Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

6: Leo


trước sau

"Anh ấy chết như thế nào?" Leo hỏi. "Ý tớ là anh Beckendorf ấy."

Will Solace đi chầm chậm phía trước. "Bị nổ. Anh Beckendorf và Percy Jackson đã làm nổ tung một con tàu đầy quái vật. Anh Beckendorf đã không kịp ra khỏi đó."

Cái tên đó lại được nhắc đến lần nữa – Percy Jackson, người bạn trai đang bị mất tích của Annabeth. Anh chàng đó ắt hẳn rất được mọi người ở đây yêu thích, Leo nghĩ.

"Vậy anh Beckendorf khá nổi tiếng ở đây đúng không?" Leo hỏi. "Ý tớ là – trước khi anh ấy bị nổ tung?"

"Anh ấy rất tuyệt," Will đồng ý. "Thật sự khó khăn cho toàn bộ trại khi anh ấy mất. Jake trở thành người đứng đầu vào thời điểm giữa cuộc chiến. Thực tế là cùng lúc với tớ. Jake đã làm những gì tốt nhất, nhưng cậu ấy không bao giờ muốn trở thành người lãnh đạo. Cậu ấy chỉ thích xây dựng. Nhưng rồi sau khi cuộc chiến kết thúc, mọi việc trở nên xấu đi. Những chiếc xe ngựa đua của Nhà số Chín bị nổ tung. Những người máy của họ bị chập mạch. Các phát minh luôn gặp sự cố. Giống như bị nguyền rủa vậy, cuối cùng mọi người bắt đầu gọi đó là Lời nguyền Nhà số Chín. Rồi Jake gặp tai nạn..."

"Điều đó có liên quan đến rắc rối mà cậu ấy nhắc đến," Leo đoán.

"Chúng liên quan đến nhau," Will nói với vẻ chẳng nhiệt tình tí nào. "Và chúng ta đã đến nơi cần đến."

Xưởng rèn trông giống một đầu máy xe lửa hơi nước đã đâm sầm vào đền Parthenon(6) của người Hy Lạp và hòa vào nhau. Các cột đá cẩm thạch trắng chống đỡ các bức tường phủ bồ hóng. Các ống khói nhả khói ra phía trên một đầu hồi tinh vi được chạm khắc rất nhiều hình các vị thần và quái vật. Công trình nằm ở rìa một con suối, với một vài bánh xe nước đang quay một chuỗi các bánh răng bằng đồng. Leo nghe được tiếng kêu ken két của máy móc bên trong, tiếng gầm của lửa, và tiếng đập của búa lên những chiếc đe.

Họ bước qua cửa vào, và một tá các cậu trai và cô gái, những người đang tập trung làm các dự án khác nhau, đều đông cứng người lại. Mọi âm thanh đều biến mất chỉ trừ tiếng gầm của bể rèn và tiếng lách cách-lách cách-lách cách của các bánh răng và đòn bẩy.

"À, chào các cậu," Will nói. "Đây là người anh em mới của các cậu, Leo – ừm, họ của cậu là gì nhỉ?"

"Valdez." Leo nhìn quanh các trại viên khác. Liệu cậu có thật sự có quan hệ với họ không? Những người anh em họ của cậu đều đến từ một vài gia đình lớn, nhưng cậu thì luôn chỉ có mỗi mình mẹ ở bên – cho đến khi bà ấy mất.

Những đứa trẻ tiến đến bắt tay, giới thiệu về bản thân. Những cái tên của họ mờ nhạt giống nhau: Shane, Christopher, Nyssa, Harley (ừm, giống tên một loại xe mô tô). Leo biết cậu sẽ chẳng bao giờ phân biệt được mọi người. Có quá nhiều người. Thật thật nhiều người.

Không ai trong số họ giống nhau – tất cả đều có khuôn mặt, màu da, màu tóc, và chiều cao khác biệt. Bạn sẽ không bao giờ nghĩ, Này, nhìn xem, đó là một Nhóm con của thần Hephaestus đấy! Nhưng tất cả họ đều có những đôi bàn tay mạnh mẽ, lởm chởm các cục chai và dính đầy dầu máy. Thậm chí ngay cả Harley bé nhỏ, người còn chưa đến tám tuổi, trông như thể cậu nhóc có thể đấu sáu vòng với Chuck Norris(7) mà chẳng đổ một giọt mồ hôi.

Và tất cả mọi người đều có chung một kiểu buồn bã nghiêm trang. Đôi vai của họ sụm xuống như thể cuộc sống khiến họ vô cùng mệt mỏi. Một vài người trông như thể đã bị đánh cho bầm dập vậy. Leo đếm được có hai cánh tay đeo băng đeo, một cặp nạng, một miếng dán ở mắt, sáu người đang được quấn băng thun, và khoảng bảy ngàn miếng băng cá nhân

"Ừm, được rồi!" Leo nói. "Tớ nghe nói đây là nơi tổ chức tiệc!"

Không ai cười. Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Will Solace vỗ lên vai của Leo. "Tớ sẽ để các cậu làm quen với nhau. Ai đó sẽ đưa Leo đến chỗ ăn tối khi đến giờ nhé?"

"Tớ biết rồi," một trong số các cô gái nói. Nyssa, Leo ghi nhớ. Cô mặc một chiếc quần lính cùng áo ba lỗ nhìn thấy rõ hai cánh tay trần, và một chiếc khăn rằn lớn màu đỏ phủ phía trên mái tóc đen phồng lên của cô. Không tính đến miếng băng dán có hình mặt cười trên cằm, cô trông giống một trong số các nữ anh hùng hành động, như thể vào bất cứ giây phút nào cô đều sẽ tóm lấy một khẩu súng máy và bắt đầu tàn sát những người ngoài hành tinh xấu xa.

"Tuyệt," Leo nói. "Tớ luôn muốn có một người chị, một người có thể đánh tớ nhừ tử."

Nyssa không cười. "Đi thôi, anh chàng hài hước. Tớ sẽ chỉ cho cậu quanh đây."

***

Leo không lạ gì với các xưởng máy. Cậu lớn lên quanh những tay thợ máy và các dụng cụ dùng điện. Mẹ cậu thường đùa rằng núm vú giả đầu tiên của cậu là một cái chìa vặn có răng. Nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào như xưởng rèn của trại.

Một cậu con trai đang làm một cái rìu chiến. Cậu ta tiếp tục thử lưỡi rìu lên một miếng bê-tông. Mỗi một lần cậu ta vung tay lên, cái rìu lại cắt miếng bê-tông như thể nó là một miếng pho mát tươi vậy, nhưng cậu ta dường như chưa hài lòng lắm và quay lại tiếp tục mài lưỡi rìu.

"Cậu ấy định giết cái gì với thứ đó vậy?" Leo hỏi Nyssa. "Một con tàu chiến ư?"

"Cậu không bao giờ biết được. Ngay cả với đồng Celestial..."

"Đó là một loại kim loại?"

Cô gật đầu. "Được khai thác từ đỉnh Olympus. Cực kỳ quý hiếm. Dù sao thì nó cũng luôn làm phân hủy các con quái vật khi tiếp xúc với nó, nhưng những con có sức mạnh lớn hơn thì lại luôn có lớp da cực kỳ dai. Những con Drakon, là một ví dụ

"Ý cậu là những con rồng hả?"

"Chỉ cùng loài thôi. Cậu sẽ nhận ra sự khác biệt trong lớp học chiến đấu chống quái vật."

"Lớp học chiến đấu chống quái vật. Ừm, tớ đã có sẵn đai đen môn đó."

Cô không có lấy một nụ cười. Leo hy vọng cô không phải lúc nào cũng luôn nghiêm túc như thế này. Phía gia đình cha cậu phải có một vài khiếu hài hước chứ, đúng không?

Họ băng qua hai chàng trai đang làm một món đồ chơi lên dây cót bằng đồng. Ít nhất trông bề ngoài nó là thế. Đó là một con nhân mã cao mười lăm xăng ti mét – nửa người, nửa ngựa – được trang bị một chiếc cung nhỏ. Một trong hai trại viên lắp đuôi của con nhân mã vào, nó kêu vo vo và bắt đầu hoạt động. Nó phi nước kiệu khắp mặt bàn, hét lớn, "Chết này, muỗi! Chết này, muỗi!" và bắn mọi thứ nó nhìn thấy.

Hình như chuyện này đã xảy ra trước đây, vì mọi người đều nằm sấp xuống sàn trừ Leo. Sáu mũi tên có kích thước bằng chiếc kim găm vào áo sơ mi của cậu trước khi một trại viên nắm lấy một cái búa và đập nó nát vụn.

"Lời nguyền ngu ngốc!" Trại viên chỉ cái búa của mình lên trời. "Tôi chỉ muốn làm một dũng sĩ giết bọ ma thuật! Điều đó là quá mức yêu cầu sao?"

"Ối," Leo nói.

Nyssa lôi những chiếc kim ra khỏi áo cậu. "À, cậu vẫn ổn. Hãy đi tiếp trước khi họ tái tạo lại nó."

Leo xoa xoa ngực mình khi họ bước đi. "Chuyện kiểu như vậy xảy ra rất nhiều sao?"

"Mới đây thôi," Nyssa nói, "mọi thứ chúng tớ làm đều biến thành đồ bỏ đi."

"Vì lời nguyền sao?"

Nyssa cau mày. "Tớ không tin vào các lời nguyền. Nhưng có gì đó không ổn. Và nếu chúng ta không tìm ra đáp án cho vấn đề con rồng, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn."

"Vấn đề con rồng gì?" Leo hy vọng cô đang nói về một con rồng thu nhỏ, hoặc có thể là con đã giết chết những con gián, nhưng cậu có cảm giác cậu sẽ không may mắn thế.

Nyssa đưa cậu đến bên một bản đồ lớn treo trên tường, nơi có hai cô gái đang nghiên cứu. Hình khu trại hiện ra trên bản đồ – một dải đất hình bán nguyệt với bãi biển Long Island Sound nằm ở bờ bắc, các khu rừng ở phía tây, các căn nhà ở phía đông, và một vòng đồi bao quanh ở phía nam.

"Nó ắt phải ở trên những ngọn đồi," cô gái thứ nhất nói.

"Chúng ta đã tìm kiếm ở những ngọn đồi," cô gái thứ hai cãi lại. "Các khu rừng là nơi ẩn náu tốt hơn."

"Nhưng chúng ta đã đặt các loại bẫy..."

"Đợi đã," Leo nói. "Các cậu làm lạc mất một con rồng sao? Một con rồng có kích thước thực sự?"

"Đó là một con rồng bằng đồng," Nyssa nói. "Nhưng đúng, nó là một con rô-bốt có kích thước thật. Nhà thần Hephaestus đã làm nó cách đây nhiều năm. Rồi nó bị lạc trong các cánh rừng cho đến cách đây một vài mùa hè, khi anh Beckendorf tìm ra các mảnh của nó và lắp ráp lại. Nó đang được dùng để bảo vệ trại, nhưng, ừm, nó có hơi chút không ổn định được."

"Không ổn định," Leo nói.

"Nó bị chạm mạch và đâm sầm xuống các ngôi nhà, khiến mọi người bị lửa thiêu, và nó cố xơi tái các thần rừng."

"Điều đó quá không ổn định ấy chứ."

Nyssa gật đầu. "Anh Beckendorf là người duy nhất có thể chế ngự được nó. Nhưng rồi anh ấy mất đi, và con rồng trở nên ngày càng tệ hơn. Cuối cùng nó nổi cáu và bỏ trốn. Thỉnh thoảng nó lại xuất hiện, phá hủy thứ gì đó, và lại bỏ trốn. Mọi người mong chờ bọn tớ tìm và phá hủy nó..."

"Phá hủy nó sao?" Leo kinh sợ. "Các cậu có một con rồng bằng đồng với kích thước thật, và cậu muốn phá hủy nó sao?"

"Nó thở ra lửa," Nyssa giải thích. "Nó không còn dùng được nữa và đã mất kiểm soát."

"Nhưng nó là một con rồng! Cô bạn này, điều đó quá tuyệt vời. Sao cậu không cố nói chuyện với nó, chế ngự nó?"

"Chúng tớ đã thử. Jake Mason đã cố làm thế. Cậu đã nhìn thấy điều đó có tác dụng như thế nào."

Leo nghĩ về Jake, cả người qu trong băng chỉnh hình, nằm một mình trên giường. "Thế nhưng..."

"Chẳng có lựa chọn nào khác." Nyssa quay lại nhìn những cô gái nọ. "Hãy đặt thêm bẫy trong các cánh rừng – ở đây, ở đây, và ở kia. Gắn thêm dầu nhớt mô tô loại ba mươi ký vào chúng."

"Con rồng uống cái thứ đó?" Leo hỏi.

"Ừm." Nyssa thở dài đầy tiếc nuối. "Nó thích dùng kèm với một ít sốt Tabasco, ngay trước lúc đi ngủ. Nếu nó làm bật bẫy, bọn tớ có thể đến nơi cùng với các bình xịt phun acid – loại có thể làm da nó tan chảy. Rồi bọn tớ sẽ lấy máy cắt kim loại và... và kết thúc công việc."

Tất cả họ trông thật buồn bã. Leo nhận ra họ không muốn giết con rồng nhiều hơn cậu là bao.

"Các cậu," cậu nói. "Chắc chắn sẽ có một cách nào khác."

Nyssa trông có vẻ hoài nghi, nhưng một vài trại viên khác ngừng những việc họ đang làm và tiến đến để nghe cuộc trò chuyện.

"Như thế nào?" một người hỏi. "Cái thứ đó phun lửa đấy. Chúng ta thậm chí không thể đến gần nó."

Lửa, Leo nghĩ. Ồ, trời, điều cậu có thể nói cho họ là về lửa... Nhưng cậu phải cẩn trọng, ngay cả khi họ là anh em trai và chị em gái của cậu. Đặc biệt nếu cậu phải sống cùng với họ.

"Ừm..." Cậu ngần ngừ. "Thần Hephaestus là thần lửa, đúng không? Vậy không ai trong số các cậu có khả năng đề kháng với lửa hay khả năng gì đó sao?"

Không ai hành động như thể đó là một câu hỏi ngu ngốc, điều đó khiến cậu thấy nhẹ nhõm, nhưng Nyssa nghiêm trang lắc đầu.

"Đó là khả năng của một Cyclops, Leo. Những người con á thần của thần Hephaestus... chúng ta chỉ có được đôi bàn tay giỏi giang mà thôi. Chúng ta là những thợ xây, những người thợ thủ công, những người thợ rèn vũ khí – đại loại thế."

Đôi vai của Leo sụp xuống. "Ôi."

Một anh chàng ở cuối hàng lên tiếng. "Ừm, một thời gian dài trước đây..."

"Ừ, được rồi," Nyssa thừa nhận. "Một thời gian dài trước đây, một vài người con của thần Hephaestus được sinh ra với sức mạnh khống chế lửa. Nhưng khả năng đó rất, rất hiếm. Và luôn nguy hiểm. Không có một á thần nào với khả năng đó đã được sinh ra trong hàng thế kỷ qua. Người cuối cùng..." Cô nhìn một trong số những đứa trẻ khác để tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Vào năm 1666," cô gái kia nói tiếp. "Người đó tên là Thomas Faynor. Anh ta đã tạo ra Vụ Hỏa hoạn Thảm khốc ở London, phá hủy toàn bộ thành phố."

"Đúng vậy," Nyssa nói. "Khi một đứa con như thế của thần Hephaestus xuất hiện, thường có nghĩa là điều gì đó thảm khốc sắp sửa xảy ra. Và chúng tớ không muốn có thêm bất cứ thảm họa nào nữa."

Leo cố giữ cho mặt mình không biểu hiện điều gì, điều đó không phải thế mạnh của cậu. "Tớ đoán tớ hiểu ý của cậu. Tuy nhiên, điều đó thật tệ. Nếu cậu có thể chịu được lửa, cậu có thể đến gần con rồng."

"Để rồi nó sẽ giết cậu với móng và vuốt của nó sao," Nyssa nói. "Hoặc đơn giản hơn, nó sẽ giẫm lên cậu. Không, chúng ta phải tiêu hủy nó. Hãy tin tớ, nếu bất cứ ai có thể nghĩ ra được một giải pháp nào khác..."

Cô chưa nói hết, nhưng Leo đã hiểu được những gì cô muốn nói. Đây là thử thách quan trọng của cả nhà. Nếu họ có thể làm được điều gì đó mà chỉ có anh Beckendorf có thể làm, nếu họ có thể chinh phục được con rồng mà không cần phải giết chết nó, thì có lẽ lời nguyền của họ sẽ được giải trừ. Nhưng họ lại không thể nghĩ ra được một ý tưởng nào. Bất cứ trại viên nào tìm ra được câu giải đáp cho vấn đề sẽ trở thành một anh hùng.

Tiếng tù và làm bằng ốc xà cừ vang lên từ phía xa xa. Các trại viên bắt đầu đặt các dụng cụ và các món đồ đang làm xuống. Leo không nhận ra là đã quá trễ, nhưng cậu nhìn qua các ô cửa sổ và nhìn thấy mặt trời đang lặn dần. Căn bệnh ADHD(13) thỉnh thoảng lại khiến cậu như thế. Nếu cậu cảm thấy chán, buổi học kéo dài năm mươi phút dường như trở thành sáu tiếng. Nếu cậu quá yêu thích và tập trung vào điều gì đó, như việc đi tham quan trại á thần, thời gian thấm thoát trôi đi và bùm – một ngày đã kết thúc.

"Đã đến giờ ăn tối," Nyssa nói. "Đi nào, Leo."

"Đi đến khu nhà ăn, đúng không?" cậu hỏi.

Cô gật đầu.

Nyssa ngần ngừ. Rồi nét mặt cô dịu lại. "Được chứ. Có quá nhiều thứ để giải quyết. Tớ nhớ ngày đầu tiên của mình. Hãy đến khi cậu sẵn sàng nhé. Chỉ là đừng chạm vào bất cứ thứ gì. Gần như mỗi món đồ ở đây đều có thể giết cậu nếu cậu không cẩn thận."

"Không chạm vào," Leo hứa.

Những anh chị em cùng nhà đi ra khỏi xưởng rèn. Chẳng mấy chốc chỉ còn mình Leo với âm thanh của các ống bể, tiếng bánh xe nước, và những chiếc máy nhỏ đang kêu lách cách và vù vù.

Cậu liếc nhìn bản đồ trại – các vị trí nơi mà các anh chị em ruột mới phát hiện của cậu sẽ đặt bẫy để bắt con rồng. Việc đó đã sai. Hoàn toàn sai.

Rất hiếm, cậu nghĩ. Và luôn luôn nguy hiểm.

Cậu đưa tay ra và nhìn chăm chú những ngón tay mình. Chúng dài và mảnh khảnh, không chai sần như những người thuộc nhà thần Hephaestus khác. Leo chưa bao giờ là một đứa trẻ bự con nhất hay mạnh mẽ nhất. Cậu đã sống sót ở những khu dân cư, các trường học và những nhà nuôi dưỡng khắc nghiệt nhất bằng cách sử dụng trí thông minh của mình. Cậu là một thằng hề trong lớp học, người pha trò ở tòa án, vì cậu sớm nhận ra rằng nếu bạn nói đùa và vờ như không sợ hãi, bạn thường không bị đánh cho nhừ tử. Ngay cả những đứa trẻ đầu gấu tệ hại nhất cũng sẽ tha thứ cho bạn, giữ cho bạn lại để làm trò cười. Ngoài ra, sự hài hước luôn là một cách tốt để che giấu nỗi đau. Và nếu nó không hiệu quả, sẽ luôn luôn có kế hoạch B. Bỏ chạy. Hết lần này lại đến lần khác.

Cũng luôn có Kế hoạch C, nhưng cậu đã tự hứa với chính mình sẽ không bao giờ sử dụng nó lần nữa.

Cậu cảm thấy mình bị thúc giục để thử điều đó ngay bây giờ – một điều cậu đã không làm kể từ tai nạn đó, sau cái chết của mẹ cậu.

Cậu duỗi thẳng những ngón tay của mình ra và cảm thấy nhoi nhói đau, như thể chúng đang thức dậy – cảm giác rần rần như kiến bò. Rồi những ngọn lửa lập lòe xuất hiện, cuộn lại với nhau thành một ngọn lửa đỏ và nóng rực đang nhảy múa khắp lòng bàn tay cậu.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây