Bôn Nguyệt

47: Quay về ma giới


trước sau

Cuối cùng, vẫn đến. Liễu Sao chậm rãi lui về phía sau, hai tay bám chặt vách đá bên cạnh.

Có thể phá kết giới, Thực Tâm ma quả nhiên ở Thanh Hoa cung. Một chiêu của Lạc Ca lợi hại cỡ nào, vết thương của y không thể phục hồi nhanh vậy được, có lẽ vì vô cùng nóng lòng nên mới thừa dịp Thương Kính chưa về, vội vã ra tay.

Nếu phản kháng, nhất định sẽ động chạm đến đệ tử canh gác, chuyện khôi phục ma lực sẽ bị bại lộ, nhưng lúc này vì bảo vệ tính mạng cũng không cần bận tâm nhiều vậy nữa, chỉ cần cầm chân Thực Tâm ma, để Tiên môn nhìn thấy y là được rồi.

Chỉ giây lát, trong hầm tràn đầy sương mù đỏ như máu.

Ma khí dày đặc xông vào, ma huyết trong cơ thể cũng sôi trào theo. Liễu Sao tập trung toàn bộ tinh thần quan sát động tĩnh màn sương mù, đôi mắt hạnh dần trở nên tối tăm.

Đúng vậy, liều mạng với ngươi!

Mắt nhìn, vận sức vô cùng căng thẳng —

Đột nhiên, toàn bộ sương mù rút về bên ngoài khe hở nhanh như thủy triều, ngay sau đó, khe hở khép lại, kết giới khôi phục như ban đầu.

“Tạ sư huynh?” Trên đỉnh đầu vang lên giọng Lạc Ninh, “Sao huynh lại ở đây?”

“Ma cung Trưng Nguyệt thường xuyên quấy nhiễu phòng thủ nhân giới, buộc chúng ta thả người, chưởng giáo và các tiên tôn đều ra ngoài, huynh sợ ở đây có người ngoài cố ý xông vào, nên qua đây xem thử.”

“Gần đây, sư huynh vất vả quá.”

“Chưởng giáo ra lệnh huynh phải trấn thủ Thanh Hoa cung, đây là trách nhiệm của huynh, chỉ cần lục giới thái bình, vất vả cũng không sao,” Tạ Lệnh Tề dừng lại, giọng nhẹ nhàng: “Tiên đạo vốn đã thoát ly sinh tử, đừng quá thương tâm, vẫn còn sư huynh ở đây.”

“Muội biết rồi, đa tạ sư huynh.”

“Nhớ lúc muội còn nhỏ,” Tạ Lệnh Tề dường như thất vọng, “Khi đó muội thường quấn lấy sư huynh, không ngờ bây giờ muội và ta lại xa lạ như vậy.” Không đợi Lạc Ninh trả lời, y vừa cười vừa nói: “Không sao, sư huynh cũng không giận đâu, chắc chắn sẽ tìm được thuốc chữa khỏi cho muội, muội là một cô nương hiểu biết, cố gắng chăm sóc bản thân, đừng để sư huynh lo lắng.”

Lạc Ninh khẽ ‘dạ’: “Vừa rồi các sư huynh Thanh Hoa cung đến tìm huynh, chưởng giáo có gửi thư.”

Tạ Lệnh Tề chưa trả lời đã có đệ tử đi tới: “Thì ra Tạ sư huynh ở đây, Thương cung chủ gửi thư, Trác sư tỷ mời huynh qua bàn bạc.”

“Sư huynh mau đi đi.”

“Muội…”

Lạc Ninh nói: “Muội xem tỷ ấy như thế nào, rồi sẽ tìm huynh ngay.”

Nguyên Tây Thành đích thân phong ấn ma lực của Liễu Sao, chắc không có vấn đề gì. Tạ Lệnh Tề nhíu mày dặn dò: “Ả ta xuất thân Võ đạo, muội đã giữ lại mạng ả nhưng không thể dễ dàng tin tưởng. Huynh để người của huynh bảo vệ bên ngoài, muội xem xong thì trở về ngay, chiều tối huynh sẽ đến tìm muội.”

******

Ma lực đã khôi phục, Liễu Sao nằm trong hầm nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người.

Lúc ấy, đích thân Tạ Lệnh Tề nhận Băng huyền cầm từ tay nàng, y là kẻ đáng ngờ nhất, ai biết y đối xử tốt với Lạc Ninh là thật lòng hay giả dối.

Bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, Liễu Sao ôm trán, cảm thấy vô cùng rối loạn.

Nguyên Tây Thành không có ở đây, chỉ lệnh cho Tạ Lệnh Tề và Trác Thu Huyền trấn thủ Thanh Hoa cung, chẳng trách Thực Tâm ma ra tay không thèm kiêng nể! Điều không ngờ là, lúc này ma cung Trưng Nguyệt lại quấy nhiễu tuyến phòng thủ nhân gian, công khai cứu nàng, đây chẳng phải làm cho Tiên môn khẳng định nàng và ma cung cấu kết sao?

“Liễu sư tỷ.” Giọng nói nhẹ nhàng vang trên đỉnh đầu.

Liễu Sao không nghĩ nữa, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy cô gái ngồi trên tảng đá cao cao, thân hình càng gầy và yếu ớt hơn trước.

Im lặng thật lâu.

Lạc Ninh nói tiếp: “Tỷ đừng sợ, muội nghĩ rồi, chỉ cần Thực Tâm ma còn muốn ẩn nấp ở Tiên môn, sẽ không dễ dàng ra tay với muội, từ giờ trở đi muội sẽ trông coi chỗ này, không ai dám làm hại tỷ đâu.”

Đúng vậy, vẫn có người tin tưởng nàng. Liễu Sao nghèn nghẹn đáp lại: “Tỷ không sao, muội phải cẩn thận.”

Lạc Ninh khẽ ‘ừ’: “Tu vi của muội thấp, không thể cố sức để truyền lời nên tỷ cố gắng nghe nhé.”

Nàng dùng Truyền Âm thuật vì đề phòng bị nghe lén. Liễu Sao lập tức đáp lại: “Tỷ có thể nghe được.”

Lạc Ninh im lặng.

Liễu Sao nói: “Đừng tin tưởng Tạ Lệnh Tề.”

“Muội biết,” Lạc Ninh ngừng lại, “Muội tin ca ca, huynh ấy tin tỷ, muội cũng tin tỷ.”

Chỉ trong một đêm, công chúa không còn sự che chở cho nên cũng trưởng thành sao?

Liễu Sao lẳng lặng nhìn nàng.

Nhìn đi, Liễu Sao nhi! Đây là cô gái lúc trước ngươi ghen tỵ, trời sinh không trọn vẹn nên ngủ rất sâu, sau khi tỉnh lại dưới sự bảo vệ của ca ca cũng rất vui vẻ đơn thuần mười mấy năm trời. Bây giờ ít ra ngươi còn có một thân tu vi, còn có hy vọng báo thù, còn muội ấy ngay cả khả năng bảo vệ bản thân cũng không có, vậy mà giờ phút này, muội ấy còn bảo vệ ngươi.

Còn có lý do gì bị vứt bỏ không? Còn có lý do gì để hối hận không?

“Kể chuyện xảy ra ở Đại Hoang đi.” Lạc Ninh khẽ nói.

“Được.”

Đêm buông xuống, nửa vầng trăng treo trên không, không biết vì lý do gì Tạ Lệnh Tề không đến, Lạc Ninh cũng không rời đi.

Thủy triều dưới hầm dâng lên, phát ra tiếng nghẹn ngào khe khẽ.

Lạc Ninh nằm trên tảng đá, có lẽ là đang ngủ.

Theo lời của Liễu Sao, ca ca của nàng an tâm rời đi, hắn hy vọng nàng có thế sống thật tốt.

Thì ra cảm giác có người an ủi là như thế này ư? Liễu Sao ngồi ôm gối, lặng lặng nghe tiếng nước. Không dám nói thật cảnh tượng cuối cùng, vì sợ làm nàng đau khổ, hao tổn tinh thần.

Giao phó ba việc nhưng thực tế chỉ có hai. Hắn thật sự không an lòng về muội muội của mình? Không cần nói ra, vì hắn biết tình cảnh của nàng còn nguy hiểm hơn Lạc Ninh nhiều, vì nàng mới là mục tiêu của Thực Tâm ma.

“Chuyện hôm nay, đổi lại thành Ninh nhi ta cũng sẽ làm như thế.” Hắn nói như vậy để nàng không cảm thấy áy náy.

Nếu thật sự đổi thành Lạc Ninh, huynh sẽ lựa chọn như thế nào? Liễu Sao không so đo chuyện này, cũng vĩnh viễn không bao giờ so đo nữa.

Có lẽ kết quả này cũng là chuyện tốt lành, nếu tất cả đúng theo kế hoạch, Thực Tâm ma đuổi theo nàng về Thanh Hoa cung, Thương Kính tin rằng Thực Tâm ma vẫn còn sống, đương nhiên sẽ tiến hành điều tra rõ ràng. Lạc Ninh lại đến Thanh Hoa cung vào lúc này, Thực Tâm ma bị trọng thương khó mà giấu mình, chưa chắc sẽ không giận chó đánh mèo những người bên cạnh nàng, bây giờ bản thân nàng bị oan uổng, ngược lại Lạc Ninh rất an toàn.

Tim Liễu Sao đập mạnh.

A Phù Quân không công khai chuyện Lạc Ca, chẳng lẽ là…

Cũng không đúng, Liễu Sao phủ nhận khả năng này. A Phù Quân và Lạc Ninh không quen biết nói gì đến giao tình chứ, cùng lắm là lúc trước Lạc Ca ra tay cứu y một mạng, nhưng nói yêu vương máu lạnh kia sẽ báo đáp ân tình, đúng là nực cười.

Trên đỉnh đầu dường như có tiếng động.

Liễu Sao cảnh giác trừng mắt: “Ai?”

Lạc Ninh vẫn yên ổn ngủ trên tảng đá, một đóa hoa tuyết chậm rãi bay xuống, nam tử áo tím đứng giữa đóa hoa, cây trâm đá quý khắc hoa văn hình rong rêu và ánh sáng từ tuyết tôn nhau lên, càng làm khuôn mặt kia thêm dịu dàng.

“Kha Na!” Liễu Sao lập tức đứng lên, chỉ kêu được một tiếng, nước mắt đã tuôn ra không ngừng.

Thấy nàng đầu bù tóc rối, vô cùng chật vật, Kha Na trầm mặc: “Ta đã nghe hết rồi.”

“Huynh vào bằng cách nào?” Liễu Sao lau nước mắt, giật mình, “Trác sư tỷ?”

Y và Kiến Tố chân quân Lạc Nghi có nguồn gốc sâu xa, lại từng liên thủ đối phó Thực Tâm ma với Trác Thu Huyền, đương nhiên là Trác Thu Huyền tin tưởng y. Hơn nữa, Thanh Hoa cung lẫy lừng không phải là hư danh, dù Thương Kính không ở đây, trong các trưởng lão và đệ tử cũng không thiếu cao thủ, cho dù là ma tôn cũng không thể toàn thân trở ra, nên chỉ có Trác Thu Huyên mới có thể cho phép y đến gặp mình.

Liễu Sao vốn đang định nói Lạc Ninh đi tìm Trác Thu Huyền, bây giờ thấy y đến đây, vừa đau lòng vừa vui mừng: “Huynh…”

“Việc này không nên chậm trễ,” Kha Na hạ giọng cắt lời nàng, “Ta tới cứu ngươi ra ngoài.”

Liễu Sao chấn động, theo bản năng không đồng ý: “Như vậy sao được!”

Lúc này mà bỏ trốn là thừa nhận tội danh cấu kết với ma cung.

“Ngươi đã không còn đường nào để đi,” Kha Na hiểu ý nàng, “ma cung Trưng Nguyệt đòi người chẳng thèm kiêng nể, Tiên môn đã nhận định ngươi cấu kết với ma cung, cho dù Thương Kính trở về, ngươi có chắc chắn là y sẽ tin tưởng ngươi hoàn toàn không?”

Liễu Sao sửng sốt.

Đúng vậy, Thương Kính trở về thì có thể thay đổi được điều gì? Băng Huyền cầm đã bị hủy, làm thế nào để y tin tưởng? Tiên môn có ma tiên, tin tức này nghe thật khủng khiếp. Người có thể làm chứng cho nàng chỉ có Vũ Tinh Hồ và A Phù Quân, cho dù A Phù Quân chịu ra mặt, thì với mối quan hệ tế nhị của Tiên môn và yêu giới, liệu Tiên môn có tin y hay không cũng rất khó nói; Vũ Tinh Hồ lại thâm nhập sâu vào Đại Hoang tìm kiếm thê tử, không chừng vài năm nữa mới ra, huống chi Đại Hoang rộng lớn nguy hiểm, chuyện xấu cực kỳ nhiều, có thể Thực Tâm ma đã ra tay đối phó với y.

Giọng Kha Na nghiêm nghị: “Lần này áo trắng báo tin để ta tới cứu ngươi, đúng lúc phối hợp với ma cung bày kế điệu hổ ly sơn. Đợi đến lúc Thương Kính trở về, ngươi muốn bỏ trốn còn khó hơn lên trời. Đừng quên ngươi là ma, lúc nào cũng có ma tính, cho dù bọn họ có tha cho ngươi một mạng thì cũng bị giam giữ suốt đời.

Là áo trắng nói y đến? Liễu Sao nhìn y.

Áo trắng liên tục ban ơn lấy lòng, là vì sức mạnh trên người nàng sao? Trong sóng gió, những lời cuối cùng của Lạc Ca là thật ư?

Kha Na thấy nàng còn chần chừ liền nói: “Thực Tâm ma ở Tiên môn, ngươi còn ở Tiên môn một ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện bất trắc. Tận dụng thời cơ, ngươi hiểu rõ nhất.”

Liễu Sao rùng mình.

Đúng vậy, nếu vừa rồi Lạc Ninh không đến, chẳng phải Thực Tâm ma sẽ ra tay với nàng sao?

Suy nghĩ rối loạn, Liễu Sao chỉ vào Lạc Ninh, thuận miệng nói: “Huynh đưa muội ấy về chỗ Trác sư tỷ đi, muội… muốn suy nghĩ.”

“Thời gian không còn nhiều, quyết định nhanh đi.” Kha Na bay lên, ôm Lạc Ninh rời khỏi đó.

Liễu Sao khoanh chân ngồi xuống, buộc mình phải bình tĩnh.

Rốt cuộc là nên đi hay ở? Giờ phút này phải lựa chọn vô cùng quan trọng, cũng cực kỳ khó khăn, nàng lại không phải là người quyết đoán, mỗi lần quyết định đều mơ hồ.

Nếu đi, Tiên môn nhất định quy tội cho nàng.

Nhưng ở lại, chẳng khác nào hoàn toàn giao vận mệnh cho người khác, bao gồm cả Thực Tâm ma.

Giao vận mệnh cho người khác?

Trong lòng chợt bừng sáng, Liễu Sao không kìm được nụ cười lạnh.

Không! Không thể chết được, càng không thể bị nhốt! Lạc Ca vì nàng mà từ bỏ cơ hội sống sót, sao có thể dễ dàng giao cho người khác định đoạt! Lúc này rời đi có lẽ sẽ khiến hiểu lầm càng sâu, nhưng ít ra còn có cơ hôi. Chỉ cần sống sót, nàng có thể trở nên hùng mạnh, có thể báo thù, có thể làm nhiều chuyện khác!

Đại kiếp nạn của Tiên môn cuối cùng là gì? Có lẽ không phải nói đến Thực Tâm ma và ma anh, mà là Lạc Ca ngã xuống, Tiên môn không còn người nào khống chế được Thực Tâm ma, đáng sợ hơn là bọn họ vốn không tin Thực Tâm ma còn tồn tại.

Không thể để chuyện này xảy ra.

Huynh muốn làm như thế nào? Huynh cho rằng nên làm như thế nào?

Liễu Sao nhớ rất rõ ánh mắt cuối cùng của hắn, không có hối hận chỉ có tiếc nuối và áy náy.

******

Năm đó, chồng của Kiến Tố chân quân chính là Đông Lai tôn giả Trác Diễn của Thanh Hoa cung, Kha Na từng được Kiến Tố chân quân chỉ dạy, cũng biết một ít về kết giới Thanh Hoa cung. Kết giới nghiêm mật nhanh chóng bị xé một góc, hầm cấm ma quả nhiên thông với Đông Hải, hai người lập tức lẻn vào nước. Kha Na đi trong nước như trên đất bằng, y bào màu tím bung ra trong nước, nhìn thật sống động trong sóng biển nhưng cũng có cảm giác phóng khoáng.

Ký ức về biển, khiến nàng căm hận nhưng không thể quên.

Hai người chạy ra ngoài mấy trăm dặn, Kha Na mới dừng lại.

Liễu Sao đột nhiên nhớ ra: “Chúng ta đi như vậy có liên lụy đến Trác sư tỷ không?”

Kha Na lắc đầu: “Nàng ấy biết rõ quan hệ giữa ta và Kiến Tố chân quân, còn để ta vào, ý tứ đã quá rõ ràng.”

Liễu Sao sửng sốt.

Chắc là, Tạ Lệnh Tề cũng bị tỷ ấy giữ chân, thì ra, tỷ ấy cũng tin tưởng mình sao?

“Được rồi,” Kha Na nói, “Nhiều người thấy ta vào Thanh Hoa cung, ta phải đến yêu giới tránh đầu sóng ngọn gió, thời gian này không thể gặp ngươi.”

Vì chuyện của Lạc Ca, Tiên môn nhất định sẽ rối ren, không thể đến yêu giới tìm y. Liễu Sao gật đầu: “Cảm ơn huynh, Kha Na.”

Thấy bộ dạng trịnh trọng của nàng, Kha Na bật cười: “Ngươi…”

Đột nhiên, một bóng áo trắng hiện ra trong sóng nước khiến Liễu Sao giật mình, chính là A Phù Quân.

Kha Na không nói tiếp, khẽ gật đầu: “Ngươi đến rồi.”

Thoáng nhìn Liễu Sao, A Phù Quân thản nhiên nói: “Chủ quân nói, sau khi cứu người thì nhanh chóng trở về.”

Liễu Sao hiểu rõ hàm ý, y đang nhắc nhở nàng nhớ ân tình của Yêu quân áo trắng.

Kha Na quay sang nói với nàng: “Ta không tiễn ngươi, bạn của ngươi đã tiếp ứng ở phía trước, bảo trọng.”

“Cảm ơn huynh, cảm ơn áo trắng.” Liễu Sao cảm tạ xong, sau đó bỏ đi.

Chờ nàng rời khỏi, A Phù Quân mới nói tiếp: “Lúc này, Yêu khuyết đã cứu con bé một mạng, không nhân tình nào lớn hơn điều này, bất luận sau này con bé sống hay chết cũng sẽ nhớ rõ ơn nghĩa của Yêu Khuyết.”

Kha Na nhìn về hướng nàng biến mất, trầm mặc một lúc rồi nói: “Đệ tính kế con bé như vậy…”

A Phù Quân ngắt lời y: “Ban ơn đã xong, chúng ta không cần bận tâm về con bé nữa, Bách Yêu Lăng đã quyết định tấn công Yêu Khuyết, Đài lão đang chờ bàn bạc đại sự.”

“Thôi, trở về đi.”

******

Không nói đến Kha Na và A Phù Quân tự trở về Yêu Khuyết, sau khi từ biệt bọn họ Liễu Sao cũng độn thủy đi rất nhanh, hai canh giờ sau đã thấy bờ.

Trên bờ quả nhiên có một người đang đứng đợi.

Hệt như năm đó, hắn đứng bên bờ cát trắng, sóng đánh từng hồi bên cạnh chân.

“Liễu Sao nhi,” hắn mỉm cười vươn tay, chiếc áo choàng gấp nếp được nhấc lên, “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Không thể tin được là hắn tới đón nàng, Liễu Sao nhìn chằm chằm ngón tay thon dài đẹp đẽ trước mặt nhưng không nắm lấy cũng không nổi giận như mọi khi: “Đi thôi.”

******

Chuyện của Lạc Ca khiến lục giới khiếp sợ, nhưng cũng khiến nhiều người nhẹ nhõm. Đúng như Lư Sênh đã nói, tiên võ liên minh vẫn chưa xuất hiện dấu hiện rạn nứt, nhân gian vẫn phòng thủ kiên cố như trước. Võ Dương hầu và mấy nhánh võ đạo gia nhập tiên võ liên minh đích thân đến Thanh Hoa cung phúng viếng, hạ lệnh giết Liễu Sao ngay tại chỗ.

Trên bậc thứ bảy của Thanh Hoa, một bóng áo lam đang đi lên, dọc theo bậc thang đá màu trắng về phía Thông Huyền điện. Gió cuốn sợi dây buộc tóc màu trắng cùng những sợi tóc đen, lam bào bay phấp phới, phong thái thật phóng khoáng.

Đệ tử hai bên không hề vui vẻ, hầu hết đều mang theo sự oán trách, ngay cả đám nữ đệ tử thường ngày sùng bái nàng cũng không dám lên tiếng.

Trác Thu Huyền hoàn toàn không để ý đến, đi qua mặt bọn họ, bước vào điện quỳ xuống: “Trác Thu Huyền đến nhận phạt.”

Trên bậc cao, các chưởng môn tiên tôn ngồi hai bên, sắc mặt cũng không tốt.

“Ma cung quả nhiên dùng kế điệu hổ ly sơn, đáng giận.” Cuối cùng, Chúc Xung nhịn không được liền nói, “Thanh Hoa cung trấn giữ thông đạo của tiên giới, sao có thể để người ngoài tự tiện ra vào? Ma nữ kia hấp thu ma khí, tu vi tăng tiến khiến người ta sợ hãi, đây chẳng phải thả hổ về rừng sao!”

Thương Kính ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm, khuôn mặt tiều tụy nhìn càng thêm uy nghiêm, chỉ là có chút ảm đạm. Trên đường trở về, y đã nghe tin dữ của Lạc Ca, sau đó bị Thi ma Thạch Lan quấn lấy, rồi ma cung lại xuất hiện ở nhân gian. Vốn không có thời gian nghỉ ngơi, một mình y vừa xử lý tuyến phòng thủ, vừa thầm lo cho thế cục sau này, đợi đến khi mọi chuyện bình ổn liền ngày đêm trở về Thanh Hoa cung, bất chấp bôn ba cực khổ.

Thương Kính trầm giọng nói: “Thu Huyền, lần này con quá sơ sót!”

Trác trưởng lão ở bên cạnh cũng trách mắng không hề khách khí: “Thấy con xưa nay làm việc cẩn thận, Nguyên chưởng giáo mới tạm giao Thanh Hoa cung lại cho con, không ngờ con bôn ba bên ngoài mấy năm nay mà không tiến bộ, thật khiến người ta thất vọng!”

Trác Thu Huyền vẫn quỳ thẳng người: “Vì con dễ tin người khiến tội ma trốn thoát, con xin nhận phạt.”

Nàng dám đứng ra chịu trách nhiệm, rất nhiều đại đệ tử đều đứng ra cầu xin cho nàng.

Tô Tín bước lên phía trước: “Việc này không thể hoàn toàn trách Trác sư tỷ, vị tiên trưởng Kha Na kia tự xưng là có duyên sư đồ với Kiến Tố chân quân, lại biết thuật pháp của Trọng Hoa cung. Kiến Tố chân quân thuở nhỏ đã vang danh trí tuệ nhanh nhạy, rất có thể quen biết người này, bởi vậy Trác sư tỷ mới không đề phòng.”

Vạn Vô tiên tôn cũng nói: “Xảy ra chuyện như thế này, chỉ hai đứa trẻ sao có thể nghĩ được nhiều đến thế.”

“Nếu muốn phạt thì không chỉ có Trác sư muội.” Tạ Lệnh Tề đứng ra, đi đến quỳ xuống bên cạnh Trác Thu Huyền, “Con cũng có sơ suất vì không kiểm tra.”

Một đại đệ tử Thanh Hoa cung đứng bên cạnh vội nói: “Người không phải do sư huynh dẫn vào, có liên quan gì tới huynh đâu.”

Tạ Lệnh Tề lắc đầu: “Ta và Trác sư muội tuân mệnh của chư vị chưởng môn trấn thủ Thanh Hoa cung, Trác sư muội dễ tin người đương nhiên không ổn, nhưng ta biết chuyện này vẫn không tăng cường phòng thủ cũng là sơ suất. Sai lầm này nếu có mười phần thì đệ tử và Trác sư muội mỗi người năm phần, nếu phạt thì mỗi người một nửa mới công bằng.”

Việc này thực sự là không thể trách y, rõ ràng y đang gánh dùm Trác Thu Huyền, các đệ tử không hẹn mà cùng khâm phục, chờ Thương Kính quyết định.

Thương Kính trầm ngâm, chưa tỏ thái độ.

Các vị trưởng lão Thanh Hoa cung rất cảm động, đều nói: “Đứa trẻ ngoan, chuyện không liên quan đến con, mau đứng lên đi.”

Trác Thu Huyền vốn là hậu bối hàng đầu của Thanh Hoa, nay sắp tấn chức, nếu bị phạt chắc chắn sẽ chậm trễ tu hành. Hậu bối xuất sắc của Thanh Hoa chỉ có vài ngươi, bây giờ đã không còn Thương Ngọc Dung, mọi người tuy quở trách nàng nhưng thật ra là đau lòng vì để hung thủ hại Lạc Ca chạy mất, ai cũng khó ra lời, Tạ Lệnh Tề là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, y lên tiếng là thích hợp nhất.

“Chuyện muội làm, muội tự chịu.” Trác Thu Huyền thản nhiên nói, “Huynh muốn làm người tốt, không liên quan đến muội.”

Nàng không hề cảm kích, ngay cả Thương Kính cũng cảm thấy xấu hổ, khó lòng cho qua.

Tạ Lệnh Tề quá hiểu tính tình của nàng, mỉm cười: “Huynh vì có tội mà chịu phạt thôi, sư muội nghĩ nhiều rồi.”

Để hung thủ hại Lạc Ca chạy mất, mấy đại đệ tử Nam Hoa phái đã căm hận không thôi, thấy Trác Thu Huyền không hiểu tình người, một tên đệ tử cười lạnh: “Hôm đó, sư tỷ để cho vị Kha Na tiên trưởng kia vào hầm cấm ma, Tạ sư huynh vốn định đi theo lại bị sư tỷ giữ lại bàn chuyện, bọn ta ở bên cạnh nhìn thấy kiểu gì cũng không giống sư tỷ sơ suất…”

Không đợi Nguyên Tây Thành quát im miệng, Trác Thu Huyền đã lạnh lùng thốt lên: “Lúc trước, Liễu Sao cũng bị nghi ngờ hại Ngọc Dung, Lạc Ca có thể cứu nó đi. Bây giờ nó bị nghi ngờ hại Lạc Ca, vì sao ta không thể thả người?”

Nàng nói thẳng như vậy khiến cả đám người Nam Hoa tím mặt, nhưng không biết phải nói gì.

“Thu Huyền, không được vô lễ!” Thương Kính quát lớn.

“Đệ tử tự nguyện trục xuất đến nhân gian năm mươi năm, lập một ngàn công trạng, luyện ba vạn thuốc trừ dịch, giết thi ma Thạch Lan để tạ tội.” Trác Thu Huyền nói xong, cũng không để ý tới mọi ngươi, đứng lên lập tức ra khỏi điện.

Không khí trong điện càng thêm gượng gạo, cùng lắm chỉ là do nàng sơ suất, trừng phạt mức này là quá nặng, thật sự không còn lý do truy xét lại. Hơn nữa, Thương Ngọc Dung và Lạc Ca liên tiếp gặp nạn, hậu bối xuất sắc nhất Tiên môn đã mất đi hai người, tâm lý mọi người khó tránh khỏi khoan dung hơn một chút. Chỉ có Chúc Xung hừ một tiếng, vô cùng bất mãn với thái độ của nàng.

Người ưu tú nhất của Nam Hoa phái đã ngã xuống, thân là chưởng giáo, trong lòng Nguyên Tây Thành càng đau buồn phẫn nộ hơn người ngoài, nhưng e ngại mối quan hệ sâu xa giữa Lạc gia và Trác gia, y cũng không trách cứ Trác Thu Huyên, cuối cùng chỉ nói: “Thôi.”

Nhìn thấy Tạ Lệnh Tề còn quỳ trên mặt đất, Lạc Ninh đến bên cạnh Thương Kính khuyên nhủ: “Tạ sư huynh cũng không phải cố ý.”

Các chưởng giáo đều nói: “Phạt nặng một đứa, không nên phạt đứa còn lại.:

Thương Kính gật đầu bảo y đứng lên, rồi nhíu mày nói; “Người tên Kha Na kia nói rằng từng được Kiến Tố chân quân chỉ dạy, tức là người trong tiên đạo, vì sao y lại ra tay cứu Liễu Sao?”

“Còn phải hỏi sao?” Chúc Xung hừ, “Nhất định là y bị ma nữ kia dùng lời ngon ngọt lừa gạt, lúc trước Thương Sa tiên tôn cũng tin lầm ả!”

Tin dữ công khai, các chưởng môn và đệ tử đều đổi tôn hào cho Lạc Ca. Nghĩ lại, sau thiên phạt, ngàn năm qua Tiên môn cũng không có thiên tiên, lại thêm ma cung quấy nhiễu, một số chú tiên thuật gần như bị thất truyền, kiếm tiên thuật cũng ít có người đạt được thành tựu lớn. Dòng dõi hàng đầu Tiên môn thuật pháp Tử Trúc phong cũng không khôi phục lại được như lúc trước, nhất mạch Trọng Hoa cung vốn ít ỏi. Đến thời Lạc Ca, Lạc Ninh lại không trọn vẹn. Mộc Thức Vi không có tung tích, Vũ Tinh Hồ rời đi, mấy đệ tử khác bỏ mình vì chống lại ma cung. Từ nhỏ, Lạc Ca đã trời sinh xuất chúng, tuân mệnh đảm đương trọng trách kế thừa, đại kiếp nạn Tiên môn trăm năm trước, hắn xuất quan thúc đẩy tiên võ liên minh, dẹp bằng tai họa từ ma giới, Tiên môn mới có cơ hội khôi phục, mấy năm gần đây các đệ tử tấn chức tăng gấp bội. Cả đời của hắn có thể nói cực kỳ đơn giản, nửa đời trước bế quan tu luyện kiếm thuật, khi trưởng thành lại bôn ba vì lục giới, lập biết bao công lao không đếm xuể. Kiếm thuật tuyệt đỉnh, công đức cả đời, danh hào ‘tiên tôn’ hoàn toàn xứng đáng với hắn.

Nhắc tới hắn, mọi người đều ảm đạm, một đệ tử lớn giọng tuyên bố: “Ta nhất định phải bắt ma nữ, báo mối huyết thù này!”

Các đệ tử có mặt đều lên tiếng đồng lòng.

Sắc mặt Thương Kính trở nên nghiêm khắc, không đợi y lên tiếng, Chúc Xung liền quát: “Câm miệng! Chuyện của Thương Sa tiên tôn đương nhiên khiến người ta đau lòng, ma cung cũng đáng giận, nhưng ta giết ma nữ là vì an nguy của lục giới, không phải vì báo thù!”

Các đệ tử bị mắng xấu hổ lui ra, người người cúi đầu không dám lên tiếng.

Thương Kính cũng nghiêm khắc nhắc nhở: “Đang ở tiên đạo sao có thể cố chấp ôm thù hận, các ngươi phải ghi nhớ lời Chúc chưởng giáo dạy bảo.”

Chưởng giáo Thiên Sơn Tùy Hòa cũng ho mấy tiếng, nhắc nhở: “Trước mắt nội chiến yêu giới chưa bình ổn, không đáng lo ngại. Chỉ có ma cung, chỉ sợ lại gây sóng gió.”

Bọn họ muốn bàn bạc chính sự, các đệ tử liền rời khỏi điện.

Một tên võ sư đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Tô Tín vội hành lễ: “Hầu gia mời sư đệ qua nói chuyện.”

Xử lý Trác Thu Huyền là chuyện nội bộ của Tiên môn, Thương Kính đương nhiên không cho thủ lĩnh Võ đạo tham gia. Lần này Võ Dương Hầu ở lại Thanh Hoa cung khoảng nửa tháng, tính ra cũng đã đến ngày phải trở về.

Tô Tín vội kéo Lạc Ninh: “Đi, chúng ta qua đó.”

Tên đệ tử võ đạo kia khẽ ho, mỉm cười rồi nói: “Hầu gia có lễ vật muốn tặng Lạc cô nương, nhưng lần này chỉ lệnh cho một mình sư đệ qua trò chuyện.”

Tô Tín nhíu mày: “Ninh nhi không phải người ngoài…”

Lạc Ninh ngắt lời y: “Tô bá bá đương nhiên có chuyện quan trọng cần căn dặn, huynh mau đi đi.”

Tô Tín cũng hiểu biết, bèn nói: “Tối nay sẽ đến tìm muội,” rồi vội vã đi theo đệ tử kia.

Lạc Ninh nhìn theo bóng y một lúc lâu, mãi đến khi biến mất mới cúi đầu.

“Ninh nhi,” Tạ Lệnh Tề vỗ vai nàng, “Sư huynh ở đây.”

Lạc Ninh mỉm cười, lắc đầu: “Muội không sao.”

Trong phòng khách Nghênh Nhạn phong, Võ Dương Hầu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá, khoác áo choàng dày màu tím, đôi mắt vẫn sáng ngời có thần như trước. Phương Vệ Trường và hai thị vệ đứng sau, nhìn thấy Tô Tín bước vào đều hành lễ: “Thế tử.”

Không đợi Tô Tín đáp lại, Võ Dương Hầu liền nói: “Nó vào Tiên môn rồi, các ngươi không cần phải chú trọng những quy củ đó.”

Đám người Phương Vệ Trường vâng dạ.

Tô Tín quả nhiên vui mừng, bước lên hành lễ: “Phụ thân.”

Võ Dương Hầu vẫy tay ra hiệu y đứng lên.

“Phụ thân phải về rồi sao?” Tô Tín ngồi bên cạnh y, cha con hiếm khi gặp được nhau, giờ sắp chia tay, khó tránh khỏi lưu luyến, “Con chưa về thăm cha.”

Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho dù là kẻ ác cũng như nhau. Theo lời Thương Kính, biết con mình tu hành thuận lợi, có thể đổi được tiên cốt, Võ Dương Hầu vui mừng không thôi, lúc trước đưa nó vào Tiên môn quả nhiên là đúng đắn: “Con nhất định phải chuyên tâm tu hành, không được nhớ thương cha, bỏ lỡ chính sự.”

Tô Tín vâng dạ: “Phụ thân có việc gì quan trọng, mà giấu diếm cả Ninh nhi?”

Võ Dương Hầu không trả lời ngay, đám người Phương Vệ Trường biết điều, vội vàng ra ngoài cửa viện. Lúc này, Võ Dương Hầu mới nói: “Mệnh hồn không trọn vẹn, không dễ trị khỏi, nên tránh xa thì xa một chút.”

Sắc mặt Tô Tín liền thay đổi: “Phụ thân nói vậy có ý gì?”

Có thể kết thân với Tử Trúc phong, ban đầu Võ Dương Hầu vui mừng không thôi. Nay Lạc Ca đã chết, Lạc Ninh trời sinh không trọn vẹn, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, quan niệm lợi ích giữa người và tiên vẫn luôn có khác biệt, Võ Dương Hầu vì con trai đâu chịu nhận một người con dâu như vậy: “Con bé đó không thể tu luyện, sau này chỉ liên lụy con, làm chậm trễ con đường tu hành của con.”

Tô Tín vội nói: “Con sẽ chuyên tâm tu hành, không để chậm trễ đại sự.”

“Con bé không thể sửa tiên cốt, sớm hay muộn cũng sẽ già đi, khi đó con còn đối xử được với con bé như vậy không?”

“Con sẽ tìm thuốc cho muội ấy.”

Võ Dương Hầu cười lạnh: “Tu vi của con chừng ấy có thể đến nơi nguy hiểm tìm thuốc sao? Như vậy, cả đời con phải bôn ba vì nó, sao còn tập trung tu hành được?”

Tô Tín nghẹn nghẹn, đỏ mặt: “Muội ấy biến thành dáng vẻ gì, con cũng không ghét bỏ, bất luận thế nào, con cũng không bỏ mặc muội ấy!”

Võ Dương Hầu đã đoán trước y sẽ chống đối, đập bàn quát lớn: “Láo xược! Ta đưa con vào Tiên môn là vì nghĩ cho đời sau của Tô gia, con lại hoàn toàn không cảm thông, trong lòng còn có cha, còn có tổ tông Tô gia hay không?”

Tính tình Tô Tín vốn yếu đuối, bất chợt bị mắng cũng không biết đáp lại thế nào, giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ giọng: “Lạc sư huynh gặp chuyện con liền bỏ mặc Ninh nhi, đồng môn sư huynh đệ sẽ xem con ra gì? Phụ thân hy vọng con sống yên ổn ở Tiên môn, cũng nên suy nghĩ vì con.”

Những lời này cũng có lý, Võ Dương Hầu hừ một tiếng: “Bề ngoài đẹp là có nhiều phụ nữ vây quanh thôi, qua khỏi thời điểm này thì tách dần ra, đi thôi!”

Y nói xong liền mang theo đám người Phương Vệ Trường đến chào từ biệt Thương Kính. Tô Tín làm gì còn tâm tình giữ lại, nghĩ đến hoàn cảnh của Lạc Ninh, càng cảm thấy đau xót trong lòng, vội vàng đi qua nói chuyện với nàng.

******

Cách biệt đã lâu, Hư Thiên ma cung vẫn giữ nguyên trạng thái hỗn độn như trước, trọc khí vẫn đục như sương mù tản ra ngoài kết giới. Không thấy màu xanh rộng lớn biến hóa khôn lường, chỉ thấy mây tầng tầng lớp lớp trôi nổi, ánh trăng chiếu xuống, pha chút mờ mịt, phiêu lãng, đẹp đẽ.

Liễu Sao cũng không thưởng thức vẻ đẹp kiểu này, nếu không cùng đường, nàng cũng không muốn đến nơi này.

Cô đơn nhạt nhẽo như con gái nhà họ Liễu, tàn khốc đầy tội ác như Hầu phủ Võ Dương, đẹp đẽ trang nghiêm như Thanh Hoa cung, còn có cả Đại Hoang cực kỳ nguy hiểm… Từng nơi đều phải trải qua những chuyện không tốt lành nhưng ít nhiều nàng cũng muốn giữ lại chút gì đó, bất luận thế nào những nơi ấy cũng tốt hơn nhiều so với ma cung âm u không sạch sẽ này.

Liễu Sao thường hay nghĩ đến khoảng thời gian sống ở ngọn núi tiên tuyệt đẹp phủ đầy trúc xanh kia, cùng với dòng Tứ Hải lạnh lẽo và cung điện vắng lặng. Cho dù ký ức không có gì, vì lúc nào nàng cũng cáu kỉnh còn vị tiên giả luôn ở trong điện xử lý công việc, nhưng đoạn ký ức đó là chân thật nhất kể từ lúc nàng chào đời cho đến nay.

Đêm hôm đó tại Đại Hoang, dòng nước xiết giữa cơn mưa trên núi Dương Giáp, hình ảnh cuối cùng của vị tiên giả trong sóng nước in sâu trong lòng nàng, tâm trí nàng.

“Dùng mạng của muội, có lẽ sẽ đổi được sự sống của rất nhiều người, muội sợ chết không?”

Cùng là đêm mưa gió, nàng vẫn nhớ rõ vòng tay ấm áp kia, nhưng không ngờ được quyết định của hắn, nàng thường xuyên suy nghĩ, ánh mắt lúc ấy là nét mặt như thế nào?”

Phát hiện ma đan ngừng trệ, Liễu Sao ngừng suy nghĩ.

Từ bỏ ý định báo thù, nàng đã một lần từ bỏ tu luyện, nhưng hôm nay vì bảo vệ, nàng phải tiếp tục, bảo vệ những gì hắn đã bảo vệ, chẳng e sợ nguy hiểm đánh mất bản thân.

Luyện công xong, Liễu Sao nhìn bóng người màu đen trên biển mây xa xa.

Từ ngày đó, dường như hắn vẫn đứng ở đó, không bám lấy nàng cũng không bỏ đi.

Liễu Sao cảm thấy kỳ lạ.

Không chịu từ bỏ, là một kiểu cố chấp như thế nào.

Liễu Sao lập tức ra khỏi kết giới, gần đây vết thương của nàng đã khỏi hẳn, nhớ đến lời dặn của lạc Ca, liền gọi mấy ma binh lại căn dặn: “Các người đến Đại Hoang tìm hiểu xem thi ma Thạch Lan ở đâu, trở về nói cho ta biết.”

Đám ma binh chần chừ: “Chuyện này…”

“Các ngươi dám không nghe!” Liễu Sao uy hiếp, bây giờ nàng dư sức tóm cổ mấy tên ma binh tép riu này.

“Ngươi có tư cách ra lệnh cho ai?” Tiếng quát lớn buộc nàng ngưng lại.

“Thánh quân.” Chúng ma binh cúi đầu kính sợ.

Người vừa tới mặc y bào xanh đen, đôi mày yêu ma, râu quai nón ngắn, tướng mạo hung ác, chính là Thiên hộ pháp Kiếp Hành, hiện giờ cũng chính là ma tôn Trưng Nguyệt, đứng đầu ma cung.

Liễu Sao hơi e ngại y, phải lui về phía sau mấy bước.

Trưng Nguyệt vốn chướng mắt với nàng, hừ lạnh: “Ma cung cho ngươi nơi dung thân, muốn có địa vị thì thể hiện thực lực cho bổn tọa xem.”

Liễu Sao lớn gan nói: “Thực Tâm ma đã nói, chờ y tu luyện thành công sẽ bình định ma giới, chẳng phải ma cung sẽ đối phó với y sao? Thi ma Thạch Lan được y giúp đỡ…”

“Đây không phải chuyện ngươi cai quản.” Trưng Nguyệt ngắt lời nàng, vung tay biến mất.

Ma cung giống hệt Hầu phủ, không có địa vị thì chỉ có thể rước lấy nhục. Cuối cùng, Liễu Sao nhận ra sự thật, không dám sinh sự nữa, ủ rũ trở lại kết giới trong biển mây.

Trên biển mây mênh mông, bóng dáng cao lớn vẫn đứng đó, nhẹ nhàng khoác ánh trăng, mặc cho mây mù lướt qua người, giống hệt như Nguyệt thần trong truyền thuyết.

Thấy nàng trở về, hắn hơi nghiêng người.

Hắn đã đoán trước được kết quả này, cũng nhìn thấy rất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng chưa bao giờ nhắc nhở nàng.

Liễu Sao ngẩng mặt nằm xuống chiếc giường mây cách đó không xa, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài kết giới đến ngây người.

Trời đêm Hư Thiên, ánh trăng mỏng manh kia giống như vĩnh viễn mang theo hình dáng đó, lạnh lẽo treo ở nơi nào đó, thỉnh thoảng có bóng mây lướt qua ánh trăng.

“Ánh trăng.” Nàng đột nhiên thốt lên.

Hết chương 47

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây