Ngồi một lúc, Âu Thành Triệu một thân áo choàng tắm bước xuống.
Đầu cậu vẫn còn ươn ướt, những sợi nước thi nhau chảy xuống bờ ngực cường tráng quyến rũ.
Lúc này cô vẫn còn tập trung xem tivi, không để ý người thanh niên kia đang tiến về phía mình với một khuôn mặt tinh nghịch. Âu Thành Triệu đi lại phía sau sofa tay vòng lên trước ngực cô, môi áp xuống chiếc cổ thanh mảnh hít hà hương thơm đặc trưng vốn thuốc về cô, đồng thời lúc đó tay cũng không chịu để yên mà mò mẫm.
Một điệu bộ vô cùng không đứng đắn cũng khiến Lạc Ân Nghiên đang tập trung xem tivi phải dời đi sự chú ý, tay cô cầm lấy bàn tay to lớn rồi cau mày cất giọng. “Không nghịch nữa, tắm xong rồi sao?” “Ừm…” Cậu trả lời một tiếng trầm thấp ngắn gọn nhưng khuôn mặt thì vẫn vùi vào hõm cổ ấy. Lạc Ân Nghiên vì nhột cũng phải rụt lại muốn né đi.
Hai cánh tay cậu ôm cô như gồng kiền, không thể nào né đi được, biết tính cậu cứng đầu cô cũng phải nhẹ giọng cưng nựng một chút. “Đi ăn cơm thôi, lẩu đã nguội hết rồi” Nói xong cô đứng lên.
Âu Thành Triệu thế mà vẫn không buông cô ra, chân lẽo đẽo theo sau nhưng tay thì ôm chặt như giam cầm. Cô cảm thấy việc đi lại của mình tự nhiên hôm nay lại khó khăn đến thế, cậu như con gấu Koala bám lấy cô một phút cũng không buông.
Vào phòng bếp đồ ăn đã được sắp sẵn, Lạc Ân Nghiên dùng bàn tay mềm mại của mình xoa lên đầu cậu, rồi đặt lên má nhéo cái má đáng yêu ấy một cái. “Nào ngồi xuống ăn cơm thôi” “Ưmmmm” Âu Thành Triệu vang lên một tiếng nũng nịu, tay từ từ đưa vào trong áo cô, sờ lên cái bụng nhỏ nhỏ, ngón tay vẽ vòng bên ngoài lổ rốn.
Lạc Ân Nghiên thấy tên này không nghe lời liền dùng biện pháp mạnh.
Cô nhéo tai cậu kéo ra, Âu Thành Triệu bị cơn đau này bất ngờ ấp tới cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn. “Aaaa…ha…đau, đau em” “Ăn cơm thôi, tại sao nói lại không nghe hửm?” “Chị ăn đi, em muốn ăn cái khác” Biết cậu vốn không lúc nào không nghĩ tới chuyện này, Lạc Ân Nghiên tức giận trợn mắt không nói, mặc kệ cậu cô quay người ngồi vào bàn ăn, để thanh niên đứng ngơ ngác như trời chồng bên cạnh.
Âu Thành Triệu thấy cô im lặng, không quan tâm mình liền cảm thấy tủi thân.
Bắt đầu bày ra bộ dạng muốn khóc, ngồi đối diện cô đang ăn không ngừng làm ra nhiều hành động gây sự chú ý. Lạc Ân Nghiên vẫn thản nhiên ăn lẩu ngon lành, một ánh mắt cũng không ban cho cậu.
Thấy vậy Âu Thành Triệu nghĩ cô đã giận mình nên cũng thôi mấy hành động trẻ con lại, hai tay khoanh lên bàn như làm sai chuyện.
Khép nép lên tiếng. “Chị???” “…” Không có một tiếng nói nào đáp lại.
Không khí bỗng dưng chìm vào im lặng, cậu cảm giác như mình có thể nghe tiếng mấy con quạ kêu bên tai.
Khuôn mặt Âu Thành Triệu trầm xuống, đang chìm trong suy nghĩ riêng tư của mình thì lúc này mới nghe cô từ tốn lên tiếng. “Ăn cơm đi” “Chị lơ em sao?”
“…” Lại không trả lời, cậu thở dài đành phải nghe lời cô, tay cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai đồ ăn với một khuôn mặt chán chường.
Lạc Ân Nghiên len lén nhìn cũng không thể nhịn được cười, cô che miệng kiềm nén lại cảm xúc của mình rồi gắp đồ ăn vào trong chén cậu.
Giọng nói lúc này mới vui vẻ hơn một chút. “Được rồi, ăn cơm mà bày ra khuôn mặt không vui thế kia à?” “Rõ ràng chị đã lơ em” “Tôi có chối sao?” “Chị không nên không quan tâm em” “Rồi rồi, ăn đi rồi còn đi ngủ đã trễ lắm rồi” Âu Thành Triệu nghe cô nói xong lúc này mới im lặng.
Tập trung ăn phần của mình, cô không ngừng gặp đồ ăn vào chén Âu Thành Triệu khiến cậu ăn một bụng no nê không thể thở.
Ăn xong liền lên lầu lăn vào giường, Lạc Ân Nghiên nhìn bóng lưng của thanh niên ấy thì lắc đầu mỉm cười.
Cô đứng lên dọn chén bỏ vào chậu, một mình đứng rửa đống chén ngạo nghễ, bình thường có thanh niên kia đứng kế bên phá làm công việc rửa chén của cô bị kéo dài rất lâu, cũng may hôm nay vừa ăn xong đã lên giường đi ngủ nên chỉ mới năm phút Lạc Ân Nghiên đã rửa xong. Cô lau sơ tay của mình rồi mới đi lên phòng.
Vừa mở của phòng ra liền thấy tên kia đang quấn chăn của mình đi ngủ ngon lành, trên người vẫn mặc áo choàng tắm nhìn có vẻ hơi khó chịu. Theo thói quen, cô ngồi xuống bàn trang điểm bắt đầu các bước dưỡng da đơn giản trước khi đi ngủ.
Song Lạc Ân Nghiên cũng không đi ngủ liền mà ngồi ở sofa cuối đuôi giường bắt đầu làm việc.
Mai sẽ là buổi chụp thứ hai để công bố sản phẩm tiếp theo của công ty, Lạc Ân Nghiên gửi một tin nhắn cho La Ly, bên kia rất nhanh đã có phản hồi lại.
Lạc Ân Nghiên gửi một icon qua, rồi mới bắt đầu đi kiểm tra lại các hợp đồng. Âu Thành Triệu ngủ được một giấc thì bỗng dưng tỉnh lại, cậu nheo mắt sờ sờ bên cạnh liền thấy một mảng trống không.
Lấy điện thoại bật lên nhìn giờ, lúc này cũng đã tầm 12h khuya, Âu Thành Triệu thiếu hơi cô liền không ngủ ngon giấc, lại bị tỉnh dậy giữa chừng như vậy.
Theo bản năng cậu ngồi dậy muốn tìm hình bóng quen thuốc, thì liền thấy cô đang ngồi ở sofa, hai mắt đeo kính vẫn đang dán chặt vào màn hình laptop. Âu Thành Triệu lên tiếng với giọng điệu ngái ngủ. “Chị à, không ngủ sao, giờ này vẫn làm việc như vậy?” Lạc Ân Nghiên đang tập trung cao độ, cũng không nghe cậu nói gì.
Thấy cô im lặng Âu Thành Triệu đứng dậy từng bước đi lại gần, cậu ngồi xuống bên cạnh đầu dựa vào vai cô.
Lúc này, Lạc Ân Nghiên mới giật mình nhìn qua đã thấy Âu Thành Triệu vừa ngồi xuống liền ngủ mất tiêu, cô vỗ nhẹ vào gương mặt điển trai ấy dịu dàng hỏi. “Âu Thành Triệu! Sao lại ra đây, không nằm trên giường mà ngủ?” Cậu vẫn mang máng nghe được lời cô nói, chỉ lắc đầu nhẹ rồi im re.
Lạc Ân Nghiên nhìn vào giờ trong máy tính, không nghĩ rằng mới ngồi tí xíu đã hơn mười hai giờ, cô gập laptop lại để qua một bên.
Khuôn mặt sau khi làm việc xong cũng thoải mái hơn một chút, Lạc Ân Nghiên hôn nhẹ vào trán người thanh niên bên cạnh, ôm cậu như ôm một đứa trẻ từ từ bước lại giường.
Gương mặt trai tráng vẫn luôn luôn vùi vào hõm cổ cô ngủ yên tĩnh, cô đặt cậu lên giường chỉn chu rồi mới bước lên, tay với lấy tắt cái đèn ngủ bên giường.
Âu Thành Triệu như tìm được hơi ấm quen thuộc, không nhanh không chậm quay qua ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, do có buổi chụp từ sớm Lạc Ân Nghiên đã dậy từ trước chuẩn bị vài món ăn sáng cho Âu Thành Triệu, lúc cậu dậy song sẽ không lo đói.
Đồng thời cũng để lại một lời nhắn nhũ rồi mới đi. Âu Thành Triệu thức dậy, thì thấy trong phòng một mảng im lặng, chỉ nghe vài tiếng chim hót líu lo bên ngoài.
Cậu nhổm dậy nhìn xung quanh, không thấy cô đâu thì bắt đầu đi tìm kiếm.
Có thể hiểu đây như một thói quen, khi mở mắt ra Âu Thành Triệu lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô đầu tiên. Đi hết căn nhà vẫn không thấy cô đâu, cậu vô phòng bếp thì liền thấy một vài món ăn sắp xếp ngay ngắn trên bàn, bên cạnh cũng có một mẫu giấy.
Truyện Truyện Teen ‘Tôi phải đi sớm, nếu dậy thì ăn sáng đi nhé’ Âu Thành Triệu đọc xong thì nheo mắt ngáp một cái.
Mắt không thèm liếc một cái trên bàn từng bước đi lên lầu thay đồ. Xong xuôi cậu đi xuống, tay cầm một cái bọc đổ tất cả đồ ăn trên bàn vào rồi xách đi.
Không muốn ăn nhưng cũng phải đem đi vứt, nếu để cô thấy mình không động đũa sẽ rất rắc rối. Điện thoại trong túi tự dưng vang lên.
Âu Thành Triệu rút ra không nhìn đã bấm nghe máy. “Alo?” “Em trai ra quán cafe gặp chị!” “Vâng, chị ra trước đợi em một chút” “Được!” Cúp máy cậu liền lái chiếc xe của mình ra khỏi khu dân cư, dừng lại trước một cái thùng rác tay quăng bịch đồ ăn Lạc Ân Nghiên đã chuẩn bị từ sớm cho cậu một cách không thương tiếc.