Thiên Hương lâu nằm trên con đường sầm uất của kinh thành, là một tòa nhà bốn tầng, mái cong, tường cao, to lớn khí thế, thực khách lui tới đi xe ngựa hoa lệ, áo mũ chỉnh tề, thật không hổ là “kinh đô đệ nhất tửu lâu”.
Tạ Chiêu Anh dẫn tôi đi vào, tiểu nhị vừa nhìn thấy anh ta đã tươi cười chào đón: “A, đây chẳng phải nhị gia sao? Đã lâu không thấy ngài tới, mời lên lầu.”
Tạ Chiêu Anh quen đường, phất vạt áo đi lên lầu.
Ngồi xuống một phòng nhìn ra đường lớn, Tạ Chiêu Anh mở thực đơn, bắt đầu đọc: “Gà nấu nấm, củ từ nhồi anh đào, vịt xào hải sâm, nấm nướng, đậu sốt, rau trộn…”
Tôi vội vàng kêu ngừng ngừng ngừng: “Chúng ta chỉ có hai người, hai món mặn, một món chay, một món canh là đủ rồi.”
Tạ Chiêu Anh hiển nhiên rất hào phóng, bất mãn nói: “Không phải chỉ vài món ăn thôi sao, nhị ca của muội vẫn đủ tiền trả.”
Chạy bàn ở bên cạnh cũng lập tức cũng xen miệng: “Nhị gia ra tay đều có tiếng hào phóng. Lần trước vung tiền độc chiếm hoa khôi của Quỳnh Tụy lâu, ngay cả Triệu tiểu hầu gia cũng chỉ có thể đứng bên nuốt nước miếng.”
Tôi trừng mắt nhìn Tạ Chiêu Anh đang đắc ý dào dạt, không hề có ý kính nể, chỉ cảm thấy đáng thương thay cho Tạ thái phó. Một phần tử trí thức cấp cao như ông ấy chẳng biết phải làm thế nào mới cung cấp đủ cho một đứa con trai ăn tàn phá hại như thế này, chẳng trách ông ấy muốn đưa con gái rượu vào cung.
Tôi hỏi: “Triệu tiểu hầu gia là ai?”
Tạ Chiêu Anh cười nói: “Triệu Sách, cháu trai của hoàng hậu. Có chút quen biết, trước đây khi đi học, hắn vẩy mực lên ghế của ta, ta đóng đinh lên ghế của hắn, cả hai đều bị tiên sinh đánh; đến khi trưởng thành, ta giành mất hoa khôi của hắn, hắn cướp đồ cổ của ta, về nhà đều bị giáo huấn.”
Tôi nghĩ đến bè đảng Triệu thị mà Vân Hương từng nói, hỏi: “Vậy Triệu tiểu hầu gia này cũng là một tên ăn chơi trác táng?”
Tạ Chiêu Anh nói: “Cũng không phải, con người hắn tuy lưu manh, không phẩm hạnh, vô liêm sỉ, háo sắc, nhưng tài văn chương lại nhất đẳng. Khi rảnh rỗi, muội đọc thử “Tề giang sơn chí” và “thịnh kinh” xem, đó chính là hắn sáng tác.”
Tôi giật mình: “Hắn, hắn, hắn theo đạo cơ đốc à?”
Tạ Chiêu Anh không hiểu: “Ruột gà kêu? Ruột gà làm sao kêu được?”
Tôi phụt một tiếng phun khắp bàn: “Muội nghe nhầm, là muội nghe nhầm!”
* Có lẽ nghe nhầm “thịnh kinh” thành “thánh kinh”, kinh thánh ấy = =”
Tạ Chiêu Anh vẫn còn suy tư: “Hay là gà kêu từ trong bụng?”
Tôi vội hỏi: “Vậy hoa khôi đó thế nào?”
Tạ Chiêu Anh cười: “Muội nghĩ thế nào? Một đêm tiêu dao hồng trướng cùng mỹ nhân? Thật ra cô nương đó là người trong lòng của một bằng hữu của ta, bằng hữu đó của ta gia cảnh bình thường, không có cách nào chuộc thân cho giai nhân, vì vậy ta mới tiện tay giúp đỡ một chút thôi.”
Tôi cười: “Dùng tiền trong nhà đi hành hiệp trượng nghĩa, chẳng trách ra tay hào phóng, phải không?”
Tạ Chiêu Anh hiếu kỳ nhìn tôi chằm chằm: “Rốt cuộc muội từ cái gì biến thành, sao có thể xảo quyệt, tinh quái như thế?”
Anh ta giống như chỉ tùy ý nói một câu lại dọa tôi đổ mồ hôi lạnh. Đây là xã hội phong kiến, kẻ mượn xác hoàn hồn như tôi sẽ bị coi là yêu ma quỷ quái, bị trói trên cọc gỗ, quay đến mức cháy khét lẹt.
Cũng may lúc này tiểu nhị đã bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Tôi nhìn qua một lượt, mấy cái bát đựng đồ ăn chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, không biết là keo kiệt hay là truyền thống, dù sao một loạt món ăn bày khắp bàn khiến tôi có cảm giác như đang ăn đồ ăn Hàn Quốc. Chẳng trách Tạ Chiêu Anh mở miệng là gọi nhiều như thế.
Nhưng món ăn cũng đầy đủ sắc hương vị, lại hợp khẩu vị của tôi, tôi ăn vô cùng vào miệng.
Tạ Chiêu Anh tao nhã gắp một ít rau, chậm rãi ăn, nhìn tôi đang ăn như chết đói mới dặn dò một câu: “Chậm một chút, cẩn thận nghẹn.”
Chợt nghe bên ngoài truyền tới một giọng nói sang sảng: “Nhị thiếu gia nhà họ Tạ biết chăm sóc người khác từ khi nào vậy.”
Dứt lời, cửa mở ra. Một chàng trai cao gầy mặc cẩm phục chưa được mời đã bước vào, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười thân thiện, chỉ là, trời lạnh muốn chết còn phe phẩy một cây quạt hoa, một mùi thơm theo gió quạt bay vào mũi tôi. Phía sau anh ta là một anh chàng mặc áo thư sinh màu xanh nhạt, anh tuấn cao lớn, dáng vẻ ôn hòa. Hai người tầm tuổi Tạ Chiêu Anh, áo quần cầu kỳ, cử chỉ lễ độ, hiển nhiên đã được dạy dỗ tốt.
Tạ Chiêu Anh đứng lên, cười cười: “Diên Vũ, Chính Huân, đã lâu không gặp.”
Tên của hai người này rất có vẻ Hàn Quốc, vô cùng thú vị. Anh chàng mặc hoa phục đi phía trước có một đôi mắt phượng, khi cười rất giống hồ ly. Anh chàng phía sau có vẻ trầm tĩnh, ổn định hơn, giống một cái giếng nước không một gợn sóng.
Anh chàng hồ ly nhìn thấy tôi, tò mò hỏi: “Vị cô nương này là…”
Tạ Chiêu Anh giới thiệu: “Đây là Hàn vương tôn, còn vị này là xa kỵ tướng quân, Úc Chính Huân. Đây là tứ muội của ta, Tiểu Hoa.”
Anh chàng hồ ly Hàn vương tôn vừa nghe đại danh của tôi lập tức thốt ra: “Cô nương thần trí có vấn đề, không phải bị điên đấy sao?”
Tôi giận dữ cười mỉa: “Người tin người ta nói nhảm, vậy chẳng phải cũng đần độn hay sao?”
Úc Chính Huân nhất thời không nhịn được mà nở nụ cười, Tạ Chiêu Anh sút cho tôi một phát dưới gầm bàn.
Hàn vương tôn cũng biết mình lỡ lời, vội vàng nghiêm mặt xin lỗi tôi: “Lời vừa rồi của tại hạ chỉ là vô ý, đã sỉ nhục tứ tiểu thư, thật sự là thường ngày nói năng lung tung đã quen, không có ác ý, mong tứ tiểu thư rộng lượng tha thứ.”
Tôi là một tiểu cô nương chưa cập kê, anh ta chịu chân thành nhận lỗi với tôi như vậy quả thật không dễ dàng. Vì vậy, tôi gắp cái đùi gà vừa bị tôi phun nước miếng, đặt vào trong bát của Hàn vương tôn, vô cùng thân thiết nói: “Hàn đại ca đừng tự trách, tiểu muội vừa rồi cũng đã vô lễ, cũng xin Hàn đại ca đừng trách tội.”
Nét mặt Tạ Chiêu Anh giật giật, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta, anh ta thức thời ngậm chặt miệng. Vì vậy, tôi khoái trá nhìn Hàn vương tôn nuốt miếng thịt gà kia vào bụng.
Lúc này Úc Chính Huân bỗng mở miệng nói: “A Anh, đã lâu huynh không về. Ta nhớ trước đây huynh rất thích nghe Bộ Đình cô nương của Thiên Hương lâu này hát, chi bằng hôm nay cũng gọi nàng tới hát vài khúc đi.”
Tạ Chiêu Anh cười nói: “Thật sự đã lâu không được nghe tiếng ca của Bộ Đình cô nương, vậy mời nàng tới đây đi.”
Tiểu nhị chạy đi gọi người, không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng đồ trang sức chạm vào nhau nho nhỏ, một hương thơm thanh nhã nhẹ nhàng bay vào. Người tới bước chân rất nhẹ, ngồi xuống phía sau rèm che ở gian ngoài, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ nghe thấy tiếng cổ cầm thanh thúy vang lên, sau đó là một giọng ca uyển chuyển, mềm nhẹ: “Ve sầu mùa đông, đóa mộc tú cầu, sương mờ liễu rủ. Một cánh nhạn bắc, sông dài cách chia. Nói rằng sẽ trùng phùng trong mộng. Từng năm cắm liễu đếm tuổi xuân, hoa đào khắc khoải ngày một héo úa…”
Bài hát này thật đẹp, tôi nghe rất nhập tâm.
Một khúc hát hoàn tất, phía sau hoàn toàn yên tĩnh. Tôi quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Tạ Chiêu Anh, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, ánh mắt lấp lánh sáng. Tôi đã nhìn quen dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ta, chợt thấy dáng vẻ nghiêm túc như thế nên rất kinh ngạc.
Lúc này tôi mới phát hiện, Hàn vương tôn và Úc tướng quân kia đã không thấy đâu. Hai gã này đúng là không phúc hậu, trốn đi cũng không gọi tôi, giờ tôi ở lại không được, đi cũng không xong.
Người đẹp sau rèm thưa kia cúi đầu khẽ thở dài, nói: “Lục lang, chàng còn nhớ từ khúc này không?”
Vẻ mặt Tạ Chiêu Anh rất dịu dàng, lại cười nói: “Sao có thể quên.”
Thật sự là tình nhân cũ gặp nhau, tôi biến thành một cái đèn lồng rõ to.
Giọng nói người đẹp thật ưu thương: “Nhớ khi đó, ta giả làm một nam hài tử, cùng chàng ra phố ngắm hoa đăng. Không cẩn thận bị tách ra, ta khóc suốt dọc đường, cuối cùng được người nhà tìm về. Không nhớ ra chàng vẫn còn tìm ta, ở bên ngoài cả đêm, bị phong hàn, trở về bị bệnh nặng một hồi.”
Tạ Chiêu Anh cười: “Khi đó ta cho rằng đã lạc mất nàng, sợ đến mức hồn phi phách tán.”
Giọng nói người đẹp lại có thêm chút nức nở: “Ta còn nhớ ta từng thề trước giường bệnh của chàng, lời thề ấy chàng còn nhớ không?”
Tạ Chiêu Anh mềm nhẹ như nước nói: “Đương nhiên còn nhớ…”
Tôi hiếu kỳ vểnh tai lên, anh ta đang định nói tiếp, liếc mắt nhìn thấy tôi, lập tức đứng hình. Vẻ mặt dịu dàng đến mức buồn nôn kia còn chưa kịp thu lại, cứng nhắc trên mặt, vô cùng tức cười, tôi cười khẽ ra tiếng.
Tạ Chiêu Anh đen mặt nhìn tôi nói: “Muội còn chưa đi?”
Tôi vô tội nhún vai, nói: “Bọn họ không gọi muội đi.”
Người đẹp vừa sợ vừa thẹn nói: “Ai ở đó vậy?”
Tạ Chiêu Anh vội vàng trấn an nàng: “Không có gì, là tứ muội của ta. Ta đưa con bé ra ngoài chơi.”
Tôi lập tức ngoan ngoãn hướng về phía rèm che gọi một tiếng: “Chào tỷ tỷ.”
Người đẹp sau rèm cười khẽ, một bàn tay nhỏ nhắn như điêu khắc từ bạch ngọc vén rèm lên, lộ ra gương mặt sáng trong như ánh trăng.
Cô gái trẻ tuổi đó tư thế thướt tha, tóc đen dài như mây, không mang châu báu, chỉ cài một đóa hoa thược dược nở rộ. Váy lụa xanh nhạt hoa mỹ tinh xảo, da thịt trắng như tuyết, mịn màng như ngọc. Gương mặt trái xoan, mắt hạnh long lanh, đẹp như bước ra một bức tranh thời hiện đại.
Tôi đang định mở miệng ca ngợi thì Tạ Chiêu Anh đã đi tới trước, vô cùng thân thiết đỡ lấy nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nồng nàn trìu mến, đóa hoa đỏ lửa tình lộp độp nở giữa không trung.
Tôi nhẹ nhàng đứng lên đi ra ngoài.
Không ngờ mỹ nhân đột nhiên mở miệng gọi tôi lại: “Tứ muội chậm đi đã.”
Tôi đành phải đứng lại.
Mỹ nhân tỷ tỷ mỉm cười thân thiện với tôi: “Ta đã nhiều năm không gặp muội muội, không ngờ bệnh của muội muội đã khỏi, thật đáng mừng.”
Thì ra mỹ nhân cũng là người quen cũ. Tôi khách sáo nói: “Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm.”
Tạ Chiêu Anh nói: “Tứ muội không còn nhớ chuyện trước đây, đây là Phỉ Hoa tỷ tỷ của muội.”
Sao? Không phải nữ ca sĩ Bộ Đình gì đó sao?
Tạ Chiêu Anh nhìn về phía mỹ nhân tỷ tỷ, hỏi: “Lần này nàng đi ra có ai biết không?”
Mỹ nhân tỷ tỷ nói: “Ta nói lên núi dâng hương, cũng không ngăn cản ta. Chàng yên tâm, có Diên Vũ và Chính Huân giúp đỡ, bọn họ sẽ không biết ta tới gặp chàng.”
Tạ Chiêu Anh gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Ta rất lo lắng cho nàng.”
Mỹ nhân tỷ tỷ dào dạt tình cảm nói: “Chàng không cần lo lắng cho ta. Tự mình bảo trọng, ta sẽ rất ổn.”
Hai người siết chặt tay nhau. Tôi nghĩ nếu không phải vì có tôi ở đây, có lẽ bọn họ đã nồng nhiệt ôm ấp cũng nên.
Cánh cửa bỗng bị gõ nhẹ ba tiếng. Đôi chim tình yêu nhỏ bé hồi phục tinh thần. Mỹ nhân tỷ tỷ nói: “Ta cần phải trở về.”
Nhị ca của tôi không nỡ, hỏi: “Khi nào còn có thể gặp nàng?”
“Lần này chàng ở lại bao lâu?”
“Ta còn chưa gặp được người đó.”
Mỹ nhân tỷ tỷ cắn môi, cau mày nói: “Ta sẽ giúp chàng nghĩ biện pháp. Chàng cứ kiên nhẫn chờ một chút. Nghìn vạn lần không được liều lĩnh, chàng phải biết tình thế hiện tại của chàng nguy hiểm biết nhường nào. Nghe nói, ngoại trừ vị kia, những người khác đều không thể gặp người đó.”
“Đã đến mức đó rồi sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa thân thể người đó vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.”
“Tạ Chiêu Anh nắm tay nàng, nói: “Ta biết, ta sẽ kiên nhẫn chờ.”
Hàn vương tôn thò đầu vào nói: “Phỉ Hoa, đến giờ rồi.”
Tạ Chiêu Anh bỗng giang hai tay ôm Phỉ Hoa vào lòng.
Tôi và những người khác đều tự giác quay đầu đi.
Một lúc lâu sau, hai người mới lưu luyến rời ra. Phỉ Hoa lau nước mắt, yếu ớt nói: “Ta đi đây, chàng hãy bảo trọng.”
Tạ Chiêu Anh còn cầm chặt lấy tay nàng, vẻ mặt thâm tình. Mỹ nhân Phỉ Hoa quyết tâm giãy tay anh ta ra, che thêm một chiếc khăn che mặt rồi vội vã rời đi.
Tôi nhìn một màn này, trong lòng rất đồng cảm. Phỉ Hoa vừa nhìn đã biết xuất thân cao quý, dung mạo không hề thua kém Tạ Chiêu Kha, còn là thanh mai trúc mã của Tạ Chiêu Anh, lại không biết vì sao mà hai người không ở bên nhau. Người có tình không thể thành thân thuộc, tôi cảm thấy thật đáng tiếc.
Sau khi Phỉ Hoa đi, Hàn vương tôn và Úc Chính Huân cũng cáo từ. Tôi và Tạ Chiêu Anh tâm trạng ủ ê chậm rãi trở về nhà.
Dọc đường Tạ Chiêu Anh không nói chuyện, trên mặt phủ một tầng mây đen, ánh mắt có vẻ oán hận, sấm sét chớp lên, muốn sống chớ tới gần.
Tôi khua dũng khí hỏi: “Nhị ca, rốt cuộc Phỉ Hoa tỷ tỷ là ai?”
Sắc mặt Tạ Chiêu Anh hơi dịu đi một chút, nói: “Nàng là con gái độc nhất của công bộ thượng thư, Tần Phỉ Hoa. Một trong “Đông Tề song xu” (xu = người đẹp). Người còn lại chính là tỷ tỷ Tạ Chiêu Kha của muội.”
Chẳng trách, chẳng trách.
Tạ Chiêu Kha thanh cao u lãnh, Tần Phỉ Hoa dịu dàng uyển chuyển, hai người đều là tuyệt đại giai nhân.
Tôi lại hỏi: “Gia trưởng hai bên không đồng ý hai người à?”
Tạ Chiêu Anh cười lạnh một tiếng: “Tần gia có ý đưa Phỉ Hoa vào cung.”
Thật khéo, Tạ gia cũng có ý như thế.
“Chẳng trách ai cũng thích làm hoàng đế.”
“Hoàng đế?” Tạ Chiêu Anh mỉa mai nói: “Lão hoàng đế ốm yếu, đại quyền không nắm trong tay kia? Không phải hắn! Sau khi thái tử tạ thế, còn có nhị hoàng tử Tiêu Lịch do một tay hoàng hậu nuôi nấng. Hiện giờ Phỉ Hoa đang là nữ quan trong cung của hoàng hậu, ý đồ hai nhà Tần, Triệu đã vô cùng rõ ràng.”
Tôi nói: “Nói vậy, nhà chúng ta và Tần gia muốn lấy lòng Triệu gia?”
Tạ Chia Anh vừa chia tay với người trong lòng, tâm trạng không vui, có chút hận đời, mở miệng là nói: “Tiêu thị nếu còn không ngóc đầu lên, thiên hạ này sớm muộn gì cũng đổi thành họ Triệu.”
Giọng nói của anh ta hơi lớn một chút, dọa tôi toát mồ hôi lạnh, thừa dịp trên đường vắng người, vội vàng kéo anh ta về nhà.
Tới cửa nhà, hạ nhân đứng bên ngoài chờ chúng tôi ồn ào la lên: “Nhị thiếu gia và tứ tiểu thư đã trở về!” Sau đó, một đám người từ trong nhà ùa ra, dẫn đầu chính là Tạ thái phó và Tạ phu nhân.
Tạ lão gia hừ lạnh: “Vẫn còn biết đường về?”
Câu này là nói với tôi.
Tạ phu nhân khuyên ông ấy: “Đã về là tốt rồi. Cũng may con đi theo.”
Câu này là nói với Tạ Chiêu Anh.
Đại ca cũng nói: “Chúng ta đều lo lắng Tiểu Hoa sẽ lạc đường. Về là tốt rồi, ăn cơm thôi, đều vào nhà đi đã.”
Đại khái vì lão hòa thượng tiên đoán tôi sẽ là thế thân của cô ấy nên Tạ Chiêu Kha rất vui vẻ, hiếm khi nào bỏ qua rụt rè, ôm lấy cánh tay tôi. Tôi ăn rồi mới về, không thấy đói, cô ấy còn nhiệt tình gắp thức ăn cho tôi.
Ăn xong, quả nhiên tôi bị ông bà Tạ gọi vào thư phòng.
Thư phòng nghiêm trang, đèn đuốc treo cao, nét mặt già nua nho nhã của Tạ thái phó bị ánh đèn chiếu xuống, hiện ra tất cả nếp nhăn, dường như nhiều hơn một chút trước khi tôi bỏ đi.
Tạ thái phó quát một tiếng: “Quỳ xuống!”
Tôi phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ấy, cái gì mà “dưới trướng nữ nhi có hoàng kim” đều là đồ bỏ.
Tạ phu nhân có lòng tốt nhắc nhở tôi: “Không phải quỳ cha con, mà là quỳ tổ tông.”
Lúc này tôi mới nhìn thấy mấy bức họa sau lưng Tạ thái phó, phía trước hương khói nghi ngút. Chỉ là, ban ngày vừa mới quỳ xong, giờ lại quỳ, tổ tông sẽ không chê phiền chứ?
Tạ thái phó nói đầy hàm ý: “Lời Tuệ Không đại sư nói ban ngày, ngươi còn nhớ rõ chứ?”
Tôi trợn mắt. Muốn quên cũng khó.
Tạ thái phó nói: “Tạ gia chúng ta, làm quan đã đến trăm năm.Trong đó ai ai cũng là trung lương, từng có một vị tể tướng, ba vị tướng quân, còn có hai vị quý phi và ba vị tòng phi. Thế nhưng, tuyệt đối chưa từng có…”
“Hoàng hậu?” Tôi tiếp lời.
Tạ thái phó hung dữ liếc mắt nhìn tôi: “Chưa từng có kẻ nào không biết lễ nghĩa, ngang ngược như ngươi!”
Tôi tức giận: “Cha, không thể trách con, con ngốc nghếch mười năm, đột nhiên có người nói tương lại con có thể là mẫu nghi thiên hạ, là ai thì cũng bị dọa đến hết hồn.”
Tạ phu nhân đứng bên cạnh tôi, gật đầu nói: “Cũng đúng đấy lão gia. Tiểu Hoa còn chưa hiểu chuyện, ông nên coi con bé là đứa trẻ hai tuổi thôi.”
Tạ thái phó bớt đi một chút tức giận, mặt mũi bị tôi ném đi lúc ban ngày lại nhặt về được một ít. Ông ấy xị cái mặt già nói: “Tuy con bị bệnh đã lâu, nhưng nay cũng không còn nhỏ nữa. Nếu giờ con đã khỏi bệnh, hôm nay lại phát sinh chuyện như vậy, có một số chuyện của Tạ gia vẫn nên nói cho con biết thì tốt hơn.”
Sao? Cái gì? Tàn dư tiền triều à? Hay mật thám võ lâm? Hay Tạ thái phó ngài làm việc cho cục bảo an quốc gia?
Tạ thái phó nói: “Mỗi thế hệ của Tạ gia đều có nữ tử liên hôn với hoàng thất. Đến thế hệ này của ta, kế hoạch vốn là cho tam tỷ con tiến cung.”
Thì ra là việc này.
“Tuệ Không đại sư từ trước đến nay chưa nói sai bao giờ, lời nói hôm nay, tương lai nhất định sẽ linh nghiệm.”
Đùa cái gì đấy! Tôi vội vàng nói: “Cha, không có gì chắc chắn cả. Cha nhìn dáng vẻ này của con, làm gì có ai để con làm hoàng hậu. Nếu con có thể làm hoàng hậu, vậy hoàng đế kia chỉ sợ cũng chẳng ra gì!”
Tạ thái phó hẳn là một phần tử thuộc phái bảo hoàng cực đoan, vừa nghe tôi nói vậy, huyết áp lập tức tăng vọt: “Có thể vào cung hầu hạ hoàng thượng là phúc mấy đời của ngươi? Ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, chuốc lấy tai họa cho Tạ gia!”
Mấy đời?
Tôi đã làm ni cô tám đời đây, chuyên tâm hướng Phật, thế nhưng Phật tổ lại sút tôi vào cục diện rối rắm như thế này. Còn hoàng hậu? Chờ thân thể thật khỏe mạnh trở lại, tôi sẽ vỗ mông chạy lấy người, hoàng cung kia ai thích vào thì vào.
Tạ phu nhân dặn dò tôi: “Chuyện ở phật đường hôm nay liên quan tới trăm mạng người ở Tạ gia, sau này không được nói với ai. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ nhờ Tống tiên sinh dạy học cho một mình con, buổi chiều học thanh nhạc, nữ công…”
Một tia sét đánh vào đỉnh đầu tôi ngay giữa lúc trời quang, số phận của Tạ Chiêu Kha lại rơi trúng đầu tôi? Tôi cảm thấy mình như một con heo bị người ta điên cuồng nhồi thức ăn chờ ngày làm thịt, trong khi đau khổ hấp thụ, chờ đợi mình chính là cái chết.
Tôi nhăn ngũ quan thành một đống, vội vàng bò lên ôm lấy chân Tạ phu nhân, kêu thảm: “Mẹ, con không thể không học sao?”
Tạ phu nhân nói: “Không thể!”
Tôi nói: “Con biết đọc biết viết, thơ cũng biết làm vài bài, biết tiếng nước ngoài, Toán Lý Hóa thì tốt hơn một chút, còn tinh thông… lược thông kỳ hoàng (biết chút y thuật). Con không cần học thêm cái gì nữa!”
Tạ phu nhân hỏi: “Con có biết thêu thùa, nấu nướng, ca múa, cầm kỳ không?”
Tôi khinh thường: “Cô gái nào cũng biết làm, con cũng biết thì có gì đặc biệt?”
Tạ phu nhân cũng rất am hiểu triết học: “Nam nhân luôn thích mới mẻ một thời, lâu dần sẽ chán. Truyền thống vẫn vững chắc hơn.”
Tạ thái phó mất tự nhiên ho khụ một tiếng. Tôi cười thầm.
Sau đó, tôi lại bị căn dặn vài câu rồi mới được thả ra. Vân Hương đang ở ngoài sân chờ tôi, tôi vừa bực tức kể khổ với cô ấy, vừa quay về viện của mình.
Vân Hương bỗng kéo ống tay áo của tôi. Tôi ngậm miệng nhìn theo cô ấy.
Trên bờ tường có một bóng người cô độc đang ngồi chồm hỗm, ánh trăng ảm đạm kéo bóng lưng của anh ta thật dài, anh ta giống như một con chim lớn đau thương, mạnh mẽ chống chọi với giá lạnh trong cuộc đời.
Tôi đồng thời dùng cả tay cả chân, tốn sức của chín trâu hai hổ mới bò lên được, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Bên ngoài bức tường là một con hẻm nhỏ, ban ngày có một số người bán hàng rong bán một ít rau dưa, trái cây, giày tất vân vân, bờ tường cũng không cao, trước giờ chưa có trộm trèo vào là do vận khí của Tạ gia tốt. Giờ đã khuya, nơi này rất im ắng, càng làm nổi bận lên vẻ cô độc, đáng thương của người bên cạnh.
Tôi mở miệng phá tan sự tĩnh lặng: “Nhị ca, có phải ca đang nghĩ đến Phỉ Hoa tỷ không?”
Vẻ mặt Tạ Chiêu Anh rất nghiêm túc, lại không có chút sầu muộn bi xuân thương thu, ngược lại giống như một thanh bảo kiếm ẩn nhẫn nhiều năm đang bức thiết nhảy ra khỏi vỏ, giống một con sói chuẩn bị nhảy ra vồ mồi. Lúc này, anh ta không hề có vẻ tùy tiện, mất tập trung như trước kia, hình tượng luôn uể oải đột nhiên biến thành cao lớn.
Tôi nghĩ, có thể được một cô gái như Tần Phỉ Hoa yêu, anh ta hẳn cũng không phải lại chơi bời trác táng. Tạ Chiêu Anh lập tức từ nam phụ bậc hai biến thành nam chính khổ đại cừu thâm, nhẫn nhục, ý chí, tạo hóa đúng là biết cách trêu ngươi.
Đang cảm thán, Tạ Chiêu Anh bỗng vỗ vai tôi. Tôi cho rằng anh ta sắp dõng dạc phát biểu tuyên ngôn tình yêu, kết quả là anh ta hưng phấn chỉ vào bóng ngươi trong góc tường phía xa, nói: “Nhìn xem, có một đôi uyên ương đang vụng trộm yêu đương kìa!”
Tôi nghẹn họng không biết nói gì.