Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

113: Bà Chủ


trước sau



Biên tập: Xiaoxin
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Cừu Lệ ngồi ghế tẩu bên cạnh ghế sô pha – nơi Liễu Diệp đang ngồi ôm gối tựa.

Sau đó anh giúp bà ấy thả lỏng trong buổi tham vấn.
“Xuất phát từ vấn đề riêng tư nên dì Liễu có thể trò chuyện riêng với cháu.”
Điều kiện tiên quyết trong quy tắc của tư vấn tâm lý là tôn trọng tâm nguyện của thân chủ nên trong quá trình thôi miên không nên có mặt nhiều người.
Liễu Diệp nhìn lướt qua Tạ Uyên ở sô pha đối diện, “Không sao, dì nhớ được một vài chuyện vụn vặt trong quá khứ, không có gì ngại cả.

Có thể chia sẻ với Tạ Uyên.”
Khương Vũ tự giác ra khỏi phòng khách.

Lúc về phòng của mình, cô gửi tin nhắn cho Khương Mạn Y hỏi chuyện liên quan đến việc tư vấn tâm lý của Liễu Diệp.

Dù sao mẹ và Liễu Diệp cũng khá thân nhau.
Khương Mạn Y đã sớm nguôi giận.

Bây giờ bà chỉ cảm thấy lo lắng cho Tạ Uyên, bà không hy vọng ông ấy cứ tiếp tục cố chấp như vậy nữa,
“Tiểu Vũ, con ở bên cạnh bố con nhiều hơn thì khuyên ông ấy.

Bọn mẹ nói ông ấy không nghe, nhưng con nói chắc chắn ông ấy sẽ nghe.”
“Không biết đợi lát nữa kết quả thôi miên thế nào? Nhưng lỡ như bố đúng thì sao mẹ?”
“Xác suất như vậy chẳng khác gì trúng vé số.”
Khương Vũ tắt điện thoại, lòng như lửa đốt đợi kết quả.
Sau nửa tiếng trôi qua, thôi miên kết thúc.
Khương Vũ từ trong phòng mình đi ra thì nhìn thấy Liễu Diệp vẫn đang nằm nghỉ trên sô pha, còn Tạ Uyên cầm tấm chăn đắp lên cho bà ấy.

Sau đó ông ấy không nói tiếng nào mà quay về phòng đọc sách, đóng cửa lại.
Kết quả đã rõ như ban ngày.
Khương Vũ đang muốn hỏi gì đó nhưng Cừu Lệ lại đặt ngón trỏ lên miệng, một tiếng “suỵt” được phát ra.

Sau khi hai người về phòng, đóng cửa lại.
“Thế nào rồi anh?”
Cừu Lệ lắc đầu: “Mặc dù dì ấy quên mất một vài chuyện trong quá khứ nhưng trong não vẫn còn sót lại vài kí ức.

Nhưng những kí ức này lại không thuộc về Bộ Đàn Yên.”
“Cho nên, không phải là Bộ Đàn Yên?”
“Ừ.”
Cừu Lệ thâm nhập vào trong tiềm thức của bà ấy.

Từ đó biết được bà ấy đã có chồng, còn có một đứa con.
Sau đó hình như chồng bà ấy phạm tội, bị cảnh sát bắt giam.

Còn đứa bé không biết tung tích.

Nhưng những kí ức này khá mơ hồ, vụn vặt.

Ngay cả bà ấy cũng không rõ mình đã xảy ra chuyện gì.

Cừu Lệ cố gắng nhưng vẫn không có cách nào thâm dò sâu hơn.
Sau khi người chồng xảy ra chuyện, bà ấy nhớ được rất nhiều chuyện.

Bà ấy độc thân từ dạo đó, cho đến nay vẫn chưa tìm được người hợp ý.

Vì biết múa ba lê nên bà ấy làm giáo viên dạy trẻ em múa tại một cơ sở đào tạo ba lê.

Cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc.

Mãi cho đến khi bà ấy gặp Tạ Uyên.
Khương Vũ bỗng nghĩ đến một manh mối, “Bà ấy biết múa ba lê, vậy bà ấy vẫn còn nhớ giáo viên dạy múa của mình tên gì không?
Cừu Lệ lắc đầu: “Kí ức của bà ấy bị đứt gãy thành hai lưỡng cực.

Những chuyện xảy ra trước khi chồng và con bà ấy gặp chuyện rất mơ hồ, nó cứ chạy lướt qua trong não bà ấy.

Nhưng những chuyện sau này lại rất rõ ràng, chi tiết.

Nói thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng không phải là Bộ Đàn Yên.”
Khương Vũ thở dài, cô biết Tạ Uyên đã buồn và thất vọng thế nào khi biết chuyện này.
Khương Vũ không đến phòng đọc sách làm phiền Tạ Uyên mà lập tức đến phòng khách.


Liễu Diệp dần tỉnh lại, Cừu Lệ nói cho bà ấy biết kết quả của quá trình thôi miên.
“Trước đây tôi đã gặp không ít bác sĩ tâm lý.” Liễu Diệp có vẻ đã sớm chuẩn bị tinh thần: “Họ cũng nói y như cháu.

Dì đã quên đi rất nhiều thứ, bao gồm cuộc sống, con của dì, kí ức thuở bé,… Rất nhiều chuyện cứ như bị máy hút bụi cuốn trôi đi, không để sót lại chút bụi nào.”
“Nếu như dì vẫn còn muốn tìm lại những kí ức ấy, chúng ta sẽ thử lại lần nữa.”
Cừu Lệ cũng có hơi không cam tâm.

Từ lúc anh giúp mọi người điều trị tâm lý vẫn chưa gặp phải trường hợp nào như vậy.
Chỉ cần là người đã trải qua những chuyện ấy, cho dù họ cất giấu kí ức sâu đến thế nào thì anh vẫn đủ sức thôi miên.

Nhưng trường hợp của Liễu Diệp, anh chưa từng gặp phải.
Ngoại trừ khoảng thời gian ấy bà ấy chưa từng trải qua.

Nếu như vậy thì sao anh vẫn không tìm ra?
Có vẻ anh đã gặp phải một ca hốc búa.

Nhưng anh lại không tiện nói không phải mình không muốn thử lại lần nữa.
Liễu Diệp biết Cừu Lệ không cam lòng, lông mày của bà cong lên, cười nói: “Cháu xem dì là vật thí nghiệm rồi à?”
Khương Vũ vội tiếp lời: “Dì Liễu đừng nghĩ thế.

Anh ấy từ bé đã xuất sắc, hiếm khi thất bại thế này nên mới khó chấp nhận.”
“Không sao, nếu như Tiểu Lệ muốn thử lại thì chúng ta có thể hẹn thêm một buổi.”
“Vâng.

Tối thứ sáu được không ạ?”
Khương Vũ kéo nhẹ tay áo của Cừu Lệ.
Dì Liễu người ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, thế mà anh lại tưởng thật hẹn ngày hẹn giờ với người ta.
“Được.

Vậy tối thứ sau Tiểu Lệ đến nhà dì, Tiểu Vũ cũng đến cùng đi.

Dì sẽ làm một bữa ngon cho hai đứa.”
Khương Vũ chỉ đành gật đầu.
Liễu Diệp thực sự rất thích Cừu Lệ.

Đây là kiểu thích xuất phá từ bản năng.

Vào cái hôm mưa tối ấy, nhìn thấy bóng lưng anh đạp xe trong mưa, trái tim của Liễu Diệp như bị sét đánh.
Nếu như con của bà vẫn còn, chắc nó cũng tầm tuổi anh.
“Dì Liễu, cháu nghe bố nói dì cũng biết múa ba lê ạ?” Khương Vũ tò mò hỏi Liễu Diệp: “Cháu hơi hơi muốn dì Liễu múa ba lê cho cháu xem ạ.”
“Bây giờ, ở đây sao?”
“Dạ.

Trên tầng ba nhà bọn cháu có phòng tập múa lớn lắm ạ, dì Liễu lên với cháu nhé!”
Khương Vũ dẫn Liễu Diệp lên tầng ba.

Ban đầu tầng ba là phòng tập thể dục của Tạ Uyên, nhưng vì Khương Vũ dọn về đây nên ông đã sửa thành phòng tập múa.
“Dì Liễu múa ba lê từ khi nào ạ?”
“À, dì cũng không rõ nữa.

Từ khi dì bắt đầu có kí ức thì đã biết múa rồi.”
Khương Vũ nói: “Quá trình học múa ba lê thực sự rất gian khổ.

Có lẽ dì quên mất việc mình đã học múa thế nào nhưng quá trình học múa như một ấn tượng khó phai trong trí nhớ của dì.

Cho đến bây giờ cháu vẫn nhớ ngày đầu tiên ép chân.

Lúc cô giáo ấn chân, cháu đã đau đến mức chảy nước mắt.”
Liễu Diệp lắc đầu: “Dì thật sự không nhớ được gì cả.”
Khương Vũ cầm bộ đồ múa của mình đưa cho Liễu Diệp thay, sau đó bật đoạn múa đơn của nhân vật Odile trong màn ba thuộc tác phẩm Hồ Thiên Nga.
Liễu Diệp cười: “Vừa mới bắt đầu đã múa đoạn khó thế rồi à?”
Khương Vũ cũng cười: “Không sao đâu ạ.

Dì Liễu cứ múa theo ý mình, đến lúc hết sức thì…”
Cô còn chưa nói hết câu thì Liễu Diệp đã bắt đầu kiễng chân, xoay tròn.

Bà ấy theo tiết tấu của âm nhạc mà nhẹ nhàng múa.

32 vòng fouettés được hoàn thành một cách trọn vẹn, từng chi tiết một đều gần như đạt đến mức hoàn mỹ.
Khương Vũ đặt tay lên ngực tự hỏi, trong trạng thái không làm nóng người trước khi múa nhưng vẫn duy trì thực hiện được động tác có mức độ cao thì ngay cả cô cũng không chắc là có đủ năng lực làm được như vậy!
Hơn nữa Liễu Diệp cũng đã có tuổi, hẳn là trình độ múa cũng ngang tầm với Khương Vũ.

Nhưng trình độ của bà ấy hơn Khương Vũ rất nhiều!
Cừu Lệ dĩ nhiên không rõ những động tác trong ba lê, nhưng khi anh nhìn sang biểu cảm ngẩn ra của Khương Vũ thì cũng có hơi nghi ngờ.
Trên đời này, ngoại trừ Bộ Đàn Yên thì còn ai khiến Khương Vũ thể hiện được nét mặt như vậy.
Liễu Diệp thực hiện xong 32 vòng fouettés nhưng lại không chóng mặt.

Bà ấy vẫn đứng vững, ngay cả nhịp thở cũng ổn định: “Thế nào Tiểu Vũ? Cháu là vũ công chuyên nghiệp, cháu thấy dì múa có ổn không?”
Khương Vũ vốn không biết nên trả lời thế nào vì cô không có tư cách để đánh giá động tác múa được xem là tột đỉnh trong ba lê.
Từ bé cho đến lớn, Khương Vũ xem không dưới một nghìn lần những video của Bộ Đàn Yên.

Cách múa của Liễu Diệp hoàn toàn là phong cách của Bộ Đàn Yên!
Mắt cô phiếm hồng: “Dì là… dì là… dì là mẹ…”
Khương Vũ còn chưa dứt lời thì Cừu Lệ đã nắm lấy tay cô, cố ý nói đùa: “Bố em vẫn chưa cưới dì Liễu mà đã gọi mẹ rồi?”
Khương Vũ lập tức ý thức được mình đã thất thố, cô ổn định lại cảm xúc: “Xin lỗi dì.”
Liễu Diệp chẳng hề để ý.

Bà khoát tay, “Dì mà có một đứa con gái ngoan như thế này thì có mà đúng thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Sau này nếu có cơ hội, hai đưa đều là con của dì thì sao! Khi ấy chắc dì vui lắm.”
Khương Vũ nhìn Liễu Diệp mỉm cười, cô nhớ đến Lăng Toàn từng nói Tiểu Đàn rất thích cười, nụ cười của em ấy như lay trời đất chuyển, trông không giống cô gái dịu dàng khác.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Tạ Uyên lại cố chấp cho rằng Liễu Diệp là Bộ Đàn Yên.

Bởi vì bà ấy thật sự, thật sự giống Bộ Đàn Yên.
Khương Vũ dù chưa từng tiếp xúc với Bộ Đàn Yên nhưng sau khi nhìn thấy bà múa, cô bắt đầu hoài nghi có phải Tạ Uyên đã đúng rồi không.
***
Tối hôm đó dù đã muộn rồi nhưng Khương Vũ nhìn thấy đèn trong phòng đọc sách của Tạ Uyên vẫn còn sáng, có lẽ bố vẫn chưa ngủ.
Cô đẩy nhẹ cửa phòng, cất tiếng gọi: “Bố.”
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, trên tay Tạ Uyên đang cầm khung hình đã cũ.

Tấm hình ấy là ông và Bộ Đàn Yên chụp cùng nhau ở đường ray xe lửa.
Và đây cũng là tấm hình duy nhất hai người chụp chung.
Bố lại đang nhớ mẹ.
Nhìn thấy Khương Vũ bước vào, Tạ Uyên lập tức dụi điếu thuốc lá, sau đó đẩy cửa sổ thông gió.
“Con chưa ngủ sao?”
“Con nghĩ tối nay bố sẽ không ngủ được.” Khương Vũ đi lên phía trước mặt Tạ Uyên, dựa vào bàn làm việc, nắm lấy tay ông: “Con thức cùng bố.”
Tạ Uyên đặt khung hình xuống, cười nhạt: “Bố không sao.”
“Bố không thất vọng sao?”
Ông lắc đầu: “Không thất vọng, bố vẫn kiên định với mình.

Liễu Diệp là mẹ con.”
“Nhưng Cừu Lệ nói…”
“Là thằng nhóc ấy không đủ năng lực, không phải là bố đoán sai.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Bố sẽ không nhìn nhầm.”
Bộ Đàn Yên là tình yêu cả đời của ông.

Cho dù toàn bộ thế giới không nhận ra cô ấy, nhưng Tạ Uyên nhất định sẽ nhận ra.
Gương mặt có thể thay đổi, tính cách có thể thay đổi,… Nhưng ánh mắt nhìn người mình yêu sẽ không bao giờ thay đổi.
“Chắc là Cừu Lệ học hành không đàng hoàng rồi.”
Khương Vũ nói với Tạ Uyên: “Nếu như dì Liễu đồng ý, chúng ta có thể mời bác sĩ tâm lý giỏi hơn xem sao.”
Tạ Uyên hơi kinh ngạc: “Tiểu Vũ, con đứng về phía bố?”
“Không phải vì bố là bố của con mà con giúp bố.” Khương Vũ lấy khung ảnh của Bộ Đàn Yên, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn người con gái trong bức ảnh.
“Con đã xem dì Liễu múa rồi.

Cho dù dì ấy không nhớ gì nhưng kỹ năng của cơ thể sẽ không lừa dối.

Dì ấy chính là mẹ con.”
***
Liễu Diệp thấy Tạ Uyên dù là giờ hành chính hay ngày nghỉ thì đều tăng ca.

Cho nên vào chiều cuối tuần, bà mang những món ăn nhẹ mà ông thích ăn do bà tự tay làm đến công ty.
Tạ Uyên có thể cảm nhận được Liễu Diệp thật lòng thích ông như cách Bộ Đàn Yên thích ông.

Hầu như mỗi ngày bà ấy đều mượn cớ đến quán ăn của ông.

Bà không giống như các cô gái thời ấy, e dè trong tình cảm, thích nhưng lại nói không.
Bộ Đàn Yên thích ông một cách quang mình chính đại, vô tư trong sáng.

Cho dù có bị ông từ chối, bà ấy vẫn mặt dày đuổi theo ông.
Liễu Diệp cũng là người như vậy.


Cho dù người trong công ty xì xào bàn tán, cho dù người khác nhìn bà ấy bằng ánh mắt sâu xa thế nào,… Bà thích Tạ Uyên, cho dù thân phận cách nhau một trời một vực, bà cũng không để ý đến đều đó.
Bà cầm hộp thức ăn nhẹ vào đại sảnh của tập đoàn Duyệt Phương, nhân viên đại sảnh thấy bà thì lập tức mở cửa cho bà đầy ân cần, chuẩn bị đưa bà vào trong thang máy.
“Không sao đâu, tôi tự đi lên được rồi.” Liễu Diệp nhìn bảng tên trước ngực cô gái, “Cảm ơn Tô Nguyệt.”
“Không sao, là việc em nên làm.

Ông Tạ đang ở tầng 48, có lẽ hiện bây giờ đang họp ạ.”
Tô Nguyệt quay lại tiền sảnh trong sự bất ngờ khi Liễu Diệp gọi thẳng tên.

Cô ta nhỏ giọng nói chuyện với một nhân viên tiền sảnh nữa là Châu Chân Như: “Bà ấy vừa gọi tên tôi sao.”
Châu Chân Như vừa ghen tị, vừa giễu cợt: “Có gì hay mà vui.

Ngày nào mà bà ấy không đến, ai trong công ty chúng ta mà bà ấy không biết mặt.”
Dạo gần đây có một số người bắt đầu đồn đoán, hóng hớt tin tức siêu to khổng lồ của công ty là bạn gái Tạ Uyên.

Vài người xung quanh tiền sảnh nghe thấy cũng tụ lại bàn tán: “Tổng giám đốc Tạ cô đơn đã lâu mãi mới có bạn gái.

Không lo giữ, lấy lòng thì kẻo mất.”
“Tôi thấy tổng giám đốc Tạ không nghiêm túc đâu, huống hồ tuổi tác của bà ấy như thế…”
“Thân phận như ông Tạ làm gì không có phụ nữ, chắc là bà ấy cảm thấy không an toàn đây mà.”
“Tôi cũng thấy vậy, chẳng trách hôm nào cũng đến.”
***
Xui rủi là lúc Liễu Diệp vừa đợi thang máy vừa trả lời tin nhắn, còn chưa vào trong thì vừa hay nghe thấy tiếng bàn tán không hay của mấy cô gái trẻ ở tiền sảnh.
Nếu đổi là người khác, có lẽ cảm thấy tức giận một hồi rồi thôi.
Bà cũng lớn rồi, ai mà so đo với mấy đứa trẻ này.
Nhưng cái tính nóng nảy của Liễu Diệp có từ khi sinh ra, chưa từng phải chịu nhục.

Ai dám kiếm chuyện với bà, bà nhất định phải trả lại gấp đôi.
Mấy cô lễ tân tiền sảnh thấy bà lạnh mặt quay lại, lập tức im bặt, ai về chỗ nấy.
Liễu Diệp nhìn về phía Châu Chân Như bên cạnh Tô Nguyệt, hỏi: “Vừa nãy cô vừa nói bậy bạ gì thế?”
“Không có nói gì đâu ạ.

Không, không nói chị.”
Châu Chân Như hơi sợ.

Dù sao Liệu Diệp cũng là bạn gái Tạ Uyên, cô ta không dám đắc tội.
“Có gan nói mà không có gan nhận à.”
Chân Chân Như nhìn đồng nghiệp xung quanh, mặt đỏ cả lên.

Cô ta cảm thấy mất mặt vô cùng, thế là tính khí cũng bùng phát: “Tôi không nói bậy.

Chuyện vốn là như vậy, chị mới là người dám làm không dám nhận.”
“Tôi làm cái gì.

Thứ nhất tôi chưa chồng, thứ hai tôi không giật chồng người ta.

Tôi có gì hổ thẹn với các cô?”
“Chị đừng có mà đắc ý.” Châu Chân Như gắng kiềm chế, “Ai mà biết ông Tạ có phải vui chơi nhất thời hay không, không khéo vài tháng sau lại hết hứng với chị.”
“Hứng thú của đàn ông và chị liên quan gì nhau.” Liễu Diệp cười lạnh: “Cô bé à, chị đây khuyên cưng một câu, có thời gian nhiều chuyện người khác thì chi bằng làm tốt công việc của mình, nâng cao bản thân.

Cảm giác an toàn không phải là do đàn ông mang đến, mà là chính cưng tự giành lấy.”
Một câu nói đầy khí phách, hơn nữa còn được bà nói ra một cách tự tin.

Đám con gái xấu hổ nhìn nhau.
Châu Chân Như tức đến mức ghiến răng ghiến lợi, còn định trả treo thì Tô Nguyệt vội kéo cô ta lại rồi xin lỗi Liễu Diệp: “Xin lỗi chị Diệp, em rất xin lỗi chị.

Sau này chúng em sẽ không nói linh tinh điều gì nữa.

Em, em dẫn chị lên tầng.”
Liễu Diệp chẳng thèm ở lại với đám con gái lắm chuyện này nên xoay người rời khỏi đại sảnh, đi lên văn phòng của tổng giám đốc.
Nghe nói bà đến đây, Tạ Uyên cố gắng đẩy nhanh cuộc họp.

Trong vòng nửa tiếng cuộc họp đã kết thúc, sau đó ông về lại văn phòng.
Nhìn thấy Liễu Diệp nằm nghỉ ngơi trên sô pha, ông dứt khoát cởi áo vest ra đắp lên người bà.

Liễu Diệp tỉnh giấc, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy ông.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, gọt trái cây cho bà.
Áo sơ mi đóng thùng gọn gàng, vài cúc áo phía trên được cởi ra.

Nhìn ông lúc này hiền hòa hơn nhiều.

Không giống người nghiêm túc, cao ngạo lạnh lùng trong cuộc họp vừa nãy.
Trong đám đông, ông luôn luôn tỏa ra cái chất ưu việt hơn người, tách biệt với những người xung quanh.
Chỉ có Liễu Diệp biết người đàn ông này dịu dàng với bà biết bao.
Ông cầm con dao trong tay, các ngón tay với những khớp xương rõ ràng gọt vỏ một cách khéo léo.

Sau đó ông cắt thành từng miếng nhỏ rồi đưa vào trong miệng Liễu Diệp.

Lúc bà cắn miếng trái cây, Tạ Uyên cũng cúi thấp cắn lấy môi bà.
Sau nụ hôn sâu và dài, Tạ Uyên hỏi bà: “Nghe nói em vừa cãi nhau với các cô nhân viên tiền sảnh.”
“Đúng vậy!” Liễu Diệp nóng lòng tố cáo: “Các cô ấy sau lưng nói xấu bị em nghe thấy, có thể không làm một trận ra trò sao?”
Tạ Uyên nhìn dáng vẻ sốt ruột của bà giống y hệt thời thiếu nữ.
Bộ Đàn Yên cũng là một người hay so đo, tính tình hiếu thắng, không chịu thua người khác, cũng không nhẫn nhịn.

Bệnh công chúa của bà rất nghiêm trọng.
Lúc trẻ, Tạ Uyên sẽ khuyên bà nên tiết chế lại.

Trong cách đối nhân xử thế của xã hội, nếu như không nhịn được, e rằng sẽ rất khó sống.
Nhưng Tạ Uyên sau khi trưởng thành, ông sẵn sàng yêu chiều bà ấy như công chúa nếu như bà ấy muốn.
“Tiểu Lưu.”
Trợ lý Lưu bước vào văn phòng: “Ông Tạ, ông có gì cần dặn dò?”
Tạ Uyên đặt con dao xuống, điềm nhiên nói: “Mấy nhân viên tiền sảnh, nhân tiện… nói với họ ai làm bà chủ không vui thì cuốn gói hết cho tôi.”
Trợ lý Lưu nghe cụm từ ‘bà chủ’ mà hơi kinh ngạc.
Tổng giám đốc Tạ là người đàn ông vừa nghiêm khắc vừa nghiêm túc.

Dù là lời nói hay cách làm việc thì xưa nay đều đơn giản, cũng chẳng hay đùa.
Ấy vậy mà ông gọi Liễu Diệp là ‘bà chủ’.
Vậy chuyện này tám chín phần là đã xác định rồi.
Liễu Diệp nghe thấy ông nói vậy càng vui vẻ hơn.

Bà ngồi cười ngơ ngơ trên sô pha, còn lấy chân đá đá Tạ Uyên: “Em là bà chủ?”
“Ừ.” Tạ Uyên cười nhạt, nắm lấy chân của bà: “Em là bà chủ của cả nhà anh, anh cũng phải nghe lời em.”
“Tạ Uyên, anh đáng yêu quá đi.”
“Em thích là được.”
Trợ lý Tiểu Lưu độc thân tự nhiên bị thồn cho một bát cơm chó đầy ụ, đang tính rút lui thì Liễu Diệp gọi anh ta lại: “Tôi rất thích cái cô tên là Tô Nguyệt.”
“Em biết phải làm gì rồi thưa bà chủ.” Trợ lý Lưu đi ra ngoài.
Liễu Diệp bật cười, cười đến mức không khép miệng lại được.

Bà kéo ống tay áo Tạ Uyên: “Cậu ấy gọi là bà chủ kìa!”
“Em chính là bà chủ.”
“Anh mau ăn thử đồ ăn em mang cho anh.

Em học trên mạng đấy, bánh trứng muối ấy.

Không biết có ăn được không nữa, em chưa thử.”
Liễu Diệp nói rồi mở hộp đựng thức ăn, lấy bánh trứng muối đưa đến trước mặt Tạ Uyên.
Bên ngoài của bánh nhìn thì không thấy gì lạ, Tạ Uyên cầm lấy một cái bánh trứng muối lên ăn thử.

Sau đó bắt đầu ho khụ khụ.
Liễu Diệp vội chạy chân trần đến bình rót nước, rồi đưa cho ông: “Không ngon thì không cần ăn gấp như vậy.

Anh cứ từ từ, không ai giành của anh, tất cả đều là của anh.”
Tạ Uyên khó khăn nuốt miếng bánh trứng muối như vôi trắng xuống cổ họng, gặng cười: “Kỹ thuật nấu nướng của em đúng là…”
Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.
Lần đầu tiên Bộ Đàn Yên nấu ăn cho Tạ Uyên y như một người vợ thiếu chút nữa hạ độc chồng mình bằng cái bánh ngọt.

Mãi đến nhiều năm sau, theo bản năng Tạ Uyên vẫn cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy bánh do vợ mình làm.
Liễu Diệp nhìn Tạ Uyên sau khi ăn một cái bánh mà bất động, “Không ăn được nữa sao?”
“Diệp Tử, món ngon thế này anh phải để lại cho con rể được không.

Nó, rất thích ăn đồ ngọt.”
“Được chứ, có cái gì ngon là anh nghĩ ngay đến con rể.”
“Ừ, anh là một người bố rất tốt.”
Tạ Uyên đậy nắp hộp thức ăn, đứng lên chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh thì Liễu Diệp ngồi dựa ở sô pha bỗng lên tiếng: “Cuối tuần Tiểu Lệ và Tiểu Vũ gặp em để tiến hành thôi miên trị liệu, anh cũng đến chứ?”
Tay Tạ Uyên hơi run lên, ông quay lại hỏi: “Em vẫn muốn nhớ lại chuyện trước kia sao?”
“Đương nhiên muốn chứ.

Em hình như còn một đứa con.

Nếu như em có thể nhớ ra tên của nó là gì, có lẽ sẽ tìm được nó.” Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn Tạ Uyên: “Anh ngại em có con sao?”

Ánh mắt của Tạ Uyên thay đổi, ông ngồi xuống sô pha: “Có lẽ là con gái.”
“Không, có lẽ là con trai…” Mặt Liễu Diệp hiện lên sự hoang mang: “Em nhớ nó rất thích chơi ghép hình.”
Nhưng ngoại trừ ghép hình thì những tin tức khác bà đều không nhớ gì nữa.
“Không cần tìm Tiểu Cừu giúp đỡ, anh có thể nói cho em nghe chuyện quá khứ.

Nếu như em đồng ý tin lời của anh.”
Liễu Diệp ngẩn người, nhìn Tạ Uyên: “Anh biết?”
“Anh biết.”
“Nhưng…”
“Năm 19 tuổi chúng ta có biết nhau.”
Liễu Diệp im lặng lắng nghe Tạ Uyên tường thuật lại chuyện xưa.
Khi nghe ông kể về giai đoạn nghèo khó nhất trong đời gặp được tình yêu của đời mình, cách ông yêu sâu sắc cô gái kiêu ngạo như thiên nga trắng.
Sau khi cô ấy không may rời khỏi trần đời, ông đã vẽ cho mình cái song sắt để giam hãm bản thân mình trong ấy hơn hai mươi năm qua.

Có lẽ cái song sắt ấy cả đời này sẽ không thể biến mất.
Nghe xong câu chuyện xưa cũ, Liễu Diệp không kiểm soát được bi thương và nước mắt.

Trong phút chốc Tạ Uyên nắm lấy tay bà nhưng bà lại gạt ra.
“Tạ Uyên, anh vẫn yêu cô ấy?”
“Anh biết em không tin, nhưng…”
“Mặc dù em không thể nhớ rõ mọi chuyện, nhưng em cũng không muốn thành bản sao của người khác.”
“Anh chưa từng xem em là bản sao của người khác.

Em chính là A Đàn, anh sẽ chữa bệnh cho em.”
Câu nói này đã làm cho Liễu Diệp không kiềm chế được nữa.

Bà phẫn nộ đứng dậy, cầm giày cao gót lên đập thẳng về phía Tạ Uyên.
Tạ Uyên đưa tay ra đỡ.

Cánh tay ông có một vệt đỏ ửng do giày cao gót đập vào.
Tính tình của bà chính là nóng nảy như vậy.

Khi còn trẻ, mỗi khi nóng giận bà đều sẽ đánh Tạ Uyên.
“Anh điên thì mắc gì kéo tôi theo.” Liễu Diệp căm hận nhìn ông: “Anh không quên được cô ấy thì sao lại để tôi…”
Sao lại để tôi yêu anh.
Tạ Uyên thử kéo bà lại: “Anh biết, anh biết hết.

Nhưng Diệp Tử, em có từng nghĩ vì sao những kí ức năm xưa lại mờ nhạt, mơ hồ như vậy.

Có lẽ đó vốn không phải là kí ức của em!”
“Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Liễu Diệp nói xong, nhặt giày cao gót lên, rồi sải bước khỏi phòng làm việc.
Tạ Uyên sầu não trong một phút đồng hồ mới phục hồi lại tinh thần.
Bà ấy đi rồi.
Không, không thể để bà ấy đi.
Khó khắn lắm mới tìm lại tình yêu của đời mình.

Ông không thể lại đánh mất bà ấy.
Ông vội vã đuổi theo.

Tại sảnh trước của tầng 1, ông ôm chầm Liễu Diệp từ phía sau: “Diệp Tử, đừng bỏ anh.”
Nhân viên ra ra vào vào quanh tầng 1 ngẩn người, cảm thấy khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tạ Uyên ông ấy… sao từ phim kịch tính mà chuyển cảnh thành phim tình cảm rồi?
Liễu Diệp vừa tức vừa nóng, thế là dẫm vào chân ông: “Buông ra thằng khốn!”
“Anh không phải, anh không buông.

Em đừng đi.”
Liễu Diệp ghiến răng: “Em thấy người cần gặp bác sĩ tâm lý là anh mới đúng.”
Tạ Uyên ôm chặt bà, vùi mặt vào hõm cổ của bà.

Cảm xúc bị dồn nén bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng bộc phát.
“Em nói cái gì cũng được.

Chỉ cần đừng bỏ anh.

A Đàn, đừng bỏ anh.”
“Tôi là Liễu Diệp.”
“Anh không cần biết em là ai, em đều là…”
Liễu Diệp hít sâu, nhìn nhân viên của tập đoàn Duyệt Phương như bị hóa đá.
Tô Nguyệt kinh ngạc đến mức lông mi giả muốn rớt ra ngoài.
Liễu Diệp cuối cùng vẫn không nỡ để Tạ Uyên mất mặt trước nhân viên, hạ giọng hỏi: “Có phải tôi nói gì anh cũng nghe không?”
“Ừ.”
Liễu Diệp kéo tay ông ra khỏi cao ốc Duyệt Phương, xuống hầm để xe.
Chỉ có ở đây mới yên tĩnh được đôi chút, không bị người khác nhòm ngó.
Tạ Uyên mở cửa xe Bentley.

Hai người ngồi vào trong, cũng xem như đã bình tĩnh lại.
“Anh có biết hôm nay trong công ty anh đã mất mặt lắm không?” Liễu Diệp quay sang nhìn ông: “Đã lớn thế này rồi mà vẫn như một đứa con nít.”
“Không quan tâm.” Tạ Uyên nắm chặt tay bà, bất kể thế nào cũng không buông ra, “Anh chỉ cần em.”
“Em tưởng rằng anh là người trưởng thành.”
“Anh đã trưởng thành nửa cuộc đời, và cũng đánh mất nửa cuộc đời ấy.

Lúc em đi, anh đã rất hối hận.”
Tạ Uyên đặt tay bà lên vị trí trái tim đang đập, nói một cách khó khăn: “Ở đây, không đêm nào là không đau thấu tim gan.”
Trong cổ họng Liễu Diệp nuốt xuống từng cơn chua xót: “Anh rất yêu A Đàn.”
“Em chính là A Đàn.”
“Tôi là Diệp Tử.”
Tạ Uyên lặng im đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên tay bà: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có ích gì.”
Tạ Uyên buông tay Liễu Diệp ra.

Mãi cho đến khi lý trí dần trở về, ông mới không miễn cưỡng bà nữa: “Ngoại trừ xin lỗi, anh không biết phải nói gì.

Anh có thể để em đi bất kì lúc nào em muốn.

Đừng ghét anh.”
  “…”
Liễu Diệp mang giày cao gót vào, đẩy cửa xe, đi thẳng một mạch.
Tạ Uyên cúi đầu hút thuốc, tay không nhịn được mà run lên.

Mãi vẫn không đánh được lửa.
Ông bực bội ném bật lửa đi rồi dùng cùi chỏ đánh mạnh vào vô lăng.
Ông hôm nay… đúng là điên rồi.
Có lẽ đúng như Liễu Diệp nói, có lẽ người cần gặp bác sĩ tâm lí là ông mới phải.
Ông sao có thể làm tổn thương bà ấy!
***
Song, hai phút sau.

Cửa xe đột nhiên được mở ra, Liễu Diệp với cơn tức giận ngồi lại vào trong xe.
Tạ Uyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bà: “Diệp Tử.”
Liễu Diệp nghiêng người, bưng mặt ông lên, hôn một cái thật kiêu cùng với chút mùi mẫn.

Bà phẫn nộ nói: “Có thể làm A Đàn.”
“!”
“Nhớ cho rõ em là vì yêu anh, không phải vì hy sinh cái gì cả.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây