Editor: Anh Anh Tám thành viên chia làm bốn tổ, Lâu Phong Đài và Ôn Ngôn, Đô Quân và Gia Bảo, Lâm Mậu và Phạm Đồng, cặp còn lại là một đôi anh em sinh đôi hiếm thấy. "Một đôi tình nhân một đôi anh em ruột, anh thật sự không tiện đi chia rẽ người ta." Phạm Đồng cười híp mắt chống lên vai Lâm Mậu giải thích. Lâm Mậu suy nghĩ một chút, giơ bảng viết chữ lên: "Anh không cân nhắc cùng tổ với Lâu Phong Đài hay Ôn Ngôn à (@[email protected];)?" "Em chưa từng nghe đến câu này sao?" Phạm Đồng bĩu môi: "Một đôi tình nhân một đôi gay, còn có một đôi anh em ruột." Lâm Mậu: "..." Tuy bị Phạm Đồng nói là gay, nhưng Lâm Mậu nhìn kiểu gì cũng thấy không phải như vậy. Kể từ khi Ôn Ngôn cùng tổ với Lâu Phong Đài, gần như từ sáng đến tối đều tiến vào hình thức điên cuồng, hoàn toàn là nhịp điệu siêu nhiên... Lâm Mậu và Phạm Đồng còn chưa bước vào phòng thu âm đã có thể nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ bên trong.
"Tôi đã nói là tôi không hạ thấp được! Tôi vốn có âm vực cao cậu bảo tôi phải xuống thấp thế nào?!" Ôn Ngôn ném tai nghe và mic lên trên kệ, lông mày nhíu chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lâu Phong Đài anh tuấn sắc bén như thanh đao, lạnh như băng vạn năm không có biểu cảm gì: "Không thể hát xem như năng lực cá nhân có vấn đề." Ôn Ngôn suýt chút nữa thì nghẹn chết, cậu thừa nhận năng lực của mình không bằng Lâu Phong Đài, nhưng có hát được giọng thấp hay không thì liên quan quái gì đến năng lực cá nhân cơ chứ?! Lâm Mậu đương nhiên không muốn nhìn thấy hai người cãi nhau, thế nhưng dù cậu giơ bảng viết câu "Đừng cãi nhau mà QAQ" lên cao thế nào, thì Lâu Phong Đài và Ôn Ngôn cũng hoàn toàn không chú ý tới. "Được rồi, ầm ĩ cái gì thế." Phạm Đồng đột nhiên lên tiếng, gương mặt trẻ con của cậu vẫn mang vẻ tươi cười, nhưng giọng điệu lại lãnh đạm: "Còn chưa thi đấu mà đã rùm beng lên như vậy, bị truyền thông chụp được tung ra ngoài thì sao, có còn muốn lăn lộn trong giới giải trí này nữa không?" Phạm Đồng giang tay, cười nói: "Tiêu đề sẽ là: Người mới của Anh Hoàng bằng mặt không bằng lòng, cha mẹ mấy người bịa ra à?" Ôn Ngôn không lên tiếng, cậu tức giận đeo lại tai nghe, ra hiệu mở nhạc, Lâu Phong Đài xì một tiếng, cũng hiếm khi không châm chọc khiêu khích, cúi đầu ngoan ngoãn hiệu chỉnh bản nhạc. Lâm Mậu sùng bái nhìn Phạm Đồng, vẽ lên trên bảng biểu tượng: "(* ̄▽)u┌┐ d(▽ ̄*) " Phạm Đồng: "...!Em vẽ có nghĩa gì vậy?" *** "Rốt cuộc tranh này của em có ý gì thế?" Trần Lộ lật bảng viết của Lâm Mậu lên hỏi: "Vẽ cho ai xem?" "Không, không nói...!Nói nói cho...!cho chú!" Lâm Mậu mặt không cảm xúc giành lại bảng viết, cố hết sức nói: "Phạm...!Phạm Đồng! Rất, rất rất...!Lợi, lợi hại!" Trần Lộ nở nụ cười: "Không lợi hại thì sao có thể để em và cậu ta một tổ?" Lâm Mậu chẳng hiểu gì chớp chớp mắt. Trần Lộ xoa đầu cậu: "Em chỉ cần ca hát cho tốt là được, không cần quan tâm đến những thứ khác." Câu không cần quan tâm của Trần Lộ chẳng bao lâu sau Lâm Mậu đã hiểu là có ý gì, Phạm Đồng nói vừa nhiều vừa độc, gần như trở thành một tấm bia đỡ đạn hoàn mỹ cho Lâm Mậu trước truyền thông, hai thái cực khác biệt trái lại trở thành một tổ hợp hấp dẫn ánh mắt nhất, danh tiếng bỏ xa những người còn lại.
Là một người sáng tác nhạc tài năng, Phạm Đồng soạn nhạc để Lâm Mậu hát, bản thân thì chỉ đệm nhạc, thỉnh thoảng hát đệm vài câu. "Vậy không tốt đâu." Lâm Mậu nghiêm túc giơ bảng viết chữ, chỉ khi nào câu đang tức giận hoặc cực kỳ nghiêm túc thì mới không vẽ biểu tượng: "Em hát hết thì anh làm sao bây giờ?" Phạm Đồng nhíu mày: "Mục đích của anh vốn không phải trở thành ca sĩ, hơn nữa chúng ta phối hợp như vậy cũng không trái với quy định, sao lại không tốt?" Lâm Mậu không nói lại được cậu, nhưng cũng không thể tán đồng, hiếm khi phiền muộn thu dọn đồ đạc sớm, một mình trở về nhà. Lúc Trần Lộ tìm đến thì chỉ nhìn thấy Phạm Đồng đang sửa lại bản nhạc. "Không phải tôi ép đi đâu nha." Phạm Đồng vội vàng giơ hai tay tạo thế đầu hàng: "Bản thân cậu chủ không qua được cửa ải lương tâm, BOSS dạy hư không đủ triệt để rồi!" Trần Lộ cười mắng một câu: "Bớt lắm điều cho tôi đi." Phạm Đồng rung đùi đắc ý thở dài: "Quá cưng chiều sẽ xảy ra chuyện đấy." "Có thể xảy ra chuyện gì." Trần Lộ thờ ơ nói: "Trời sập xuống, không phải còn có tôi đỡ cho em ấy à." Phạm Đồng nghẹn lời, cậu suy nghĩ hồi lâu mà không biết nói gì, đành giơ ngón tay cái lên nghiêm túc nói: "BOSS, chỉ có thể cho anh 32 like*!" *32 like: Ngôn ngữ mạng, có nghĩa là rất thích, chủ yếu dùng để đánh giá cao hành vi của người khác và thể hiện sự công nhận của họ với đối phương.
Xuất phát từ việc Dương Khôn nói trên The Voice China muốn mở 32 concerts, Lí Vũ Xuân tuyên bố muốn cho anh ấy một like. Lâm Mậu ngồi xổm trước lồng vẹt trong sân, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, thò đầu ra nhìn thì thấy xe Trần Lộ đã tiến vào một nửa. Lâm Thế Đông cho thêm thức ăn vào trong lồng chim, cùng cháu trai đồng thời nhìn ra ngoài, vui mừng nói: "Ồ, ai tới vậy." Lâm Mậu ôm đầu gối, lẩm bẩm: "Xấu, xấu...!Xấu, người xấu!" Hai con vẹt rất sung sức, đập cánh nhảy nhót tưng bừng trong lồng, lúc Trần Lộ tiến vào thì nghe thấy hai con chim thay nhay nói: "Đồ xấu xa! BOSS lớn! Chỉ biết bắt nạt Meo Meo! Meo Meo ghét anh nhất!" Mặt Lâm Mậu đỏ lên, vươn tay cách lồng muốn che miệng hai con vẹt. Trần Lộ cúi đầu, anh đi tới bên cạnh Lâm Mậu, vẻ mặt vừa muốn cười vừa không nhìn cậu nói: "Ồ? Meo Meo ghét gì nhất? Lặp lại lần nữa xem." "...!Không, em thích cha nuôi nhất QAQ" Lâm Mậu mặt không cảm xúc, giơ bảng viết chữ lên..