Bởi Vì Ta Yêu Ngươi

13: Ý liêu trung đích sự kiện


trước sau

(Sự tình trong dự liệu)

Cuộc sống không sóng không gió cứ thế trôi qua. Nếu nói có cái gì là thú vị, chính là mỗi ngày Dụ phi thăm tiểu quỷ thường thường “ngẫu ngộ” với ta rồi tiến hành ân cần giáo huấn với ta. Thái hậu khi tâm tình hảo cũng tìm ta “thưởng trà, tâm sự” thuận tiện nói cho ta biết ân ái êm dịu của Dụ phi và tiểu quỷ.

Mấy ngày nay Dụ phi và thái hậu đều yên tĩnh, không vì rảnh rỗi mà tìm ta tâm sự. Ta cũng toàn thân mệt mỏi, làm việc gì cũng không được. Có lẽ vì trời đang nóng, sức ăn cũng giảm, cả người uể oải, không muốn động.

Nằm trên ghế dựa thoải mái lim dim, cảm giác có người từ ngoài cửa đi qua, đứng ở cửa lại bỏ đi. Sau lại trở về. Ta miến cưỡng nói: “Tiểu An. Vào đây. Có chuyện gì sao?” Hẳn là có chuyện gì rồi, nếu không Tiểu An sẽ không quấy rầy ta nghỉ ngơi.

“Nhược đại ca không không có việc gì.” Tiểu An ở ngoài cửa thưa dạ. Rồi lại đẩy cửa tiến vào, đi tới trước mặt ta nhỏ giọng nói: “Nhược đại ca, có chuyện này ngươi ngàn vạn lần đừng đau lòng. Chính là chính là sáng nay ngự y thỉnh mạch Dụ phi, là hỉ mạch. Vừa rồi còn truyền người đến chuẩn đoán chính xác. Họ thực sự là khinh người quá đáng rồi??????” Tiểu An nắm chặt nắm tay giơ giơ lên.

Hỉ mạch? Rõ ràng biết sẽ có kết quả này mà? Vì sao còn có thể thương tâm như vậy, đại não đang nghe đến hai chữ ‘Hỉ mạch’ liền trống rỗng, không thể suy nghĩ. Dạ dày tại thời điểm này đột nhiên co rút, một cơn buồn nôn truyền đến đại não. Ta vội vàng chạy ra khỏi phòng. Một phen nôn mửa đầu óc cũng khôi phục thanh tỉnh. Tiểu An đuổi theo vỗ nhẹ lưng ta thuận khí cho ta: “Đại ca khó chịu sao? Sắc mặt rất khó xem? Ta thỉnh ngự y.” Nói liền xoay người.

Ta kéo tay hắn nói: “Không cần Tiểu An, ngươi quên rồi sao? Ta chính là ngự y đây! Tiểu An, giúp ta chuẩn bị một chút.”

“Ngạch?”

“Chuẩn bị đi gặp Dụ phi a.” Ta buồn cười sờ sờ đầu của Tiểu An. Nếu như đã hướng tới ta, thì ta cũng chẳng có lí do gì phải trốn tránh?

“Thị.” Tiểu An vẻ mặt đầy kiên định.

Dụ phi nằm ở trên giường nhẹ nhàng xoa bụng mình mặt tràn ngập đắc ý, lại e thẹn nhìn tiểu quỷ ngồi bên giường. Tiểu quỷ chỉ thản nhiên ngồi, không có biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt thường dời đến bụng Dụ phi, không dấu được vui sướng. Thái hậu ngồi ở mép giường của Dụ phi, trong tay nhẹ vỗ về tay kia của Dụ phi, cười nheo cả mắt. Một cảnh mẫu từ tử hiếu vui vẻ ấm ấp. Khi ta đi vào thì thấy chính là cảnh tượng hạnh phúc này.

“Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế! Tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế! Tham kiến Dụ phi nương nương, nương nương thiên tuế!”

“Đứng lên đi. Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu quỷ có chút chột dạ hỏi.

Ta vừa muốn trả lời, chợt nghe thái hậu nói: “Là ai gia truyền tới. Nghe nói y thuật của Nhược đại nhân cao minh, vừa vặn đến xem một chút cho Mẫn nhi!”

“Vâng.” Tiểu quỷ không có tâm tình trả lời.

“Nương nương, thỉnh vươn tay.” Không phải là muốn thị uy với ta sao, có cái gì a!

Ta đặt lên cổ tay trắng nhỏ của Dụ phi dùng ngón cái ngón trỏ ngón giữa cảm thụ mạch của nàng. Quả nhiên có thêm một mạch đập, tuy rằng rất yếu ớt nhưng không thể bỏ qua.

“Chúc mừng hoàng thượng nương nương. Là hỉ mạch. Đã có mười lăm thiên rồi.” Nói xong ta yên lặng đứng một bên.

“Có đúng không? Là mười lăm ngày a. Đã được nửa tháng rồi. Mấy ngày nay bản cung luôn luôn ăn uống cực kém, buồn nôn làm toàn thân mệt mỏi rã rời, Nhược đại nhân ngươi nói làm sao bây giờ?” Dụ phi lấy tay che ngực, cau mày nói, con mắt lại nhìn về tiểu quỷ.

“Nương nương có thể ăn một ít ô mai chua, để thần khai một đơn thuốc điều vị thử xem. Nương nương không cần lo lắng đây là phản ứng bình thường của thời gian mang thai.” Nói đến ô mai, ta cũng đang muốn ăn a.

“Được rồi, liền làm theo như thế được chứ?” Tiểu quỷ đúng lúc đi ra, nói với người đứng bên cạnh, “Đại Nhược ngự y lui ra đi.”

Tiểu quỷ, xem ra ngươi còn có chút lương tâm. Ta ra khỏi Tử Ngọc điện của Dụ phi.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây