thể.

"
" Cảm ơn.

" Lục Kiều Kiều cánh môi khô khốc, chất giọng khản đặc, nghẹn ứ lại ở cổ họng.
Cố Tiểu Vy bỗng đôi mắt rưng rưng, òa khóc : " Huhu, Lục Kiều Kiều, cậu tỉnh lại rồi, thật may quá, cậu không biết mấy ngày qua tớ đã lo lắng cho cậu đến như nào đâu! "
" Tớ....!" Lục Kiều Kiều nhớ rồi, cô bị Kha Nhược Vũ dùng dao đâm, rồi mất đi ý thức, những chuyện sau đó cô đều không biết : " Vậy còn Kha Nhược Vũ? "
" Cậu còn nhắc đến cô ta? Kha Nhược Vũ đã bị cảnh sát mang đi rồi, tớ xin lỗi Kiều Kiều, đáng ra lúc đó tớ không nên để cậu một mình với bà điên đó! "
" Bà điên? "
Cố Tiểu Vy gật đầu : " Kha Nhược Vũ bị chẩn đoán là mắc chứng tâm thần, giờ cô ta chắc không khác gì một bà điên đâu! Trợ lý Ngôn đã nói như vậy với tớ đó.

"
Vẻ mặt Lục Kiều Kiều bình thản, cô cũng đoán ra, bởi lúc đó Kha Nhược Vũ nét mặt đáng sợ như người điên, còn nói nhăng nói cuội, cái gì mà Mộ Tư Thần đáng lẽ phải là của cô ta, nếu không có cô, Mộ Tư Thần cũng không bị cướp.

Ngộ nghĩnh thật, cô ta ngay từ đầu còn chẳng biết Mộ Tư Thần, mà Mộ Tư Thần cùng cô đã sớm trở thành vợ chồng, Kha Nhược Vũ nói như thể cô là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân này vậy.


Nghĩ đến đây, Lục Kiều Kiều không khỏi lắc đầu ngao ngán, Kha Nhược Vũ đã hai lần liên tiếp dùng thủ đoạn bỉ ổi với cô, sau đó còn thẳng tay đâm cô bằng con dao sắc nhọn, tốt nhất là nên bị pháp luật trừng trị, loại người như vậy, Lục Kiều Kiều tuyệt đối không bao giờ tha thứ!
" Được rồi, cậu mau uống canh gà rồi tiếp tục nghỉ ngơi đi! "
" Cảm ơn tiểu Vy! "
Khi trời chưa tắt nắng, bầu trời cao xanh, từng đàn chim đang bay liệng giữa tầng không.

Ánh nắng nhạt của buổi chiều trải khắp căn phòng, nơi Lục Kiều Kiều đang yên ổn nằm nghỉ.

Cô từ từ mở mắt, đón lấy ánh chiều tà của buổi chiều yên ắng.
" Dậy rồi sao? " giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên, Lục Kiều Kiều đưa mắt ra phía cửa sổ, một thân ảnh cao lớn đang đứng quay ngược ánh sáng.
" Mộ Tư Thần.

"
Mộ Tư Thần tiến đến đỡ Lục Kiều Kiều ngồi dậy, để cô tựa vào người mình.
" Anh ở đây bao lâu rồi? Sao không gọi tôi? "
" Tôi không phá hỏng giấc ngủ của người bị bệnh! "
" Anh giận sao? "
" Lục Kiều Kiều, sao em lại không chút đề phòng, lại để Kha Nhược Vũ tiếp cận như vậy? Em phải biết là cô ta đã làm rất nhiều chuyện xấu với em để mà tránh xa ra chứ! "
" Nhưng bây giờ tôi đã không sao rồi mà! "
" Em có biết quý trọng mạng sống của bản thân không vậy, ngộ nhỡ....!em xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao? "
" Tôi xin lỗi mà, lần sau tôi hứa sẽ cẩn thận hơn.

"
" Còn có lần sau? Từ giờ tôi không cho phép em rời khỏi tầm mắt của tôi! "
Lục Kiều Kiều phụt cười.

" Em còn cười? "
" Tôi chỉ là thấy anh giống mấy tổng tài bá đạo y như trong phim vậy.

"
" Lúc này mà em còn đùa được? "
" Khụ, xin lỗi, vậy Kha Nhược Vũ thì sao? "
" Tôi đã nhốt cô ta lại, chờ ngày em xuất viện, cho em toàn quyền xử lý cô ta! "
" Trời ơi, không lẽ anh tra tấn Kha Nhược Vũ đó à? Cô ta cũng là bệnh nhân đó.

"
" Không thể vì hoàn cảnh của bản thân mà làm hại đến người khác.

Em muốn xử lý cô ta thế nào? "
Lục Kiều Kiều im lặng một hồi rồi mới nói : " Chỉ cần đưa cô ta tránh xa khỏi tôi, càng xa càng tốt, đừng để Kha Nhược Vũ xuất hiện trước mặt tôi nữa! "
" Được, theo ý em.

"
Ngay ngày hôm sau, Kha Nhược Vũ bị đưa đến trại tâm thần ở một hòn đảo bỏ hoang, cách thành phố Lục Kiều Kiều sinh sống nửa vòng Trái Đất, còn Kha Húc, bởi vì nợ nần chồng chất nên cũng biệt tăm không thấy bóng dáng.

Kha thị đứng vững trên thương trường mấy chục năm, cuối cùng bị vùi dập cho tan thành mây khói.

Thế mới thấy Mộ Tư Thần ra tay tàn nhẫn đến mức nào..




trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây